chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ư...Bơi bơi...ư mát quá...ấc"

Cậu rên ư ử vì cái lạnh ngấm vào làn da nóng hâm hấp.

"Fourth ! Làm trò gì ở đó? Muốn cảm lạnh à?" - Gemini vừa mắng vừa lại nâng cậu dậy.

"Ứ ư...ấc...Gemini ? Anh...ấc... Sao ở đâu cũng thấy anh vậy hả? Nãy bị đá chưa chừa sao!" - Ngẩng đầu thấy khuôn mặt tuấn tú, Fourth bặm môi chỉ trỏ.

"Bớt lảm nhảm! Thật không ra thể thống gì" - cậu quơ cào nắm cổ áo hắn kéo xộc xệch, hơi rượu phì phò thở vào mặt làm Gemini cau có.

Bốp!

Fourth vung tay đập vào đầu hắn, không ý thức được điều "khủng khiếp" mình vừa làm, cậu lăn lăn qua lại cười khì khì.

"Mắng tôi? Đánh cho anh thành...ấc...đầu heo...hê hê"

"CÁI THẰNG NHÃI FOURTH NÀY!" - Gemini gầm lên mặt xám ngoét, thái dương nổi cả gân xanh. Tưởng say rượu muốn làm càn là làm sao?

"Ư...Á...Ô...Ấc... Thả tôi, mau thả...ấc...tên biến thái Gemini "

Đang lăn bỗng nhiên đất trời điên đảo, Fourth đấm đá túi bụi lên người Gemini , kẻ đang xốc mình vác trên vai như 1 bao gạo lên lầu.

Binh!

Hắn đá bung cửa phòng quăng ầm cậu lên nệm, nghiến răng kèn kẹt.

"Ai dạy cậu kiểu rượu chè say xỉn rồi đánh chửi người thế hả?"

Người Fourth oặt oèo trên nệm rồi trườn từ từ ra mép giường theo kiểu của một con sâu róm, tư thế hết sức buồn cười, hai tay cậu buông thõng, vai và đầu chúi xuống đất còn cơ thể úp sấp chổng mông lên trời như con cún nhỏ đang đùa.

"Ư...hư... Đây là đâu? Ấc...sao anh thô bạo thế hử? Tôi thích uống đó...ấc...rồi liên quan đếch gì đến anh?"

"..."

Chửi bới bằng từ ngữ chợ búa? Hay cho cậu Fourth . Hôm nay cũng để hắn thấy bộ mặt thật. Phải làm cậu tỉnh mới được. Gemini định xốc Fourth vào phòng tắm xối nước nóng cho tỉnh lại nhưng vừa đến gần vươn tay...

Phốc!

Cậu bất ngờ ngẩng đầu, khuôn gò má vốn trơn nhẵn trắng mịn nay đỏ ửng mê người, ánh nhìn long lanh qua đôi mắt to tròn dưới rèm mi đen dày cong vút, hai cánh môi hồng phập phồng chu chu...

Khuôn mặt đáng yêu đến "vô tội" phóng cực đại làm say lòng kẻ đối diện, tay Gemini cũng cương cứng đơ trên không.

"..."

"Woa~Pí Gemini thật đẹp trai ngar...ấc" - Fourth há hốc mồm cười ngây dại, tay liên tục vỗ bộp bộp vào má hắn.

Cạp! Cạp!

Cậu mất trí vòng tay qua cổ, gậm gậm cằm Gemini như đứa trẻ thời kì mọc răng quậy phá gậm đồ chơi. Bờ môi căng mọng và chiếc lưỡi nhỏ liên tục chạm vào làm hắn phát điên, cậu to gan dám khiêu khích sói?

Đồ ăn tự dâng tận miệng, từ chối không phải là Gemini . Hắn thở hắt một hơi, luồn tay vào mái tóc bạch kim giữ gáy cậu và vồ lấy đôi môi đỏ ngấu nghiến.

"Hm..ư...hộc..." - môi Gemini rất lạnh, Fourth như giếng nước hạn gặp cơn mưa rào, mừng rỡ mút mát môi hắn đáp trả.

Cả hai ngã ra giường, Fourth bạo gan lăn đè lên cả Gemini , chủ động tách ra môi hắn trườn lưỡi vào vờn nghịch...

Gemini có vẻ mất kiềm chế vì sự bạo gan này, hắn hôn rất sâu và dần lấn lướt, cướp đi hơi thở khiến mặt cậu đỏ lựng phải giật đầu ra thở hồng hộc, khuôn mặt mê ly tràn đầy uỷ khuất.

"Hộc... Ô ô... Anh bắt nạt tôi...ấc...ô ô... Sao không cho tôi thở... Ô..." - nước mắt trong suốt rớt thẳng xuống đập vào mặt Gemini . Trông cậu lúc này như con búp bê sứ, muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu. Hắn lật người ghì lấy thân thể mềm mại, vùi đầu bịt kín bờ môi run rẩy.

"Ô...Ưm..hm...ư..."

Một lúc bị Gemini khiêu khích, cơ thể vốn nóng lại càng như thiêu đốt, da Gemini mát hơn nên Fourth mê man rên rỉ giật hết cúc áo sơ mi hắn rồi luồn tay ôm chặt để cơ thể cậu dán lên hắn không kẽ hở. Đôi môi mát lạnh di chuyển xuống hõm cổ...

"Ư...Mát...hm... Nữa đi...ưm..."

Fourth mà biết mình rên rỉ khuyến khích hắn làm chuyện mờ ám chắc đến đập đầu chết vì xấu hổ. Bàn tay thô ráp chạy loạn trên người làm cậu thêm ngứa ngáy, chỉ thấy càng ngày càng nóng dù trời đang đông. Cổ họng đắng nghét khô rát, khắp người hừng hực.

"Ư... Pí Gemini ...hm... Em nóng..."

Fourth gạt ra Gemini , cởi áo quăng nhanh sang bên rồi ôm siết rúc vào tấm thân trần săn chắc tận hưởng cảm giác man mát. Động tác của cậu, sự đụng chạm giữa hai cơ thể trần không khác gì tra tấn Gemini , máu trong người như dồn về một chỗ, bụng dưới săn lại bắt đầu phản ứng sinh lý.

Mắt hắn ham muốn chu du phần ngực Fourth , một ngụm cắn lên đầu nhũ đỏ hồng...

"Á...đau!" - cậu hét toáng đạp kẻ trên thân văng xuống giường đồng thời bật dậy ô ô khóc.

"Ư...Ô ô...tôi không muốn... Ô ô cấm...ấc...bắt nạt tôi, đau... Ô ô"

Ai bảo muốn "ăn" kẻ say rượu rất dễ chứ? Gemini lên giường định tiếp tục công việc dang dở bỗng hắn đơ cứng, trên bụng Fourth có vết gì kia??

Fourth nửa thân trần ngồi trên nệm, khuy quần và dây kéo mở toang xộc xệch nhưng "người ngắm cảnh đẹp" không còn tâm trạng nào để hưng phấn, lửa dục thoát sạch không sót một mảnh.

Dưới đèn thuỷ tinh, ánh sáng bàng bạc càng tôn rõ nét "vết tích lạ". Gemini leo nhanh lên nệm để nhìn rõ hơn, hắn nheo mắt quan sát vệt đỏ hồng trên bụng phải Fourth , vết sẹo chìm dài khoảng một gang tay và tương đối lớn. Chúa ơi cậu từng trải qua chuyện gì?

"Fourth , nói tôi biết vết sẹo này...do đâu mà có?" - Gemini rùng mình khi đưa tay chạm vào vết sẹo, tuy qua phẫu thuật rất tinh xảo, da không bị lồi ra nhưng hẳn cậu rất đau đớn.

Tim, đột nhiên nhói!

Bốp!

"Sẹo? Sẹo gì? Ô...Tôi làm quái gì có sẹo nào...ấc...hông có cái sẹo nào hết á...ô ô..."

Fourth đánh thẳng vào đầu Gemini phủ nhận, có lẽ sâu thẳm nơi tiềm thức ý niệm che giấu vết thương, khát khao quên đi kí ức kinh hoàng quá mạnh mẽ khiến cậu quên mất chúng trong cơn say điên đảo.

Không để tâm đến Fourth đánh mình, Gemini nắm vai cậu lắc mạnh, giọng gấp gáp cực kì mất bình tĩnh, đứa khốn khiếp nào làm thương cậu?

"Vết sẹo trên bụng! Nhìn đi! Nói tôi biết tại sao! Fourth tỉnh lại, mau tỉnh cho tôi"

"Không mà! Không...ô...không mà... Ô ô..."

Fourth giẫy khỏi gọng kìm, quẹt nước mắt nhoè nhoẹt từ từ lùi lại xoay người úp mặt vào gối, trước mắt lại hiện ra cảnh đống đổ nát hoang tàn, sắc đỏ bi thương của hoàng hôn, của lửa, tiếng nổ kinh hoàng, máu...

"..."

ẦM!

Tiếng oanh tạc lớn chấn động thần trí, Gemini không tin vào mắt mình khi nhìn thấy vết sẹo thứ 2 kéo dài từ vai phải xuống lưng Fourth , cảm giác đầu ngón tay mất sức run rẩy, buốt như có ai cầm kim đâm vào. Hắn chạm lên vệt trắng đục xen chút đỏ hồng chói mắt.

"Cậu...cậu còn bao nhiêu vết thương giấu tôi? FOURTH ! DẬY MAU, TÔI RA LỆNH CẬU TỈNH LẠI"

Bất chấp thân thể nhỏ bé cố gắng trốn tránh, hắn không đủ bình tĩnh và kiên nhẫn nữa.

Bị bóp chặt ép nhìn thẳng vào gương mặt tuấn dã đang khắc sâu vẻ rối bời, Fourth hoảng loạn, chỉ cảm thấy đầu nhức buốt, từng mảng kí ức chồng lên nhau ồ ạt.

"Không! Huhu... Cứu với, Pí Gemini ..." - cậu điên cuồng liên tục lắc đầu, nắm tay siết chặt bấu ngược lại hắn trong khổ sở vật vã.

"Nóng! Huhu... Em rất đau, sao em gọi mãi anh không đến? Hu...hu...tại sao? Sao anh không đến...hu hu..."

"Cậu nói gì?"

"Máu, cha anh chảy rất nhiều máu...huhu... Tối... Lửa đang cháy... Em đau quá...hu...hu..."

Fourth càng nói càng loạn, ú ớ chữ này dính chữ kia rất khó nghe, cậu ôm lấy bụng phải khóc đến tím tái mặt mày rồi tiếp tục lắc đầu xua tay.

"Em bỏ bác ấy lại...huhu...không muốn...hu... Không đâu... Quay lại toàn là lửa...hu...không kịp...hu hu..."

"FOURTH ! Bình tĩnh! Nhìn anh, nhìn anh này! Từ từ, nói chậm thôi, nói anh biết khi ấy xảy ra chuyện gì?"

Gemini chụp lại tay cậu cố gắng trấn tĩnh dù hắn cũng đang rối đến phát điên.

"Huhu... Sao anh không đến, tại sao? Hu...hu"

Fourth không nghe gì đấm thùm thụp lên ngực kẻ đối diện vẻ trách móc, đấm đến tay tê rần...

Gemini bất lực ngăn cản, ôm chặt khoá cậu trong tay, mái đầu vàng ghé vào vai hắn rũ rượi khóc. Miệng vẫn oán trách

"Sao anh không đến vậy Pí Gemini "

Im ắng...

Khóc mệt lả người, Fourth ngủ quên trên vai người yêu, trong cơn mê nước mắt vẫn lăn dài thấm đẫm vai hắn...

Mặc lại áo, cài khuy quần chỉnh tề xong cho Fourth , Gemini nhẹ nhàng đặt cậu xuống nệm, đắp chăn cẩn thận. Nhìn thân ảnh nhỏ bé mệt mỏi ngủ, mày nhíu chặt, hàng mi ướt giật giật run nhẹ, chiếc miệng nhỏ mếu máo trông đến tội nghiệp, hắn lau vệt nước chưa khô trên đôi má phúng phính, vuốt ngược tóc mái cậu.

Phát hiện bất ngờ làm người sáng suốt như Gemini cũng bàng hoàng trống rỗng

"Không được, anh mau cút ra"

"Không được mở đèn! KHÔNG ĐƯỢC "

Khi bị dị ứng ngăn hắn giở áo, trong phòng tối ngăn hắn mở đèn, sau một đêm ngủ cùng hắn lại dậy sớm mặc quần áo chỉnh tề...

Gemini lặng yên tựa lan can ngoài ban công hớp ngụm cà phê đắng, cơn gió lạnh thổi mạnh làm lá cây xào xạc, cành cây va vào nhau lạch cạch như tiếng lòng hắn lúc này. Gemini cố gắng kìm cơn xúc động, bình tâm nhớ lại từng chi tiết nhỏ, sắp xếp chúng một cách logic nhất...

"Vì muốn che giấu vết sẹo sao?"

Nếu cậu chủ tâm muốn giấu hẳn khi tỉnh lại có cậy miệng cũng vô ích. Chưa kể say quắc cần câu thế này 99% sẽ quên sạch chuyện đêm nay. Tốt nhất làm theo cách của mình. Muốn giấu thì hắn cứ xem như không biết.

Tai nạn 4 năm trước ư?

Phải rồi! Prim đã cứu Fourth , cô ấy chắc chắn biết. Ngay lập tức Gemini móc điện thoại.

Bíp...tua...

Tua...tua...

Tiếng tua tua đều đều vang làm Gemini cau mày.

Bên kia chiếc điện thoại rung liên hồi từng đợt, chủ nhân của nó đang rất căng thẳng trong phòng phẫu thuật, đèn đỏ đã sáng hơn 2 giờ đồng hồ nơi cửa phòng cấp cứu...

"Chết tiệt!"

Gemini thẩy điện thoại lên bàn, đêm nay không thể để Fourth ở một mình, cậu say quá rồi!

Nằm bên cạnh nghe tiếng thở nặng nhọc của Fourth hắn không tài nào ngủ được, trong đầu rối thành một đoàn.

Ngoài Prim còn ai biết rõ chuyện 4 năm trước?

Ai? Ai nhỉ?

Nắm tay siết chặt đến hằn cả gân xanh, cuối cùng hắn cũng nghĩ ra một cái tên: PHUWIN

Bíp!

Tua...

/Alo/

"..."

"POND NARAVIT LERTRATKOSUM! Sao cậu nghe điện thoại của Pí Phuwin?"

/Vợ tôi đang tắm, cậu gọi Phuwin có chuyện gì? Gần 9 giờ rồi! À..em ấy ra kìa/

"Pí Phuwin? Em cần gặp anh ngay" - Gemini gấp gáp.

/Vì chuyến bay ngày mai à? Cậu nói qua điện thoại cũng được/

"Không phải! Em sang biệt thự Pond bây giờ"

Cạch!

Tua...tua...

Gemini dứt khoát cúp máy bật dậy với chìa khoá xe...

20 phút sau, tại khách sảnh biệt thự nhà Pond ! Phuwin khó xử cắn môi, nét rối rắm hằn sâu nơi đôi mắt phượng.

"Anh mau nói đi, 4 năm trước khi tìm thấy Fourth , cậu ta thế nào?"

"Nó..." - Phuwin phân vân, Fourth vì không muốn Gemini biết mà bất chấp vết thương còn "tươi chỉ" nhất quyết sang Anh.

Vả lại anh vẫn không hiểu tại sao em mình nhận 100 triệu từ ngài Korn. Nói ra há chăng nguỵ biện?

"Anh chỉ có thể nói: Fourth là bất đắc dĩ, đừng tiếp tục hận nó! Sự thật cả anh cũng muốn biết, cậu đừng hỏi nữa"

"Sự thật? Vì sao Fourth giấu em gặp cha, vì sao bỏ cha em lại, vì sao nhận 100 triệu và biến mất? Em muốn vén lên bức màn quá khứ! Anh cố gắng thuyết phục cậu ấy, làm ơn"

Khẩn cầu một người đã là giới hạn nhẫn nại của kẻ cao ngạo như Gemini .

"Cậu...còn..."

"Em hận! Rất hận cậu ấy, người bị mất cha, bị bỏ rơi, bị bất công là em! Nhưng hôm nay em phát hiện Fourth cũng chịu thiệt thòi không kém, em..."

"Anh hiểu...Được rồi anh sẽ giúp cậu thuyết phục nó"

Tiếng Phuwin vọng đến khi Gemini bước ra cửa.

"Đối xử với nó tốt một chút, anh vẫn câu nói ấy: Fourth là bất đắc dĩ"

"..."

**********

Còn lại hai người, Phuwin xoay người ôm, ngả đầu vào vai Pond  thở dài.

"Sao Fourth lại nhận số tiền đó? Sao chúng nó lại trở thành thế này..."

"Đừng nghĩ! Sẽ không tốt cho đứa bé trong bụng"

"Nghiêm túc! Em làm gì có"

"Vậy tạo đi"

Dứt câu Pond  cười hôn nhẹ lên môi người yêu, đơn giản đùa cho anh bớt căng thẳng.

Đêm nay quá nhiều những câu chuyện! Lời thì thầm tâm sự như còn vẳng vọng trong màn đêm u tĩnh...

Khi tia ánh sáng đầu tiên của ngày mới xuyên màn mây dày luồn qua tán lá len lỏi vào phòng, Fourth khó khăn mở mắt. Mùi hương cỏ thơm rõ ràng đập vào mũi, lờ mờ trước mặt là "bức tường thịt", cậu dụi mắt.

"..."

Trời đất ơi, cậu giật bắn người bật dậy, Gemini sao lại ở đây?

Cởi trần?

Fourth rúc đầu áp mặt vào tấm ngực trần ấm nóng, ôm chặt hắn ngủ cả đêm mà không hề hay biết. Nhìn Gemini nude cậu suýt cắn lưỡi vì nghĩ đêm qua đã làm gì cùng hắn. Nhanh chóng kiểm tra quần áo, Fourth thở phào.

"Hú hồn! Còn nguyên"

Vừa bước xuống giường cậu lảo đảo, mắt nhức quá!

Nhìn mình qua gương, Fourth bóp mạnh hai bên thái dương. Đầu rất đau, tối qua xảy ra chuyện gì?

"Nhớ lại đi Fourth , mày đã làm gì?"

"Tai nạn...lửa...hu hu..."

"Sao anh không đến? Hu...tại sao...hu hu"

Chút hình ảnh rời rạc lướt qua, đầu càng nhức hơn. Dòng nước ấm nóng chảy tràn khắp cơ thể làm cậu tỉnh táo hơn đồng thời lo sợ cũng nhiều hơn, cảm giác bất an quen thuộc...của 1 ngày 4 năm trước...

Ra khỏi phòng tắm, chuẩn bị xong mọi thứ cho chuyến bay, Fourth tiến lại gần ngắm kẻ còn đang say ngủ, cậu vén nhẹ lớp tóc mái phủ xoà khuôn mặt đẹp như điêu khắc.

"Anh ngủ thật sự rất ngọt! Gemini à, em phải đi rồi. Hy vọng tối qua không có gì xảy ra..." - cậu ngập ngừng.

"Đôi khi em tự hỏi anh sẽ phản ứng thế nào khi thấy vết sẹo gớm ghiếc trên người mình. Sẽ không sợ chứ? Em thấy nó thật xấu xí"

"Nhưng nó luôn nhắc nhở em về tội lỗi của mình. xin lỗi nhé..."

"Nếu trở lại ngày hôm đó, em tuyệt đối không để bác ấy một mình"

Sao đột nhiên cảm giác lại giống đến vậy?

Bốn năm trước cậu cũng lặng lẽ nhìn Gemini say ngủ, thì thầm vào tai hắn thế này, và sau đó xa nhau mãi mãi...

Chuyến đi ngắn này có gì đâu chứ!

Fourth lắc đầu cố xua hết bất an, cậu cúi xuống hôn nhẹ lên bờ môi vương đầy hơi thở nam tính.

"Tạm biệt, Pí Gemini !"

Fourth vừa biến mất sau cánh cửa. Gemini mở mắt, tỉnh táo tuyệt đối. Hắn không ngủ?!

Đôi mắt thâm thuý đăm chiêu như còn đang chìm trong trầm tư suy nghĩ. Hắn không cười, chỉ lặng yên đưa tay mơn lên cánh môi vừa in dấu nụ hôn còn vương vị ngọt ngào phảng phất xót xa...

Cậu vẫn yêu hắn!

Fourth đã "bất đắc dĩ" thế nào đến nỗi phải bỏ lại cha hắn, không lẽ cậu bị thương?

Nhưng nếu chỉ vì bị thương mà bỏ lại cha hắn há chăng cậu cũng tầm thường ham sống sợ chết?

Mọi thứ rối tung khiến Gemini điên đảo. Có phải vì quá rối loạn mà trong tim dấy lên nỗi sợ hãi mơ hồ?

Hắn với áo sơ mi nhanh chóng mặc, nút vẫn chưa kịp cài lấy một hạt đã vội lao xuống lầu.

"FOURTH !"

"..." - cậu quay lại khi vừa bước ngang cửa.

"Đợi tôi chở ra sân bay"

"Hôm nay anh có cuộc họp mà! Không cần đâu"

xem thái độ của Gemini dường như đêm qua không xảy ra chuyện gì. Nhưng...nhìn hắn áo quần xộc xệch, mái tóc hơi rối thế kia còn gợi cảm hơn cả nude toàn phần. Fourth đỏ mặt quay đi, nhìn tiếp sẽ thành trẻ hư mất!

"ĐỨNG LẠI! Cuộc họp huỷ rồi, đợi tôi dưới gara"

Khi Gemini đã đanh giọng thì không có chỗ cho sự từ chối.

"..."

Trên đường đến sân bay Bangkok, Fourth bẽn lẽn gợi chuyện.

"Tối qua...tôi say lắm à?"

"Đoán xem?"

"Tôi không làm gì quá đáng chứ?"

"Ngoài việc đập đầu, tát và đấm đá tôi thì KHÔNG CÓ GÌ QUÁ ĐÁNG HẾT" - Gemini nhấn mạnh từng chữ cuối câu.

"..." - cậu đổ mồ hôi, im lặng là thượng sách!

"Nói tôi biết một việc!" - sau một hồi im lặng, hắn mở miệng.

"?!!"

"4 năm trước tại sao giấu tôi gặp cha?"

"..."

"Bác ấy...cấm tôi nói"

"..."

Sau đó là 1 chuỗi dài im lặng. Vừa đến nơi Gemini đều giọng, mắt vẫn nhìn phía trước.

"Tôi không vào"

"Anh về đi"

Fourth nén buồn mở cửa xe. Vừa chạm nắm vặn cậu cứng người khi tay kia bị Gemini bất chợt nắm chặt.

"Còn 1 thứ chưa đưa cho cậu"

"Thứ gì?"

"Quà may mắn" - nhanh như cắt hắn kéo Fourth đổ vào người, hôn lên môi cậu cái hôn "lạ lùng", ngậm nhẹ cánh môi mọng khẽ mút và giữ lấy, không cho cậu rời ra cũng không tiến lưỡi vào. Nụ hôn không nhạt mà vương đầy luyến tiếc...

Fourth đơ dại như thả hồn lơ lửng trên mây, đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên cậu mới giật mình phát hiện đã vào sân bay từ bao giờ. Là...hắn gọi!

"Hm?"

"..." - bên kia im lặng rất lâu rốt cuộc giọng nam trầm nghẽn vang lên.

"Sớm trở về với tôi!"

Cạch!

Tua.tua!

"..."

Điện thoại trong tay run rẩy, cái run truyền sang cả đôi vai gầy yếu, thân ảnh nhỏ bé run bần bật.

"Em yêu anh...em vẫn chưa nói xong, Pí Gemini ... Hức...hu...hu hu"

Nước mắt trượt dài trôi theo tiếng nấc.

Hắn nhớ cậu, là thế ư?

Sao cứ phải dằn vặt nhau đau đớn bởi lời yêu không thể nói thế này?

Sao cứ như chia tay mãi mãi...

Vô hình ta gieo hạt yêu thương vào tim, dùng nụ hôn và tiếng yêu làm phân bón.

Nước mắt cho mầm non thêm mạnh mẽ...

Cho hạt giống nẩy mầm!

Cho rễ cắm sâu trong tiềm thức!

Cho yêu thương đâm chồi vĩnh cửu!

Nên đã đau, là tê tâm liệt phế...

Nhìn bóng máy bay khuất dần sau dải mây trắng dài bất tận, Gemini tự an ủi, ít nhất lần này là hắn tiễn cậu đi, cũng chỉ 3-4 ngày ngắn ngủi...

Sau khi về thẳng công ty chủ trì cuộc họp quan trọng vì mình mà gián đoạn cả giờ đồng hồ, vừa ra khỏi phòng họp Gemini gọi ngay cho Prim. Chuông đổ rất lâu cô ấy mới bắt máy giọng mệt mỏi.

"Pí Gemini ! Cả đêm qua em phải thực hiện ca phẫu thuật khủng khiếp, không bắt điện thoại của anh thật xin lỗi"

"Vậy...em nghỉ đi! Ngày mai chủ nhật anh cần gặp em gấp, 8 giờ tại Clover"

"8 giờ? Anh...nói ngay bây giờ không được sao?" - Prim ngập ngừng, 8 giờ ngày mai...

"4 năm trước khi em cứu Fourth . Anh muốn biết toàn bộ câu chuyện!" - Gemini rõ ràng tuyên bố làm Prim chết sững.

"Sao đột nhiên anh..."

"Trước đây em muốn nói anh đều nổi giận ngăn cấm, giờ anh cần biết sự thật"

"..."

"Đ..ư.ợc.. Mai..gặp.."

Prim cúp máy, mặt đã tái lại càng tái. Một khi chấp nhận nói ra đồng nghĩa cô tận tay bắt cầu cho Gemini trở lại với Fourth , rời khỏi mình, khỏi 4 năm tình yêu cố tâm bồi đắp. Nhưng lương tâm không cho cô nói dối, phải nói thật và cô nhất định sẽ nói hết sự thật...

Prim ngả xuống nệm mắt nhìn ra xa xăm ngoài cửa sổ, dây thường xuân trước lầu quắt queo trong gió mướt, héo tàn như lòng cô lúc này...

Cảm giác không đau đớn như tưởng tượng, là phiền muộn mất mát mà thôi! Điều thật sự khiến tim đau nhói lúc này là ngày mai nam nhân luôn bên cô có thể sẽ không còn làm thế nữa...

Sáng hôm sau Prim đúng hẹn đến cafe Clover. Đứng phía bên kia đường cậu thấy Gemini qua lớp kính dày trong suốt!

"Dew, xem mắt vui vẻ..." - khẽ thì thầm cô hít một hơi sâu định băng qua đường, bỗng chuông điện thoại reo..

Prim khựng lại, là bệnh viện gọi. Hôm nay cô không có lịch làm việc mà.

Bíp!

"Tôi nghe ạ"

"..."

"Gì..gì chứ?"

Bước chân ngập ngừng 5 giây ngắn ngủi, đôi mắt đẹp đầy vẻ rối rắm nhìn Gemini phía xa bên trong quán. Thoắt cái bóng cô nhóc vội vã quay đầu chạy về hướng ngược lại - bệnh viện tổng hợp Bangkok.

--FLASH BACK--

"Viện trưởng?"

Đầu dây bên kia có tiếng trẻ con khóc rất dữ dội rồi tiếng sột soạt chuyển máy.

/Cô Prim...hu hu...mau đến! Huhu cậu Dew bị chảy máu, Milk sợ...hu hu/

Tiếng oà khóc và âm thanh run rẩy như vỡ ra của con bé làm cô rụng rời.

"Milk ? Cậu...bây giờ cậu..." - Prim ngập ngừng đưa mắt nhìn bóng Gemini .

/Huhu cậu sẽ chết sao...ô ô.../

"SAO... Ch...chết á? Cậu đến ngay!"

Cạch!

--END FLASH BACK--

Pí Gemini ! Xin lỗi anh...

Trên taxi Prim liên tục vặn vẹo tay hối tài xế tăng tốc, Dew hôm nay đi xem mắt, tại sao phải cấp cứu ở bệnh viện?

Còn Jinji?

Quan trọng nhất là anh đang nguy kịch, anh sẽ chết sao?

Không! Cô không để anh chết!

Cô còn chưa có cơ hội nói yêu anh!

Tối qua trằn trọc thao thức cả đêm nghĩ về mọi chuyện, lắng nghe trái tim mình, không dễ gì cậu mới thấm hiểu câu "Đôi khi buông tay thứ này để nắm giữ thứ khác chặt hơn".

Khó khăn lắm mới quyết định nói rõ và đồng ý từ bỏ Gemini , khó khăn lắm mới nhận ra anh quan trọng đến nhường nào, khó khăn lắm mới có can đảm chủ động nắm lấy tay anh dù cho anh không yêu mình...

Vậy mà bây giờ...

Trễ rồi sao?

Cuống cuồng lao vào phòng cấp cứu, nước mắt đã nhạt nhoà, Prim ôm ngực thở không ra hơi. Ở đây không có ai, nhìn quanh quất khắp xung quanh cuối cùng thấy Milk đang ngồi khóc nức nở trước cửa một phòng bệnh, bên cạnh là mẹ con bé đồng thời là chị gái Dew

"Chị! Pí Dew đâu? Anh ấy...còn..." - răng cô đánh lập cập vào nhau.

"Prim? Thằng bé... À...em bình tĩnh!"

Chưa kịp để chị gái Dew nói hết câu cô đã ập vào phòng, tâm trạng kích động điên cuồng.

Cô... Sao? Chàng trai tuấn tú ngồi đó, hoàn toàn lành lặn, chỉ là mặt có chút trầy xước và tay bị băng bó. Anh ngạc nhiên nhìn cô.

"Prim? Sao em... Prim! Em không sao chứ?"

Dew giật mình bật dậy khi thấy cô nhóc đột nhiên lả đi ngã phịch ngồi bệt trên nền nhà, nước mắt từng khoả rơi mờ cả đôi mắt mở to đang dại ra. Cô oà khóc thật to vòng tay qua cổ kéo xụp anh xuống khi anh khom người định nâng mình dậy.

"Đồ vô lại...ô ô... Em tưởng anh chết rồi. Tưởng không thể gặp anh nữa. Tưởng mất đi người chọc giận em... Ô ô...em còn chưa kịp nói anh đừng đi xem mắt, chưa kịp nói em không muốn, em khó chịu... Ô...kết quả như con ngốc lao đến đây... Ô...hm..."

Tiếng khóc bị nuốt chửng bởi nụ hôn ngọt ngào bất ngờ đặt nhẹ trên môi, phảng phất tia ngỡ ngàng vui mừng của chàng trai...

Gemini sốt ruột nhìn đồng hồ, tia hắc tuyến trên trán ngày càng rõ. Prim muộn hơn 2 tiếng rồi, điện thoại thì tắt máy...

Nếu không phải vì chuyện của Fourth , hắn đã không cố công chịu đựng thế này. Vào giây cuối cùng của sự kiên nhẫn, khi Gemini nén bực đứng dậy thì Prim xuất hiện ngoài cửa...cùng Dew!

"Cậu bị thương à? Xem mắt ổn chứ? Lisa rất được!"

"Đã xem gì đâu, phen này Joong giết tôi vì để chị gái nó leo cây quá! Tôi tiện đường chở Milk qua studio thì bị chút tai nạn nhỏ! Con bé khóc oà gọi cho Prim khi bác sĩ đang sơ cứu, nên kết quả trễ nãi việc của cậu, xin lỗi cậu!"

"Bình an là tốt rồi! Quen biết cả mà"

Gemini quay sang Prim, gương mặt cô sáng hẳn, mắt long lanh như rất hạnh phúc. Hắn cười đùa.

" Dew chết tiệt! Cậu cướp "hôn thê" tôi đấy à?" - Prim đỏ mặt, cô thấy khó xử.

"Pí Gemini , xin lỗi anh. Em..."

"Không cần! Nói anh biết chuyện 4 năm trước đã..."

Chiếc BMW đỗ bên ven đường không biết đã bao lâu, nam nhân trong xe lặng yên không biết đã bao lâu. Bên ngoài gió vẫn vờn trên những ngọn cỏ lau trắng muốt, cảnh vật cây cối um tùm trên đoạn đường quen thuộc xưa cũ đã biến mất theo cái lạnh nghiệt ngã của mùa đông...

Khuôn mặt khắc sâu nét đau đớn thống khổ, Gemini siết mạnh vô-lăng. Hắn đang ở đây, chính tại nơi xảy ra tai nạn, ngay cạnh bụi cây mà Prim tìm thấy Fourth . Khoang mũi như còn ngửi thấy mùi máu của cậu...

Xót xa...

Đau...

Từng lời của Prim quanh quẩn khắp tâm trí.

"Em tìm thấy Fourth bất tỉnh cách đám cháy không xa, người cậu ấy bết máu nằm trong bụi cỏ. Khi mang vào bệnh viện Fourth gần như chết rồi. Em nghĩ cậu ấy thật sự bất đắc dĩ mới bỏ lại bác trai"

Đánh rầm vào vô-lăng móc ra điện thoại, hắn muốn nghe giọng cậu.

Bíp!

...

Tua...tua...

Tiếng chờ máy vang đều như gõ từng nhịp vào trái tim hắn, mỗi tiếng tua là mỗi lần Gemini nghe tim mình hẫng đi một nhịp.

Fourth , mau nghe máy đi em!

Làm ơn...

/Hm? Anh.../

Khi Gemini cảm giác chờ đợi làm mình bất lực rơi xuống vực sâu u tối. Thăm thẳm. Sâu đến không thể quay về, không thể cứu vãn...thì tiếng nhấc máy trả lời bối rối của Fourth như chiếc phao cứu sinh bất chợt xuất hiện.

"..."

/Có chuyện sao? Alo?/

"..."

Vốn dĩ muốn nghe giọng cậu, muốn nói rất nhiều nhưng...

"Vết thương...có đau không..."

Âm thanh thoát khỏi cổ họng biến run rẩy đến Gemini cũng kinh ngạc, con đường trước mặt hơi mờ đi qua làn nước mỏng phủ trùm đôi mắt vốn lãnh cảm.

/Gì cơ? Vết th... S..sao? Anh.../

"Sao phải giấu anh? Tại sao? Sao em luôn biến anh thành thằng xấu xa? Sao luôn im lặng chịu đựng? TẠI SAO HẢ!"

Tách...

Giọt nước từ đâu đó vỡ ra trên tấm thảm lót sàn ôtô. Gemini cắn răng gầm lên. Hắn đau, đau đến giận dữ...

/Pí Gemini ...anh bình tĩnh/

"Anh đã hận em, hận em bỏ lại cha. Càng hận mình không nén được mà vui mừng vì em vẫn sống. Ép mình phải hận em... Fourth à, em nghĩ anh vui sướng hả hê lắm hả? Tình yêu của anh là gì? Em không cảm nhận được anh đau đớn, dù chỉ một lần sao? Em ích kỉ đến thế sao?"

/Em.../

"Từ giờ anh sẽ tự tìm ra sự thật. Fourth , công bằng của 4 năm trước ANH TRẢ LẠI HẾT CHO EM! Chúng ta không ai nợ ai!"

Cạch.

Vừa cúp máy Gemini nhấn ga, chiếc BMW phóng vụt với tốc độ 150km/h ra thẳng quốc lộ. Vệt nước vẫn chưa khô nơi khoé mắt, biết được sự thật là cảm giác này sao... 

Fourth đã lừa dối hắn, tình yêu của cả hai đối với cậu mong manh dễ dàng từ bỏ như thế?

Một mình quyết định biến hắn thành kẻ lương tâm bị chó tha mất, hắn đã làm gì từ khi gặp lại cậu?

Bóp cổ, tát, đe doạ, thậm chí cưỡng hiếp... Nhân tính dường như bị cậu làm rữa mục từ lâu không sót mảnh nào.

"Khốn kiếp!"

Fourth thừ người nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại báo end call. Hoang mang bủn rủn...

Gemini đã thấy vết sẹo?

Prim đã nói sự thật?

Cô ấy chấp nhận từ bỏ anh?

Hàng vạn câu hỏi ngổn ngang khiến tâm trạng ngột ngạt không thôi.

Lần đầu tiên Fourth hối hận đã giấu Gemini sự thật, hắn nói đúng, chính cậu đã huỷ hoại tình yêu của cả hai. Cậu cứ để hắn hận, hắn trả thù, nhưng chưa 1 lần nghĩ Gemini vì trả thù mà đau đớn khổ sở...

Chưa 1 lần nghĩ cảm xúc thật sự của hắn như thế nào. Rốt cuộc ai đau hơn ai?

Fourth hít mạnh 1 hơi gạt đi nước mắt, khóc không ích gì cả. Linh tính chẳng lành mách bảo cậu phải hoàn thành tốt buổi quay ngoại cảnh ngày mai để sớm trở về.

"Pí Gemini , đợi em..."

Mơn nhẹ lên hình ảnh khuôn mặt tuấn tú trên nền điện thoại, cậu chìm vào giấc ngủ. Chuyến bay quá dài đã hút cạn sức lực của Fourth , chịu đựng thêm sẽ làm cậu nổ tung mất...

Điên cuồng lao hết đoạn đường quốc lộ, Gemini bẻ lái về hướng biệt thự chính.

Bíp!

"Joong mang Dunk đến nhà anh ngay!"

"..."

"Sao? Fourth suýt chết thật à?" - Joong Dunk đồng thanh.

"Khi thấy vết máu ở hiện trường em cũng nghĩ Fourth bị thương nặng. Nhưng vì không thấy anh ấy quanh đó nên em tưởng mình nhầm"

"Nói hyung những gì em biết" - Gemini nghiêm túc.

"Em nghĩ 4 năm trước là 1 vụ ám sát. Xe bác trai bị huých mạnh phần máng trái rồi lật. Mỗi khi đến đợt bầu cử đều tăng cường công tác bảo vệ nhưng hôm ấy bác trai lại không mang theo ai ngoài tài xế. Đó là thời cơ tốt nhất! Và Fourth vô tình bị cuốn vào 1 âm mưu giết người"

"Anh biết, cục quân sự quốc gia có điều tra nhưng không tìm thấy manh mối gì ngoài việc chúng ta cấm tiết lộ chuyện Fourth còn sống ra" - hắn đăm chiêu suy luận.

"Chương trình bảo vệ nhân chứng tuy tốt nhưng anh ấy đã xuất hiện trên khắp các phương tiện truyền thông vào ngày debut. Không khó để bọn sát thủ đánh hơi ra Fourth "

"..."

"Kể cả việc anh ấy vừa sang Anh và sẽ trở về sau 3 ngày nữa. Có thể nguy hiểm đang rình rập"

"Không được! Anh nhất định không để Fourth xảy ra bất cứ chuyện gì. Quá đủ với em ấy rồi..." - hắn gầm lớn rồi giọng nhỏ dần xót xa, tay siết mạnh thành ghế.

"Diệt cỏ phải diệt tận gốc là quy tắc của sát thủ. Muốn làm rõ mọi chuyện và bảo vệ Fourth , chúng ta cần tìm ra kẻ đứng đằng sau "thuê người nhổ cỏ".

" Nếu tai nạn xảy ra vào đợt bầu cử vậy mục đích chính là phiếu bầu" - Joong nắm nhẹ tay Dunk.

"Nghĩ xem nếu bác trai chết, ai sẽ được hưởng lợi nhiều nhất ngoài cha Pí Dunk và..."

"PATAWAT?" - Joong và Gemini đồng thanh.

"Việc này phải xem tài diễn xuất của Pí Gemini thế nào đã"

"Ý em là gì?"

"Cherry chết mê anh, hãy quyến rũ cô ả và moi thông tin. Em biết anh giỏi dụ hoặc đàn bà mà" - Dunk nén cười, khuôn mặt điển trai ánh đầy vẻ châm chọc.

"Joong nhà cậu kém gì tôi chứ, nhóc con! Muốn chết à?"

"Anh thì hay rồi, đại playboy JOONG" - Joong đổ mồ hôi nhe răng cười xê xoa tít mắt, tay vuốt vuốt ngực Dunk vẻ

"Anh biết sai rồi, tha anh đi a~"

" Cái ông anh dà này báo quài đi "

Lúc căng thẳng lo lắng, đùa nhau vài câu cũng là liều thuốc bổ ích giúp thư giãn tinh thần đôi chút.

"Vậy khi nào bắt đầu kế hoạch? Phải nhanh lên mới kịp"

"Em tính thế này, hai ngày nữa thượng nghị sĩ Patawat sẽ tổ chức tiệc trà tại nhà. Chắc chắn Joong, Dew Pond  và anh đều được mời. Bọn em sẽ giữ chân lão, anh dụ Cherry dẫn vào thư phòng riêng của cha ả, cắt đuôi rồi tìm xem có chứng cứ gì không"

"Giấy tờ làm ăn phi pháp, biên lai chuyển khoản hay băng ghi âm giao dịch à? Thường thì chúng hay ghi âm hoặc quay phim lại đề phòng 1 trong 2 bên phản bội sẽ kéo bên kia chết chung theo nhưng anh nghĩ tất cả mới chỉ là ta suy đoán, chưa chắc gã Patawat to gan lớn mật như thế"

"Có còn hơn không. Chẳng chịu vào hang sao bắt được cọp con"

"..."

Sáng lạnh tại Oxford, may mắn hôm nay trời tương đối mát, tiết trời lâm râm mưa như phủ trùm làn bụi mỏng lên dải lụa mượt mà của dòng Cherwell.

Ở Anh, tuyết rơi rất trễ nên thảm thực vật vẫn chưa bị đóng băng, có chăng chỉ là thổi thêm luồng hơi lạnh u linh huyền bí kiêu kì vào hồn pha lê Kí Ức.

Oxford cổ kính ẩn hiện cảm giác hoài niệm về quá khứ lại mang trong mình chất nhạc thanh nhã thơ mộng không kém phần sang trọng cao quý, là nơi thích hợp nhất để quay ngoại cảnh. Hay nói đúng hơn, Kí Ức sinh ra đã định sẽ thuộc về nơi này.

Nhưng Fourth có biết Vũ Lạc sinh ra là dành cho riêng cậu, nơi Vũ Lạc ngự trị chính tại Tâm Thuỷ-trái tim của nước, mãi mãi cậu thuộc về nam nhân mang tên GEMINI NORAWIT TITICHAROENRAK!

Clip quảng bá Kí Ức chỉ dài 1 phút 30 giây nhưng vô cùng độc đáo bởi đội ngũ quay phim chế tác chuyên nghiệp. Mở đầu là hình ảnh giọt mưa tinh khiết rơi trên mặt nước lặng như gương tạo nên một vùng dao động sóng sánh vỡ tung thành muôn vàn tia bọt nước nhỏ, mở ra thế giới của Kí Ức.

Fourth xuất hiện sau hàng liễu rũ bên cầu Magdelen bắc ngang sông Cherwell thơ mộng, cậu cùng Vũ Lạc mà ai cũng nghĩ là Kí Ức trên tai, góc độ, ánh sáng, hiệu ứng tuyệt vời tôn rõ từng đường nét pha lê sang trọng tinh tế cùng vẻ đẹp mê mẩn của Fourth .

Cậu nhìn xa xăm nơi mặt sông êm ả, ánh mắt như hoài niệm nửa buồn nửa đong đầy nỗi nhớ yêu thương, phảng phất hạnh phúc lại vương chút nuối tiếc xót xa nhưng trên hết là điểm sáng nơi đôi mắt to tròn trong suốt như thắp lên hi vọng tình yêu mãnh liệt. Khúc nhạc piano dạo đầu, giọng hát du dương nhẹ nhàng cất lên...

Tuy mới là bản quay thô chưa qua chỉnh sửa nhiều nhưng hiệu quả quảng bá tuyên truyền, cảm xúc cực cao.

"Good job , quá diệu kì"

Xem sơ qua MV thô, Fourth chộp lấy màn hình laptop không kiềm được mà reo lên cảm thán.

Người trong MV thật là cậu sao? Đẹp, đẹp đến thảng thốt! Mái tóc bạch kim được nền cảnh vật Oxford và nền nhạc Kí Ức tôn lên vẻ lành lạnh thanh khiết tinh khôi, cậu như thiên sứ nhỏ trong màu áo xanh ngọc ánh nước...

Thật ngoài sức tưởng tượng!
Thoát khỏi dòng cảm thán, Fourth vội gọi cho Phuwin.

"Pí Phuwin, vé máy bay đã mua chưa? Hành lí anh mang về sau hộ em nhé"

"Em nhập vai xuất thần, quay xong nhanh như thế vì muốn về trước lịch trình anh hiểu. Nhưng nghỉ ngơi chút đã?"

"Đột nhiên bỏ về trước một mình không báo cho ai, em định hù chết người à Fourth ? Chủ tịch sẽ giết cả đoàn mất"

"Tối mai em phải có mặt tại Thái. Mau lái xe đưa em ra sân bay. Lâu rồi mới gặp lại Tor, anh ở chơi với anh ấy mai hãy về, xin lỗi Tor hộ em"

"..."

Xe chở Fourth vừa khuất, trong đoàn staff có kẻ lén lút mờ ám trốn sang 1 góc móc điện thoại.

Bíp!

"Có biến! Fourth quyết định về trước dự tính. Tối mai cậu ta sẽ xuống máy bay"

Đầu bên kia bất ngờ văng 1 câu tục chửi rủa.

"Mẹ kiếp!"

Cạch!

Tua...tua

Gã đàn ông mặt sẹo dập điện thoại đánh rầm lên bàn, thằng bên cạnh lo sợ hỏi.

"Mai là tiệc trà nhà lão cáo già, lực lượng bảo vệ rất dày"

RẦM! Gã mặt sẹo đạp đổ ghế tức đến tím tái, gân cổ nổi từng đường.

"Con mẹ lão khốn Patawat! Cấm liên lạc thì biết đường quái nào hành động"

"Đại ca, em nghĩ cứ tóm cổ thằng nhóc tại sân bay đã, đợi tiệc tan lực lượng giám sát thưa bớt hãy gọi lão"

"Thằng già khoá máy!" - gã hằn học.

"Điện thoại thư phòng riêng!"

"Ý mày là?"

"Liều 1 phen thôi"

"..."

Mỗi người đều bận rộn lo toan cho kế hoạch, âm mưu của mình. Gemini - Pond  - Dew - Joong Dunk, cả Prim cũng lo bàn bạc tính toán để sắp đặt 1 kịch bản hoàn hảo hỗ trợ Gemini .

Tại khu nhà máy bỏ hoang đã lâu cũng có nhóm người nguy hiểm đang mưu tính 1 kế hoạch bắt cóc giết người bịt đầu mối nhưng vì để tránh bị thiệt thòi, chúng quyết định sẽ không xuống tay trước khi nhận được tiền và sự đảm bảo của lão cáo già Patawat.

Chỉ có chàng trai trẻ vô tội đang nóng lòng trở về bên người yêu là chẳng hay biết gì nguy hiểm đang đợi mình.

Fourth muốn tự tay vén lên bức màn quá khứ, chuộc lỗi bằng cách nói ra hết sự thật..

Vì cậu biết Gemini còn yêu mình, tình yêu của hắn thậm chí sâu đậm đến mức thương tổn nhau sâu sắc...

Fourth mỉm cười mơ màng nghĩ đến tối mai khi mình bất ngờ xuất hiện trước mặt Gemini , ôm chầm hắn và nói.

"Xin lỗi anh, em sai rồi Pí Gemini !"

Chuyến bay Oxfor-Bangkok vẫn lặng lẽ ẩn hiện trong màn mây mù, nếu Fourth biết chuyện gì sắp xảy ra hẳn cậu mong chuyến bay này đừng bao giờ đáp cánh...

Thoắt cái đã đến tối hôm sau...

Tại biệt thự nhà Gemini , tất cả họp mặt đông đủ ai nấy đóng bộ chỉnh tề. Prim ướm trên mình bộ đầm đỏ rượu làm tôn lên làng da trắng của cậu, nhìn cậu quyến rũ đến chết người mà.

Đôi môi liên tục mím lại, câu buồn cười vì hình ảnh mới này. Mục đích tối nay Prim và Dew sẽ công bố quan hệ, tạo hot news gây náo loạn đám phóng viên. Pond mang theo 1 hợp đồng béo bở câu nhử gã Patawat. Joong Dunk sẽ âm thầm quan sát, hỗ trợ Gemini nếu có biến.

Trong chiếc Ferrari đỏ, trông Prim có vẻ căng thẳng khẩn trương, Dew cười đùa.

"Môi em đỏ như thế lát hôn rồi anh bị dính son phải làm sao đây?"

"... Ya anh thật là đây là môi tự nhiên đó nha, hông có son xiếc gì đâu..."

Cô vốn dĩ từ khi yêu anh rất hay bị xấu hổ, vì đứng đối diện Dew, Prim không còn là mình. Dễ mất bình tĩnh dễ phạm sai lầm...

"Em muốn hôn phớt nhẹ hay một nụ hôn nồng thắm? Ha ha" - Dew đại công tử sợ thiên hạ chưa đủ loạn đây mà.

"ANH! Em...em..." - mặt Prim đỏ rần rần, anh vô lại thật Dew.

"Đã bớt căng thẳng chưa? Yên tâm có anh ở đây!"

Vẻ đùa cợt biến mất, anh luồn tay siết nhẹ bàn tay nhỏ mềm mại, nét ấm áp trên khuôn mặt lan toả khiến Prim bình tâm.

"Pí Dew... Anh là chàng trai tuyệt vời có biết không?" - cô híp mắt cười hạnh phúc.

Gemini vừa giữ vô-lăng vừa nới lỏng cà vạt. Khốn thật lúc này Fourth lại tắt máy, cậu làm gì phải tắt điện thoại cơ chứ!

Bên Anh giờ đang trưa, giờ nghỉ cũng tắt máy, quay Clip bận đến thế sao?

Tháo tai nghe blutooth quăng sang bên, hắn nhấn ga...

Biệt thự nhà gã Patawat tưng bừng náo nhiệt, xe hơi sang trọng xếp hàng dài tại bãi đậu, người người quần áo rực rỡ diễm lệ ra vào.
Gemini vừa đến nơi đã thấy Cherry vui mừng hỉ hả ra đón.

"Cưng! Nhớ anh à?"

Hắn cười tà mị kéo ả vào lòng, tay không quên trượt lên chiếc eo nhỏ vuốt ve.

Thấy vậy cô nàng sung sướng như vớ được vàng, bám chặt Gemini đi vào. Trước khi đi không quên hất mặt với Prim.

"Hơ! Làm trò ruồi gì thế?" - Prim hừ cười.

Bước 1 thành công!

Gần giữa tiệc trà khi gã Patawat tiếp xong phần lớn khách khứa, đồng thời cũng là lúc cao điểm náo nhiệt. Pond mân mân ly rượu vẻ nghiêm túc, lại gợi chuyện về dự án phần mềm đang hot trong giới điện tử viễn thông. Anh đưa đẩy món hời béo bở khiến gã Patawat sáng rực mắt khoái chí.

Cùng lúc đó màn kịch thứ 3 bắt đầu. Sau khi điệu Van quyến rũ kết thúc, Dew ôm siết Prim hôn cô đầy nồng nàn.

"Hm..."

Dù biết là diễn nhưng cô vẫn choáng ngợp trước nụ hôn đầy ma lực của anh. Xung quanh ống kính nháo nhào hỗn loạn chụp lách tách liên hoàn...

Bước 2 hoàn hảo!

Gemini đứng 1 góc vẻ tức giận điên cuồng.

"Khốn khiếp dám phản bội tôi làm trò dơ bẩn trước báo giới!"

Chớp thời cơ vàng, Cherry đổ thêm dầu vào lửa.

"Đứa con gái đê tiện đó không biết xấu hổ!"

"ĐI! Đêm nay anh muốn ở cùng em" - hô 1 tiếng hắn kéo ả sang 1 góc khuất, hôn đến làm cô nàng điên đảo.

Đôi mắt đen đầy mị lực nhìn vào khuôn mặt nữ nhân đang mê li, hắn thì thầm như thôi miên vào tai.

"Tìm 1 chỗ kín đáo! Khắp nơi đều có phóng viên, khách khứa và người làm"

"Phòng em"

"Không được! Rất dễ bị phát hiện. Nơi nào ở đây không gắn camera?" - giọng nói trầm nghẽn ẩn giấu nét cười bí hiểm, hắn sắp đạt mục đích.

"...Là...thư phòng! Nhưng..."

"Em không muốn thì thôi!"

"KHÔNG! Được mà, chúng ta đi!" - cô ả kéo hắn.

Bước 3 trót lọt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro