ll

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tại Hưởng nhìn người con trai bất tỉnh nhân sự dưới chân mình, cậu ta đã hôn mê rồi mà bàn tay vẫn còn chưa buông chân anh. Cô gái khoác tay đi cùng với anh bĩu môi bất mãn nhưng không dám ho he nửa lời. Doãn Kì đứng bên cạnh lên tiếng: "haha...cậu Kim của chúng ta đúng là lạnh lùng như dao!"

Kim Tại Hưởng nhếch miệng không đáp. Anh không phải hiệp sĩ, cũng không có hứng thú làm anh hùng, nhúng tay vào chuyện thiên hạ trước nay không phải tác phong của anh. Trên hành lang âm u, chỉ có một ánh đèn vàng vọt đủ để toả sáng xung quanh chính nó, đã mờ ảo lại càng thêm mờ ảo...

Anh cúi người, cố gắng gỡ đôi tay ương ngạnh kia ra. Nhìn gần anh mới thấy bộ dạng của Chí Mẫn. Anh từng gặp ngàn vạn người có mái tóc giống người đó, có đôi mắt giống người đó, nhưng so về thần sắc thì không ai giống được đến cô gái này. Nếu như có thêm nốt ruồi nhỏ ở cánh mũi thì đích xác sẽ là cùng khuôn mặt. Doãn Kì nhìn theo, nhất thời cũng kinh hoàng hô lên một tiếng.

Thời trẻ ai cũng từng có một người yêu. Cho dù bạn là ai, cao quý hay bần tiện, người kia vẫn luôn ở đó, mọc rễ ăn sâu, bão lũ càn quét cũng không thể che lấp, không thể tiêu huỷ...

Kim Tại Hưởng tựa như chớp mắt đưa ra quyết định, anh quên bẵng cô gái đi bên cạnh, bế xốc Chí Mẫn đi ra phía cửa. Trên đường gặp quản lí câu lạc bộ Mạnh Phàm, một người khá nhạy cảm, anh ta vừa trông thấy sắc mặt u ám của Tại Hưởng liền vội vàng tiến tới hỏi có cần chuẩn bị xe đưa cậu trai này tới bệnh viện không. Kim Tại Hưởng lạnh lùng gật đầu rồi lập tức rời đi. Doãn Kì tròn mắt kinh ngạc, tiếng chửi rủa đưa anh ta trở về thực tại. Anh ta thản nhiên dùng ngón trỏ gõ gõ lưng người đàn ông vừa gây sự kia, nhưng lại nhận được câu chửi của đối phương:
"Mẹ kiếp! Cút ngay!"

Doãn Kì tỏ ra bất cần đời, được lắm, vừa hay đã lâu chưa được vận động gân cốt. Anh ta nheo mắt chuẩn bị xuất chiêu, chợt có một đám người xông ra, nhìn qua biết tỏng là bảo vệ của câu lạc bộ, tên nào tên nấy cao to lực lưỡng hạ đòn xuống tên gây chuyện và đồng bọn. Mạnh Phàm cũng lao tới tặng cho hắn một cước.
"Ngay cả Mẫn công tử mà mày cũng dám động vào à?"

Dẹp loạn xong xuôi, nhìn thấy cậu trai ngồi bệt dưới đất kia vẫn còn hơi sợ hãi, khônh có ý định đứng lên, Doãn Kì đột nhiên nhiệt tình, giơ tay đỡ cậu dậy, không ngờ là bị đối phương gạt phăng đi. Anh buồn bực, có ai mà không mong chờ anh để mắt tới?

"Này em trai, có hiểu thế nào là báo đáp ân tình không ? bổn thiếu gia đây không phải lưu manh nhé, hơn nữa còn là ân nhân của em đấy"

Hiệu Tích tự mình bám tay lên quầy bar đứng dậy, quay sang Doãn Kì "hừ" một tiếng khinh miệt. Cậu nhớ rõ ràng vừa rồi lúc Chí Mẫn ngất xỉu, anh ta còn tỏ ra hào hứng như xem kịch vui, nói mấy câu đùa giỡn với người đàn ông vừa đưa Chí Mẫn đi.
"Nếu thật sự muốn cứu thì đã cứu từ lâu rồi! trong mắt tôi, anh cũng chẳng khác gì đám lưu manh kia!"

Doãn Kì cứng họng, hoàn toàn không ngờ cậu trai vóc dáng nhỏ nhắn vậy mà mắng người hung hãn như thế.

Không đợi đối phương kịp phản ứng, Hiệu Tích đã trừng mắt lườm Doãn Kì một cái rồi bước đi như một cơn gió, thậm chí còn không kịp chỉnh trang quần áo xộc xệch của mình. Cậu chạy ra ngoài cửa thì gặp ngay taxi đang trả khách, lập tức mở cửa chui vào, tính lấy điện thoại ra gọi cho Chí Mẫn mới phát hiện mình đánh rơi túi trong câu lạc bộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro