chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối, màn đêm dần bao trùm cả khu biệt thự sang trọng. Fourth trong bộ pijama vàng pikachu liên tục đi qua đi lại trên ban công, tầm mắt không rời hướng gara, hắn vẫn chưa về...

Bóng tối...

Có ai đó nói rằng ngồi trong bóng tối sẽ cảm thấy an tĩnh và dễ dàng suy nghĩ hơn. Phòng chủ tịch đã tắt đèn, nhưng dường như chủ nhân căn phòng vẫn chưa rời khỏi...

Nam nhân ngũ quan thâm thuý, khuôn mặt tuấn tú âm trầm lặng yên đứng trước phiến tường kính dày, một tay đút túi quần, một tay chống nhẹ vào vách kiếng trong suốt lạnh buốt. Hắn đăm chiêu...

Từ đây nhìn xuống có thể thấy toàn cảnh đêm Bangkok. Chỉ mới khoảng 7 giờ, đèn đường đã lên rực rỡ, từng dòng xe hối hả bôn ngược xuôi tứ hướng. Đường phố tấp nập cũng như dòng đời vậy, lòng dạ con người không phải quá khó đoán đối với Gemini, nhưng khi nhìn vào đôi mắt to tròn trong suốt không lẫn dù chỉ một ít tạp chất đó, thứ hắn thấy là sự ngây ngô thánh thiện, là tràn đầy yêu thương...

Nhưng hắn biết cậu chỉ mới khoảng một tháng, là cậu đóng kịch quá giỏi, là hắn đã bị tình yêu che mờ mắt, hay Dew đã nhìn lầm...

Không, hắn nên tin tưởng người mình yêu. Gemini lấy trong túi ra chiếc điện thoại và gọi, giọng phía đầu dây bên kia lo lắng.

/Gemini, sao vẫn chưa về? Công ty có chuyện gì sao?/

"Có vài việc cần giải quyết, nhưng anh xong rồi"

/Vậy về ngay nhé!/

"Fourth, hôm nay em đã làm gì khi anh đi vắng?"

/A...em...em...à em ở nhà thôi, ăn uống chơi game.../

"..."

"Gặp em ở nhà!"

Ánh mắt xếch lên nguy hiểm, hắn tắt máy sau câu nói khô khan. Sự ấp úng đã tố cáo cậu... Nhấn dãy số quen thuộc, hắn tiếp tục thực hiện cuộc gọi kế tiếp.

"Kiểm tra tài khoản của Fourth, sáng mai báo cáo với tôi"

Nghe tiếng xe ở gara, Fourth vui mừng chạy xuống lầu đón Gemini đang điềm tĩnh tiêu sái tiến vào.

"Anh về rồi, đi tắm nhanh rồi xuống ăn tối nhé"

Nụ cười của cậu vẫn rạng rỡ quen thuộc như thế làm hắn đột nhiên mềm lòng.

Cửa phòng đóng lại, thân thể nhỏ bé lập tức bị ôm chầm từ sau. Hắn hôn lên tóc cậu, hít nhẹ hương bạc hà thoang thoảng.

"Anh nhớ em, hôm nay thật dài"

"Ơ kìa, anh đi có nửa ngày, đừng làm nũng nữa"

Fourth bĩu môi cười hạnh phúc, đang định gỡ tay hối hắn đi tắm, chiếc eo nhỏ bị siết chặt hơn.

"Tại sao em yêu anh, Fourth? Từ khi biết nhau, anh ngoài bắt nạt em ra thì không làm được gì cho em cả, sao lại yêu anh?"

"Em...cũng không biết, anh đã trả viện phí cho mẹ, đã luôn ở cạnh khi em đau đớn... Ngoài ra, anh là người tốt, hehe"

Đôi mắt tròn lúng liếng đảo, cậu cười. Nhưng dường như người phía sau không cười.

"Có một con sói bị thương, nó bắt thỏ trắng về hang phục dịch. Ngày qua ngày, con sói dần bị thỏ trắng cảm hoá. Chúng yêu nhau. Rồi một hôm sói xám vô tình phát hiện thỏ con đang tìm đường thoát khỏi hang. Em biết sói sẽ làm gì không, Fourth?"

Tiếng kể khô khốc trầm thấp vang bên tai, Fourth chăm chú lắng nghe.

"Em không biết, nếu thỏ thật lòng yêu sói, sao lại muốn thoát khỏi hang. Tình yêu không phân biệt giống loài mà~" -cậu ngân dài giọng đùa.

"Thật sao? Anh cũng không biết sao thỏ lại muốn thoát. Chỉ cần thỏ nói ra, con sói sẽ cùng thỏ ra ngoài mà"

"Vậy sói đã làm gì?"

Cậu xoay người lại, vòng tay qua cổ hắn như đứa trẻ háo hức nghe truyện cổ tích.

"Phá sập hang, hủy hết mọi thứ và chôn vùi thỏ trắng gian dối"

Tia nguy hiểm xẹt qua đáy mắt rồi vụt tắt. Fourth thoáng rùng mình, cậu nhìn lầm sao?

Trong 1/10 giây ngắn ngủi, trông hắn thật đáng sợ.

Đưa tay vuốt lại lọn tóc nâu đỏ phủ loà xoà trước trán Gemini và nhìn sâu vào mắt hắn, cậu nhíu mi.

"Hôm nay anh lạ quá, còn kể chuyện nữa. Sắc mặt cũng không tốt, anh ốm sao"

Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ đưa lên miệng hôn, mắt vẫn không rời khuôn mặt lo lắng đang chuyển sang xấu hổ đỏ dần lên.

Fourth - thiên sứ do anh gửi đến tuyệt không thể là kẻ tham lam dối trá.

Cứ nhìn thấy nụ cười ngây ngô của người yêu là mọi lo âu hoài nghi tan biến. Nếu cậu làm gì thật thì hẳn đã chột dạ khi nghe câu chuyện. Không quan tâm nữa, tình yêu cần sự tin tưởng. Hắn chọn tin tưởng cậu...

Trong lòng đã quyết định, cảm thấy thật thoải mái nhẹ nhàng, bây giờ hắn mới để ý.

"Em kiếm đâu ra bộ Pijama này hả, 19 tuổi đầu rồi mà vẫn hệt con nít vậy"

"Xì! Sao lại có loại người như anh nhỉ, hơn em có bao nhiêu tuổi đâu, thật là trẻ ranh a~"

Fourth le lưỡi cao giọng trêu chọc rồi vùng chạy khỏi phòng.

Tiếng cười lanh lảnh trong trẻo vọng lại làm hắn phì cười. Vò vò mái tóc rối,đầu óc giãn ra rất nhiều.

Fourth đã yên vị tại bàn ăn chờ đợi nhưng 10 phút sau Gemini tà tà xuống lầu, vẫn mặc nguyên bộ đồ cũ.

"Ơ, đồ ở dơ, sao anh không thay đồ ra rồi hãy ăn"

Gemini mau chóng tiến lại nắm lấy tay cậu kéo khỏi ghế đồng thời ra lệnh dọn đồ ăn xuống.

"Hôm nay anh muốn ăn ngoài"

"Đã 7 rưỡi rồi, em không muốn đi đâu, lười lắm" - con mèo lười Fourth dở chứng thật đúng lúc.

Cứ thế kẻ lôi người kéo, kết quả là cậu đang ngồi đây, cạnh hắn, trên chiếc BMW đang chạy với vận tốc 120 km/h. Sợ đến tim muốn nhảy lên não.

Làm ơn đi kẻ ngông cuồng Gemini, biết là biển số xanh không ai dám bắt phạt anh, nhưng đứa trẻ ngồi cạnh mặt xanh mét như bị "sốt rét lâu năm" không thấy sao?

Sau mấy mươi phút hồn vía lên mây, lúc tỉnh lại thì Fourth ngỡ ngàng nhận ra mình đang ngồi trên sân thượng một toà khách sạn sang trọng. Xung quanh được bài trí rất đẹp với đèn chùm, tường nước, cây cảnh, cảm giác thanh nhã, êm dịu làm người ta không khỏi yêu thích. Ở ghế đối diện, Gemini đau đáu mắt nhìn mình chăm chú làm cậu giật mình bối rối.

"Nhìn...nhìn gì chứ? Anh nhìn bao lâu rồi, đủ tiền trả không đó?"

Hắn chống nhẹ cằm, nhếch môi tự nhiên cười.

"Em muốn bao nhiêu, chỉ cần nói ra, anh cho em tất cả"

"Em đùa thôi, xì! Ai thèm tiền của anh" - cậu bĩu môi cong cớn phẩy phẩy tay như đuổi ruồi.

"Ý em là cần người à? Vậy đợi lát tối về đi" - Gemini đúng là đệ nhất đê tiện rồi...

"Á, anh vô sỉ quá đấy" - cậu xấu hổ lầm bầm đủ để mình nghe
Đang đấu khẩu thì nữ bồi bàn mang menu đến, lịch sự mời order mà mắt sáng hơn đèn pha ô tô nhìn Gemini như muốn chảy dãi.

Gương mặt tuấn nhã vừa thấp thoáng nét cười trở nên hờ hững, hắn nhàn nhạt nhưng cũng vô cùng tao nhã lịch sự.

"Hai phần bít tết, loại 4-6 và rượu vang đỏ"

Đợi bồi bàn đi rồi Fourth thao láo mắt

"4-6 là kiểu gì?"

"4 phần chín" - hắn kiên nhẫn trả lời.

"Đồ tây có gì ngon, lại phải dùng dao nĩa. Giá thì mắc đủ cho em ăn cả tháng trời, hứ! Em thà ăn cơm cà ri cay quê nhà em còn hơn" - kẻ được ăn ngon lại không ngừng phàn nàn, chắc chỉ có Fourth.

Suốt bữa ăn Gemini tỏ ra là một quý công tử chính hiệu, thao tác gọn nhẹ, ăn uống từ tốn trong khi đứa trẻ của hắn gặp rắc rối với dao nĩa Tây. Thế nên cậu vô cùng cảm động, hắn nhẹ nhàng cắt bít tết ra từng phần nhỏ vừa phải, đặt trước mặt cậu.

"Ăn đi, em gầy đấy, anh thích người có da thịt hơn" - đúng là vừa đấm vừa xoa, hắn tính chọc người nuốt không trôi mà...

Trong khi chờ Gemini lấy xe, đột nhiên Fourth lại phấn khởi muốn đi chợ đêm, muốn đi dạo ngắm cảnh đêm. Phải rồi, cậu đã từng nghĩ phải cùng người mình yêu có một buổi hẹn như thế. Đêm nay thời tiết rất tốt.

Két! Chiếc BMW dừng sát bên, Fourth không có ý vào xe mà vẫy vẫy muốn Gemini ra ngoài.

"Em không muốn về, mình đi chợ đêm đi"

"Được! Em muốn trung tâm thương mại nào?"

"Đồ lắm tiền, giữ đấy gối đầu ngủ đi. Em muốn chợ đêm"

Cậu xị mặt vòi vĩnh, nắm ống tay áo hắn lắc lắc, mắt long lanh mong đợi.

Ah~có ai nói hắn không có sức mạnh từ chối đứa trẻ đáng yêu này chưa nhỉ? Sự thật là hắn thua cậu rồi...

Chợ đêm giờ này bắt đầu nhộn nhịp với hàng quán ăn bốc khói nghi ngút, đủ thứ quần áo, đồ mĩ nghệ, cây cảnh...

Các cặp đôi vui vẻ tay trong tay dạo chợ. Nhưng cách đó không xa, đại công tứ nhíu mày, nhăn mặt tỏ vẻ không quan tâm.

"Vào đây á, anh không muốn, nhàm chán!"

Fourth bặm môi, luồn tay kẹp chặt tay hắn kéo đi.

"Không! Phải đi, vui lắm, đi mà, em năn nỉ đấy! Đi đi anh muốn gì em cũng chịu"

"Thật?"

Tia ái muội xẹt qua đáy mắt sáng rực, Gemini nhướng mày, nhếch mép cười hỏi.

Đứa trẻ ham chơi bị chợ đêm quyến rũ đến mờ mắt, ngô ngê gật đầu lia lịa, giọng chắc nịch.

"Đúng!"

Fourth, cậu sẽ phải hối hận đến chết vì khoảnh khắc nhất thời ham vui này...

"Vậy đi thôi"

Gemini tiêu sái cởi áo khoác, tháo bung vài cúc áo, đút tay túi quần nhàn nhã tiến đến lối vào chợ.

"Sao đột nhiên anh ấy hứng khởi quá vậy ta? Thôi kệ hô hô!"

Fourth cười toe toét chạy theo tự nhiên khoác tay người yêu hí hửng vào chợ.

Bên trong rất nhiều hàng quán, mắt cậu sáng loá, hớn đến muốn rớt tròng ra ngoài, gặp gì cũng muốn ăn, thấy gì cũng đòi mua.

Đến hàng quần áo, tầm mắt tia loạn xạ bỗng đứng hình tại một cặp áo len đôi xanh lục với hoạ tiết nhẹ nhàng. Cậu nhóc cầm ô đứng trong mưa phùn mắt tròn hướng đến cách đó không xa, dưới tàn cây, chàng trai tĩnh lặng vươn tay đón cơn gió thổi nhẹ cuốn theo làn mưa bụi...

"Gemini, mua đi, nhất định phải mua, mình cùng mặc"

"Thứ đồ rẻ tiền, họa tiết lại nhí nha nhí nhố này. Muốn anh mặc? " - quả nhiên là đáp án điển hình của hắn.

"Không mua em nhất quyết không về" - Fourth chụp ngay cây cột chống sạp hàng, ôm chặt như khỉ, ánh mắt cương quyết dữ dội.

"Được, anh về trước."

Gemini vắt áo khoác ngược qua vai, xoay người tiêu sái rời khỏi.

Nhưng mới bước được mươi bước đã nghe thanh âm cợt nhả ngứa tai từ sau vọng đến...

"Wow, thằng nhóc đáng yêu quá, nhóc đi một mình sao?"

Hắn quay ngoắt người, tên thối tha chán sống nào đó, người trông như củ tỏi đang xờ mặt cậu.

"Này, biến ngay nếu không muốn chết!" - bàn tay thô ráp bóp chặt cổ tay gã lạ mặt.

Trong lời nói toát ra hơi thở lạnh lùng, ánh mắt lãnh liệt khiến người không khỏi run sợ. Tên "củ tỏi" tái mặt lủi đi mất, hắn quay sang Fourth.

"Về ngay hay muốn anh vác về?"

Đôi mắt tròn long lên, từ từ mọng ứ nước, trông dáng vẻ ủy khuất mếu máo, lòng lại đau. Hắn chùng mắt.

"Được rồi, anh mua, thôi giả vờ đi"

"Hức...phải...hức...mặc nữa cơ!" - Fourth được một tấc lại muốn tiến một thước.

"Anh sẽ cân nhắc!"

"Chủ quán, gói cặp áo kia!"

Gemini thanh toán xong là lúc Fourth hả hê phởn lại, cười toét mồm tít mắt kéo hắn sang hàng cây cảnh.
Cậu dừng lại trước kệ bày sương rồng. Đủ loại đủ hình dạng, mỗi cây nở hoa một kiểu. Fourth nâng lên một chậu nhỏ, thân tròn gai nhọn chi chít nhưng hoa đỏ rực đẹp đến mê mẩn. Lần này cậu không đòi hắn mua nữa mà tự trả tiền.

Gemini đang ngẩn ngơ đắm nhìn mấy chậu hướng dương.

"Anh thích hoa hướng dương sao?"

"Mới đây thôi"

"Tại sao?"

"Rất giống nụ cười của ai đó"

"..."

Cả hai ra khỏi chợ, lúc này Gemini mới để ý đến Fourth ôm chậu xương rồng nhỏ trên tay.

"Em mua lúc nào?"

"Tặng anh! Tên nó là vịt Gemgem, ha ha" - cậu dúi nó vào tay hắn.

Hắn luôn nhận được những món quà đắt tiền nhưng giây phút này, một chậu xương rồng nhỏ đủ khiến hắn nâng niu như vật báu. Áo khoác rơi xuống đất, Gemini kéo tay Fourth ôm cậu vào lòng, tiếng "Cảm ơn nhé" vang khẽ bên tai...

"Đi! Anh cũng muốn tặng em một thứ"

Hắn chở cậu đến một cửa hàng đá quý sang trọng. Nhìn quy mô toà nhà trước mặt, Fourth nhũn cả người, giật giật vạt áo Gemini.

"Anh đừng nói những thứ ở đây bằng giá chậu sương rồng đi? Thà anh mua chục chậu hoa hướng dương tặng em..."

"Vào đi!"

Người không thích nói nhiều như Gemini, hành động là điển hình, hắn nắm chặt tay Fourth kéo vào.

"Gemini thiếu gia!" - nhân viên tiếp tân lễ phép cúi đầu chào, ánh mắt ái mộ.

Cả hai vào phòng trưng bày, hắn ấn cậu ngồi xuống. Giám đốc cửa hàng tận tay tiếp vị khách quan trọng. Người phụ nữ trung niên hồ hởi cười đon đả.

"Gemini thiếu gia quá bộ ghé cửa hàng, phải chăng vì món đồ cậu thiết kế?"

"Đúng! Mang nó ra đây!"

Chiếc hộp hình ngôi sao bọc vải nhung đen vừa mở ra, Fourth mắt trướng đến cực đại, đơ cả người đến không biết nói gì.

Trong hộp là một chiếc, à không, phải là một đôi bông tai mới phải. Đế bạch kim bao lấy viên kim cương hình trái tim nhỏ được khắc trạm vô cùng tinh xảo. Điều đặc biệt là ở tâm trái tim lại thêm một chiếc bông nhỏ hình giọt nước, chất liệu pha lê trong suốt lấp lánh, đường nét tạo hình tinh tế mềm mại.

Tên của nó là "Vũ Lạc Tâm Thuỷ" tức giọt mưa rơi vào trái tim của nước.

"Em từng nói cũng thích mưa!"

Gemini lấy ra chiếc bông hình giọt mưa ở giữa, đeo vào tai trái Fourth.

"Đối với anh, nước không còn khó nắm giữ. Trái tim của nước, em đang đeo nó" - hắn thì thầm từng chữ.

Cậu vẫn đơ ra vì bất ngờ và cảm động, tim đập như muốn vỡ ra vì hạnh phúc, cả người run lên, nước mắt chỉ trực trào ra...

"Đừng cảm động quá mà khóc ở đây. Muốn đền đáp thì lát về đi." - hắn đùa cợt.

"Ơ...Á tên đại xấu xa này..."

"Đeo cho anh!" - ngắt lời Fourth, ánh mắt tràn ngập tia ấm áp, hắn đề nghị.

Cậu nâng lên chiếc bông còn lại, đeo vào tai phải hắn. Ngắm nghía, đã bao giờ cậu nói hắn hợp với kim cương chưa nhỉ? Dưới đèn, ánh sáng kim cương loé lên, lạnh giá, kiêu kì, như chính chủ nhân đang đeo nó...

Cũng như thế, pha lê...tồn tại cũng dường như dành riêng cho Fourth, trong suốt, tinh khôi, mềm mại như tâm hồn thánh thiện...

"Vũ Lạc Thuỷ Tâm Liên Y Hương- Giọt mưa rơi vào trái tim của nước, hương toả ngào ngạt"

Giọt mưa là chìa khoá mở ra trái tim của nước...

Khi mưa rơi vào tim nước, hương tình yêu lan tràn khắp không gian...

Hạnh phúc hiện tại liệu có vỡ tan như bong bóng xà phòng?

Hãy để cậu hạnh phúc dù chỉ 1 giây này!

**********

"Thích nó chứ? Rất hợp với em"

Fourth gật đầu lúng búng, cảm động đến không biết nói gì hơn. Biểu hiện của cậu lúc này rất đáng yêu, sớm biết thế, hắn đã làm cậu vui ngay từ đầu...

Ngập chìm trong hạnh phúc, cậu quên mất lời hứa "muốn gì em cũng chịu" rồi sao, Fourth?

Đêm yên ả. Gió đêm cuối thu lạnh lẽo vi vu thổi qua các toà nhà cao ngất trong khu riêng biệt cao cấp, gió lạnh ngược với lòng người hiện tại, ấm áp không thôi...

Fourth thất thần ngồi trên mép nệm, mắt mơ màng hạnh phúc, trên môi còn lưu lại nụ cười ngọt ngào. Tầm mắt hướng về phía ban công, dừng lại trên chậu xương rồng nhỏ, miệng khẽ lẩm bẩm "vịt Gemgem"

Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, giọng nói trầm hơi nghẽn vọng ra.

"Fourth, mang khăn tắm vào giúp anh" - Fourth giật mình vô thức làm theo mệnh lệnh.

Vặn nắm cửa phòng tắm, chúa ơi hắn còn không thèm khoá cửa.

"Vào đây!"

Cậu rụt rè bước vào, bên trong hơi nước bốc nghi ngút, qua làn hơi trắng xoá mờ ảo, cậu thấy hắn đang ngâm mình trong bồn tắm. May quá chỉ lộ có phân nửa ngực trần và mái tóc sũng nước, thở phào nhẹ nhõm lướt từng bước trên nền đá hoa cương ẩm ướt, cậu tiến đến bên bồn tắm, chìa khăn lông ra.

Gemini chỉ tay ra hiệu vắt khăn lên móc. Xong việc Fourth xoay người định chạy ra ngoài ngay nhưng cậu có bao giờ nhanh hơn ai kia đâu.

Thoắt cái cổ tay bị nắm chặt, một cái giật nhẹ về sau cộng thêm sàn nhà trơn trượt phụ hoạ, cậu nhóc mất đà ngã ngửa ra sau, nằm trọn trong bồn và trong lòng ai đó. Khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại trước mắt, mắt hắn tà mị, phiến môi mỏng nhếch lên ái muội cười.

"Gemini, anh làm gì? Trời ơi ướt cả đồ em rồi" - cậu la lên, bộ Pijama ướt nhẹp dính bết vào người.

"Vậy cởi ra đi"

Bàn tay tà ác nhanh chóng gỡ tung hàng cúc, tuột áo ra khỏi người cậu. Quá phận hơn là không chỉ dừng lại ở đó, tay hắn trượt qua tấm thân trần, xuống thấp hơn, rồi chìm hẳn vào trong nước...

"AAA anh làm gì hả?"

"Giúp em cởi đồ, đã cởi thì phải cởi hết chứ"

Thiên hạ đệ nhất tỉnh Gemini, tên đại vô sỉ tự nhiên cởi sạch đồ người khác như đồ của mình vậy. Đương nhiên con sói đói lột hết đồ cậu không phải chỉ để ngắm rồi.

Cậu chống cự?

Hắn luôn biết cách biến tiếng la hét phản đối thành tiếng rên rỉ thuận theo...

"Anh muốn gì cũng được" ư?

Bây giờ cậu đã rõ hắn muốn gì chưa, ham món lợi nhỏ vô tình bán luôn thân thể mình, Fourth đáng thương, chúa phù hộ cho cậu!

Thanh âm kích động của cuộc hoan ái không ngừng dật ra từ phía phòng tắm. Đương nhiên đó chỉ là khúc dạo đầu, bữa tráng miệng nho nhỏ của hắn thôi. Hắn muốn, là trên giường...

*******

Fourth thở hổn hển nằm vật ra giường sau khi thoả mãn hắn. Khuôn mặt đỏ bừng, làn da hồng nhuận chi chít vết hôn.

"Gemini...thật là người đấy à, tên khốn, aishh!" - mắng ra xong vẫn cảm thấy ấm ức, nhưng trẻ ngoan Fourth lại không nghĩ ra lời nào độc ác hơn để chửi rủa người ta, đành ủ rũ hơn gấp bội nằm thất thểu.

Gemini "ăn" no bụng xong lười nhác ôm cậu vào lòng, giọng cường ngạnh.

"Nghĩ lại xem, lúc vào chợ, lúc mua áo, lúc tặng Vũ Lạc cho em. Thái độ của em chả phải lấy thân báo đáp là gì"

Fourth quả thật bó tay nhìn trần nhà, nói chuyện với loại người mặt dày ba tấc này, đối với người ngây ngô đơn giản như cậu mà nói thì quả là một dạng hành hạ tinh thần kinh khủng.

Fourth toát mồ hôi, thủ đoạn kiếm cớ ăn cậu của hắn ngày càng lợi hại. Mà bản thân vốn không đủ năng lực chống cự, luôn bị kĩ thuật của hắn làm mê muội.

"Đồ trăng hoa, kĩ thuật anh tốt thế. Anh lên giường với bao nhiêu người rồi hả?" - cậu cắn lên vai hắn, giọng chua hơn dấm.

"Không đếm xuể. 17 tuổi anh đã biết mùi đàn bà rồi."

Hắn đau hơi nhíu mày, nhạt nhẽo nói như chuyện thiên hạ. Đại công tử phong lưu thay bạn tình như thay áo như hắn làm sao rảnh rỗi đếm từng người lên giường với mình...

"Đàn bà đối với anh cũng như quần áo vậy, tuỳ thời có thể thay sao" - Fourth bỗng sợ hãi với quá khứ của hắn.

"Sợ sao? Nếu sợ cứ việc rời bỏ anh" - hắn nhếch môi cười chua chát nhưng vòng tay vô thức ôm cậu chặt hơn.

"Sợ. Đương nhiên em sợ." - ánh mắt hắn mở lớn, chùng xuống đầy thất vọng...

"Nhưng Fourth là ai chứ? Lần đầu tiên em yêu một người. Nói cho anh biết. EM KHÔNG HỐI TIẾC ."

Từng chữ một dội vào tim hắn... Vừa thất vọng lập tức chuyển sang vui mừng như điên. Nét cười tràn đầy đáy mắt, môi hắn không tự giác phiết thành vòng cung tuyệt mĩ.

"Hứa với anh, dù có chuyện gì xảy ra, đừng buông tay..."

"Em hứa"

Mười ngón tay đan chặt vào nhau. Fourth áp mặt vào lồng ngực ấm nóng, lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ của trái tim hắn, trái tim không biết nói dối, trái tim biết tình cảm cậu dành cho hắn...

Cứ thế cả hai mơ màng chìm vào giấc ngủ yên bình êm ả...

Sáng hôm sau, lạ thay trời rất âm u, gió to bất thường, cái rét mướt buổi sáng làm Fourth theo trực giác rúc sâu vào chăn, bàn tay mò mẫm tìm hơi ấm. Nhưng bên cạnh trống trơn, tiếng nước chảy trong phòng tắm và tiếng chuông điện thoại làm cậu khó chịu giật giật mi mắt không muốn tỉnh. Tối qua hắn "ăn" tận ba lần, cả người đau nhức mỏi rã rời...

Nhưng tiếng chuông kiên nhẫn đổ, dường như người ở đầu dây bên kia không có ý định bỏ cuộc. Hai chiếc điện thoại giống hệt nhau, cùng nhạc chuông, cộng thêm Fourth mắt nhắm mắt mở không biết mình đang bắt là điện thoại của Gemini.

"Huh?" - cậu lè nhè.

"Chủ tịch! Tôi đã kiểm tra tài khoản của thiếu gia Fourth. Không có khoản tiền mờ ám nào. Ngân hàng cũng xác nhận đúng là cậu ấy có đến đó. Camera đã quay lại, anh có cần check không ạ?"

"..." - Fourth mở bừng mắt, cả người như bị sét đánh, chân tay bủn rủn không thể động đậy. Chỉ vài phút mà như qua mấy thế kỉ...

Chiếc điện thoại trượt khỏi tay rớt phịch trên nệm. Người bên kia bối rối gọi vài tiếng "chủ tịch" xong cũng tắt máy. Cùng lúc đó cửa phòng tắm mở ra, Gemini mỉm cười ngọt ngào, rất cao hứng xoa đầu cậu.

"Em rất mệt mà, sao không ngủ thêm. Nếu cần anh sẽ gọi Dew."

"..." - Fourth đơ dại không phản ứng, sắc mặt nhợt nhạt gạt ra tay hắn, giọng run run.

"Anh điều tra em? Sự tin tưởng của anh là vậy đó hả?"

"Fourth? Sao em..."

"Tại sao em biết chứ gì? Bây giờ điều đó còn quan trọng sao?"

"Bình tĩnh đi, nghe anh..."

"Không cần! Tài khoản rỗng, anh sợ gì? Là anh sợ tôi ăn cắp tiền? Là sợ tôi bán tin mật của công ty? Hay là anh..."

"Em im ngay cho tôi!" - hắn gầm lên, đẩy cậu ngã ra giường hôn ngấu nghiến lên đôi môi mọng.

Khi chắc chắn Fourth đã bình tĩnh, hắn mới buông ra. Dịu dàng áp trán mình lên trán cậu, nhìn sâu vào đôi mắt đen đầm đìa nước.

"Anh xin lỗi vì ban đầu đã nghi ngờ. Nhưng sau đó anh đã tự cười mình thật ngu ngốc. Anh chọn tin em, tin tình yêu của chúng ta! Anh xin lỗi..."

Nghe hắn nhẫn nại giải thích, tim đau xót, ánh mắt mê mông. Phút chốc cảm thấy thật ủy khuất, Fourth oà khóc, vòng tay ôm chầm cổ người yêu nức nở.

"Ô...ô... Em sai rồi, em không nên giấu anh. Ô...ô...là em sợ, em rất sợ đến kì hạn một tháng, bên kia vẫn chưa huỷ hôn, ô...ô...em sợ cha anh dùng tiền ép em ra đi... Ô...ô...làm sao đây..."

Nghe cậu thổ lộ lời thật lòng, đột nhiên hiểu được tên nhóc của mình phải chịu đựng bao ủy khuất, lo lắng bao nhiêu cho tình yêu của cả hai, sợ hãi bao nhiêu khi ngày chia tay sắp đến.

Hắn đau xót lau khô nước mắt cậu, lòng cũng đã ra quyết định. Đến lúc rồi, không biết một tháng nay cha hắn làm gì mà bên kia vẫn không động tĩnh, không tức giận huỷ hôn. Vậy đại thiếu gia phong lưu là hắn đây phải ra tay rồi.

"Ngoan, trông em khóc như con mèo mướp vậy. Vào tắm rửa thay đồ, xuống ăn sáng rồi anh chở đi làm. Hôm nay anh sẽ giải quyết xong. Tin anh!"

"..."

Cậu nhẹ nhàng gật đầu, nói ra hết trong lòng cũng nhẹ nhàng không ít...

Tại tổng công ty G&F, Gemini sau khi suy nghĩ cũng quyết định. Đêm dài lắm mộng, muốn xử lí triệt để chỉ còn một cách: mặt đối mặt, nói rõ ràng với "cố chủ" bên kia. Hắn nối máy sang phòng thư kí.

"Liên lạc với tiểu thư Prim, hẹn gặp cho tôi."

Quán cà phê kính sang trọng. Bên trong không gian sáng sủa, bày trí tao nhã trên nền nhạc dịu nhẹ. Cách lối ra vào không xa, một cô gái trạc 20 tuổi với nước da trắng hồng, đôi mắt bồ câu to đen láy, khuôn mặt tròn đáng yêuđược trang điểm tinh xảo. Mái tóc đen láy, trông cô ta nhu thuận, ôn tuần. Hẳn đây là Prim, nhị tiểu thư danh giá, vị hôn thê "ngàn vàng" của hắn.

Cô ta ngồi đó, nhấp nhẹ ngụm trà chờ đợi, có chút hồi hộp. Khi nhận điện thoại bản thân ban đầu hơi bất ngờ nhưng sau khi cân nhắc kĩ. Theo những thông tin cô biết, vị hôn phu của mình chẳng phải tay vừa. Tiểu sử lừng lẫy với danh hiệu đại playboy, phong lưu đa tình. Tuy có tài nhưng nhân phẩm lại không tốt, đẹp trai chắc cũng cỡ trên báo thôi.

Vừa đi du học về đã bị ép cưới ngay một gã như thế, chắc chắn hôm nay phải nói rõ hết một lần. Prim này không đồng ý, cả hai đều phản đối thì cha mẹ ép cũng vô ích. Cùng lắm là sang Mĩ lại thôi

Đang mãi suy nghĩ,cửa vào bật mở, nam chính của cuộc đàm phán xuất hiện, chỉ có điều.

Nam nhân dáng người thon dài trong bộ âu phục nghiêm túc. Ngũ quan tuấn mỹ mê hoặc người, đôi mắt thâm thuý vô tình, ánh kim cương lạnh lùng loé lên nơi chiếc bông bên tai phải. Trông hắn tuấn dật bất phàm lại toát ra khí chất cao quý không thôi. Hắn vừa bước vào liền trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt.

Đột nhiên tim đập nhanh hơn vài nhịp, ở ngoài trông hắn đẹp hơn trên báo nhiều...

Cô bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng và bối rối, hai bàn tay vặn vẹo đan vào nhau.

Gemini hờ hững nhìn, nhãn thần lạnh nhạt lướt qua rồi dừng lại, tiêu sái tiến về phía cô. Hắn điềm tĩnh ngồi xuống ghế đối diện, gương mặt giãn ra, thậm chí còn thấp thoáng nét cười. Vẫn là dáng vẻ tuấn tú ưu nhã nhưng cũng rất cao ngạo.

"Tiểu thư Prim đúng chứ!"

"...A à...Gemini...là anh!"

Nói xong câu chào hỏi cô cũng rùng mình với biểu hiện của bản thân, không tin một phút trước vẫn còn nghĩ xấu người ta, giờ lại tự nhiên xưng hô thân thiết như vậy.

Hắn đến mi cũng không nhíu, thản nhiên nở nụ cười điên đảo chúng sinh.

"Nếu em không ngại thì tôi cũng không khách sáo. Ta vào thẳng vấn đề chính. Hôn lễ của chúng ta, tôi không hề tán thành, chắc hẳn em cũng thế?"

Nam nhân này quả thật vô tình, tính ra Prim cũng là hàng quốc sắc thiên hương, mỹ nữ trong mỹ nữ nhưng thái độ ôn hoà của hắn chỉ mang lại cảm giác khách sáo, xa vắng.

Trông nam nhân băng giá này không hề giống một đại playboy như lời đồn. Không cợt nhã, không suồng sã, là rất tôn quý, đĩnh đạc. Lần đầu tiên trong đời cô thấy tự ti với vẻ đẹp của mình.

Nhìn biểu hiện người đối diện, Gemini cười nhạt trong lòng. Đúng là cô ta đẹp thật, nhưng người đẹp hắn không thiếu. Nhìn nhiều cũng đâm ngán, may thay cô nhóc này mang trên người thứ khí chất thanh cao, hắn không ghét.

"À, em thật ra cũng phản đối hôn lễ này, làm sao cưới một người đến mặt cũng chưa gặp một lần được, đúng chứ?" - cách ứng xử rất đúng mực, lý trí, có cá tính, hắn thích!

"Vậy hai bên chúng ta nên trực tiếp làm việc với cha mẹ. Huỷ ngay hôn lễ!"

Tí thất vọng nhỏ nhen lên, trong lòng không khỏi thở dài nhưng cô vẫn cười.

"Được! Cha mẹ rất thương em, hẳn sẽ không ép em chuyện gì, anh yên tâm!"

"Tôi tin em, vậy ta dừng tại đây! Công ty còn một số việc cần giải quyết, xin phép!" - hắn dứt khoát đứng dậy thanh toán xong tiêu sái rời khỏi.

Prim cũng không nấn ná lại, tâm trạng có chút ủ rũ, rồi cũng dẹp tan hết những suy nghĩ để rời khỏi quán. Đánh bộ qua con đường nhỏ vắng vẻ tìm chút yên tĩnh, bỗng chiếc BMW đen chạy ngang rồi dừng lại bên cạnh, kính xe hạ xuống, là Gemini.

"Lên đi, tôi đưa em về!"

"A...không cần đâu, anh bận thì nên đi trước đi!" - Prim bối rối xua tay dù hắn kiên nhẫn tỏ rõ thiện chí thêm vài lần...

Chiếc xe mới đi được không xa, qua gương chiếu hậu, hắn chau mày, ba tên côn đồ đang suồng sã kéo tay dồn cô vào tường.

"Aishh thứ chó bẩn thỉu ban ngày cũng có sao?" - Gemini gằn, bẻ ngoặc vô lăng vòng lại...

"Á, các người làm tôi đau, thả ra!" - Prim mặt tái mét sợ hãi la lên khi bị lôi kéo.

Thái độ cợt nhả nhơ nhuốc của lũ côn đồ càng làm cô run rẩy, nước mắt trào từ lúc nào. Sợ hãi biến thành kinh hoàng tột độ khi chúng bịt miệng và định ôm cô vào con hẻm nhỏ.

Bỗng chiếc BMW thắng két bên cạnh, Gemini dập cửa bước ra, ánh mắt đầy nguy hiểm gằn giọng cảnh cáo.

"Buông em ấy ra rồi cút ngay"

Ba tên đầu trâu mặt ngựa phun nước bọt phì cười man rợ, giọng ồm ồm buồn nôn.

"Tên công tử bột đẹp trai, việc chúng tao can chó gì đến mày"

Hắn nhếch môi cười, mày xếch lên, thời đại nào rồi mà còn lắm lũ "ăn phân để sống" thế. Đai đen nhất đẳng judo của hắn đâu phải "hữu danh vô thực".

"Hà hà, lâu giờ cũng chưa luyện lại. Cám ơn tụi mày trước!" - giọng cười rợn gáy vang lên, hắn bẻ tay rốp rốp.

Đột nhiên Prim ngã ngồi run rẩy nơi góc tường lại thấy thương hại lũ xấu số này...

Bắt lấy cánh tay, xoay người, xốc đối phương qua vai, và một đòn quật điệu nghệ...

"RẦM! RẦM! RẦM!"

Một tên...

Hai tên...

Rồi ba tên nằm chất chồng như bao cát trên đất.

Chúa phù hộ cho chúng không bị gãy cổ gãy xương gì. Hắn cười tà nghễ, hất nhẹ mái tóc nâu đỏ, phủi phủi tay.

"Nhàm chán!" - nói xong quay qua tiến lại Prim đang sợ chết điếng ngồi ở góc tường, hắn quan tâm.

"Em dậy được chứ! Tôi đưa em về!"

Nhưng dường như quá sợ hãi, cô chỉ lắc đầu run bần bật, nước mắt tuôn như mưa. Hắn cụp mắt, thở dài, nữ nhân này sao mà yếu đuối quá vậy. Bất đắc dĩ đành bế cô ta vào xe, mặc cho cô ôm chặt cổ mình...

Đã gần 4h, có vẻ như dính trúng rắc rối,hôm nay phải về muộn rồi...

"Em thấy ổn hơn chưa?" - Mắt vẫn nhìn đường, Gemini hỏi.

Hắn ghét nhất nước mắt ướt át, đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên nhìn cậu khóc, không khó chịu, chỉ thấy xót xa, tim bất giác thít chặt. Haizz, Fourth ơi, anh lại nhớ tên nhóc của anh rồi. Chợt chuông reo. Vừa nghĩ đến tào tháo, đã thấy tào tháo gọi.

"Anh nghe đây"

"..."

"Đã về rồi sao? Em ăn gì đi!"

"..."

"Ngoan...Được, sẽ về ngay"

"Em thích gì? Sữa? Trẻ con quá rồi đó, em thật là..."

Prim ngạc nhiên quên khóc, quay sang nhìn tò mò. Khuôn mặt anh tuấn rạng ngời hạnh phúc, nét cười tràn đầy trong mắt, giọng hắn cưng chiều, dịu dàng hết mức. Cô ta mê muội nhìn đến khi hắn nói chuyện xong, tắt máy quay sang.

"Nhà em ở... Huh? Sao lại nhìn tôi như thế?"

"Là...bạn gái anh sao?"

"..." - im lặng vài giây cân nhắc, Gemini điềm đạm trả lời.

"Không!"

Prim khẽ thở nhẹ, khuôn mặt hơi giãn ra.

"Em ở khu nào?"

"À...Khu riêng Beautiful"

Thì ra khu cô ở cách chỗ hắn không xa, chỉ khoảng 30 phút.

Cứ thế không ai nói thêm gì, hắn chả buồn mở miệng, cô cũng không dám nói. Thoáng chốc đến nơi, Gemini lịch thiệp mở cửa xe. Cô bước xuống, ngượng ngùng bối rối cám ơn.

"Hôm nay...cảm ơn anh rất nhiều... Em làm gì để đáp lại đây? Khi nào anh rảnh, em mời anh ăn tối?"

"Không cần cảm kích, đừng để trong lòng. Tôi về đây, chào em!"

Hắn tiêu sái định bước đi bỗng nhiên quay lại, giọng trầm như gió thoảng.

"Đó...là người yêu, người tôi yêu!"

"..."

Chiếc BMW đã khuất từ lúc nào, Prim vẫn đứng đó, sững người hồi lâu rồi cúi đầu cười buồn. Đôi tay này...đã ôm hắn...dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Lần đầu có cảm giác động lòng trước một người, tình yêu chưa kịp chớm nở đã bị nam nhân vô tình kia dập tắt trong vô vọng...

"Không phải bạn gái, là người yêu...anh thật biết cách làm người khác chết tâm mà..."

Bóng dáng thon nhỏ bất lực ủ rũ vào biệt thự.

Xe vừa vào trước cửa gara đã thấy Fourth đi qua đi lại, cậu nhóc đầu tóc rối xù bởi gió, mặt hơi tái và chiếc mũi đỏ ửng vì lạnh. Đã thế còn mặc độc nhất có chiếc áo thun vàng, quần pijama xanh sẫm. Fourth sốt ruột cắn cắn móng tay...

Gemini lách sang bên phóng vào gara, dập cửa xe đánh rầm một cái, tức giận hét lớn.

"FOURTH! Em muốn bị đánh đòn phải không?"

Tiếng gầm vang cả gara làm Fourth rùng mình co người sợ hãi.

"Em...em có làm...Á!"

Hắn hầm hầm tiến lại, vung tay cứ tưởng đánh người, bất ngờ ôm chặt cậu, đau lòng than thở.

"Trời lạnh như vậy, em không ở trên phòng lại xuống đây làm gì, đứa trẻ ngốc này!"

"..."

Đột nhiên như thế doạ cậu tay chân vô thố, sững sờ mở to đôi mắt tròn ngây ngô rồi từ từ long lanh hạnh phúc, vòng tay ôm trọn lưng người yêu, cũng không dám nói mình lo lắng, cậu phúng phính.

"Sữa của em đâu?"

"Đồ trẻ hư! Không hỏi anh đi làm mệt không, đứng chịu lạnh cả buổi đợi sữa!"

Gemini mắng yêu, cắn lên cánh môi hơi tái rồi mút lấy, hôn đến khi cảm thấy người cậu nóng lên mới buông ra, giọng tỉnh queo.

"Anh mua cả thùng, lát nữa vệ sĩ mang vào. Bây giờ lên phòng thôi!" - nói đoạn ôm eo cậu.

"Hehe được, mình đi!"

"Khoan đã, phí mua sữa, em tính xù ?" - Gemini vừa lên cầu thang vừa cao giọng.

"Cái gì? Nhà đại tư bản quả nhiên bản chất bóc lột. Đồ tính toán, lát em đưa tiền lại, xì!"

Dứt câu cũng là lúc đến phòng, hắn đẩy cậu vào trong, dập nhẹ cửa bằng gót chân.

"Đáng tiếc, ngoài cơ thể Fourth, nhà kinh doanh như anh không chấp nhận khoản trao đổi nào khác!" - anh lại cất giọng vô sỉ rồi đấy Gemini thiếu gia...

"YA~!!! Không đùa, chưa ăn gì kìa!" - Fourth lẫy người la lên ngược lại hắn cười gian tà.

"Ý em là ăn xong thì có thể?"

Gemini, tên đại biến thái cuồng dâm này. Cậu đỏ mặt, nóng bừng người, ánh mắt không tự giác lia xuống lưng quần hắn...Chúa ơi, cậu bị đầu độc hỏng hết não rồi.

"Em đang nhìn gì? Không đợi được à?" - giọng trầm đầy khêu gợi, hắn đưa tay cởi nút áo, vừa cởi vừa tiến về phía trước.

"Gì, gì? Em có đâu? Anh... không được lại đây, không đâu, khoan đã!!!" - mau chóng lùi lại, giữ khoảng cách an toàn, Fourth ra sức phủ định ý nghĩ đen tối mới nhá nhem trong đầu. Gemini không có ý định dừng trò đùa thú vị này, tay vẫn tiếp tục gỡ chiếc nút cuối cùng, quăng áo sang bên, quá đáng hơn là hắn tháo cả nịt, khuy quần...

"Ực! Không, không được cởi nữa aaaa!!!"

"Sao em không quay mặt đi?"- Gemini bỡn cợt, ai bảo biểu hiện cậu đáng yêu quá chi haha, mắt rõ ràng nhìn đến nước miếng cũng không kịp lau mà cứ chối đây đẩy.

"Cho anh một thứ, anh không cởi nữa!"

"...???"

"Môi em!" - dứt lời hắn khoá chặt môi cậu!

Fourth nhớ đến cuộc trò chuyện của hai nữ nhân viên lúc chiều vô tình nghe được ở bar Mastermind.

---FLASH BACK---

"Nếu có người yêu rất rất rất bảnh như chủ tịch Dew của chúng ta thì sao nhỉ?"

"Mina à, cái đầu heo nhà cô sao ngu thế, đương nhiên phải tranh thủ ăn sạch "đậu hủ" của chủ tịch rồi, hí hí"

"Cô đúng là đồ đen tối!"

"Chứ sao, đừng giả vờ không muốn đi! Đậu hủ chủ tịch là đậu hủ cao cấp đó, vả lại để bản thân bị ăn quài, thụ động quá người ta cũng chán cô thôi!"

Hai nữ nhân viên che miệng cười khúc khích, Fourth tròn xoe mắt, hoang mang lẩm bẩm.

"Chán mình sao?"

---END FLASH BACK---

Đứa trẻ ngây thơ Fourth sau khi suy nghĩ đã đi đến quyết định. PHẢI ĂN "ĐẬU HỦ CAO CẤP" MỘT LẦN!

Nghĩ là làm, tay cậu đặt lên tấm ngực trần săn chắc, liên tục sờ soạng. Trong lòng gào thét cười thầm.

/YA~! Cảm xúc không tồi ngar... Woa~cơ bụng săn chắc, mình còn đếm được cả múi haha... Oá vòng 3 huyng ấy chuẩn hơn cả mình...blah blah blah.../

Chúa tha tội cho đứa trẻ đang học đòi làm chuyện mờ ám này, đúng là "gần mực thì đen", Gemini đồi bại, anh làm giảm số lượng trẻ ngoan của đất Thái này rồi đấy!

Đang hỉ hả vui sướng vì được ăn "đậu hủ" quá chất lượng, bàn tay nhỏ bị nắm chặt. Gemini rời môi cậu, ánh mắt mờ đi, giọng hắn trầm khàn cố nén ham muốn.

"Hôm nay em muốn quyến rũ anh à? Muốn anh đến thế sao? Dừng lại đúng lúc nếu không sáng mai sẽ có người không xuống nổi giường đấy!"

"Ơ...gì chứ? Aaa em sai rồi, em không thế nữa!" - Fourth la toáng lên chạy rầm rập khỏi phòng với tốc độ tên lửa.

Gemini sững người vài giây bỗng phì cười rồi gập người ôm bụng cười lớn hơn. Haha tên nhóc của anh từ lúc nào lại bạo gan đến thế nhỉ?

Lúc nãy không kiềm chế thì đã...

Sau bữa cơm tối, Gemini vào phòng sách làm việc! Hôm nay vì cắt thời gian gặp Prim mà một đống giấy tờ công văn chưa kí. Đang mải tập trung hắn không hay biết có thân ảnh nhỏ bé lặng yên mê đắm nhìn mình qua cánh cửa mở hờ...

Fourth đang định vào tìm người nói chuyện, hỏi xem hắn giải quyết thế nào rồi. Mới đẩy nhẹ cửa đã bắt gặp một Gemini "xa lạ" mà cậu chưa bao giờ thấy trước đó. Hắn đeo chiếc kính gọng đen, ánh mắt sắc bén, thần thái nghiêm túc lại dường như có thêm vẻ trầm ngâm tư lự khác hẳn vẻ ngông nghênh, cường quyền hay dịu dàng, đùa cợt thường ngày...

Đột nhiên chân không thể bước qua ngưỡng cửa ngay trước mắt, cảm thấy nam nhân quá ư toàn mỹ kia thật xa vời...

Bước chân vô thức lùi lại, một bước, hai bước, ba bước...

Cậu xoay hẳn người đi như chạy ra hoa viên.

Nằm dài trên chiếc bàn đá lạnh buốt, ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm đen tuyền như tấm thảm nhung phủ trùm cả thế giới, cảm giác ngột ngạt đến khó thở...

Bản chất con người mâu thuẫn là thế, rõ ràng yêu một người đến phát điên, lại sợ hãi đối diện khó khăn phía trước.

Muốn hiểu rõ một người, lại hoang mang khi thấy một phần con người thật của họ. Không biết con đường phía trước sẽ dẫn tới đâu, lại cứ cố chấp bước tiếp vào vùng tối ấy chỉ với tí hi vọng tìm chút ánh sáng le lói phía cuối con đường...

Fourth mông lung nhìn không trung, bàn tay với lên như muốn bắt lấy ngôi sao nhỏ trên cao.

Hạnh phúc cũng thế, ở ngay trước mắt tưởng chừng đưa tay là có thể chạm vào, nhưng thứ nắm được chỉ là không khí, vô hình lạnh lẽo.

"Xa quá...với không tới sao?" - giọng nói yếu ớt tuyệt vọng, những tưởng nước mắt sẽ rơi nhưng ngay cái chớp mong manh đó, một bàn tay to ấm áp nắm lấy bàn tay nhỏ chơ vơ giữa khoảng không. Khuôn mặt tuấn tú phóng đại che cả tầm nhìn của cậu.

Bầu trời trước mắt cậu, là Gemini rồi!

"Anh thấy cửa mở, sao em không vào?" - Hắn hôn lên từng ngón tay nhỏ lạnh ngắt khiến cậu đỏ mặt bật dậy.

"Em thấy anh đang làm việc. Em...em sợ mình phiền!"

"Anh xong rồi, chúng ta nói chuyện!"

Hắn ngồi xuống ghế bên cạnh, xốc cậu lên đùi ôm chặt. Nhưng hôm nay Fourth "ăn gan trời", không yên vị như mọi khi mà xoay ngược người dang hai chân rộng ngồi kẹp Gemini ở giữa. Tay vòng qua quấn chặt cổ hắn, mắt ngây ngô chăm chú không biết tư thế mình có bao nhiêu khiêu khích.

"Anh nói đi!"

"..." - 5 giây im lặng.

"Sao không nói? Em đang nghe này!"

"Fourth..." - hắn than thở.

"Huh?"

"Mình đi ngủ trước đi, tí nói sau!" - tay hắn kéo cổ áo cậu lệch sang một bên, nút nhẹ lên làn da trần thơm mùi sương đêm.

"A...Mau dừng lại, nói cho xong nào!" - Fourth rên rỉ nhăn mặt kháng nghị.

"Được rồi, anh nói, thôi bộ dạng bí xị đó đi!"

"Anh gặp Prim rồi, cô ấy đồng ý huỷ hôn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro