chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gemini bất giác rùng mình, trong lòng dấy lên cỗ xôn xao khi thấy Fourth, cậu luôn đơn thuần giản dị, chưa bao giờ hắn thấy vẻ đẹp này trước đó, là đẹp gấp bội phần so với 4 năm trước.

Màu rượu chát đỏ thẫm càng tôn lên làn da trắng và mái tóc bạch kim vàng óng. Cảm giác khán phòng sáng lên khi cậu bước vào, các thực tập sinh và ca sĩ thuộc GMM cũng đổ dồn lại ôm vai bá cổ Fourth, có vài tên Tây trắng trẻo cao to còn nựng cả má cậu. Gemini thầm mắng trong lòng "hồng nhan hoạ thuỷ"

Về phía Prim, 4 năm trước khi Gemini bỏ lễ tang điên cuồng lao vào bệnh viện, cô ta đã mơ hồ cảm nhận Fourth có vị trí rất quan trọng trong tim hắn, Fourth là mối nguy hiểm khôn lường cho tình yêu mong manh cô cố gắng vun đắp 4 năm nay.

Ban đầu Gemini cấm Prim nhắc đến tên Fourth, cứ mỗi lần Prim cố nói cho hắn biết Fourth bị thương rất nặng và gần như đã chết khi cô cứu Fourth, hắn lại phát điên, giận dữ ngắt lời không nghe.

Dần dần một Prim thông minh nhạy cảm cũng phát hiện ra mấu chốt vấn đề, giấu việc này mãi mãi Prim sẽ giữ được người mình yêu. Nay bỗng nhiên Fourth bất ngờ xuất hiện trong tình huống cô chưa bao giờ ngờ đến, và tia si mê tràn ngập nơi đáy mắt Gemini khi nhìn Fourth làm Prim sợ hãi không thôi.

Gemini cố ý thân mật ôm eo Prim tiến lại gần Fourth.

"Prim, hôn thê của tôi. Còn đây là Fourth, nhân vật chính của dự án quảng bá Kí Ức"

"A... chào cậu! Cậu...vẫn khoẻ chứ? Thật bất ngờ khi gặp lại cậu ở quốc đảo sương mù này" - Prim bối rối phần vì đột nhiên Gemini thân thiết với mình phần vì phải đối mặt Fourth.

"Kombanwa. Hisashi buri desune" (Chào buổi tối. Lâu rồi không gặp nhỉ) - Fourth tỏ vẻ như không có gì bất ngờ, điệu nghệ nói một câu tiếng Nhật quen thuộc rồi hôn nhẹ lên má Prim như lối chào hỏi phóng khoáng của Tây phương. Buông Prim ra, cậu nháy mắt cười mị hoặc.

"Định mệnh vốn là bánh xe quay tròn, right?" - cầm li rượu trên tay Gemini uống cạn xong cậu dứt khoát xoay người đi ra một góc khuất của hội trường.

Gemini sững, Fourth của 4 năm sau không còn là tên nhóc 20 tuổi mới tốt nghiệp phổ thông, yếu đuối nhút nhát thiếu tự tin nữa.

Cậu thạo tiếng anh, nhật và tốt nghiệp đại học Oxford danh tiếng, xinh đẹp kiêu kì. Khốn kiếp, tất cả những thứ ngày hôm nay cậu có đều vì chà đạp bán rẻ hắn và tình yêu của hai người.

Fourth ngồi thừ trên ghế bàn ăn. Thề có chúa, cậu run đến muốn ngất xỉu.

Là Prim sao...là ân nhân cứu mạng cậu. Số phận, thật trêu người. Bữa tiệc tối nay không thể ở lâu, lo ăn uống thứ gì đấy rồi chuồn thôi. Nói là làm, Fourth lặng lẽ cầm khay đi gắp vài món lót dạ, Tor thật sáng suốt khi đặt tiệc Buffet.

Đến phần chính của bữa tiệc, thông báo về việc Fourth chính thức trở thành ca sĩ độc quyền của GEMINI. Đèn pha đột ngột tập trung chiếu vào mình, cậu ngượng ngùng bước lên sân khấu.

Gemini đã đứng sẵn trên đó, cả hai đóng trọn màn kịch "tay bắt mặt mừng" cho lần hợp tác vui vẻ. Cứ mỗi cái chạm của hắn trên cơ thể, vai, eo, lưng...cậu lại kích động khôn tả. Phái nữ đang có mặt tại đây hầu hết đều liếc mắt đưa tình với Gemini, Prim thì không rời hắn nửa bước vậy mà ánh mắt tà mị cứ đăm đăm soi vào như muốn ăn tươi nuốt sống mình làm Fourth cương cứng cả người.

Vừa xong màn ra mắt cậu vội vàng lấy lí do không khoẻ trốn về công ty ngay. Để chắc chắn cậu còn khoá luôn cửa phòng tập.

Gemini là đại nhân vật quan trọng nên bị đám báo giới phóng viên và nhiều nhà doanh nghiệp đối tác hết phỏng vấn lại tiếp rượu trò chuyện, bị xoay vòng vòng cả tối đến tận 11 giờ mới về đến toà nhà công ty.

Chia tay Prim trước cửa phòng, khi Prim định quay đi thì một vòng ôm siết nhẹ hắn.

" Gemini đừng đi!"

"..."

"Goodnight" - hắn gỡ ra đôi tay nhỏ, vuốt tóc cô dịu dàng mỉm cười chúc ngủ ngon.

Phía góc tối cuối hành lang có đôi mắt buồn nhắm khẽ, thân ảnh cô đơn thở dài quay lưng hướng ngược lại...

Đôi khi lí trí bảo hận nhưng con tim gào thét tiếng yêu em.

Đôi khi lí trí bảo hãy tránh xa anh nhưng đôi chân không tự giác cứ tiến về phía nơi có anh hiện hữu...

Fourth về phòng cố gắng phổ nhạc cho Kí Ức, khúc phổ nghe sao cứ da diết trằn trọc giống bài tình ca buồn chứ không phải ca khúc cho một mẫu trang sức.

Vò nát tờ giấy, đập mạnh lên bàn phím cây ooc- gan, cậu bực dọc ngả xầm ra nệm.

1 giờ sáng vẫn không ngủ được, cảnh ngọt ngào của hai người cứ hiện ra.

Bỗng cửa phòng bật mở, Gemini nhàn nhã bước vào làm cậu giật bắn người bật dậy....

"Anh, anh làm gì ở đây? Anh..."

"Sao tôi vào được chứ gì! Tưởng khoá cửa là xong? Hoá ra đầu óc cậu vẫn nông cạn như thế"

"Muộn lắm rồi, muốn xúc phạm tôi thì đợi mai đi! Bây giờ ra ngoài, để yên cho tôi ngủ"

"Cậu có quyền ra lệnh ? Công ty này của tôi, cậu là kẻ làm công nên biết thân phận mình" - Gemini gằn giọng dùng gót chân đá sập cánh cửa sau lưng, hắn tiến lại gần giường.

"Anh...anh không đi, được! Để tôi đi" - Fourth vội vã định lao ra khỏi phòng nhưng bị kéo lại.

"Ai cho phép cậu đi! Ngồi xuống, ngày mai tôi muốn dẫn một người đi tham quan Luân Đôn. Cho tôi vài gợi "

Hắn định đưa Prim đi chơi lại bắt cậu kiếm địa điểm cho hai người vui vẻ?

Muốn bức cậu đau đớn?

Sao cũng được, Fourth nhìn vào mắt hắn giọng đều đều vô cảm.

"Luân Đôn sở hữu nhiều cung điện, lâu đài cổ, đặc biệt thu hút bởi nét tráng lệ từ thành cổ tiêu biểu của Châu Âu soi bóng bên dòng sông Thames thơ mộng. Có tháp đồng hồ Big Ben hay anh muốn chiêm ngưỡng toàn cảnh thành phố từ "London Eyes"-vòng xoay có bán kính lớn nhất thế giới, cao 135m. Ngoài ra còn tháp London-di sản thế giới UNESSCO hay công trình kiến trúc cổ như quảng trường Trafalgar, cung điện Windsor, bảo tàng sáp Madame Tussauds, tu viện Westminster. Cung điện Buckingham, nếu thích khảo cổ anh có thể tìm hiểu về di tích đá Stonehenge hay đi thăm hồ tắm nước khoáng Roman Bath. Muốn mua sắm gì thì có trung tâm mua sắm Timing Zone-Greenwich, ở đó tập trung những thương hiệu hàng đầu thế giới. Thích công viên thì có công viên quốc gia Lake District, muốn... "

Đang say sưa thuyết minh Fourth không phát hiện bị nhìn chằm chằm nãy giờ. Những thứ Fourth nói hắn đều biết, đều đi cả, chỉ là bộ dáng cậu lúc này làm hắn...

Đột ngột đè mạnh cậu xuống nệm, Gemini có vẻ mất kiềm chế.

Trời ạ hắn muốn làm gì, đôi mắt hung dữ ngầu đục ham muốn khiêu khích lướt khắp cơ thể cậu, ghì chặt tay cậu trên đầu.

"Gì? Anh...muốn làm gì?"

"Đêm nay tôi cần người, chả phải cậu muốn tiền sao? Tôi thành toàn cho cậu"

Đêm nay nếu Fourth xuất hiện với bộ dạng này nhằm muốn quyến rũ hắn, cậu thành công rồi.

Hắn muốn cậu, muốn đôi môi, muốn cơ thể đang run lên dưới thân mình.

"Gì..gì chứ? Đừng...đừng đùa! Mau buông tôi ra, chẳng phải anh ghê tởm tôi sao" - sợ, Fourth bắt đầu sợ thật sự.

"Đúng, cậu bây giờ mà nói, chỉ là thứ công cụ phát dục mà thôi. Hừ! Yên tâm, giá do cậu định" - nói đoạn hắn vùi đầu nút mạnh lên cổ Fourth, không có khúc dạo đầu dịu dàng, không có những cái hôn mê đắm...

Gemini thô bạo cắn mút làn da non mềm, bàn tay thô ráp lần thẳng xuống bụng tháo phăng nịt quần cậu.

Fourth đau đớn nhíu chặt mi, hoảng loạn đến muốn cắn lưỡi, hắn nhục mạ cậu, sỗ sàng như làm tình cùng một con điếm không hơn không kém, thậm chí tệ hơn.

Thần trí bấn loạn, cậu giãy giụa chống cự. Cơn tức giận tăng thêm sức mạnh giúp Fourth đẩy bật Gemini sang bên. Cậu lật người lăn đè lên hắn, mím môi cắn răng trừng mắt thở hồng hộc

"Này đại chủ tịch! Thằng đàn ông lắm tiền thừa tinh lực như anh muốn ngủ với tôi sao? Bị thân thểbẩn này dụ hoặc? Anh cũng mạt hạng khi làm tình cùng đứa mạt hạng như tôi đấy"

Ngả ngớn cười cợt nhả gỡ từng cúc áo sơ mi của Gemini, tay cậu xộc vào áo hắn.

"Làm tình? Chẳng phải tôi nên phục vụ anh chu đáo ? Hơ! Được rồi bắt đầu thôi"

Muốn thoát chỉ còn cách chọc giận hắn. Quả không ngoài dự đoán, mắt Gemini tối sầm đanh lại, hắn điên tiết xô mạnh cậu sang bên bật dậy đóng rầm cửa ra khỏi phòng không nói một lời.

Căn phòng tĩnh mịch trở lại, còn mình Fourth quần áo xốc xếch với vài vết đỏ ửng và dấu răng thâm tím trên cổ.

"..." - lặng im hồi lâu.

"Ha... Ha ha ha... Hức... Hức hức..."

Cậu nằm ngửa trên nệm gác tay lên trán che đi đôi mắt mình bật cười chua chát, tiếng cười lớn biến thành tiếng nấc đứt quãng rồi hoá tiếng khóc thê lương. Nhục nhã, thảm hại, tất cả mới chỉ bắt đầu...

Ngoài khoảng hành lang tối, Gemini nắm tay đấm mạnh vào tường, lọn tóc mái lam tím phủ xoà che khuất tầm mắt, có giọt nước trong suốt tách một tiếng rơi xuống nền đá hoa cương rồi vỡ tan thành muôn tia nước nhỏ. Đau, không phải chỉ một người đang khóc bên trong cánh cửa kia...

Tổn thương là cảm giác chỉ khi người ta còn thấy đau thôi mà...

Khi hai người lần đầu tiên cùng khóc...

Là lúc họ biết mình yêu nhau nhiều đến mức nào...

2 giờ sáng, trời vẫn mưa tầm tã, trước cửa nhà Fourth có "vị khách không mời". Chuông cửa reo liên hồi,Phuwin mở cửa than.

"Fourth em bảo không..."

Thảng thốt!

"Pond...là anh"

Người Pond ướt sũng đầy vẻ phong trần mệt mỏi nhưng không giấu được nét mừng rỡ xen tức giận. Pond đã bay mười mấy tiếng ròng từ khi Gemini gọi điện báo tin sáng nay. Xôn xao trông ngóng trên cả quãng đường 46 km từ sân bay Gatwick vào thẳng trung tâm Luân Đôn.

Vào phút cuối cùng của sự mệt mỏi cậu đã có mặt tại đây, gặp lại người con trai mình yêu tha thiết trong cái mưa lạnh rét buốt của mùa đông Luân Đôn.

""

Ngay lập tức Pond nhào vào ôm chầm lấy Phuwin, giọng trách mắng.

"Em trốn ở đây mãi được sao? Ra đi không lời từ biệt, bỏ anh không một tiếng chia tay, đồ tàn nhẫn"

Phuwin rùng mình, người Pond lạnh ngắt, lớp áo ngủ mỏng bị cơ thể cậu làm ướt sũng. Đang sững sờ chưa kịp nói gì miệng đã bị bịt bằng nụ hôn dài, tay cậu không ngần ngại tốc lên làn áo mỏng dính sát người, luồn lách trên từng đường cong cơ thể quen thuộc. Vài bước di chuyển, cả hai ngã ra sô pha, Phuwin đẩy cậu ra lạnh lùng nói.

"Cậu đến đây làm gì? Chúng ta kết thúc từ 4 năm trước rồi, cậu cũng không thiếu người theo. Thật vinh hạnh vì đã khiến đại chủ tịch nhọc công kiếm tôi" - miệng lưỡi anh không kém em trai mình là mấy.

"EM!" - Pond tức giận, không vui mừng không thấy có lỗi? Xem cậu như thằng nhóc vắt mũi chưa sạch?

"Được lắm Phuwin! Tôi cho em biết quyết tâm của mình khi sang đây" - Pond bật dậy mặt hầm hầm sát khí.

"PHÒNG TẮM Ở ĐÂU?" - cậu quát to làm Phuwin giật mình theo quán tính chỉ. Cậu cần tắm trước đã.

"Cậu...cậu muốn làm gì hả?"

"Tắm rồi ngủ, hay em muốn tôi làm thêm gì nữa,sao tôi thấy hình như em có chút mong chờ tôi làm gì em nhỉ"

Tiếng trả lời tỉnh queo trước khi cửa phòng tắm đóng mạnh.

Phuwin tâm trạng rối bời ngồi ở sô pha cắn cắn móng tay hồi lâu. Còn chưa hết bất ngờ thì Pond đã tắm xong, trên hông quấn độc khăn tắm. Cậu kéo mạnh ép Phuwin vào phòng ngủ rồi xô Phuwin ra giường nằm đè lên.

"Cậu...điên vừa thôi"

"Tôi không điên! Em là của tôi từ 4 năm trước, đến giờ vẫn thế"- Pond ôm siết Phuwin và...

5 giây!

50 giây!

Hơn 1 phút

Im lặng bất động, thân thể nam tính nặng trịch đè trên người kèm tiếng thở đều bên tai. Phuwin đớ. Phuwin trợn mắt phì cười, cậu ngủ rồi. Chuyến bay quá dài cộng thêm đội mưa gió đến đây, hẳn gượng ép bản thân lắm Pond mới trụ được đến giờ.

Chỉnh lại tư thế thoải mái, kéo chăn cẩn thận cho người yêu, Phuwin ngắm nhìn khuôn mặt an bình say ngủ, trông rất thoải mái rất đáng yêu. Phuwin vuốt nhẹ lên đôi mày giãn.

"Chúng ta làm thế nào để tiếp tục câu chuyện của 4 năm trước khi anh không tin em hả Pond..."

Sáng hôm sau trời đã dứt mưa dù không khí còn rét mướt, cửa nhà lại vang chuông rộn rã. Phuwin bỏ dở việc chuẩn bị đồ ăn sáng chạy ra mở cửa, anh tưởng Fourth về nhưng không, là Tor.

"Oh hi boy!" - đang định ôm hôn chào buổi sáng thì bị cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo, Pond gác cằm lên vai anh lười nhác hỏi.

"Ai vậy em?" - vừa hỏi xong bốn mắt nhìn nhau "trào máu họng".

Có cuộc chiến tranh nổ ra giữa hai chàng trai. Trong khi đó bên kia đường, Gemini gõ gõ kính xe hạ xuống, Fourth hờ hững.

"Chuyện gì?" - sau đêm qua, đây là câu đối thoại nghiêm túc đầu tiên của hai người.

"Vào xem sao họ lâu thế" - hắn cũng lạnh nhạt nhìn vết hôn còn lưu lại trên cổ cậu. Fourth thấy hắn nhìn chằm chằm vào cổ mình cũng không muốn nói nhiều qua loa kéo cao khăn choàng lên.

"Không vào! Cho tôi vào luôn khỏi ra thì được. Không thôi thích thì tự đi"

"Đồ ương ngạnh!"

"Tôi ghét anh!"

Trả treo câu cuối, Fourth nhấn nút kéo cao kính cửa xe để mặc Gemini khoanh tay tựa sát bên nhìn vào nhà.

Tưởng hôm nay được trốn về nhà ngủ để khuya ra sân bay, ai dè mới sáng sớm ra khỏi phòng tập tên ôn thần đã đứng sẵn. Đi chơi tập thể là cái quỷ gì chứ! Nhưng tình thế đó, cho vàng cậu cũng không dám không đi...

---FLASH BACK---

Fourth suýt ngất khi thấy Gemini dựa vách tường đối diện cửa nhìn mình chằm chằm, chuyện tối qua còn ám ảnh cậu.

"Chuẩn bị ghé nhà đón Phuwin. Tham quan Luân Đôn"

"Sao?"

"Prim chưa chơi được gì ở đây cả"

Đau nhói!

"Hai người đi đi"

"Đi tập thể"

"Dẹp! Tôi muốn về ngủ"

"Cậu đi theo xách đồ nếu em ấy mua sắm"

Hạ nhục, bức cậu đau đớn?

Mơ đi, tưởng Fourth này là nô lệ à!

Đêm qua quá đủ rồi.

"Tránh ra trước khi tôi điên lên. Vợ chồng chưa cưới nên đi riêng anh không biết sao?"

Cậu đẩy hắn dạt sang bên bỏ đi nhưng lại bị kéo ép vào tường.

"Đi hay tôi sẽ đè cậu ra hôn cho cả công ty này thấy" - Gemini tiến sát mặt Fourth.

"Sao chứ? Anh dám?" - cậu không tin hắn dám.

"Thử xem" - hắn tiến gần, gần hơn. Khi hai cánh môi cơ hồ dán vào nhau, Fourth nhắm tịt mắt la lên.

"STOP! TÔI ĐI!" - có kết quả mong đợi, Gemini vừa lòng thả người lạnh lùng xoay lưng.

"Xuống gara!"

---END FLASH BACK---

Kết quả bây giờ cậu đang hậm hực ngồi đây, chuyến đi chơi sẽ ra sao...

Đợi hồi lâu Gemini vò đầu cằn nhằn.

"Shit! Làm quái gì trong đấy ko biết, để tôi vào thì cậu chết chắc!"

Như bị chột dạ, từ phía cửa nhà Tor đi ra, theo sau là Phuwin và Pond đang cố chấp ôm eo anh tiến nhanh qua đường. Hai gã bạn thân nháy mắt làm động tác đập tay huých vai chào hỏi quen thuộc.

"Sang đây thật ? Tôi bất ngờ đấy" - Gemini mỉa mai.

"Nói cậu ấy, tên nhóc đâu?" - Pond dáo dác nhìn.

"Ra ngoài!" - Gemini gõ cửa kính xe ra lệnh. Ngay lập tức Fourth mở cửa hung hăng mắng.

"YA tên..." - giọng nói cương lại khi thấy Pond, phản ứng đầu tiên là quay nhanh sang nhướng mày nhìn anh trai mình nghi vấn. Phuwin cụp mi mắt thở hắt gật gật, Fourth mộng!

"Pond, it's been a long time no see"

Câu chuyện quá khứ khép lại từ 4 năm trước giờ đang được viết tiếp bắt đầu bằng việc gặp gỡ cố nhân, cậu sớm nên làm quen là vừa.

Pond hoá đá trợn mắt há mồm, hết nhìn Fourth lại quay sang Gemini.

Nếu 4 năm trước Fourth thu hút người khác bởi vẻ ngây ngô đơn thuần và chân phương thì Fourth của 4 năm sau làm người khác mê đắm với vẻ đẹp mê hồn xen lẫn chút tinh tế kiêu kì. Rời khỏi bạn anh, cậu sống tốt đến vậy sao.

"Đủ rồi, chúng ta thiếu chỗ. Phuwin vào gara lấy thêm xe đi" - Tor thúc giục.

Vì có hai xe nên phát sinh vấn đề tranh cãi chỗ ngồi. Pond nhất quyết đòi cùng một xe với Phuwin, đương nhiên Tor không chịu lép vế nên kết quả là Fourth cắn răng ngồi xe Gemini. Prim cố làm dịu đi không khí căng thẳng.

"Tối qua anh ngủ ngon chứ? Cả cậu nữa Fourth" - Prim đâu ngờ câu hỏi này làm Fourth nhột nhạt, vết hôn nóng lên dưới lớp khăn choàng. Gemini liếc mắt lên gương chiếu hậu nhếch mép trả lời.

"Anh ngủ ngon"

"Tối qua...tôi tập luyện, không ngủ"

Đó là câu đối thoại duy nhất trên cả quãng đường đến London Eyes, Prim muốn đi vòng xoay có bán kính 135 m lớn nhất thế giới này.

Sau khi mua vé, bộ 3 tiếp tục chung buồng.

Trước mặt mọi người Fourth cố ý đưa đẩy Gemini Prim một buồng. Rốt cuộc cậu đang một mình ngồi trong cabin rộng lớn nhìn toàn cảnh thành phố dần mở ra trước mắt.

Vòng xoay càng lên cao, cảm giác xa rời thế giới hiện thực càng rõ, Fourth muốn chỉ trong giây phút ngắn ngủi này quên đi quá khứ, tội lỗi, thù hận, chỉ giữ lại tình yêu với hắn, tình yêu sâu đậm đến nỗi để khống chế nó cậu phải hi sinh biến bản thân thành đứa mạt hạng như thế này...

Gemini trầm ngâm trước tấm kính dày trong suốt, Prim ôm hắn thỏ thẻ.

" Gemini, người ta thường bảo những đôi tình nhân khi vòng xoay lên đến đỉnh nếu họ nguyện ước sẽ được bên nhau trọn đời"

Nhìn về phía cabin của Fourth cách đó không xa, khuôn mặt tuấn mỹ đăm chiêu.

"Trọn đời sao..."

Bên khoang của mình, Fourth làm cùng động tác: nhìn sang phía... Sâu trong tâm khảm có một cảm giác hắn đang ở cạnh mình, không nói gì, là lặng lẽ đứng cạnh, không làm gì cũng không bỏ đi. Ngắm nhìn cảnh vật yên tĩnh trước mắt, chỉ cảm thấy giây phút này, bình yên và xa vắng...

" Gemini, xin lỗi vì không thể cứu cha để ông ấy cứ như vậy mà ra đi"

Vòng xoay lên cao hơn...

" Gemini, xin lỗi vì đã rời bỏ anh lúc anh đau khổ nhất"

Lại cao hơn...

"Xin lỗi vì đã trốn tránh anh"

Giữa đỉnh vòng...

" Gemini, em yêu anh..."

Nước mắt đáng ghét trượt dài ướt đôi mi dày, Fourth thu mình tại một góc cabin, úp mặt vào lòng bàn tay, giọng cậu yếu ớt sũng nước.

Là đau như xé tâm can, tình yêu...

Sao quá khó khăn khi mong manh chênh vênh trên ranh giới của thù hận.

Nhói! Gemini vô thức siết chặt tay, tim sao ê ẩm nhức nhối thế này.

Là em đang khóc sao, Fourth...

Tiếng yêu thương theo gió tràn ngập không trung, hai trái tim đồng điệu bỗng lỗi nhịp do trò đùa nghiệt ngã mang tên số phận...

Nhưng thời gian vốn là dòng chảy một chiều không có lối về, quá khứ đã không thể thay đổi, cục diện rối rắm hiện tại sẽ đi về đâu?

Ngày mai khi đặt chân trên mảnh đất Thái quê hương cũng là lúc cậu chính thức đi tiếp cuộc hành trình dài đã dừng lại tại một quãng rẽ trong quá khứ.

Đồng nghĩa với việc hứng chịu cơn thịnh nộ trả thù của Gemini. Không còn mối quan hệ người yêu mà hắn, là ông chủ, cậu chính là người làm công.

Hiện tại Fourth đã đủ năng lực để bước vào thế giới của hắn, cậu không còn là tên nhóc ngốc nghếch mới tốt nghiệp phổ thông chỉ quanh quẩn trong nhà của ngày xưa.

Về Thái cậu sẽ bước vào thế giới phức tạp đầy cạm bẫy của thương trường, của ánh kim tiền ánh đèn hào nhoáng, mưu toan giữa những mâu thuẫn lọc lừa, trước ống kính lại phải cười nụ cười vô hồn của ngành công nghiệp giải trí.

Khoảng cách xa nay càng xa, sao quá khó khăn khi ta muốn chạm vào nhau..

Vì Fourth lên sau cùng nên buồng cậu ngồi đáp cuối cùng. Xuống tới nơi đã thấy mọi người đứng đông đủ, cảm giác Gemini nhìn mình hơi lạ, giống như đang cố xem thử mắt cậu có sưng không hay nước mắt đã khô chưa, Fourth vờ vuốt mặt than đói.

"A~~em muốn về nhà ăn gì đấy và ngủ. Em nghĩ mình chết vì phảilửng trên không mười mấy tiếng ròng mất"

Thấy Gemini định phản ứng, Prim nhanh chóng ôm chặt tay hắn.

" thế chúng ta về nhà hàng của công ty ăn đi, em muốn ăn thức ăn Hàn. Sau đó sang khu karaoke hát một tí. Người như chúng ta chẳng bao giờ có được những buổi tụ họp giản đơn thế cả"

Về công ty sẽ không phát sinh tình huống, Prim hi vọng thế. Và cô muốn cùng hát một bài tình ca lãng mạn với Gemini, tàn nhẫn hơn là vì cô muốn chứng tỏ với Fourth địa vị của mình, muốn cho cậu thấy khi cô đề nghị, Gemini luôn chấp thuận vô điều kiện.

"Nếu em muốn, ta cứ làm thế đi"
- Yêu chiều, dịu dàng...

"Fourth muốn uống sữa ? Đứa trẻ, em bao nhiêu tuổi rồi? Được, anh mua!"

Hồi ức ấm áp yêu thương mơ hồ vọng về, Fourth lạc giọng.

"Sao cũng được, em cần bàn chút chuyện với Phuwin. Tor anh sang chở chủ tịch nhé" - nói đoạn cậu chạy vội ra xe.

Khu nhà hàng BEAUTY, không khí trong bàn ăn vì Tor và Pond mà náo động hẳn lên. Hai người hết tranh gắp thức ăn cho Phuwin lại bắt đối phương kể đã quen biết anh thế nào.

"Thì ra mỗi lần gọi điện nhờ tôi tư vấn, người cậu nhắc đến là em ấy"

"Lúc nào bên cạnh cậu cũng bận đàn bà" - Tor cố ý nhấn giọng.

"A! YA cậu nói gì đấy?"

Dù biết rõ sự thật, Phuwin vẫn thấy xót xa, anh mím môi.

"Tôi hiểu mà Tor. Pond, cậu không cần la to thế, ăn đi"

"Phuwin vợ , anh...blah blah blah"

Fourth nuốt không trôi, nhắm mắt khều khều vài cọng mì hải sản cho vào miệng bỗng cậu trợn mắt xô ngã ghế chạy thẳng vào nhà vệ sinh, đôi đũa rơi trên sàn phát ra tiếng leng keng khô khốc.

Mọi người sững, Phuwin bụm miệng nhìn tô mì còn trên bàn.

"Chúa...chúa ơi sao có tôm trong này, Fourth bị dị ứng tôm"

Gemini cười nhạt, làm trò hề gì?

Hắn biết rõ cậu không hề bị dị ứng hải sản. Gặp lại chưa đầy hai ngày đã đóng nhiều vở kịch tài tình thế này, hừ!

"Dị ứng tôm? Để tôi vào xem cậu ta dị ứng thế nào. Prim! Bác sĩ luôn mang theo thuốc đúng không? Em lên phòng lấy thuốc dị ứng xuống đây" - muốn diễn trò, hắn giúp cậu hoàn tất màn kịch!

"Được được, em đi ngay" - Prim buông đũa chạy vội về hướng thang máy.

"Mọi người ăn tiếp đi, để tôi!" - Gemini chậm rãi đứng dậy nhàn nhã vào khu vệ sinh.

"Dị ứng tôm? Từ khi nào mà tôi không biết nhỉ? Kịch bản hoàn hảo đấy, nhưng có vẻ cậu chọn sai khán giả rồi" - Gemini khoanh tay tựa cửa cười chế giễu khi thấy Fourth đang gục đầu vào bồn rửa mặt.

Dường như vừa nôn xong, Fourth thấy choáng váng khó thở. 4 năm trước vì vết thương quá sâu lại rách hơn 5 lần, cậu bị nhiễm trùng nặng, không biết lại ăn cháo hải sản, kết quả tôm làm vết thương sưng phù suýt chết. Sau lần đó sẹo trên người cậu không tan được và bị dị ứng nặng với tôm, chuyện này xảy ra khi vừa sang Anh, Gemini làm sao biết được.

May mắn mới ăn 1 tí đồng thời kịp nôn ra nhưng dị ứng nặng vẫn hành hạ Fourth. Cậu vịn thành bồn từ từ khuỵ xuống.

"Hộc... Anh...hộc...mau biến đi, biết tôi...hộc...cố còn vào làm gì?" - sao ông trời cứ bắt cậu phải thảm hại trước mặt hắn...

Hơi thở cậu đứt quãng khó khăn, Gemini thấy không đúng, ngay khoảnh khắc Fourth đổ ập xuống sàn hắn kịp thời lao tới túm gọn thân thể nhỏ bé.

Khoan đã? Gì thế này? Mặt cậu xám ngắt còn vùng cổ trở xuống đỏ rần. Gemini nắm vạt áo Fourth định lật lên xem vùng da trước ngực và bụng thì bị bàn tay run rẩy bấu chặt.

"Không! Hộc...anh mau cút ra" - không thể để hắn thấy vết sẹo đang sưng trên vai và bụng.

"Cậu... Cậu bị dị ứng thật? Từ khi nào?"

Fourth mất sức vùi đầu vào vòm ngực rắn chắc, tay níu chặt áo Gemini.

"Im miệng! Hộc...đứng yên giùm tôi, 5 phút thôi" - muốn cậu giải thích thế nào đây?

"CẬU MUỐN CHẾT ?"

"Hộc...không muốn tôi chết thì yên"

Mùi bạc hà, bao nhiêu loại nước hoa cao cấp, sao lại là mùi hương này... Fourth nhắm nghiền mắt cố lấy lại hơi thở.

Khoảng lặng cho cả hai, không ai nói gì, không nhục mạ không mâu thuẫn...

Mới sáng hôm qua hắn còn định giết chết cậu, giờ thấy cậu nhợt nhạt khổ sở tim sao bối rối.

"Fourth, anh..."

Cạch!

Đúng lúc cửa WC bật mở, mọi người ào vào lo lắng.

"Thuốc đây rồi, uống ngay đi Fourth"

"Dị ứng nhẹ thôi, giờ ổn rồi" - Prim cười lau mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cậu trấn an..

"Lên phòng tập nghỉ đi!" - Gemini định đỡ Fourth nhưng cậu ngăn lại.

"Để tôi tự đi" - Phuwin nhanh chóng dìu em mình giọng than trách.

"Có bao giờ em bất cẩn thế đâu, anh biết em rất thích hải sản nhưng lần sau đừng ăn nữa, tôm có thể lẫn trong đó"

"Rồi rồi em biết rồi anh hai à!"

Fourth xoay xoay li trà nóng trên tay sau khi nhấp một ngụm. Trà gừng rất tốt cho chứng dị ứng, nó giúp làm lặn nhanh mấy vết rộp đỏ trên da.

Cậu trầm tư trong thế giới riêng tràn ngập mùi hương thoang thoảng lúc nãy phát ra từ cơ thể Gemini.

Mùi bạc hà...

Không, không phải, hơi the một tí nhưng không giống của cậu, hắn hận cậu như thế sao có thể dùng mùi hương này.

"Nhớ kĩ đi Fourth!"

Cậu khép nhẹ rèm mi dày tự nhủ, mùi hương này cậu đã từng ngửi qua rồi, là khi nào, ở đâu?

Trước mắt toàn bóng tối...rồi mơ hồ xuất hiện tia sáng mỏng từ khe cửa hồi ức khép kín.

Một vùng sáng rực nhuộm sắc cam đỏ của tịch dương đột ngột mở ra không gian thoáng đãng, cơn gió ùa mạnh thổi cánh hoa bay rợp trời...

Bên bờ sông, ánh tà dương, ngọn cỏ lau leo lắt phất phơ trong gió...

Cánh đồng hoa bên bờ sông Bangkok, nam nhân u tĩnh ngồi trên mui trước chiếc BMW, có mùi hương the nồng lẫn trong gió lộng tràn đầy khoang mũi.

Phải rồi, đúng mùi hương này.

Hương cỏ thơm...

Hắn...vẫn nhớ kí ức đầu tiên cả hai bên nhau sao?

Từ bao giờ, anh trung thành với mùi hương này từ bao giờ... Em...

Reng!

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang kéo Fourth ra khỏi cơn xúc động.

"Alo?"

"..."

"Em khoẻ rồi"

"..."

"Karaoke? Oke em sang ngay, thật ngớ ngẩn khi bắt em sang đó chỉ vì cần ca sĩ"

"..."

"Được được!"

Vừa mở cửa Fourth đã thấy vẻ hứng khởi của mọi người. Có chuyện gì làm mọi người hứng khởi quá vậy?

"A Fourth, lại đây ngồi. Chủ tịch sẽ hát, tôi phát hiện nhạc chuông điện thoại cậu ta rất hay. Tôi phải dùng băng tài liệu trainee của cậu để trao đổi cơ, haha"

"Khoan đã? Đó là video riêng tư của em! YA!"

Fourth định cãi tiếp thì tiếng nhạc vang lên. Gemini đút một tay vào túi đứng quay hướng về màn hình, cậu chỉ có thể thấy bóng lưng cô đơn ấy, giai điệu quá thống thiết, dữ dội. Cậu nhận ra bài này

---ALL DAY LONG---

https://www.youtube.com/watch?v=zkZwkrFnL1Y


Tình yêu đã ra đi
Giờ đây anh sẽ...quên em
Quên em...quên em...quên đi tất cả
Xoá đi hình bóng em, xoá đi tất cả
Anh thật sự hối tiếc vì đã yêu em
Vì sao chỉ một mình anh bị tổn thương?
Anh hối hận vì đã trao cho em tất cả những gì anh có
Anh ghét em, ghét em, đừng rời bỏ anh
Chết tiệt, hình bóng em vẫn không thể phai nhoà
Chết tiệt, anh vẫn nghĩ về em
Chết tiệt, nước mắt anh vẫn không thôi rơi
Anh như một thằng ngốc cứ nghĩ về em trong suốt ngày dài.
Chết tiệt, em đã trở thành tất cả của cuộc đời anh
Ngày hôm nay, trong tay anh chỉ còn những kỉ niệm mà chúng ta từng có
Dù cho anh đang nhìn vào những mảnh hồi ức vỡ nát qua làn nước mắt
Em vẫn rời xa anh, bỏ lại anh và ra đi
Xoá đi mọi thứ, quên đi tất cả, nhẹ nhàng chôn chặt hình bóng em sâu trong tim mình
Như thể anh là một kẻ ngốc khi yêu em nhiều đến thế, đừng bận tâm về anh. Baby, hãy ra đi và sống cuộc sống của chính em...
...
Anh tự hỏi giờ em nơi đâu và đang làm gì. Liệu em có sống tốt không?
Dù không phải là anh thì ngoài kia vẫn còn rất nhiều người có thể khiến em hạnh phúc, nhưng tại sao anh lại đau đớn như thế này.
Trái tim anh vẫn cần em. Anh vẫn còn yêu em
Trái tim anh vẫn yêu em, hình bóng em vẫn đong đầy trong tâm trí anh
Trái tim anh vẫn khao khát em, vẫn tràn ngập hình bóng em
Anh chỉ còn lại 1mình và đang khóc như thế này
Anh thật sự hối tiếc vì đã yêu em
Vì sao chỉ mình anh bị tổn thương?
Anh hối hận vì đã trao cho em tất cả những gì anh có
Anh ghét em, ghét em, xin đừng rời bỏ anh
Chết tiệt, hình bóng em vẫn không thể phai nhoà
Chết tiệt, anh vẫn nghĩ về em
Chết tiệt, nước mắt vẫn không thể khô nơi đôi mắt ướt...
Quên em...quên em...quên đi tất cả
Xoá đi hình bóng em...xoá đi tất cả
Anh như một kẻ ngốc trong suốt cả ngày dài...

---End---

Gemini vất mic sang bên bước thẳng ra khỏi phòng trong khi mọi người còn đang ngỡ ngàng vì chất giọng trầm hơi nghẽn quá tuyệt vời của hắn. Không ai hay đôi mắt Fourth đã ướt nhẹp trong bóng tối.

Lời bài hát hay chính tâm tư thống khổ oán trách trong chuỗi ngày dài đằng đẵng hơn 4 năm mà Gemini phải trải qua...

Fourth đứng dậy mở cửa ra ngoài, Gemini đang dựa tường ngẩng đầu nhìn vu vơ trên trần nhà. Có ai đó từng bảo, hãy ngẩng đầu khi nước đong đầy đôi mắt, đôi khi ta muốn chiến thắng quy luật của tạo hoá.

Nước mắt không chảy xuôi dễ dàng như thế...

Có động Gemini ngoái đầu sang nhìn, ánh mắt đờ đẫn như thể mình vừa làm một trò hề đáng cười. Người trước mặt hắn giờ đây chỉ là kẻ dối trá tệ hại, kẻ đã biến cuộc sống hắn trở thành địa ngục của thù hận, vậy mà trái tim không nghe lời cứ run lên khi thấy cậu.

Vừa lo lắng cho cậu đó, rồi lại hận thấu xương khi hồi tưởng lại những gì mình phải trải qua trong 4 năm qua.

Gemini muốn chấm dứt chuyện này, phiến môi mỏng nhếch nhẹ vẽ ra nụ cười tẻ nhạt

"Cút đi, tâm trạng tôi đang không tốt"

"Xin lỗi... Tôi..."

"Nếu xin lỗi giải quyết được mọi chuyện. Thế giới này cần luật pháp sao?"

"..."

"Đừng xin lỗi"

"..."

"Vì tôi sẽ không tha thứ. Tất cả những gì cậu đã gây ra, tôi sẽ bắt cậu trả giá từng thứ từng thứ một"

"..."

Fourth lặng im nghe cơn xót xa như viên thuốc đắng không tan kẹt nơi đầu lưỡi.

"Ngày mai khi về Thái cục diện sẽ khác. Trò chơi mới chỉ bắt đầu và đừng mong tôi thương hại cậu"

"Giờ thì cút khỏi tầm mắt tôi được rồi"

Hắn ghét phải mất kiềm chế, ghét khuôn mặt xinh đẹp như muốn mê hoặc mình. Hắn sẽ không phân tâm vì cậu thêm nữa.

Fourth đăm đăm nhìn xuống mũi giày hồi lâu rồi hít một hơi lướt qua Gemini đi thẳng hướng lối ra.

"Nghe cho rõ: TÔI CHÁN GHÉT CẬU!" - câu nói cuối gượm lại bước chân Fourth. Khi Gemini vặn nắm cửa định vào phòng, giọng nói thanh mảnh vang lên.

"Màn trả thù hoành tráng, tôi trông đợi đấy. Gemini đại thiếu gia"

Chỉ vì mùi cỏ thơm và Vũ Lạc Tâm Thuỷ trên tai mà nghĩ hắn còn luyến tiếc mình?

Thay vì ảo tưởng cậu nên chuẩn bị tinh thần cho địa ngục sắp chờ đón mình phía trước.

Fourth từng hứa với bản thân, nếu định mệnh để cả hai gặp lại, cậu sẽ không trốn tránh dù có bị Gemini đối xử như thế nào chăng nữa, đến lúc giữ lời hứa rồi...

Gửi xong tin nhắn báo Phuwin biết mình đã về nhà, Fourth ngả người ra nệm mệt mỏi đi vào giấc ngủ, mê man cho đến khi ai đó lay mạnh vai cậu.

"Fourth dậy đi, 11 giờ đêm rồi, dậy chuẩn bị ra sân bay. Em đã ngủ hơn 10 tiếng đấy"

Fourth mơ màng dụi mắt.

"Ơ... Phuwin, còn hành lí thì sao?"

"Tor sẽ chuyển sang sau. Bây giờ mang vài thứ đồ đạc cần thiết thôi. Tor sắp sang rồi, em tắm rửa thay đồ nhanh nhé, ta sẽ ăn khuya trên máy bay"

Hai anh em vừa bận rộn chuẩn bị vừa trò chuyện.

"Mình đi sân bay nào? Heathrow hay Gatwick?"

"Gatwick"

"Từ đây tới Gatwick tận 46km đường ôtô, sau đó hơn 15 tiếng đường bay, ôi cái số tôi~Vậy transit thì sao? 6 tiếng transit chứ?"

"Không, 3 tiếng thôi, nghỉ tại khách sạn sân bay sau đó bay tiếp, ta sẽ tới sân bay Bangkok khoảng 7 giờ tối mai"

"Em tưởng sân bay khác chứ?"

"Ya mình về Bangkok, có phải nhà mình đâu"

"Ừ nhỉ, vì em nghĩ chúng ta sẽ về nhà cũ"

"Bây giờ em thuộc quyền quản lí của GEMINI. Em phải theo an bài do họ sắp xếp"

"..."

Trước khi lên máy bay, Tor buồn rười rượi ôm siết Phuwin.

"Tôi sẽ mất anh phải không Phuwin?"

"Làm sao tôi để mất người bạn tốt như cậu chứ"

Anh vòng tay vỗ nhẹ lưng Tor, mỉm cười hôn phớt qua môi Tor. Chỉ là cái hôn thân thiện cám ơn theo lối phương Tây phóng khoáng nhưng đủ làm trái tim chàng trai yêu đơn phương đập rộn rã.

"Cảm ơn nhé vì đã chăm sóc, cưu mang anh em tôi. Tôi biết ơn và trân trọng cậu mãi mãi. Tạm biệt!"

Pond trợn trắng mắt khi thấy cảnh tình tứ của cả hai, anh muốn chọc điên cậu mà. Aissh! Kéo mạmh tay người yêu Pond hối thúc.

"Đủ rồi lên nhanh thôi em, ta muộn mất. Tạm biệt nhóc, tôi sẽ trở lại thăm cậu" - Pond bắt tay ôm chầm Tor, cậu rít qua kẽ răng đủ để cả 2 nghe thấy.

"Phuwin là người của tôi, cậu hiểu chưa?"

"Ha ha, tôi chờ xem cậu giữ anh ấy. Tốt nhất đừng để tôi cướp mất. Tạm biệt Pond"

Fourth cũng rơm rớm nước mắt ghé đầu vào vai Tor, anh đã giúp đỡ cậu rất nhiều trong những tháng ngày thực tập khó khăn. Anh như người anh trai tuyệt vời cậu mơ ước, tâm trạng chia tay có chút ảo não thê lương, thật buồn và mất mát!

"Em...cám ơn định mệnh đã cho em gặp anh. Cám ơn vì tất cả. Nhớ sang Thái thăm em, Tor!"

Cậu sụt sịt khi Tor búng nhẹ lên trán mình, khuôn mặt điển trai cười hiền lành.

" Hãy là ngôi sao thật sáng! Su su ná"

Đến Gemini hắn chỉ lạnh nhạt nhắc nhở công việc, đúng là tên động vật máu lạnh. Prim cười dịu dàng gật đầu nói câu tạm biệt...

Nhìn theo bóng lưng đoàn người đang mất dần nơi lối vào cổng soát vé, Tor thở dài, mùa đông năm nay không còn ai trang trí cây thông giáng sinh và cùng ăn bữa tiệc tạ ơn với anh nữa rồi.

Lòng!

Lạnh...

Chiếc máy bay cao dần thoắt ẩn thoắt hiện giữa bầu trời đêm Luân Đôn và từ từ mất hút.

4 năm 10 ngày...

Luân Đôn thân yêu, tạm biệt...

Sân bay quốc tế Bangkok
07:00 pm!

Bangkok...

Cuối cùng đã trở lại rồi, giây phút bước xuống máy bay trong lòng Fourth bâng khuâng tràn đầy hoài niệm.

Là bỡ ngỡ vui sướng khi được trở về mảnh đất chôn nhau cắt rốn, là bối rối vì sự hồi hương bất đắc dĩ, là hồi hộp cho viễn cảnh tương lai, là chút hi vọng mong manh cho tình yêu tan vỡ...

Tiếng khóc thê lương 4 năm trước vọng về, sự nhẫn tâm đối với bản thân, đối với Gemini và cách cậu đặt dấu chấm hết cho tình yêu của cả hai, mãi mãi Fourth không thể tha thứ cho bản thân mình thì sao có thể mong Gemini tha thứ cho cậu...

Đang mông lung trong mớ cảm xúc hỗn độn bỗng Fourth rợn tóc gáy khi có hơi thở ẩm ướt lướt qua, đôi môi ai đó gần như chạm vào vành tai mẫn cảm

"Cảm giác tốt chứ? Bắt đầu tận hưởng tháng ngày địa ngục đi" - giọng nói trầm nghẽn khêu gợi. Fourth theo quán tính quay ngoắt sang, môi cậu chạm vào má Gemini, ánh mắt nguy hiểm loé lên làm cậu không khỏi run sợ dịch đầu ra xa nuốt ực nước bọt.

Hắn đưa ngón cái mơn trớn nơi cậu vừa hôn qua, định nói gì đó thì Prim xuống đến nơi. Mọi người lần lượt ra khỏi cổng soát vé, Dew cùng Joong Dunk đứng tại khu phòng chờ VIP đợi sẵn.

Khi Fourth ngượng ngùng không biết phải cư xử thế nào thì Dunk đột nhiên ôm chặt lấy cậu vỗ vai, giọng chân thành.

"Câu nói này em đã để lỡ 4 năm trước. Em tin anh. Chào mừng trở lại"

Joong không ghét Dunk nhưng anh luôn đứng về phía anh mình, chính anh cũng không hiểu tại sao Dunk lại tin Fourth vô điều kiện như thế.

"Cậu trông...khác quá, Fourth"

"... Tôi...bình thường thôi" - Fourth lắc đầu, Joong dường như rất xa cách.

Dew luôn là chàng trai tâm lí nhất, đối với những chuyện chưa sáng tỏ anh tuyệt không bình luận nhưng thứ anh biết rõ chính là bạn anh còn yêu cậu nhóc này tha thiết. Dew vỗ nhẹ mái đầu vàng óng.

"Về là tốt rồi, đứa trẻ hư này!"

Cả ba giờ mới để ý Phuwin đang bị Pond bám chặt, ai nấy phì cười lễ phép.

" Phuwin! Wellcome!"

"Cũng trễ rồi, hẳn GMM đã thu xếp mọi thứ, Gemini?"

"Này này Phuwin sẽ ở chỗ tôi" - Pond cắt ngang Dew ngay lập tức bị phản đối.

"Sao tôi phải ở nhà cậu hả Pond"

"EM!!! Đừng ép anh dùng vũ lực Phuwin" - ánh mắt hung dữ làm Phuwin nín luôn câu sắp nói.

"Được rồi anh sẽ ở khách phòng nhà Pond! Đây là cách duy nhất, mỗi người lùi một bước nhé" - Dew nhìn tên bạn thân, ánh mắt nhíu lên đầy ẩn ý như kiểu.

"Biết điều thì ok, tôi đang giúp cậu đấy tên ngố"

"Fourth thì sao?" - Joong hỏi.

"Dew đưa Prim về hộ tôi. Tôi sắp xếp nơi ở cho cậu ta"

Gemini nhàn nhạt, 4 năm qua hắn luôn nhờ vả Dew những chuyện của Prim khiến Prim cảm thấy điều này như lẽ đương nhiên. Trên chiếc Ferrari đỏ, Dew chuyên chú nhìn đường.

"Đi chơi vui chứ?"

"..."

"Lo lắng ?"

"Không phải việc của anh"

Prim không sao giải thích được cảm giác này, thời gian cô bên cạnh Dew còn nhiều hơn Gemini, những điều anh nói luôn như nhìn thấu suy nghĩ, dụng tâm cô, nó làm cô khó chịu vô cùng. Nam nhân này thật sự hoàn mỹ đến nguy hiểm.

"Tôi cảm nhận được em đang run đấy." - anh nhún vai.

"Anh! Sao anh luôn thế hả?"

"Thế nào?"

"Anh ghét em?"

"Tôi không ghét em!"

"..."

Cùng lúc trên chiếc Ford bạc. Pond bắt điện thoại, giọng bối rối.

"Imy? Anh vừa từ Luân Đôn về"

"..."

"Gì chứ? Đang ở trước nhà anh ?" - Phuwin cười nhợt nhạt, anh có thể đoán được ai đang gọi.

"Này cậu Pond, cậu nên giới thiệu tôi là anh họ hàng xa khi gặp cô ta"

"..."

Công tử đào hoa, anh chết chắc rồi!

Về phần Joong Dunk trên chiếc Lexus đen.

"Anh từ bé đã luôn đứng về phía Gemini, giờ vẫn thế"

"Em ghen?"

"Không, đừng lạnh nhạt với Fourth"

"Xin lỗi, chỉ là...4 năm qua Gemini đã đau khổ như thế nào? Anh không..."

"Em hiểu, Joong, em xin lỗi!" - cậu nắm nhẹ tay Joong, thấy xin lỗi anh thật nhiều.

Cuối cùng, căng thẳng nhất vẫn là không khí trên chiếc BMW.

"Tôi...sẽ ở đâu? Kí túc xá công ty?"

"Câm miệng lại, ngồi yên" - vừa nói xong Gemini nhấn ga, xe lao vun vút làm Fourth tái mặt sợ hãi siết chặt đệm ghế.

Sau tiếng thắng gấp làm cả người đổ nhào về trước rồi dập mạnh ngược ra sau, Fourth mở bừng mắt.

Gì đây? Đây...chẳng phải biệt thự của hắn sao?

Khoảng sân này, hồ nước này, cánh cửa, hành lang này...

"Anh..."

"Ra ngoài"

Gemini đóng rầm cửa xe sau câu nói khô khan, Gemini bước theo sau.

Khu biệt thự rộng lớn không bóng người dù rất sạch sẽ như luôn được dọn dẹp hàng ngày nhưng cảm giác lạnh lẽo quạnh hiu tràn ngập.

Qua dãy hành lang dài, hắn dừng lại trước căn phòng quen thuộc.
Lặng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro