chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đợi anh 1tí"

Gemini quay trở ra khay với tay lấy 2 ly rượu. Kín đáo nhanh như chớp thả vào trong nước thứ gì đó, lắc nhẹ ly rồi trở lại.

"Không thể thiếu thứ này được!" - hắn nháy mắt đưa ly có thuốc mê cho Cherry.

"Cạn ly!"

Cô nàng ngu ngơ uống sạch ly rượu, trong lòng nhảy cẫng lên vì tưởng tượng đến màn hoan lạc vui vẻ đêm nay cùng Gemini. Hắn xếch mắt cười, hừ! Đồ đàn bà ngu dốt!

---FLASH BACK---

Trước lúc khởi hành đến biệt thự nhà gã Patawat. Dunk đưa ra viên thuốc con nhộng màu trắng đục dặn dò Gemini.

"Thả vào rượu! Nó sẽ tan ngay mà không để lại tí vết tích nào. Sau 15 phút bắt đầu phát huy tác dụng và có hiệu lực trong 1 giờ đồng hồ, đủ cho anh tìm kiếm"

"Nếu có người đến thì cứ lột hết đồ cô ta ra, nhảy lên giường làm như đang quan hệ. Cùng lắm chỉ bị chỉ trích thôi, tiếng phong lưu của anh chỉ sợ muốn kiếm người không biết cũng khó. Yên tâm làm như em nói đi!" - Joong bổ sung thêm.

"Ý này anh nghĩ ra khi nào vậy Joong?"

Người ta bảo "có kinh nghiệm" hơn người chỗ ấy cấm có sai. Danh hiệu playboy cuối cùng có cơ hội cống hiến cho kế hoạch cao cả vĩ đại...

"Hề hề anh nói đúng mà nong Dunk"

Anh cười giả lả nắm tay cậu lắc lắc vẻ cún con. Nhìn vào có ai biết quá khứ Joong lại khinh chán, ghét cay ghét đắng cậu chứ...

---END FLASH BACK---

Mở mật mã, quét xác nhận vân tay và nhận dạng giác mạc. Cuối cùng Cherry thành công dẫn Gemini vào thư phòng, hắn trầm trồ, lão cáo già lắp đặt hệ thống an ninh bảo vệ kinh thật.

Nếu 1 người biết được mật mã thì không có dấu vân tay, lén lấy được dấu vân tay cũng không thể qua vòng quét giác mạc. Cherry là con gái độc nhất được cưng như trứng mỏng nên mới có thể ra vào nơi này.

"Anh làm gì vậy? Mau lên giường thôi" - thấy Gemini hơi ngớ người trầm ngâm, cô ả không nhịn được lên tiếng hối thúc.

Hắn nhìn đồng hồ, 2 phút nữa thuốc bắt đầu có tác dụng. Nhanh chóng đè Cherry ra giường hôn đắm đuối, đưa tay cởi dần nút áo và kéo xuống dây áo ngực...

Over!

Thân thể cô nàng đang quấn chặt cọ sát vào mình đột nhiên mềm oặt rũ xuống giường, Gemini búng tay thoả mãn đẩy ả sang bên. Nhanh chóng rút găng tay trong túi áo vest đeo vào và tiến hành lục lọi...

Sân bay Bangkok, 08:15 PM.

Fourth tâm trạng hồi hộp nóng lòng ra khỏi cổng soát vé đi thẳng 1 mạch ra ngoài đón taxi, cậu không hề hay biết có người theo dõi nhất cử nhất động của mình...

Chiếc taxi với biển số lạ tấp vào lề, tài xế hạ kính xe.

"Cậu gì ơi lên đi, giờ này khó bắt taxi lắm!"

Fourth không chút do dự cũng chẳng còn tâm trí đâu để ý chiếc biển số bé tẹo kia, cậu mừng rỡ ngồi vào xe.

Vừa bước vào lập tức thêm 1 gã bặm trợn ngay sau lưng nhào vào đóng xầm cửa, đang hốt hoảng định la lên thì Fourth ngất lịm đi vì bị vật gì đó đánh mạnh vào đầu.

Chiếc taxi phóng khỏi sân bay trong sự ồn ã tấp nập của giờ hạ cánh nơi phi trường...

Sau 30 phút nỗ lực tìm kiếm, cố gắng cẩn thận không để lại bất kì dấu vết hay sự xáo trộn nào, Gemini vẫn bất lực. Lão cáo này có két sắt và tủ khoá trời ạ, hỏng bét!

Bắt đầu công cuộc lục tìm chìa khoá và giải mã két sắt, phải chi có Pond - Dew ở đây thì đỡ biết mấy.

Còn 25 phút...

20 phút...

15 phút...

Khốn khiếp còn nơi nào chưa lục nữa? Gemini rối bời, vậy ra đêm nay công cốc sao?

Đang lúc nản chí đến phát điên bỗng...

Tít tít tít!

Âm thanh gì đó như tiếng máy nhắn tin, hắn ngó quanh quất thì thấy đèn đỏ nhấp nháy nơi chiếc điện thoại đặt bàn.

Có người gọi...

Cẩn thận im lặng nhấc máy, Junhyung nín thở lắng nghe.

/Alo! Cuối cùng cũng liên lạc được với ông, thượng nghị sĩ Patawat/

"..."

/Không trả lời à? Được thôi nếu ông muốn/

"..."

Đầu dây bên kia loáng thoáng tiếng chửi rủa như "mẹ kiếp thằng già giả câm"...

/Không dài dòng! Nói thẳng cho ông biết thằng oắt con còn sống trong vụ ám sát 4 năm trước đã trở về từ Anh. Đột nhiên nó về trước dự định làm rối tung mọi chuyện. Bây giờ thằng nhãi đang trong tay chúng tôi. Muốn giết hay sao?/

ẦM OANG!!!

Suýt tí đánh rơi điện thoại, chỉ có thể dùng 5chữ miêu tả tâm trạng Gemini lúc này SỢ HÃI ĐẾN KHỦNG HOẢNG!

Trời ơi Fourth về trước lịch trình?

Cậu tắt máy vì phải ngồi máy bay?

Cũng không báo hắn biết?

Bọn xã hội đen định giết cậu sao?

KHÔNG ĐƯỢC, tuyệt đối không thể!

Cố gắng trấn tĩnh, Gemini trầm giọng khàn khàn.

"Ở đâu?"

/Lão già cuối cùng chịu lên tiếng, giọng lạ thế?/

"Nói!"

"Fine fine, khu nghỉ mát đang xây dựng bị đình trệ gần biển"

Cạch!

Hắn lao khỏi thư phòng.

Trong đầu Gemini lúc này chỉ duy nhất 1 ý nghĩ: CỨU SỐNG FOURTH!

Hắn vội, vội đến tay chân loạn 1 đoàn không biết làm gì, vội đến quên mất thông báo tình hình cho những người còn lại...

Chạy thẳng ra bãi đậu xe, hắn gấp gáp đạp phanh nhấn ga lao về phía công trình xây dựng khu nghỉ mát bên bờ biển. Trên đường đi Gemini luôn cố gắng tự trấn an mình.

"Bình tĩnh! Định thần lại đi Gemini! Fourth sẽ ổn mà..."

Hít sâu, hít sâu, thở...

Sau 15 phút ép buộc thần kinh căng thẳng phải thả lỏng hắn mới chợt nhớ ra dự án xây dựng khu nghỉ mát bên bờ biển vốn của công ty Joong. Về sơ đồ thiết kế hẳn cậu biết rõ.

Bíp!

"Joong! Có biến, Fourth đột nhiên về trước lịch trình. Bọn sát thủ bắt em ấy rồi"

"Sao chứ? Anh đang ở đâu? Sao anh biết?"

"Kể sau đi! Nói anh biết cấu trúc thiết kế của khu nghỉ mát bên bờ biển"

"Khu nào cơ?"

"Khu BEAUTY đang đình công vì mùa đông này ấy"

"À! Anh đến đó, vào cổng sẽ chia thành 7 khu: hồ bơi, khu nghỉ dưỡng, khu vui chơi... Các lối cầu thang lên xuống bố trí mép phải mỗi khu thi công. Khu hồ bơi nằm gần trung tâm, đang đào rất nguy hiểm... Blah blah blah"

" Đặc biệt phía bìa trái hướng ra biển, mặt phía Đông là vách đá vực biển chưa được xây bao lại. Gần đó sẽ có nhà kho chứa vật liệu xây dựng, rất rộng. Đấy là nơi có khả năng nhốt Fourth nhất" - Joong nhanh chóng tuôn 1 lèo phân tích chỉ dẫn.

"Cửa sau nhà kho nối ra khu công trình phụ. Anh vào bằng ngả ấy an toàn hơn..."

Xột xoạt!

R...rè...

Tiếng chuyển máy điện thoại chói tai. Dunk giật di động Joong khẩn trương lo lắng

"Gemini nghe em này! Bây giờ bọn em sẽ đến ngay, trễ hơn anh ít nhất nửa tiếng, đừng manh động! Bọn chúng chưa làm gì Fourth đâu, anh chớ nóng vội sẽ nguy hiểm"

"Tại sao! Đi hết sẽ bị nghi ngờ"

"Tiệc sắp tan rồi! Em và Joong đi ngay bây giờ. Pí Pond và Pí Dew sau 1 tiếng nữa sẽ tới cùng FBI"

"Bây giờ nghe em. Ngăn tủ bên trái gần máy định vị đường đi, mở ra. Anh thấy súng chứ? Em đã bỏ vào khi chiều, 12 viên. Em biết anh bắn rất chuẩn nhưng đừng nổ súng nếu không cần thiết"

Gemini kéo ngăn tủ, quả thật có súng..

"Cảm ơn nhé Dunk! Anh đến nơi rồi, gặp lại sau"

Cạch!

Tua...tua...

Khu công trình nghỉ mát đồ sộ đang thi công dần hiện ra bên bờ biển mùa đông. Gemini dắt súng vào đai quần cẩn thận xuống xe quan sát...

Bọn chúng hẳn giấu xe ở đâu đó rồi. Trở lại xe lái vào 1 góc khuất, hắn yên tâm theo chỉ dẫn của Joong lần lượt kiểm tra từng khu. Đúng chỉ khu hồ bơi là không có người canh, từ hồ bơi thông qua lối công trình phụ càng ngày càng nhiều bọn "chó giữ nhà".

Nhờ Joong đã chỉ trước vài lối đi an toàn mà Gemini trót lọt áp sát nhà kho.

Áp người sát vách tường nhìn qua khe cửa, hắn mở bừng mắt khi thấy thân ảnh nhỏ bé gục ở góc. Áo cậu dính máu...

MÁU?

Mái đầu bạch kim hơi đỏ hồng 1 vùng gần trán. Cơn giận dữ bốc lên như thiêu đốt lí trí, hắn siết tay từng đường gân hằn nổi.

Nghiến răng quan sát, xung quanh Fourth không có người! Chúng không sợ cậu chạy sao?

Hay đây là 1 cái bẫy?

Mặc kệ bẫy thú bẫy người bẫy cái quỷ gì, đợi nữa hắn chắc chắn phát điên!

Quyết tâm đẩy cửa vào chạy thẳng tới chỗ cậu, Gemini lo lắng lay vai Fourth.

"Fourth! Fourth! Tỉnh lại"

"Hm...hư..." - lờ mờ mở mắt nhìn thấy Gemini, cậu vội vã ôm choàng hắn.

"PÍ GEMINI? Là anh? Thật là anh sao? Hu hu...em rất sợ, sợ lại như 4 năm trước... Em gọi mãi mà anh chẳng tới... Hu hu... Pí Gemini, rốt cuộc anh tới rồi"

"Bình tĩnh nhìn anh! Bọn chúng đâu? Sao em không chạy? Em bị thương ở đâu?"

"Hm...á... Em...không bị thương ở đâu cả"

Cậu nhịn đau trấn an Gemini, sau chiếc áo khoác đen dày là viên đạn găm sâu vào tay Fourth. Hắn cũng không biết máu cậu dính trên áo mình vì cái ôm vừa nãy.

"Bọn chúng vừa ra ngoài bảo gọi cho ai đó. Em bị ngất nên chúng hơi mất đề phòng"

"Theo anh! Chúng ta trốn. Em đi được chứ?"

Gemini liếc nhanh xung quanh, chỉ có cửa ra phía vực biển là có thể đi. Hôn lên trán cậu cái hôn xót xa, giọng hắn trầm nghẽn chan chứa niềm yêu.

"Em phải ráng chịu đựng, em hiểu chứ?"

"Được" - giọt hạnh phúc nhỏ thấm sâu vào trái tim, Fourth cười yếu ớt trả lời.

"Mau đi thôi, chúng vào đây mất!"

Vừa ra ngoài Gemini vừa hỏi

"Có bao nhiêu tên?"

"Tầm 12-13 nhưng canh chừng em chỉ có 5 tên và 1 gã thủ lĩnh"

Chết tiệt! 12 viên đạn xem ra không đủ rồi, Gemini thở dài trong lòng...

Đoàng!

Tiếng súng nổ chấn động khắp khu nhà, viên đạn sượt qua áo Gemini.

Cả 2 đứng tim quay lại.

Tiêu!

Bị phát hiện rồi...

Gemini vội chắn trước Fourth, mặt cậu xanh mét vì kinh hoàng. Không phải sợ hãi nhát gan mà vì linh cảm chẳng lành trước lúc sang Anh...

Cậu sắp xảy ra chuyện gì?

Sẽ phải xa Gemini lần nữa sao...

Phía sau có 3 tên đứng gần cửa cũng bắt đầu rút súng.

Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!

Ba phát bắn dứt khoát, đường đạn sắc bén chính xác hạ gục 3 tên. Gemini kéo Gemini chạy xa khỏi khu nhà kho, 4 phía đều có người...

Chỉ cần gắng trụ 15 phút nữa Joong Dunk sẽ tới, không thể sao?

Tiếng súng thu hút bọn tay chân đổ xô lại phía vực biển. Còn 9 tên...

Gió gào dữ dội, ào ạt thổi thốc từng đợt cuốn cát bụi bay mù trời. Màn đêm nặng nề trùm phủ cảnh vật, lúc nãy vì 3 tên đứng cạnh cửa nhà kho có ánh sáng hắn mới thấy mà bắn trúng. Giờ tối quá làm thế nào đây...

Có ánh đèn pin!

Đoàng!

Thêm 1 tên gục ngã. Phải rồi nếu không chiếu đèn pin chúng cũng không thấy đường để bắn mình. Căn cứ vào điểm sáng đèn pin mà bắn. Còn 7 viên đạn...

Lập loè!

Đoàng!

Lại ánh sáng quét qua, Gemini ôm Fourth lăn ra cát.

Suýt chết!

Hắn lật người nổ thêm phát súng, 1 chiếc đèn pin nữa lăn lông lốc. Tiêu đời bọn khốn!

Cả 2 nín thở im lặng không di chuyển, bóng đêm đang trở thành bức tường chắn an toàn cho họ.
Dường như nhận ra Gemini cực kì thiện xạ "khó nuốt", 7 tên còn lại cũng bắt đầu toan tính, chúng núp sau tường và nhá đèn pin

Đoàng!

Viên đạn lạc trong không trung

"Chết tiệt!"

chỉ còn 5 viên cùng hơn 7 tên nữa

"Chúng ta...sẽ chết..."

"Im miệng! Dù cho anh chết em vẫn phải sống tiếp" - Hắn gằn, sao cậu có thể bi quan thế chứ?

"Pí Gemini, chúng muốn giết là em. Anh đi đi"

"Đừng ngây thơ! Chúng không để ai đi đâu"

Cậu lại chơi trò hi sinh?

Hi sinh con khỉ, hắn muốn cậu sống....

Xột xoạt...

Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!

Đang khuyên Fourth lại nghe tiếng bước chân người đến. Gemini vội bắn, chính xác 3 tên gục. Cảm thấy đạn không còn đủ để bảo vệ họ, mắt cũng đã dần quen với bóng đêm, hắn kéo Fourth sang 1 góc.

Rầm rập!

Xột xoạt...

Tiếng bước dẫm trên cát của khoảng 4 người, chúng cũng không dám rọi đèn pin nữa nên khó có thể thấy 2 người. Gemini cúi đầu hôn lên môi Fourth, ra hiệu im lặng và nhét súng vào tay cậu.

Tiếng bước chân gần kề rõ lắm rồi.
Chưa kịp định thần, Gemini đã biến mất. Fourth hoảng loạn khi biết hắn bất chợt bổ nhào ra.

Vút! Xoạt!

Rầm!

Bốp! Rầm!

Xoẹt! Rầm.

Đai đen nhất đẳng Judo cuối cùng phát huy hiệu lực. Nhờ định hình và chuẩn bị sẵn trong bóng tối Gemini nhanh chóng hạ gục 3 tên.

Hắn cố gắng quật mạnh và dùng chiêu độc khiến đối phương phải gãy xương hoặc gãy cổ, đây là chiêu thức cấm trong Judo nhưng hắn vẫn cố chấp học, ngờ đâu giờ lại hữu dụng như thế.

ĐOÀNG!
ĐOÀNG!
ĐOÀNG!

Gã đầu sỏ duy nhất còn lại nhắm vào đám hỗn loạn bắn xối xả...

"..."

Đau!

Cảm giác chất lỏng ấm nóng chảy dần ra ướt đẫm áo, Gemini biết hắn trúng đạn gần vùng lá lách. Tuy không chết nhưng mất máu nhiều trước sau gì cũng chết.

Hự! Bịch!

Xoạt xoẹt!

Hắn lao về phía tên nổ súng, đấm đá. Gã mặt sẹo dường như không vừa, tuy gạt rớt được súng đối phương và đá văng xa tít tắp nhưng Gemini bị bầm dập không kém...

"PÍ GEMINI! PÍ GEMINI? Hu hu anh không sao chứ"

"Mau... Hự...mau chạy đi, Joong và Dunk sắp đến rồi. Anh sẽ giữ hắn"

Bốp!

"Mẹ kiếp trúng đạn còn to mồm" - mặt sẹo đấm vào bụng hắn. Đau đến muốn ngất đi.

"Hm...hư..."

"PÍ GEMINI! Hu hu không được, em cứu anh"

Fourth hoảng loạn kêu gào, trong lúc điên cuồng bấn loạn cậu giương súng vào bóng đen lờ mờ trước mặt. Nhắm chặt mắt nức nở, Fourth bóp cò.

Đoàng!
Đoàng!
Cạch cạch cạch!

2 viên cuối cùng súng hết đạn, cậu vẫn bóp cò liên tục trong vô thức. Nước mắt tuôn xối xả.

Rập! Xoạt!

2 bóng người đổ xuống.

Cậu bắn trúng ai?

Trúng ai?

"Hu hu Pí Gemini, xin lỗi. Em xin lỗi"

"HỰ... Em...học bắn từ khi nào... Hộc... Trúng hắn rồi..."

Gemini khó nhọc nói, lúc bị đấm vào bụng hắn phải khuỵ gục xuống nên bóng đen lờ mờ "vinh hạnh trúng xổ số độc đắc" là tên mặt sẹo.

Fourth bổ nhào lại đỡ Gemini dậy, khắp người hắn là máu, kí ức 4 năm trước dội về.

Mùi tanh tưởi, bóng tối...

Tim cậu gần như ngừng đập vì bị bóp nghẹt

"HU hu em xin lỗi...hức..Pí Gemini...Pí Gemini "

"Tốt rồi, anh không sao..."

Xoạt! Vụt! Xoẹt...

"AAAA~"

Tên mặt sẹo chưa chết, hắn bật dậy ôm Gemini nhào về phía sau.

VỰC BIỂN!

Phía sát vực biển.

Đương nhiên Fourth bị té nhào sang bên còn Gemini và gã rơi xuống...

" KHÔNG! PÍ GEMINI AAAAAA! "

Cậu thét thảm thiết như xé tan màn đêm, như oán trách ông trời...

Đơ dại!

Nước mắt!

Máu!

Bóng tối!

Đau đớn!

Không thể nào!

Không thể nào đâu...

Đừng mà huhu..

"F...Fourth "

Tiếng gọi thều thào phát ra 1 cách khó nhọc. Fourth giật mình như vừa chết đi sống lại, cậu bủn rủn đến không thể đi. Trong màn đêm dày đặc, bóng đen bò trên mặt cát lao lại trông đến thê thảm...

"PÍ GEMINI? Anh ở đâu? Ở đâu?"

"Anh ở đâ..y... Kéo anh..lên..."

Ngay trước mặt cậu, bàn tay yếu ớt cố bám giữ ghề đá. Hắn chưa rơi xuống, ơn chúa! Nhưng lơ lửng thế này cũng không khá hơn là bao.

"EM kéo anh lên" - Fourth mừng rỡ đổ 1/3 người ra ngoài mép vực 1 tay bám nền giữ cơ thể không bị tuột xuống 1 tay bắt lấy bả tay Gemini. Hắn dùng sức, chân cố đạp vào vách đá nhưng trơn trượt, rất khó! Bụng quặn đau khi vận sức gồng nâng người lên...

"Á...Hm...ư..." - tiếng Fourth cắn răng nhịn rên.

Tách!

Thứ gì đó...ấm nóng, sền sệt tanh nồng chảy dọc bắp tay nhỏ xuống mặt Gemini.

Gì vậy?

Không phải máu hắn mà!

Ngẩng đầu căng mắt mới phát hiện tay phải cậu ướt đẫm, máu chảy liên tục vì gồng. Fourth trúng đạn khi nào?

"Fourth? Em... Em trúng đạn?"

"Hm... Chúng bắn khi em chống cự. Không sao, em kéo anh lên"

Vừa gồng thật mạnh, đầu đạn ghim sâu hơn vào xương, phản xạ tự nhiên của cơ thể là các bó cơ tê liệt hoàn toàn mất sức...

Xoạt!

"KHÔNG!"

Pặc! Trong khoảnh khắc để tuột Gemini, Fourth hét to chụp chặt cổ tay hắn. Máu chảy nhiều đến hoa mắt, cậu bắt đầu yếu rồi trời ơi, trọng lực trái đất chết tiệt!

Tao muốn thắng mày...

Người Fourth lại tiến thêm 1 phần về phía vực sâu. Cứ đà này cậu cũng sẽ rơi mất...

"Fourth... Nghe anh nói! Joong và Dunk tới rồi, chân em không bị thương mau chạy đi gọi họ! Anh sẽ cố bám trụ, nhanh đi" - Gemini lo lắng gấp gáp nói.

"TẠI SAO! anh đừng bắt em bỏ anh lại hức hức"

"Nếu không cả 2 sẽ chết! Em hiểu không!"

Kí ức...

"Nếu ở trong xe cả 2 sẽ chết! Phải làm sao đây?"

Fourth rụng rời, linh cảm của cậu...

Là đây sao?

Bốn năm trước cũng hệt như thế...

Ông trời đùa giỡn cậu sao?

Hết lần này đến lần khác đặt vào tay cậu mạng sống của những người yêu thương nhất, lại tước đi khả năng cứu sống họ. Sao luôn bắt cậu lựa chọn, sao phải thế...

"KHÔNG! Hu hu em không đi, em nhất định phải kéo anh lên"

"Em không đủ sức, thậm chí không có nơi bám để làm trụ đà. Nhanh đi đi"

"Không! Hu hu...4 năm trước không phải em muốn bỏ lại cha anh, hu hu là em đi tìm người cứu bác ấy... Hu... Kết quả vẫn muộn... Khi em quay lại chỉ thấy xe nổ tung. Hu hu. Em hối hận, hối hận đến điên lên! sai lầm 1 lần tuyệt đối không có lần 2 hu hu... Em không đi, có chết cũng không đi..."

Là thế sao...

Xoạt!

Lại tuột thêm 1 tí. Gemini mãn nguyện, mãn nguyện vì biết sự thật cậu không bỏ mặc cha hắn. Nhưng tình huống hiện tại ép hắn phải ra hạ sách này! Dù chỉ 1% hi vọng...

"Nếu em không đi, anh sẽ buông tay!"

"ĐỪNG! Pí Gemini đừng buông! Van anh huhu..." - Fourth kinh hãi, khóc lóc van xin người yêu mình đừng buông tay, cậu không muốn mất anh lần nữa đâu.

"Vậy nghe anh! Joong Dunk tới rồi, mau gọi họ tới đây! Anh sẽ bám đợi, 1 phút thôi! Em đi đi, nhanh lên"

"Em...em..."

"EM MUỐN ANH CHẾT SAO?"

"Được rồi! Em đi, được! Hu hu... 1 phút thôi, anh phải đợi. Tuyệt đối đừng buông tay... Hu hu..."

"Anh hứa!"

Một lần nữa đưa ra quyết định, Fourth vô cùng sợ hãi tuyệt vọng. Thả cổ tay Gemini cậu lao như điên trong màn đêm.

"JOONG! DUNK! MAU ĐẾN! CỨU VỚI! TÔI Ở ĐÂY..."

Còn lại Gemini, ngay bên dưới là mênh mông nước, từng con sóng dữ đập ầm ầm như muốn nuốt chửng mọi thứ nó vớ phải.

Gió rét...

Vết thương...

Máu...

Bàn tay bám ghề đá cũng run dần, hắn cảm giác xung quanh điên đảo, mất máu đến xay xẩm.

Vết thương như bị đóng băng bởi cái lạnh tê tái...

Hắn yếu quá rồi, đau mỏi rã rời!

"Xin lỗi em Fourth... Lời hứa với em... Là anh thất hứa!"

Bàn tay trượt xuống...

5ngón

4ngón

3ngón... Bấu đến bật máu

2ngón

Rồi 1ngón...

"Anh yêu em..."

Tiếng thì thầm cuối cùng và cũng là duy nhất từ khi quen biết cậu

"Anh chưa bao giờ nói yêu em!"

Rốt cuộc vẫn là không kịp...

"KHÔNG ĐƯỢC!"

ÙM!

"..."

Khi Fourth cùng Joong Dunk điên cuồng lao lại cũng là lúc Gemini hoàn toàn tuột tay.

"FOURTH"

Joong Dunk điếng hồn giữ Fourth lại khi cậu chồm cả người ra ngoài vực gần như lao xuống theo.

Thứ cậu vớ được...

Không khí!

Chỉ có không khí...

Hắn thật sự rơi xuống...

Ông trời còn có công bằng sao?

Cái gì là người tốt sẽ gặp lành?

"PÍ GEMINI! AAA anh hứa với em rồi mà..."

Tiếng gào thê lương đến khản cổ. Fourth bóp chặt cát đập tay bị thương xuống nền.

Máu cậu làm cát cũng nhuộm đỏ màu phân li tử biệt...

"Tại sao? Anh lừa em... Hu hu... Anh bảo sẽ đợi... Hu hu đồ tồi tệ..."

Quá khứ hiện tại đan xen...

Gió gào, sóng gầm dữ dội cũng không thể át đi tiếng gào khóc oán trách như xé màn đêm!

RẬP!

Thân người đổ xụp trên cát, cậu bất tỉnh...

"Fourth ! Fourth!"

"..."

Văng vẳng bên tai có tiếng người, tiếng còi hú và ánh sáng nhập nhoè đâu đó...

Nhưng tỉnh lại?

Cậu đã không còn muốn nữa rồi...

Tối quá...

Đau...

Lạnh...

Hình ảnh nam nhân người bết máu rơi xuống vực biển sâu đen ngòm. Sóng gầm thét nuốt hắn vào bụng biển, nước mặn ồ ạt thốc vào tai mũi họng...

Đầu tê buốt như úng ngập thứ nước độc lạnh giá, hắn chìm...

Và chìm...

Sâu thật sâu rồi tan biến như chưa từng tồn tại!

"KHÔNG ĐƯỢC PÍ GEMINI!"

Fourth hét to bật dậy, mồ hôi vã ướt áo. Mở bừng bừng mắt nhìn khắp phòng: toàn màu trắng, kim tiêm, bình truyền dịch?

Đây là bệnh viện. Sao cậu lại ở trong bệnh viện?

Bây giờ là ngày hay đêm?

Cậu bất tỉnh bao lâu rồi?

Ngó xuống nhìn quần áo bệnh nhân và cánh tay băng trắng bột, cả đầu cũng được băng bó...

Fourth nhíu chặt trán day day thái dương.

Lao đao...

Cơn chóng mặt ập đến khi định bước xuống giường, cậu ngả người lại trên nệm. Kí ức kinh hoàng lại dội về, rõ nét như chỉ vừa mới xảy ra. Cậu nhìn thấy Gemini rơi xuống biển...

Nỗi tuyệt vọng dâng lên đến đỉnh điểm nhấn chìm toàn bộ hi vọng...

"KHÔNG ĐƯỢC ! Anh tuyệt đối không chết!"

Fourth lắc đầu phủ định, cánh tay lành lặn còn lại giật ra mớ kim truyền nước truyền dịch đang găm trên người, cậu ập về phía cửa.

Nắm vặn xoay 1 vòng, cả 2 bên trong ngoài đều mở, Phuwin và Pond bước vào.

"Fourth? Em tỉnh rồi ơn chúa! Hu hu"

Phuwin mừng rỡ ôm chầm em trai, vừa nghe tin anh suýt ngất vội vàng bay về đây, biết cảnh đứa bị thương người rơi xuống vực anh đã khóc cả mười mấy tiếng trên máy bay. Gặp nhau ở sân bay Pond phải dỗ dành mãi, phiếm bao nhiêu chuyện Phuwin mới nín. Fourth  bất tỉnh hơn 1 ngày, vừa mất máu lại chả ăn gì nên rất yếu.

"Em trở về giường đã Fourth" - Phuwin cùng Pond dìu Fourth  lại giường

"Không...Pí Phuwin! Pí Gemini hu hu..."

"Bình tĩnh đi Fourth! Gemini còn sống" - Pond nhấn cậu nằm xuống giường vừa báo luôn tin mừng.

"Thật sao? Thật chứ? Hai người không lừa em đúng không? Pí Gemini còn sống là thật?" - tạ ơn ông trời có mắt, Fourth túm chặt áo Pond ánh mắt kích động đầy tha thiết mong đợi.

Khuôn mặt sáng rực không giấu nổi vẻ vui mừng dữ dội, quên mất mình đang đau yếu, giọng cậu vút lên tận quãng tám cả về cao độ, trường độ và âm lượng.

"AAAAAA! Pí Gemini! Anh không chết!" - nước mắt hạnh phúc lăn dài lăn dài khiến người nhìn cũng phải xót xa lòng.

"Chuyện là thế nào? Sao mọi người cứu được anh ấy?"

"À chuyện này..."

"Chuyện này là do em!" - cùng lúc Joong Dunk đi vào, Dunk cười nói cắt ngang Pond.

"..."

---FLASH BACK---

Tu tu...

Tu tu...

Fourth vừa ngất xỉu thì có ánh sáng đèn pha chiếu khắp vùng trời cũng như vùng biển. Tàu của cảnh sát biển kịp thời đến.

Tiếng ồn ào huyên náo, tiếng người xôn xao lặn ngụp dưới nước, tiếng người chỉ huy điều khiển qua loa...

Sau 30 phút huy động lực lượng "xới tung" mặt nước tìm kiếm cuối cùng tìm thấy 1 người 1 xác. May mắn cái xác là của tên mặt sẹo.

Nói về tại sao bộ thuỷ binh lại đến kịp thời thì phải cảm ơn Dunk. Trên đường cùng Joong đến khu công trình cậu nghĩ đến mọi khả năng xảy ra, cố gắng nhớ lại những tình huống và cách giải quyết đã được học trong khoá huấn luyện đặc công. Khi Joong nói nhà kho bên cạnh vực biển chưa xây tường bao lại.

Dunk đoán 2 khả năng:

1 là bọn bắt cóc sẽ trốn đi bằng đường biển.

2 là sẽ có người không may rơi xuống vực

Cũng có thể xảy ra cả 2trường hợp.

Cậu vội bảo Joong gọi cho cha huy động cảnh sát đường biển.

Những tên còn lại trên bờ chỉ bọn canh gác khu vực ngoài bìa cùng mấy tên bị gãy xương là còn sống và bị tóm gọn. Thấy thủ lĩnh đã chết chúng đều sợ hãi đồng ý phối hợp cảnh sát khai hết sự thật hòng mong được giảm nhẹ tội.

---END FLASH BACK---

"Chuyện là thế. Dunk của anh thật tài giỏi. My bodyguard's the best ~!" - Joong chốt lại vấn đề bằng câu ca tụng người yêu tới tận nóc nhà.

"Không chết...nhưng chưa chắc có thể sống..." - Phuwin nhỏ giọng buồn rầu.

"Sao? Ý anh là gì?" - vừa hân hoan vui mừng bỗng 1 câu của Phuwin làm Fourth... Giống như khi ta đang chơi vơi trong vùng nước lạnh giá Bắc Cực may mắn vớ được mảng băng mỏng trôi ngang, bám víu vào đó leo lên với hi vọng sống mãnh liệt, bỗng 1 câu nói như cái gõ chí tử vào nền băng mỏng khiến nó vỡ tan và ta lại chìm trong nước lạnh cắt da cắt thịt, chỉ biết vùng vẫy trong tuyệt vọng lần nữa.

Cái tuyệt vọng sau khi bị thất vọng luôn làm người ta suy xụp hơn nỗi tuyệt vọng ban đầu!

"Anh nói thế là ý gì? Các người...đang dối em phải không?"

"..."

Cạch!

Cửa mở ra Prim mệt mỏi hơi dựa Dew bước vào.

"Pí Gemini bị mất máu quá nhiều! Dập lá lách, gãy 1 xương sườn và bị băng huyết do ngâm quá lâu trong nước lạnh! Khi cấp cứu phổi anh ấy toàn nước! Thương hàn nặng và vết thương làm pí Gemini hôn mê sâu! Giờ anh ấy rất yếu Fourth à"

Thoáng chốc không khí trong phòng như chìm xuống, nặng nề u ám thê lương. Tiếng thở dài dù cố kiềm nén cũng phải bật ra, giọt nước mắt lại rơi...

"Làm thế nào cứu được anh ấy?" - Fourth đơ dại hỏi.

"Chỉ có thể đợi. Anh ấy hôn mê hơn 1 ngày, cơ quan trong cơ thể ngày càng yếu, gần như không thể hấp thu và chuyển đổi năng lượng. Nếu qua đêm nay vẫn hôn mê, tôi nghĩ..." - Prim không dám nói tiếp nữa...

"Đưa tôi đi gặp anh ấy!"

"Em ăn gì đã Fourth"

"EM KHÔNG MUỐN ĂN" - Fourth gào lên giận dữ.

"CÒN TÂM TRẠNG ĐỂ ĂN SAO?"

"Được rồi bình tĩnh đi Fourth! Pí Gemini đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt. Anh đưa em sang"

Dew trầm giọng, ánh mắt trấn an Prim rồi dìu Fourth ra khỏi phòng
1 mình Fourth chầm chậm tiến lại gần giường bệnh nhìn rõ hơn người đang nằm, cậu bụm miệng ngăn tiếng khóc thoát ra. Chỉ biết nước mắt làm nhoà đi bóng hình anh tuấn phía trước...

Gemini nằm bất động nơi đó, mọi thứ: ga giường, mền, vải băng bó...đều màu trắng kể cả khuôn mặt hắn. Trắng bệch, đôi môi đẹp tái nhợt khô nẻ đến thảm hại, hàng mi đen phủ xụp đôi mắt nhắm nghiền...

Cậu không cảm giác hắn đang thở, cứ như chết rồi. Trên mặt Gemini có vài vết bầm dập xây xát, phần bụng và ngực bị quấn băng trắng kín mít dày cộm, chỗ vết thương máu thấm hồng 1 dải...

Fourth vươn cánh tay không bị thương, run rẩy muốn chạm vào Gemini nhưng lại rút về vào phút cuối.

"Nếu em chạm vào...anh sẽ không tan biến chứ..."

Nhìn hắn nhợt nhạt quá, như vô hình trong suốt. Một Gemini ngạo mạn ương ngạnh luôn oanh oanh liệt liệt nộ khí với người khác nay lại vì cậu mà đến cái động nhẹ cũng không thể...

Tách!

"Hm... Đáng sao? Em đáng để anh làm thế sao Pí Gemini..."

Mím môi Fourth m nghe vị mặn chát đầu lưỡi, nước mắt thấm ướt đôi môi khô nẻ...

"Công bằng của 4 năm trước, anh trả lại cho em..."

"Im miệng! Dù anh chết em vẫn phải sống"

"Đừng buông tay..."

"Anh hứa!"

"Nếu em bảo anh đừng chết! Anh vẫn sẽ chết ư... Sao anh thất hứa, pí Gemini?"

"Vì anh đã buông tay đã thất hứa. Nên làm ơn lần này...van cầu anh giữ lời với em... Hãy sống, anh phải sống được chứ? Anh làm được đúng không? Gemini chưa bao giờ khuất phục ai, đừng cúi đầu trước tử thần..."

Giường bệnh rất rộng, Fourth ngả người nằm nhẹ sát mép giường cố gắng không chạm vào Gemini. Cậu nhìn hắn, chỉ im lặng nhìn gương mặt tuấn mỹ qua làn nước dày đặc chảy ướt đẫm mảng nệm...

"100 triệu em buộc phải nhận vì 1 lời hứa với cha anh. Hứa sẽ thành công trở về và khi xem MV quảng bá Kí Ức, em biết mình đã chiến thắng trò chơi này"

"Em đã có thể đường đường chính chính bên cạnh anh, đừng bỏ em pí Gemini..."

"Có lần anh hỏi Cô bé bán diêm là con nhỏ nghèo nàn nào mà em cứ nhắc hoài. Anh đã quậy ầm lên khi nghĩ em yêu Cô bé nào đó"

"Lúc ấy em cứ trốn vào nhà vệ sinh mà cười nắc nẻ. Anh không biết truyện cổ tích là gì phải không, tên ngốc này?"

"Em kể truyện cổ tích cho anh nghe! Tất cả những câu chuyện em biết, em sẽ kể hết... Anh đừng chết, chết sẽ nghe không được... Hm..."

Fourth cắn môi, tâm trạng lúc này thật kinh khủng, 24 năm sống trên đời cậu chỉ trải qua cảm giác này 2 lần: khi mẹ mất và khi hắn rơi xuống vực biển.

"Sao em không nghe tiếng anh thở? Làm ơn thở đi anh..."

Tiếng điện tâm đồ, màn hình hiển thị đường cong nhấp nhô nhẹ như mạng sống Gemini đang chông chênh lúc này.

Fourth bắt đầu kể, hết chuyện này sang chuyện khác. Thậm chí không biết mình đang kể gì cậu vẫn kể...

Chỉ là chuyện cổ tích, từ nàng lọ lem đến cô bé bán diêm, chú mèo đi hia...

Cái kết luôn hạnh phúc mĩ mãn...

"Em ước chúng ta có được cái kết hạnh phúc như thế"

"Em không tin vào cổ tích. Nhưng em tin anh, pí Gemini em tin anh sẽ sống..."

Fourth không kể lể cũng chẳng thuật lại những kỉ niệm từ ngày cả 2 quen biết nhau, cậu không muốn câu chuyện của hắn và cậu trở thành quá khứ...

Chỉ có thể là hiện tại và tương lai!

Tiếng kể khe khẽ dần chậm lại, lí nhí rồi im lặng...

Fourth mệt mỏi ngủ quên bên người yêu, qua đêm nay sẽ ra sao?

Chỉ cần giây phút này mãi mãi...

Sáng!

Lờ mờ mở mắt Fourth điếng hồn khi thấy người bên cạnh mở mắt nhìn mình từ lúc nào, hắn sống rồi trời ơi!

"Cậu là ai?"

"..."

Môi còn chưa kịp nhếch Fourth cứng hàm vì câu nói như đọc từ tiểu thuyết của Gemini.

"Anh...đừng nói là..." - cậu run bần bật tái mét.

"Phì! Giống trong phim không? Anh đóng đạt chứ Fourth?"

Khuôn mặt đang ngơ ngớ vô cảm, Gemini không nhịn nổi phì cười dù cơ thể đau muốn chết.

"Em nghĩ anh quên thật à? Xì!"

"..."

"Sao không nói gì? Giận anh à?"

"..." - đôi tròng mắt vẫn trợn lớn chưa hết sợ hãi, Fourth suýt tí xỉu. Cậu từ từ hoàn hồn.

"Tên khốn vô lương tâm! Anh định doạ chết em phải không? Đồ tồi tệ, tên đại xấu xa" - cậu hất tay khi Gemini khó nhọc nhích tới.

"Á! Hự! Hm..." - hắn nhăn nhúm mặt đau đớn.

"Á! Xin lỗi xin lỗi em lỡ tay! Anh ổn chứ pí Gemini? Pí Gemini?"

"..."

"PÍ GEMINI!"

Gemini  gục im lìm, hắn lại bất tỉnh. Vốn đã rất yếu lại bị đụng vào vết thương, hậu quả Fourth gây ra thật khó lường!

"BÁC SĨ BÁC SĨ!"

Cậu nhảy xuống giường nhấn nút khẩn cấp, mở cửa hô hoán bác sĩ liên tục.

Trời ơi cậu giết hắn chết rồi sao?

Chỉ đụng nhẹ thôi mà!

Sau khi đội ngũ bác sĩ y tá đổ xô vào Fourth buộc phải ra khỏi phòng, cùng lúc Joong - Dunk, Pond - Phuwin, Dew túc trực bên ngoài. Mặt cậu tái xanh như tàu lá.

"Gemini... Cậu ấy đã..." - mọi người bắt đầu suy xụp.

"Không phải! Anh ấy tỉnh rồi, còn sức phỉnh em cơ mà vì mất bình tĩnh giận quá em vô ý đụng nhẹ 1 cái. Vậy mà Gemini sụi lơ hu hu"

"..."

Tỉnh?

Tỉnh thì tốt rồi! Tất cả thở phào một hơi.

10 phút sau Prim cùng các bác sĩ y tá khác ra ngoài, cậu bàn bạc gì đó với họ rồi cúi đầu chào.

Khi quay trở lại khuôn mặt vốn hoang mang tái xám nay nhẹ nhõm giãn ra rất nhiều.

"Anh ấy đã qua khỏi cơn nguy hiểm! Vì hôn mê quá lâu nên sức đề kháng hơi yếu, vừa rồi Fourth làm động thương nên nhất thời ngất thôi"

Phù!

Fourth lả người phịch xuống sàn.

May quá!

Cuối cùng mưa tạnh cầu vồng đã lên...

***********

2 tháng sau!

Tại biệt thự Pond, tiếng đập cửa rầm rầm vang cùng tiếng Pond đại công tử kêu gào như điên.

"PHUWIN! em mau ra đây cho anh! Giải thích cái que 2 vạch đỏ trong thùng rác là gì?"

"KHÔNG BIẾT! Em không ra!"

"Anh bảo lần cuối có ra không thì bảo? Không ra anh đạp cửa vào đừng trách" -  giọng điệu Pond hù doạ không giấu được vui mừng kích động.

Cạch!

Phuwin miễn cưỡng bước ra mặt mày bí xị.

"Ra rồi!"

"Á hm..."

Bất ngờ bị Pond khoá chặt môi bằng cái hôn sâu, cậu chưa kịp hoàn hồn anh đã rời ra ôm siết vòng eo nhỏ, giọng nam trầm thì thầm bên tai.

"Làm vợ anh đi, Phuwin! Anh yêu em"

"..."

*********

Biệt thự nhà Joong.

"Vệ sĩ ~ em đâu rồi Dunk a ~"

"Có giây phút nào anh để em yên ổn không vậy Joong?"

"Hay mai em cúng cơm đổi tên cho vừa lòng anh nha"

Dunk giọng bất lực, đột nhiên muốn như hồi 12 tuổi, anh ghét cậu đi cho khoẻ. Haizz ~

"Hê hê đừng quên tối nay có hẹn bên biệt thự Pí Gemini"

"Lần thứ 107 trong 1 buổi sáng. Đủ rồi nhé JOONG"

********

Tại bar Mastermind.

"SAO? Cậu...cậu..."

Fourth trợn tròn mắt đớ lưỡi nhìn Prim, cô bạn ngoan hiền của cậu trời ơi

"Nhỏ thôi! Muốn hét cho cả thế giới biết à đồ quỹ" - Prim đỏ rần mặt bịt miệng cậu.

"Pí Dew thật quá lợi hại rồi chậc chậc!" - giọng Fourth cảm thán, miệng chép lia lịa.

"Không phải 20 tuổi cậu bị ăn sao? Tôi 24 tuổi rồi"

"Cậu vượt rào! Này Prim!"

"Tôi thấy rất tuyệt"

Prim cười nháy mắt ranh mãnh. Dew đại thiếu gia, anh đã làm gì một cô nhóc nhu mì ngoan hiền thế này?

"Bỏ đi! Không phải cậu có hẹn với pí Gemini à? Mùa xuân là mùa hẹn hò đấy, mau lượn đi giùm tôi"

"Prim~ Prim mỹ nữ hiền lành chất phác của tôi~" - Fourth kêu ca

"Tôi mách "nhà tôi" giết cậu bây giờ!"

"Fine fine tôi đi đây. Tạm biệt"

Thấy đã đến giờ, Fourth đứng dậy rụt cổ giả vờ sợ hãi co giò chạy.

30 phút sau bên bờ sông Bangkok. Vẫn chiếc BMW đen quen thuộc, vẫn bóng dáng thon dài anh tuấn với mái đầu tím uốn hơi bung đứng đó.

Fourth rón rén phía sau, lách qua mấy ngọn cỏ lau, cậu cười hí hửng nhảy chồm đu lên lưng Gemini.

"Hey tên nhóc! Gọi em ra đây làm gì?"

Hắn quay lại bất ngờ cắn môi cậu ngấu nghiến đến khi Fourth điên đảo thở hồng hộc mới buông ra, giọng tỉnh queo.

"Xong rồi! Em ở đây! Anh đi về! Haha"

"YA! Tên khốn, vậy mà nói yêu em sao?"

Đồng hoa cỏ thơm rực rỡ vào mùa xuân, cơn gió thổi nắng ươm cùng tiếng cười đùa vui vẻ...

Hạnh phúc, đến đây đã có thể dùng 2 từ MÃI MÃI rồi...

---THE END---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro