l

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chí Mẫn thỉnh thoảng lại nghĩ, có phải ai cũng có lúc như vậy, vô tình nhấp môi một loại rượu lạ để rồi nghiện? có thể là vì mùi vị ngon, có thể vì slogan kinh điển, nhưng cũng có thể chẳng vì lí do gì cả, chỉ đơn giản là thích thôi! tình cảm của cậu đối với Kim Tại Hưởng cũng vậy! ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã mù quáng trao tình cảm cho anh, đã vội vàng nhận định anh chính là mục tiêu trong sinh mệnh của mình, cậu tin tưởng tuyệt đối điều đó.

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trang điểm xinh đẹp trong gương, Chí Mẫn cảm thấy bội phần khó chịu. Xưa nay cậu đã vốn quen để mặt mộc ra đường, giờ bị nhân viên hoá trang tô son trát phấn, làn da trắng bóc như tờ giấy, hàng lông mày tự nhiên cũng bị cắt xén thành hình lá liễu, trên trán là chiếc vương miện được ghép bởi chín viên ngọc trai tròn nhỏ đồng bộ với sợi dây truyền trên cổ.

Về phần trang phục. Chí Mẫn cúi đầu nhìn chiếc vest hơi rộng, cậu nhíu mày.

Giọng nói của Lục Thành đột ngột vang lên trên đỉnh đầu cậu: "Chí Mẫn, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, cậu chủ nói cậu đã chuẩn bị xong hết chưa?"

Chí Mẫn quay đầu lại, mím môi, một lúc sau mới nhỏ nhẹ nói: "Có thể đi được rồi". Không hiểu sao cậu chợt thấy trong ánh mắt của Lục Thành hiện lên sự thương hại, ảo giác ư ?

Hôn lễ ngoài trời được tổ chức vô cùng long trọng, hai bên thảm đỏ là hàng hoa diên vĩ màu tím xanh. Chí Mẫn đã từng đọc được trên mạng, loài hoa này là hiện thân của sự thiêng liêng. Cậu nhìn thấy Kim Tại Hưởng trong bộ comple màu đen đứng ngay dưới bục mục sư, trước mặt khách quý, anh vươn tay về phía cậu. Trong lòng Chí Mẫn tràn ngập hạnh phúc, bao nhiêu bất an và thấp thỏm thoáng chốc tiêu tan.

Anh ấy anh tuấn quá! Cậu thầm xuýt xoa.

Vốn định dùng từ "đẹp trai" để miêu tả nhưng chợt thấy không chuẩn xác. Ánh mắt anh long lanh, mặt mày như hoa, mấy từ này lại có phần khoa trương. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn dùng từ "anh tuấn". Dường như tất cả quần áo đều là dựa theo cơ thể anh mà may thành, tất cả mọi vật đều là vì anh mà tồn tại. Tin tức ngày mai có lẽ sẽ mang dòng tít Chim sẻ hoá phượng hoàng...

Nhưng mà, như thế thì có sao, Chí Mẫn nghĩ, người ngoài đánh giá thế nào cũng không thể khiến cậu từ bỏ cơ hội được kết hôn với anh. Dẫu rằng mãi sau này cậu mới hiểu, đó chẳng qua chỉ là một vai diễn mà bản thân mình tự hão huyền mơ tưởng tới mà thôi.

Cậu nhớ rõ khi cậu và Kim Tại Hưởng gặp nhau, mới là ba tháng trước.

Cậu bạn Hiệu Tích sinh nhật hai mươi mốt tuổi cũng vừa lúc hai người tốt nghiệp đại học. Ông Trịnh yêu thương con trai, nhất định bắt Hiệu Tích phải về nhà tổ chức tiệc sinh nhật đầy đủ cả gia đình, sau đó còn tặng một tấm thẻ tín dụng để cậu mời bạn bè đi chơi. Hiệu Tích tính tình sôi nổi, cuộc sống an nhàn từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trở thành một cậu ấm đúng nghĩa, thế nên bạn bè cậu không nhiều, người để giãi bày tâm sự chỉ có một. Có lẽ do trưởng thành trong cô nhi viện nên Chí Mẫn luôn đối xử với mọi người hoà nhã và nhường nhịn, vừa khéo bù trừ tính cách với Hiệu Tích, hai người chơi với nhau khá vui vẻ. Chí Mẫn bị Hiệu Tích lôi đi quán bar, chính xác mà nói là một câu lạc bộ tư nhân tên là Bạch Liên, ở đây không có khiêu vũ, không có tiếng nhạc ồn ào náo nhiệt như những nơi khác, nhưng không gian lại lộ rõ vẻ xa hoa.

Chí Mẫn cẩn thận bám lấy tay Hiệu Tích, sợ mình bị lạc trong cái nơi như mê cung này. Cậu tìm một vị trí khuất ngồi xuống. Bồi bàn được đào tạo chuyên nghiệp hỏi hai cậu uống gì. Chí Mẫn gọi hai tách hồng trà, nhưng Hiệu Tích lại không vừa ý: "Đừng! Chẳng mấy khi được xa xỉ, cậu đừng làm phụ lòng bộ trang phục sang chảnh hôm nay của tớ chứ"

Hiệu Tích nói Chí Mẫn mới để ý tới bộ quần áo của cậu ấy. Chí Mẫn trừng mắt, bờ môi mấp máy.

Hiệu Tích có vẻ rất thích phản ứng của cậu lúc này, không nói gì thêm, tự mình quay sang yêu cầu bồi bàn đổi hồng trà thành rainbow nồng độ thấp, sau đó nói với Chí Mẫn mình đi toilet một lúc. Chí Mẫn bối rối đang định đi theo thì bị Hiệu Tích cự tuyệt.
"Tớ không viết wc ở đâu, còn phải đi tìm đã, cậu cứ ngồi ở đây, kéo cậu đi đông đi tay tớ cũng sợ lắm!"

Cảm thấy Hiệu Tích nói có lí, Chí Mẫn lại ngồi xuống, quan sát xung quanh. Đúng là không thuộc cùng một thế giới, chỉ với cái phí vào cửa thôi đã đủ để doạ Chí Mẫn sợ phát khiếp, ngay cả một người bình thường vung tay quá trán như Hiệu Tích cũng phải chép miệng. Dùng lời của cậu ấy mà nói thì cái này chính là hai cực của xã hội phân hoá nghiêm trọng, kẻ giàu thì giàu tới mức muốn lên trời hái đào tiên với uống sữa ngọc cũng được, kẻ bần hàn thì bần đến mức phải giẫm lên cả tự tôn của mình chỉ vì ba bữa mỗi ngày.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ, Chí Mẫn bị một tiếng hét làm cho giật mình. Cậu quay đầu lại thì thấy Hiệu Tích đang bị một tên đàn ông say khướt dồn vào góc tường. Đường đường là một cậu ấm làm sao có thể chịu nổi sự đãi ngộ đặc biết ấy? Nhận ra chửi rủa vô ích, Hiệu Tích liền nhấc chân đá vào hạ bộ của tên say rượu. Hắn gục xuống, khi mấy người đàn ông khác lao tới, cậu mới biết mình gây ra tai hoạ.

Tên say rượu kia sau khi bị đá vào "chỗ đó", đau đớn qua đi liền đứng dậy vơ lấy chai rượu trên quầy bar ném về phía Hiệu Tích. Chí Mẫn lao tới theo phản xạ.
Chai rượu vang lên một thanh âm, Chí Mẫn chỉ cảm nhận được một dòng chất lỏng hoà lẫn vào rượu chảy từ trên đỉnh đầu mình xuống, cậu còn đang định hỏi Hiệu Tích có sao không nhưng vừa định nói thì thấy choáng váng, cơ thể mềm nhũn ngã nhào xuống. Xung quanh kinh hãi hét lên một tiếng, rồi lập tức khôi phục lại bộ dạng bình thản ban đầu, mọi người tỏ ra rất thờ ơ, lạnh nhạt, dường như chuyện vừa xảy ra rất đỗi bình thường.

Chí Mẫn nghe Hiệu Tích gọi tên mình, còn có người đàn ông ở đằng sau hùng hùng hổ hổ lao tới. Cậu loáng thoáng, cảm nhận được có người đi qua mình, vô thức giơ tay ra tóm lấy ống quần của một người đàn ông. Đối phương dừng chân, dùng sức gạt ra. Chí Mẫn không nhìn rõ mặt anh ta, nhưng thấy anh ta có ý cự tuyệt, cậu liền giơ cả hai tay ôm lấy chân anh ta, khăng khăng không chịu buông. Chí Mẫn rất sợ, vô cùng sợ, dường như cậu đã gặp phải một cơn bão, anh ta chính là cảng trú ngụ duy nhất của cậu, nếu cậu đi ra ngoài, sống chết chỉ còn là khoảng cách mong manh.

"Cầu xin anh"
Liều mạng một câu cuối cùng, rồi Chí Mẫn ngất lịm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro