chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kĩ thuật hôn trúc trắc của cậu càng khiêu khích hắn, một ít si mê ham muốn xẹt qua đáy mắt, hắn dứt khỏi nụ hôn. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trướng đỏ vì rượu, thật muốn một ngụm ăn cậu vào bụng.

"Đừng đùa với lửa"

Hắn cảnh cáo hành động cưỡng hôn vừa rồi. Thế nhưng kẻ đón nhận lời cảnh cáo đã không hiểu ra vấn đề mà còn tiến sát mặt hắn, chu mỏ bĩu môi vẻ "ta không sợ trời không sợ đất".

Ngay lập tức kẻ ngốc phải nhận hậu quả, hắn đã nhịn cả buổi trời rồi, bộc phát thật đơn giản.

Gemini vòng tay siết lấy eo cậu, một tay luồn ra sau gáy giữ chặt đầu cậu. Giây tiếp theo, đôi môi mềm bị mút đến bỏng rát, lưỡi hắn cuồng dã xộc xáo khắp khoang miệng và quấn lấy lưỡi cậu...

Thế nhưng không chịu thua, cậu chủ động hơi ngẩng đầu để nụ hôn được dễ dàng hơn, tay luồn vào áo hắn và đáp trả một cách trúc trắc.

Tiếng rên vô thức xen kẽ nụ hôn triền miên...

Không khí ám muội lan tràn...

Một lúc lâu sau, khi cả năm người kia đang lo lắng đến cực độ thì Gemini cõng Fourth đang say ngủ trên vai xuống đến.

"Tôi chở thằng nhóc về luôn, các cậu cứ tiếp tục" - hắn quay lưng tiến ra hướng cửa.

"Tên nhóc rất đáng yêu!" - tiếng Pond vọng đến từ phía sau, hắn nhếch môi, vẫn không quay lại.

"Tôi rõ điều đó hơn bất cứ ai"

**********

Chiếc BMW xé đêm về thẳng biệt thự. Cửa xe bị mở mạnh một cách không thương tiếc, nam nhân bước ra khuôn mặt anh tuấn ẫn nhẫn tức giận, trên trán nổi thêm mấy tia hắc tuyến, đôi đồng tử tối lại trông thập phần đáng sợ.

Nguyên nhân là đứa trẻ hư Fourth đã quậy tơi bời trên xe, liên tục nhào vào đòi hôn, lại còn nôn cả ra người hắn.Hắn nghiến răng móc điện thoại.

"Mau ra xe mang thằng nhóc lên, thay bộ đồ khác cho cậu ta" - ra lệnh xong hầm hầm đi thẳng lên phòng tắm.

Aishh, điên mất, lần sau hắn thề sẽ giết kẻ nào dám để cậu đụng vào rượu dù chỉ một giọt.

Sau khi tắm xong thơm tho sạch sẽ, hắn bước ra, cơ thể chỉ quấn hờ khăn tắm ngang hông. Ngao ngán nhìn cậu đang rúc sâu vào chăn say ngủ rồi quyết định sang phòng kế bên qua đêm.

Những tia nắng đầu tiên len qua khung cửa chiếu vào "đống chăn, gối, người" lùng bùng làm cậu chói mắt bừng tỉnh. Đầu nhức như búa bổ, hai tay day nhẹ thái dương, cậu tiến vào phòng tắm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Trút bỏ quần áo trên người và bắt đầu tắm gội, những tia nước ấm nóng làm thư giãn từng tế bào thần kinh đang tê liệt sau cơn say. Đột nhiên cảnh ôm hôn mãnh liệt tối qua đập vào óc...

Aaa, tại sao cậu vẫn nhớ hết vậy, không được!!! Miên man sỉ vả bản thân một lúc mới phát hiện mình đã tắm xong, mặc đồ xong, bước ra ngoài, và... Quỷ thần ơi, hắn đang đứng gần cửa phòng, nhìn cậu với ánh mắt sáng rực. Cậu bối rối cúi xuống nhìn xem bản thân có gì lạ.

Khoan đã? Quần áo đang mặc trên người sao kì quá vậy, thứ nhất, chiếc áo thun dài và rộng quá khổ, thứ hai, quần rõ ràng là quần đùi nhưng lại dài hơn gối, thứ ba, cậu đã từng thấy hắn mặc bộ này.

"..."

Im lặng ngẩng đầu nhìn, không biết nên cười hay mếu. Khuôn mặt nhăn nhó khó coi ráng nặn ra nụ cười "chân chó" giả ngu với hắn.

"Ha..ha...hơ...chào, chào buổi sáng"

Không ngờ mới sáng về phòng đã được chiêm ngưỡng "cảnh đẹp", khuôn mặt tuấn tú cười ý vị, hắn khoanh hai tay tựa nhẹ vào cửa nhìn cậu chăm chú, cánh môi phiết nhẹ.

Thân ảnh nhỏ nhắn bối rối ngượng ngùng trong bộ đồ quá khổ của hắn, tay cậu quờ quạng xua liên tục, chân hết bắt chéo lại giẫm lên nhau, đôi môi hồng hết chu lại bặm rồi ú ớ ra, thật chọc cho người ta "thèm muốn" mà.

Hắn cứ im lặng nhìn như vậy làm cậu toát mồ hôi, vô thức cắn môi khủng hoảng với ý nghĩ tuyệt đối không thể làm ra hành động gì khiêu khích hắn. Cậu ửng hồng đôi má rũ mái đầu ướt cúi gầm không dám nhìn lên.

Mãi không có động tĩnh gì, trong lòng không khỏi nảy sinh hi vọng hắn đã đi rồi. Thế nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy thân ảnh cao lớn sát bên, hắn vòng tay ôm cậu ngồi xuống nệm, xốc ngồi lên đùi mình và bắt đầu cầm khăn lau khô tóc cậu.

Từng sợi tóc đen mượt như tơ, rơi rũ nhẹ trên tay, cảm xúc không tồi. Cậu bất ngờ đến cứng người ngoan ngoãn như con mèo nhỏ ở yên trong lòng hắn không dám động đậy.

Đến khi chiếc khăn lông bị vất sang một bên và cơ thể nhẹ nhàng được đỡ nằm xuống nệm, cậu mới ý thức rõ hắn đang đè trên mình. Qua ánh nhìn mê đắm dịu dàng, cậu thấy bóng hình mình in trong đôi mắt đen sâu thẳm đầy mê hoặc ấy.

Hắn vuốt lại mớ tóc mái hỗn độn phủ trên trán cậu, chậm rãi cúi xuống, gần, thật gần...cậu mở to mắt ngây dại nhìn...

Đến khi cơ hồ hai phiến môi chạm nhẹ vào nhau, cậu vội lấy tay che miệng hắn.

"- Hắn hờ hững đáp, chút hụt hẫng vụt qua đáy mắt.

"Vậy tại s..uhm..." - Không để cậu nói nhảm thêm, hắn nắm bàn tay đang chặn môi mình ghì chặt trên đầu, nhanh chóng hôn lên đôi môi mềm mại.

Một lúc sau hắn mới buông ra môi cậu, nuối tiếc cắn nhẹ cánh môi mềm lần cuối rồi lật người nằm sát bên cậu.vCậu khẽ mở mắt, quay đầu sang bên nhìn hắn, nhỏ giọng.

"Anh hãy quên hết quá khứ đi. Anh ấy...chắc hẳn hi vọng anh hạnh phúc..."

"..."

"Như thế nào là hạnh phúc?"

Hắn vẫn mông lung nhìn lên trần nhà, nhếch môi chua chát hỏi.

"..." - đột nhiên bị bật lại thế làm cậu bối rối.

"À...uhm...xem nào, tiền anh không thiếu, bạn tốt thì bốn người họ rất tốt rồi, vậy tình đi, tìm một người yêu anh và mang lại cho anh cảm giác ấm áp, bình yên..."

"Đầu óc cậu thật đơn giản, bớt đọc tiểu thuyết đi nhóc!"

Chút ấm áp ánh lên trong đáy mắt nhanh chóng bị giấu đi, hắn tỏ vẻ nhàm chán bật dậy.

"Thay đồ đi, xuống ăn sáng rồi tôi chở sang bar"

Hạnh phúc như bong bóng xà phòng lơ lửng trong không khí, trong suốt lung linh đẹp rực rỡ bảy sắc. Nhưng khi vươn tay chạm vào lại vỡ tan như chưa từng tồn tại.

Một ngày...

Hai ngày...

Ba ngày trôi qua...

Thoáng cái đã gần nửa tháng.

Ngày ngày nhìn thấy hắn, tuy biểu hiện khuôn mặt hắn thật nghèo nàn, luôn một bộ lạnh lùng khó đăm đăm, nhưng cậu đã làm hắn cười nhiều hơn.

Đôi khi phồng má, bặm môi, chu mỏ, làm những động tác đáng yêu cho hắn xem, hắn luôn trố mắt nhìn rồi bật cười nhéo má, nựng mặt hay đè cậu ra mà hôn. Riết rồi đôi môi hắn dường như thật quen thuộc với cậu. Mỗi khi tan ca nhìn thấy thân ảnh tuấn dật phía bên kia đường, lòng lại dấy lên tia ấm áp.

Hôm nay trời khá lạnh, gió bỗng nhiên thổi mạnh và nhiều hơn. Cậu kéo cao chiếc khăn len quanh cổ, chỉnh lại áo khoác, mãi mà hắn vẫn chưa đến, bản thân lại không có điện thoại, chỉ còn cách đứng chờ...

Đã 3 tiếng trôi qua, trời bắt đầu tối, đèn đường lên cả rồi, gió lạnh từng đợt thốc vào làm tai, mũi cậu đỏ ửng. Điên tiết cả lên.

"Tên đại hỗn đản, tốt nhất tôi đếm từ 1 đến 1000 anh mau xuất hiện" - cậu lầm bầm mắng, nhưng haizz, chiều giờ đã đếm cả trăm lần 1000 rồi, đến cái đít hắn còn chả thấy.

Xốc lại ba lô, Fourth quyết định đi bộ ra bến tàu điện ngầm. Vừa đi vừa miên man suy nghĩ.

"Lạ thật, từ tối qua hắn đã lạ rồi, ánh mắt lạnh băng không nói không cười...Ý...ai kia? Trông giống tên khốn đó thật" - cậu mở to mắt thốt lên khi đi ngang cầu sông Bangkok.

Phía bờ sông, thứ ánh sáng le lói nhập nhoè cuối ngày làm bóng dáng quen thuộc trông mờ ảo, nhưng cậu chắc đó là Gemini. Hắn ngồi trên mui trước của chiếc BMW đen.

Cậu xuống cầu tiến nhanh về phía bờ sông...

Lặng nhìn thân ảnh cô đơn nơi đó, mái đầu nâu đỏ rối tung trong gió, nam nhân ngũ quan tuấn mỹ đầy mê hoặc nhưng đôi mắt lạnh lùng lại vô tình, thâm thuý, làm người ta không dám đối mặt. Hắn trong chiếc sơ mi đen ống tay áo bị vén đến hơn nửa, trầm tư nhìn về phía sông nhưng tầm mắt như trôi về nơi xa xôi vô định nào đó.

Cơn gió mạnh ào đến cuốn theo giọt nước ấm nóng đập nhẹ vào má, mang theo cả thanh âm run rẩy của ai đó xẹt qua tai cậu.

"Đã 6 năm rồi... Anh, thiên đường có đẹp không, anh đang hạnh phúc chứ... Chết tiệt, em nguyền rủa cái ngày này. Lẽ ra người nên chết là em mới phải..."

Hắn vùi mặt vào lòng bàn tay, đôi vai run nhẹ.

Cậu chết sững đứng đó, là...gió thổi nước mắt hắn xẹt qua má cậu.

Hôm nay...là ngày dỗ anh trai hắn sao?

Lặng nhìn hắn đau đớn dằn vặt như thế, đôi mắt cậu mê mông ẩn ẩn nước, bước chân vô thức tiến lại gần trước mũi xe, chỉ theo trực giác ôm chặt thân ảnh cô đơn đó. Không biết nên nói như thế nào, cuối cùng đành rớt nước mắt chảy theo.

Khoảnh khắc cậu chạm vào, hắn cứng người ngẩng đầu thống khổ nhìn, rồi ghé nhẹ đầu vào vai cậu, bờ vai nhỏ dần thấm đẫm nước.

********

"Lần đầu tiên nhìn thấy một Gemini yếu đuối như vậy, thật làm người ta khó có thể tưởng tượng"

Cậu ngồi trên mui xe cạnh hắn, đăm chiêu nhìn về phía xa bên kia sông, khẽ giọng.

"Năm nào cũng vậy, trời luôn gió to vào ngày này" - hắn nhẹ cười

"Anh thích gió sao?"

"Thổi khô nước mắt, tự do và phóng khoáng. Tôi ghét mưa, ủy mị và ướt át, mưa thật giả tạo"

"Tôi thích gió, nhưng mưa rất đẹp mà" - cậu bĩu môi.

"Nước mưa...dễ dàng chạm vào nhưng không thể nắm giữ, tôi ghét sự mong manh"

"..."

"Tại sao anh lại thích gió?"

"Ngày xảy ra tai nạn,gió rất to..."

"Không phải anh nên hận gió sao?"

"Sao phải hận khi nó là thứ duy nhất ở bên cạnh tôi vào khoảnh khắc đó"

"Mọi người...đã không...biết... Anh ấy đã ôm chặt lấy tôi khi đó... Kính xe vỡ nát và găm đầy...anh ấy..." - giọng nói trùng xuống, đứt quãng, nghẹn lại đầy thống khổ.

Cơn gió mới ùa đến cũng không kịp thổi khô giọt đắng đang rơi...

"Anh...thật giống loài cây tôi yêu!"

"...?!!"

"Xương rồng, thật lạ đúng không? Không phải vì nó tượng trưng cho sự kiên cường mạnh mẽ, mà vì bề ngoài của nó, xù xì đầy gai góc...nhưng khi nở hoa lại rực rỡ, đẹp hơn bất cứ loài hoa nào tôi từng thấy. Anh cũng thế, luôn nguỵ trang dưới lớp vỏ lạnh lùng, nhưng tâm hồn anh, thật đẹp..."

Cậu quay sang vươn tay quẹt nhẹ giọt nước nơi khoé mắt hắn, giọng nói chân thành.

"Tối rồi, về thôi, được chứ?"

"Tôi...có thể hôn cậu không?"

"..."

Fourth mở lớn mắt, rồi mi mắt cụp nhẹ. Cậu ôm lấy mặt hắn, đặt môi lên vầng trán cao, mi nhẹ một cái.

"Được rồi, về đi, Pí Gemini!"

Cậu nhảy xuống xe và vào trong trước, trên môi vẫn lưu lại nụ cười ngọt ngào.

"Pí sao...?" - hắn hơi bất ngờ, đỏ mặt rồi phì cười nhảy xuống mui xe.

"Ngày giỗ anh năm nay...không còn cô đơn nữa, là anh gửi thiên sứ đến bảo vệ em sao...cảm ơn nhé..."

Chiếc xe đã mất hút phía cuối đường...

Nơi bờ sông vắng chỉ còn ngọn cỏ lau lay nhẹ, vẳng lại trong gió tiếng thì thầm khe khẽ sau cuối của chàng trai...

Ngày tiếp ngày trôi qua. Chẳng biết từ bao giờ cậu lại có thói quen đếm ngày và thở dài như thế...

Đã bên hắn hơn nửa tháng rồi, trải qua nhiều chuyện, vui buồn giận hờn, đột nhiên nghĩ đến sắp hết kì hạn cha hắn đưa ra, lòng lại dấy lên lo âu vô hạn. Chuyện gì sẽ đến đây...

"Tôi gọi đấy, không muốn chết thì mau nhấc máy!!!"

Tiếng chuông điện thoại biến thái vang lên làm cậu giật thót tim. Sau vụ đó hắn đột nhiên mua cho cậu chiếc Iphone 14 rồi ép dùng, lại còn đặt tiếng chuông gọi đến như vậy, cấm cậu đổi nữa. Biết là giọng hắn hay, nhưng mà....

"Aishh mình điên mất. Anh ta thật biến thái mà"

"Alo..."

"..."

Đầu dây bên kia có tiếng khóc...

"...Mẹ...mẹ sao cơ...bệnh viện á..."

Cả người một trận run rẩy, cậu ào ra khỏi quán bar lao thẳng đến bệnh viện...

Trên băng ghế dài trước phòng cấp cứu...

Người con trai đẹp tuyệt mĩ với mái tóc nâu ngồi đó, đôi vai gầy yếu run rẩy không ngừng. Bên cạnh, nam nhân đau xót vỗ về.

Mà khoan?

"Pí Pond? Sao anh lại ở đây?"

---FLASH BACK---

Pond đang đi giải quyết công việc. Xe đang chạy ngon trớn đột nhiên một thân ảnh nhỏ bé lao ra chặn ngang mũi chiếc Fork bạc. Lạy chúa anh mà không thắng gấp thì nam nhân kia về chầu diêm vương rồi. Anh tức giận mở cửa xe lao ra.

"Aishh thằng nhóc, muốn chết..." - giọng nói cương cứng trong không trung.

Trước mắt anh là một đôi mắt phượng đen láy sâu thẳm, làn da trắng mịn, đôi môi hồng quyến rũ...nam nhân với thân hình cân đối, đường cong đẹp như người mẫu, nhưng khuôn mặt giàn giụa nước mắt. Cậu lao đến nắm chặt áo anh cầu xin khẩn khoản.

"Làm ơn, mau giúp tôi, mẹ tôi chết mất, cầu xin anh...hức hức..." - không hiểu sao, Pond đại công tử lại cảm giác như bị sét đánh trúng...

---END FLASH BACK---

Nam nhân ngẩng lên, bất ngờ khôn tả.

"Fourth, là em..."

Vừa nghe Fourth, nam nhân giật mình bật dậy chạy đến ôm chặt em trai mình nức nở.

"Fourth, em đến rồi...Ô...ô... Anh sợ lắm, anh rất sợ."

Cậu cố ngăn nỗi sợ hãi, xúc động, siết chặt vỗ nhẹ lưng anh mình trấn an.

"Mẹ sẽ không sao... Đừng khóc, chúng ta phải mạnh mẽ..."

Pond móc ra điện thoại, bấm số và gọi một vài cuộc.

Một lát sau, trước cửa phòng cấp cứu trở thành tiêu điểm chú ý của cả bệnh viện. Bảy chàng trai đẹp lai láng như siêu mẫu đang túc trực tại đó. Kẻ đứng người ngồi, Fourth dựa nhẹ vào Gemini không nói một lời. Tay kia nắm chặt anh mình. Dew luôn là người điềm tĩnh biết tạo bầu không khí nhất.

"Mọi người, trong thời gian chờ đợi, tôi nghĩ ta nên trò chuyện một lát"

"Đây là Phuwin, anh trai em, lớn hơn các anh 1 tuổi"

Năm người trố mắt rồi ba trong số đó thân thiện cúi đầu - "anh ơi, rất vui khi biết anh"

Gemini cúi nhẹ đầu cười - "chào anh!"

Chỉ có một người đơ ra như tượng vì lúc chiều còn gọi người ta là thằng nhóc. Pond đại công tử bối rối.

"Tôi, tôi xin lỗi."

"À, không có gì, tôi mới phải xin lỗi vì lúc chiều đã quá lỗ mãng. Cám ơn cậu đã ở cạnh động viên tôi đến giờ"

Mặt anh cũng ửng đỏ. Thật lạ, cảm giác tim đập nhanh hơn vài nhịp khi anh ôm anh vỗ về..

Đang lúc cả hai đang bối rối.

"Ding"

Một tiếng chuông vang lên, cửa phòng cấp cứu bật mở, tất cả lao tới vây quanh bác sĩ. Vị bác sĩ già hơi bất ngờ rồi cúi đầu.

"Các thiếu gia!" - Gemini xua tay.

"Bỏ lễ nghi vớ vẩn đi, bác ấy thế nào?"

Hắn có thể cảm nhận bàn tay Fourth  đang đổ mồ hôi và run rẩy trong tay hắn, cậu cắn môi ánh mắt trông ngóng lời hồi đáp.

Đẩy nhẹ gọng kính, bác sĩ thở dài.

"Thận bà ấy hoàn toàn mất chức năng lọc và bài tiết chất độc, lâu ngày chất độc, chất cặn tích tụ... Nếu phẫu thuật ghép thận ngay bây giờ chúng tôi cũng không chắc bà nhà sẽ qua cơn nguy hiểm"

"Tiến hành phẫu thuật ngay lập tức đi, chi phí không thành vấn đề" - Gemini ra lệnh, tay hắn siết chặt bàn tay nhỏ đang run, lòng đau vô hạn.

5 giây sau, giường bệnh nhanh chóng được đẩy sang phòng phẫu thuật. Người phụ nữ mê man, khuôn mặt phúc hậu tái nhợt suy yếu. Fourth nắm chặt bàn tay gầy guộc của mẹ, đưa lên hôn nhẹ, nước mắt mặn đắng trượt dài.

"Mẹ, làm ơn, hãy sống...con van cầu mẹ đó..."

"Hức...mẹ, đừng làm con sợ, hức huhu..." - Phuwin nhoài người ôm lấy mẹ mình nức nở khóc.

Cửa phòng phẫu thuật khép lại. Ai nấy lo lắng như ngồi trên đống lửa, Gemini trầm giọng.

"Dew, tối nay cậu phải kí một hợp đồng quan trọng, cậu về trước đi. Dunk, em đưa Joong về luôn đi, sáng mai hai đứa có chuyến bay sớm sang Nhật mà!"

"Vậy...chúng tôi về trước, có gì nhớ liên lạc nhé!" - Dew vỗ nhẹ vai Fourth

"Kiên cường lên, cậu nhóc!" - anh mỉm cười trấn an

Joong Dunk cũng lần lượt ôm tạm biệt Fourth, chào Phuwin rồi cả ba cùng rời khỏi.

Đã 2 tiếng trôi qua, ca mổ vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Đang lúc lo lắng, bất ngờ cửa phòng bật mở, một y tá hớt hải chạy ra. Fourth chụp ngay vai cô vội vã hỏi.

"Có chuyện gì vậy?"

"Bà ấy có dấu hiệu bài trừ, không tiếp nhận" - nói rồi y tá vội chạy đi.

Không ổn, cậu có linh tính không tốt, hệt như ngày cậu phát hiện bệnh của mẹ. Bỗng nhiên tim đập gia tốc, cả người tê liệt.

"Ding"

đèn báo hiệu kết thúc ca mổ. Vị bác sĩ già trong bộ Blue trắng bất lực khép nhẹ mắt.

"Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức, bà ấy...đã đi rồi"

Phịch!!!

Phuwin ngất xỉu tại chỗ, ngay lập tức Pond ôm chặt lấy anh bế vội sang phòng sơ cứu.

Fourth đứng chôn chân tại chỗ, đôi đồng tử dại ra, cậu lê từng bước nặng nhọc tiến vào phòng mổ. Cắn chặt môi đến bật máu, đôi tay run rẩy kéo nhẹ mảnh khăn trắng...

Trên bàn mổ, người phụ nữ già nhắm chặt đôi mắt, không còn chút dấu vết của sự sống. Đôi tay nhỏ mơn lên làn da tái nhợt, giọng cậu run rẩy sũng nước.

"Mẹ, tại sao đến lần cuối cùng, người cũng không cho con một cơ hội..."

"Bây giờ con sống vì điều gì? Vì gì đây...hu hu..."

Tiếng nấc đứt quãng biến thành tiếng nức nở, cậu gục đầu vào mẹ mình, cả người bần bật run...

Trong đêm thanh tĩnh, cơn gió thu âm ỷ thổi, có chiếc lá vàng rơi nghiêng trượt nhẹ trong không khí rồi dừng lại trên mặt đất...

Lá rụng về cội...

Sinh mệnh con người mong manh là thế...

Đêm nay trên bầu trời, có vì sao đổi ngôi lấp lánh toả ánh sáng êm dịu như vỗ về tiếng nức nở không dứt của đứa con yêu...

Cậu chỉ khóc duy nhất đêm đó.

Hắn lặng im bên cạnh, lắng nghe tiếng dằn vặt tự trách như cào xé tim gan.

Đau giùm cậu...

thương cho cậu...

là hắn...đã yêu sao...?

Trong suốt tang lễ cậu vẫn không khóc lấy một lần. Mọi người đã về hết, Pond đưa Phuwin về nghỉ. Fourth vẫn ngồi đó, đôi mắt sưng đầy quầng thâm, hai đêm rồi không ngủ, hắn ép lắm cậu mới ăn một chút.

Trước tấm bia đá hoa cương, di ảnh mẹ mỉm cười dịu dàng bên đoá hồng trắng và vài đoá huệ tây.

"Oh mom, ngay cả khi con chỉ gọi tên mẹ thôi. Tại sao tim con lại đau đến thế.Mẹ đã cho con tất cả, nhưng mẹ vẫn buồn rằng không thể cho con được nhiều hơn... Vì sao những giọt nước mắt cứ lăn dài như thế..."

Giọng hát trong trẻo trầm ấm cất lên, tiếng nấc nghẹn ngào không ngăn nổi nước mắt đau đớn đang tuôn. Xung quanh mờ đục mông lung qua làn nước dày đặc. Chỉ khoảnh khắc này, ở riêng một mình cậu mới có thể yếu đuối, cậu không muốn hắn thương hại mình...

Xa xa, phía sau tàn cây, thân ảnh thon dài trong bộ tây trang đen lặng yên nơi đó, khuôn mặt tuấn mỹ thống khổ, ánh mắt đen u tĩnh đắm nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang gục khóc nơi đó, nắm tay vô thức siết chặt. Hắn bất lực đấm mạnh vào thân cây

"Chết tiệt!"

Cảm giác trong hắn là gì đây?

Trong tim nhức nhối, là thương hại?

Không phải, bao lần thấy cảnh đứa con đau khi mẹ qua đời, hắn có động lòng đâu!

Nhưng nhìn cậu như hiện tại, cả người tê buốt như hàng vạn mũi kim đâm vào...

Ánh mắt hắn chợt loé, tự cười đưa tay vỗ nhẹ trán. Bản thân lại ngu ngốc, đến giờ mới nhận ra mình yêu tên nhóc sao.

Nhưng trạng huống hiện tại, có thể nói cho cậu biết không?

Mà cậu có yêu hắn như hắn yêu cậu?

Một Gemini ngạo mạn tuyệt không chấp nhận việc bị từ chối tình yêu.

Là hắn thiếu mị lực sao?

Không hề! Nữ nhân cầu xin tình yêu của hắn nhiều không đếm xuể, sao cậu có thể từ chối.

Suy nghĩ miên man, bước chân vô thức tiến đến bên cậu lúc nào không biết. Nghe động Fourth ngẩng lên, ngỡ ngàng.

"Sao...anh chưa đi..."

"Đủ rồi...như em từng nói với huyng, bác ấy chắc hẳn mong em hạnh phúc"

Gemini cởi chiếc áo vest đen khoác lên vai cậu, khuỵ gối ngồi cạnh, vòng tay đặt nhẹ đầu cậu lên vai hắn, mái tóc đen mềm rũ phất trong gió. Giọt nước mắt trong suốt lăn dài qua má, trượt xuống và đọng lại trên đầu ngọn cỏ xanh.

"Đi nào, anh đưa em về."

"Mẹ em...sẽ chăm sóc anh ấy trên thiên đường, anh đừng lo"

Hắn chợt cứng người, xúc động không kiềm được nhanh chóng nghiêng đầu ép môi mình hôn lên đôi môi mềm vẫn còn vương vị mặn của nước mắt. Nụ hôn triền miên da diết đầy dịu dàng, cậu ngây ra vài giây rồi cũng khép nhẹ mi mắt vươn tay ôm lấy mặt hắn, đáp trả nụ hôn.

Hắn rời môi cậu, hôn lên chiếc mũi nhỏ đỏ rần vì khóc, nở nụ cười cưng chiều.

"Đứa ngốc, đã lúc nào rồi, lại còn suy nghĩ lo lắng cho cả anh ấy"

Cậu chun chun mũi, há miệng cắn yêu cằm hắn, khì cười kháng nghị.

"Fourth là đứa trẻ tốt, không được gọi em ngốc. Người xấu này."

Hai thân ảnh thong dong rời khỏi nghĩa trang. Chiếc BMW chỉ còn như chấm đen nhỏ phía xa. Thật lạ, trời lại nổi gió to, khóm huệ tây rung rinh như người mẹ đang mỉm cười cho hạnh phúc của đứa con yêu. Cơn gió có thể mang nụ cười đó đến cho cậu không? Trên nền cỏ xanh, nước mắt đã khô tự khi nào...

Tại biệt thự Pond. Tất cả mỹ nam tập trung đầy đủ. Chả là hôm nay tất cả muốn bàn bạc vụ Phuwin và Pond.

"Mẹ em đã mất rồi, anh trai em cũng không thể về lại vùng ngoại ô Bangkok, ở một mình trong căn nhà cũ ấy được. Anh không cho phép đâu" - Pond siết lấy vòng eo nhỏ, nhìn Phuwin.

"Này, con người hoa tâm (đào hoa, lăng nhăng) như anh đột nhiên tốt thế, anh ơi, anh phải cẩn thận với gã này! Ha ha" - Joong trêu chọc.

"Thằng nhóc, muốn chết à?" - Pond đại công tử đỏ mặt bặm môi múa tay đòi đánh người.

"Anh đã tính rồi, Phuwin tốt nghiệp ngành thư kí văn phòng, Phuwin sẽ làm thư kí cho anh."

"Ah, Pond, em không..." - Phuwin xua tay định từ chối, sao anh có thể mơ đến chức vụ ấy chứ. Pond cắt ngang.

"Em xinh đẹp thế đi đâu anh cũng lo cả, đừng bướng, không có sự lựa chọn khác đâu"

"A~sao anh có thể xưng anh em dễ dàng quá vậy~" - Joong tiếp tục đùa.

"Chuyện anh dễ xưng hô anh em với Phuwin cũng giống như việc Dunk đẹp trai hơn em vậy đó, tên ngốc" - Pond công tử bật lại, và kẻ thua cuộc- Joong đáng thương mếu máo nhìn Dunk đang cười nắc nẻ.

Fourth nắm tay anh mình siết nhẹ - "anh sẽ hạnh phúc chứ?"

"Có thể, Fourth, em cũng phải vậy?" - anh xoa đầu đứa em dịu dàng cười âu yếm...

********************************
Rating: 19+
(Cảnh báo trẻ dưới 19!Au không chịu trách nhiệm ngar :))

********************************

"Vậy, anh yêu Pí Pond thật sao? Anh ấy..."

"Ít nhất cho đến khi anh ấy rời bỏ anh. Anh biết là mình không xứng..." - Phuwin cắt ngang em mình, âm lượng nhỏ dần.

"Anh hãy đợi em, khi tất cả kết thúc, chúng ta sẽ cùng sống thật hạnh phúc." - Fourth ôm chầm anh mình.

Cùng lúc đó, tại phòng sát vách! Bốn chàng trai cũng trò chuyện rôm rả.

"Này, playboy, cậu yêu anh trai Fourth thật à? Nghiêm túc đi" - Gemini kẹp cổ Pond đè nghiến ra, giọng đùa cợt.

"Aishh, thằng nhóc, mau buông! Tôi yêu em ấy ngay cái nhìn đầu tiên đấy, tôi đã sút mấy em gái mưa em trai mưa kia hết rồi"

"Anh à, anh đã...làm gì Pí Phuwin chưa vậy?" - Joong e ngại hỏi.

"Tôi cá cậu ta đã ăn rồi, đến xương cũng chả chừa đâu" - Dew nhếch mép thú vị cười ám muội.

"YA~Các anh nói gì vậy?" - đứa trẻ ngoan Dunk biểu tình phản đối 18+

"Thôi đi chú, đừng nói tên playboy ngây ngô vô số tội Joong chưa làm gì em, không ai tin đâu, haha" - Pond ha hả cười đắc chí với đòn "chụp phủ đầu" làm tên nhóc xấu hổ ú ớ đỏ rần mặt lườm như muốn thiêu rụi Joong.

"Gemini, đừng nói một đại playboy ăn không nhả bã như cậu vẫn chưa làm gì tên nhóc nhìn thôi đã muốn cắn như Fourth nhé?" - Pond hí hửng thao láo mắt ngả ngớn vuốt nhẹ cằm Gemini.

"..."

"ÔI LÀ CHÒI? Trời ơi cậu tu từ bao giờ vậy?"

"Bớt nhảm đi, chưa chứ không phải là không!"

Trong ô tô, trên đường về biệt thự, hắn vẫn đăm chiêu không nói gì. Đắn đo mãi Fourth mới cắn môi lên tiếng.

"Các anh đã nói gì với nhau? Em biết được không?"

"Lát về phòng em sẽ biết ngay thôi!"

"..."

Cánh cửa phòng vừa khép lại, thân ảnh to lớn đã bao trùm lấy cậu. Điều duy nhất Fourth biết là mình bị ấn chặt vào cửa, sau lưng lớp ván cửa lạnh buốt tương phản với cơ thể nóng rực đang cuốn lấy cậu. Giọng hắn trầm thấp, khàn khàn như đang nhẫn nhịn điều gì đấy.

"Muốn biết sao? Sẽ không hối hận chứ?"

Hơi thở ấm nóng lướt qua làm tai Yoseob ửng đỏ.

"Em...uhm..."

Lời chưa ra môi đã bị cướp. Hắn miết môi mình lên cánh môi mềm mại. Khởi đầu là những cái mút mát thật mạnh, rồi như chưa đủ, hắn nâng nhẹ cằm cậu, phiến môi mỏng ép chặt xuống.

"Um...Gemini...um"

Cậu vừa hé môi, chớp thời cơ, chiếc lưỡi ấm nóng trườn ngay vào, cường ngạnh quét qua từng nơi trong khoang miệng rồi quấn lấy lưỡi cậu. Bàn tay nóng bỏng luồn vào lớp áo mỏng, chà xát đến khi làn da non mịn mẫn cảm đỏ ửng.

Hắn đang cố "kích thích" cậu sao?

Cậu cố dứt ra khỏi nụ hôn, đôi tay nhỏ che miệng hắn, mở to mắt nhìn sâu vào mắt Gemini.

"Gemini, sao đột nhiên lại như vậy?" - Đôi mắt hắn nóng cháy, tràn ngập lửa khiến cậu không khỏi kinh ngạc, thở mạnh, cả người run rẩy.

"Đêm nay, ở cùng anh được không!" - nói đoạn hắn ôm cậu về phía giường, đẩy nhẹ cậu ngã xuống và đè lên.

Không như mọi lần, cậu lo lắng sợ hãi, hắn phủ thân mình, trườn vào giữa hai chân cậu. Tư thế quả thật đầy ái muội.

"Gemini anh muốn...muốn làm gì? A..."

"Muốn em, Fourth" - hắn cắn, ngậm nhẹ vành tai đầy mẫn cảm làm cậu run lên, cả cơ thể nao nao.

"Đừng đụng...vào...a...em nếu...a...anh không thích em"

Fourth cố vặn vẹo người thoát khỏi nhưng những nụ hôn ẩm ướt cứ liên tục rơi lên mặt, lên cổ. Bàn tay ma quái cởi dần từng cúc áo cậu và kéo phăng nó, chiếc sơ mi đáng thương nằm chỏng chơ trên sàn, có vẻ đang khóc thương cho chủ nhân của mình.

"Ai bảo? Nghe cho kĩ, anh chỉ nói một lần thôi đấy"

Đôi mắt đen sâu thẳm nén lửa ham muốn, dịu dàng nhìn sâu vào mắt cậu. Hắn chậm rãi, nói từng chữ một thật rõ ràng.

"Anh thích em!"

Một cỗ ngọt ngào như dòng nước mát len lỏi vào tim, cậu ửng hồng hai má, thế nhưng phản ứng lại là...

"Sao không phải là yêu?"

Đứa trẻ tham lam Fourth không biết điều, chu mỏ phồng má kháng nghị.

"Đừng có được một tấc lại tiến một thước"

Vẻ mặt đầy quỷ dị, ngón tay hắn nhẹ nhàng sờ soạng cổ cậu, tiếp tục du di xuống bả vai. Hắn chậm rãi, cười đầy tà mị, ngón tay ái muội càng lướt nhanh xuống dưới...

"Á...a...pí Gemini...làm gì...um!" - bịt lại tiếng la thất thanh bằng nụ hôn cuồng dã. Khác với bất kì nụ hôn nào hắn từng trao cậu, nóng bỏng đầy đam mê.

Hắn đang thôi miên cậu sao?

Phải rồi, nếu không tại sao lí trí dần mờ mịt.

Tất cả những gì Fourth còn cảm nhận được là môi lưỡi hắn lướt trên làn da mình. Đôi mắt khép hờ mơ màng, cậu đắm chìm trong cảm giác mới lạ, hắn bắt đầu dấy lên khát khao trong cậu...

Tiếng rên rỉ khoái cảm không tự chủ được cứ bật ra dù cậu có cố cắn chặt răng...

Quần áo đã bị thoát hết từ lúc nào...

Rating:21+

"A...Gemini...Em..."

Cậu sợ hãi với cảm giác khoan khoái từ những cái hôn hắn mang lại, quên mất cả ngại ngùng xấu hổ khi trên người bị thoát không còn mảnh vải.

"Ngoan, đừng sợ, giúp anh cởi đồ!" - giọng nói tà mị, hắn nhâm nhi chiếc tai nhỏ đỏ bừng và nắm lấy tay cậu đặt trên ngực mình...

"A..."

Cái nút mạnh làm cậu rên lên, ngón tay run rẩy không tự chủ gỡ từng khuy áo, kéo nó trượt quá vai, để lộ ra khuôn ngực rắn chắc... Cơ thể hắn, thật sexy nha, ánh mắt mê muội đắm nhìn thân thể đang đè trên mình.

Cái nhìn rơi dần xuống phía dưới...

"Ực!" - cậu nuốt khan nước miếng.

Gemini nhếch mép cười gian tà cầm tay cậu đặt ngay đai quần mình, thì thầm.

"Cởi nốt đi, cục cưng!"

Aaaaa, chúa tha tội cho Fourth, cậu hoàn toàn bị sói mê hoặc rồi. Đôi tay nghe lời vụng về tháo nịt hắn, kéo nhẹ dây kéo quần. Mặt cậu đỏ như gấc chín.

"Fourth ngoan!"

Hắn cười hài lòng thoát nốt quần áo, quăng chỏng chơ trên sàn.
Cơn mưa hôn rải khắp xen kẽ tiếng nút, tiếng rên.

"Em...a...Gemini...được thật chứ...a..."

"Yên tâm, anh sẽ giúp em sướng"

Dứt lời nụ hôn trượt dần xuống bụng và không có dấu hiệu chỉ dừng lại ở đó, lại dưới nữa...

Môi lưỡi hắn bắt đầu hoạt động ráo riết đúng những nơi cần thiết, bàn tay thô ráp lướt trên đùi cậu...

"A...aa...Gemini..." - Fourth oằn người, cỗ cảm giác như điện giật chạy khắp người làm tứ chi run rẩy. Ánh mắt ngây dại tràn đầy ham muốn. Hắn thành công kích thích cậu rồi. Fourth mơ màng rên rỉ, mặc cho hắn bài bố tất cả. Hắn từ từ đưa đứa con KHỔNG LỒ của hắn đến trước mặt Fourth.

" Bé con giúp anh, làm cho cậu em của anh sướng đi "

" Em..em không biết làm chuyện này em..." - Một xử nam như Fourth thì sao biết làm mấy việc này chứ.

" Ngoan ngậm nó đi, rồi anh sẽ dạy em tiếp theo làm thế nào "

Fourth nghe theo lời dẫn dụ của Gemini, từ từ cho vào miệng, nó quá khổ so với miệng cậu rồi, cậu định nhã ra thì Gemini giữ chặt đầu cậu lại.

" Ngoan thả lỏng một tí, em cố tiết càng nhìn nhiều nước bọt càng tốt, dùng lưỡi em quấn lấy cậu em của anh đi..." - Gemini từ từ dạy cho cho Fourth từng chút một.

" Wow.. Cái miệng của em quả là cực phẩm Fourth ơi, anh sướng quá, mút mạnh nữa đi em" - Gemini sướng đến điên dại, có thật đây là lần đầu của Fourth không vậy sướng vãi ra.

Biết mình sắp ra, hắn đẩy cậu ngã ra phía sau, lúc này cậu chỉ thấy đôi mắt đen quen thuộc bốc lên ngọn lửa dục vọng, mồ hôi túa ra vì nhẫn nhịn. Hắn không thể đợi nữa, con cháu của hắn muốn tuôn trào rồi, máu trong người như dồn về một chỗ, hắn muốn, không còn đường lui rồi...

Vôi xoay úp người cậu lại, cho vào luôn một phát liền động thân mạnh...

"AAA!!!"

Cơn đau bất ngờ như xé ruột gan, Fourth hét lên. Lửa ham muốn lui đi không ít. Hắn muốn giết cậu sao, tại sao không nói sẽ đau đến vậy, nam nhân này thật muốn giết cậu mà.

"Ngoan, nhịn một chút, sẽ không đau nữa" - Gemini cắn răng nhịn không động đậy, giọng nói khàn đặc.

Nhưng đã đến nước này rồi, bắt hắn dừng lại đồng nghĩa với ép hắn chết.

Tuyệt đối không thể dừng...

Bàn tay siết lấy eo cậu, hắn bắt đầu luật động...

"A...a...Gemini không..không được...a..." - tiếng rên rỉ không ngừng dật ra khỏi miệng theo từng nhịp động thân của hắn.

Fourth nhíu chặt mi, oằn cong người đón hắn cố để giảm bớt đau đớn, tay cậu siết chặt ra giường. Cơn đau dần thuyên giảm, ngược lại khoái cảm tăng nhanh...

Tiếng thở dốc thô suyễn, nam nhân vẫn miệt mài luật động. Bàn tay vuốt ve da thịt non mịn và đôi môi miết trên tấm lưng trần...

Cậu làm hắn ham muốn đến phát điên...

Fourth cắn chặt gối, nước mắt vô thức rơi ướt đẫm, là đau, là vui thích, hay chính cảm giác hạnh phúc tột cùng khi cậu được là của anh-người cậu yêu, một cách trọn vẹn...

"A...A...Gemini...em...A...không được nữa...mau kết thúc thôi...A..."

Fourth gần như rên la vì cảm xúc quá phấn khích không thể kiềm chế, trước mắt như có làn sương mờ dày đặc.

Hắn tăng nhanh tốc độ... Tiếng gầm mạnh vang lên chấm dứt tất cả. Mồ hôi cả hai ướt đẫm, hắn đổ xập lên thân thể cậu thở dốc, nghiêng nhẹ người ôm cậu thì thầm

"Em đã là của anh. Fourth, từ giờ đừng mơ tưởng đến người nào khác."

Fourth rướn lên hôn khẽ cánh môi đẹp.

"Em đã nói điều này chưa? EM YÊU ANH GEMINI"

"..."

Hàng trăm người nói yêu hắn sau khi hoan ái, nhưng sao lần này lại khiến hắn hạnh phúc đến muốn gào lên.

Hắn không bao giờ ngủ cùng ai sau khi làm tình. Xong chuyện hắn đều lạnh lùng xuống giường, tắm rửa và rời đi. Nhưng đêm nay lại...

"Em rất mệt, Gemini mau ôm em ngủ đi" - cậu ôm lấy hắn, khép mắt.

"Không !!! anh muốn một lần nữa!" -  kẻ xấu Gemini gian tà cười làm Fourth tái mặt.

"YA~mau ngủ, anh là đồ lợn giống! Để dành tinh lực dư thừa mà làm việc đi sói!"

Cậu tru tréo đanh đá mắng làm hắn thích thú ôm bụng vùi đầu vào gối cười nắc nẻ.

"Em đạp xuống giường đấy!"

Cảnh cáo xong, Fourth nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, vì hắn mà cậu quá mệt rồi...

05:00 AM theo đồng hồ sinh học, cậu mơ màng mở mắt.

"Fourth..." - giọng trầm khàn ham muốn vang lên bên tai. Tay hắn trượt xuống chiếc eo nhỏ...

***********

Khi tỉnh ngủ lại lần hai đã là 10 giờ sáng. Chăn gối đảo lộn khắp giường, quần áo vương vãi trên sàn. Căn phòng tràn ngập mùi vị sau cơn hoan ái. Cả người cậu đau nhức ê ẩm, đôi môi hơi sưng.

Aishh tên khốn lại ăn cậu vào sáng sớm, nghiêng người nhìn nam nhân đang an tĩnh ngủ cạnh, lại không nỡ tức giận. Hắn đẹp trai thật...

"Nhìn lén phải trả tiền đấy" - mắt vẫn nhắm, hắn phiết môi cười..

"Ack! Đồ sói đói, dậy rồi còn vờ nhắm mắt. Ai nhìn anh, hứ! Thế hôn em cũng phải trả tiền đấy, xì!" - Fourth chỉ tay vào đôi môi đang chúm chím chu chu cong cớn.

"Còn sức mắng chửi người chi bằng ta làm thêm lần nữa nhé cục cưng~"

Gemini luồn tay vào chăn vuốt ve cơ thể Fourth, ánh mắt tà mị. Aii~nếu biết cậu "ngon miệng" vậy hắn đã ăn cậu sớm từ đầu rồi~

"YA!!! Mau bỏ tay, sao không ai nói em yêu phải một con quái vật vậy" - cậu lăn lăn cuộn mình sâu vào chăn, trùm kín cả đầu như cái kén.

"Sáng sớm nay ai đã không ngừng rên rỉ bảo anh đừng dừng lại, ha ha" - hắn cố ý nhấn mạnh, Gemini, quả nhiên mặt dày hơn đít ngựa không biết liêm sỉ là gì.

"YAA!!! Im ngay, em không nghe, không nghe~~" - Fourth tung chăn bật dậy chạy ào vào phòng tắm, miệng không ngừng la hét sỉ vả tên vô lại đang nắc nẻ cười trên giường.

Con người này hoàn toàn có khả năng làm tức chết người mà!

Nhìn mình trong gương, thật lạ lẫm. Tên nhóc trong gương xinh đẹp mơn mởn, hai má hồng phúng phính, sóng mắt mơ màng như làn thu ba (làn nước mùa thu) rạng ngời hạnh phúc và đôi môi mềm đỏ căng mọng.

"Người ta trông tươi tắn, xinh đẹp hơn sau khi làm "chuyện ấy" sao?" - bàn tay liên tục sờ sờ thân ảnh mình trong gương, thật sự hoài nghi nha~...

Tiếng nước nhỏ dần rồi ngừng hẳn, Fourth quấn hờ khăn tắm quanh hông, để cơ thể trần ướt đẫm ra ngoài. Gemini vẫn lười biếng vùi mái đầu nâu đỏ sâu trong gối.

Cậu ngồi xuống mép nệm, giũ giũ mái tóc ướt làm nước bắn tung toé, giọng trêu chọc.

"Có chủ tịch lười nhác như anh, bằng cách nào tập đoàn G&F lại lớn mạnh đến vậy nhỉ? Nói thật đi, anh là xã hội đen, hay kinh doanh bất hợp pháp~"

Mái đầu đỏ ngóc lên, tóc hắn loà xoà che khuất ánh mắt đang si mê nhìn cậu. Hắn ngồi dậy luồn tay qua bụng ôm lấy cậu từ sau, vươn lưỡi liếm những giọt nước lấm tấm trên làn da trần thơm lựng mùi sữa tắm.

"Em chưa bao giờ thấy anh làm việc mà. Sẽ không nhận ra anh đâu, cục cưng à..."

Cậu khép hờ mắt, người hơi ngả về sau đón những cái hôn rơi trên cổ, trên vai... Đột nhiên kí ức ngày gặp cha hắn ùa về.

/Một tháng, tôi sẽ để yên một tháng.../

Chỉ 5 ngày nữa là tròn một tháng. Cảm giác nao nao trong lòng vì lo lắng điều gì đó thật đáng sợ sắp xảy ra....

Cha hắn nói sẽ chuyển tiền vào sổ tiết kiệm dù cậu đồng ý hay không, tuyệt đối không được. Giờ cậu là đơn thuần giúp người mình yêu, không thể để hắn hiểu lầm. Cũng không nói ra chuyện này được, hắn sẽ đau lòng cha mình...

Đang miệt mài "thưởng thức mĩ vị", thấy Fourth đột nhiên không thoải mái cương cứng người. Gemini xoay lại cậu, vuốt đôi má tròn quan tâm hỏi.

"Mặt em tái quá, sao vậy? Anh...làm em mệt lắm sao?"

"À...không, không có chuyện gì!"

Cậu bối rối giấu giếm nhưng người thâm trầm, từng trải trên thương trường đâu phải dễ qua mặt. Hắn nhíu mày không hài lòng.

"Em đang giấu giếm điều gì?"

Aishh hắn tinh quá, phải dùng chiêu cũ thôi, "nam nhân kế". Fourth rướn người vòng tay qua cổ, luồn vào mớ tóc nâu đỏ, chủ động hôn lên môi Gemini, nụ hôn nồng nàn làm hắn mất đề phòng...

"Gemini...dù em làm bất kì chuyện gì, tất cả đều vì anh, tin tưởng em..." - tiếng thì thầm khe khẽ xen lẫn nụ hôn dài...

Hạnh phúc liệu có quá mong manh khi chơi vơi giữa ranh giới vô hình của sự xụp đổ...

Khuyên mãi Gemini mới chịu đến công ty. Phải cho "ăn" no, con sói ấy mới chịu nghe lời đi làm. Haizz~ thật khổ cho cậu mà...

Chiếc BMW vừa phóng ra khỏi biệt thự, Fourth núp sau cột cổng láo liên nhìn, chắc chắn hắn đã đi xa rồi, cậu mới vội vã đi như chạy thẳng ra bến tàu điện ngầm. Phải ra ngân hàng kiểm tra tài khoản.

Hồi hộp chờ đợi nhân viên giao dịch gõ số tài khoản...

"À tài khoản tiết kiệm của anh không có giao dịch gì trong ba tuần đổ lại ạ"

Nữ nhân viên dùng chất giọng truyền cảm nhẹ nhàng nhất thông báo, đôi mắt long lanh không rời khuôn mặt điển trai.

Không nhận ra đang bị nhìn chằm chằm. Fourth thở phào nhẹ nhõm.

"Phù! Vẫn chưa có gì"

Khi ra khỏi ngân hàng, cậu nhóc tung tăng không biết rằng có ánh nhìn quen thuộc dõi theo. Gã thắc mắc nhíu mày đăm chiêu...

"Alo, chuyện gì vậy tóc đỏ?"

/Fourth đâu, có đang bên cạnh cậu không?/

"Thằng nhóc đang ở nhà, mai nó đi làm lại, cậu có thiếu nhân viên đâu"

/Tôi...hình như thấy em ấy vừa từ ngân hàng ra/

"..." - đôi mày kiếm hơi nhíu

"Không lầm chứ?"

/Tôi vô tình đến rút ít vốn cho dự án mới.Trông Fourth rất lo lắng, dường như sợ bị phát hiện điều gì.../

"..."

"Tôi biết rồi, cảm ơn cậu"

Tiếng cúp máy khô khốc vang lên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro