lll

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Chí Mẫn tỉnh lại đã năm giờ sáng. Hai bên thái dương đau nhức, cố gắng chắp nối những hình ảnh rời rạc trong đầu, cậu mới nhớ đã xảy ra chuyện gì. Chí Mẫn quan sát xung quanh, có lẽ đây là bệnh viện, không thấy Hiệu Tích đâu. Cậu ngồi dậy, cuống quýt tốc chăn xuống giường. Lúc ấy, Kim Tại Hưởng mở cửa đi vào, ánh mắt hai người chạm nhau, họ nhìn chằm chằm đối phương.

Kim Tại Hưởng trầm mặc. Sao lại trùng hợp đến thế, ngay cả vẻ mặt ngạc nhiên cũng giống nhau...

Chí Mẫn có chút ngây người. Một người đàn ông có khí lực lớn đến vậy, mới chỉ đứng trước mặt cậu thôi mà tựa như thần linh xuất hiện, thế giới cơ hồ như chỉ còn lại duy nhất mình người ấy.

Chí Mẫn chợt cảm thấy trái tim đập liên hồi. Cậu biết ngoại hình của mình không đến nỗi xấu, trước đây cũng từng có nhiều người thích cậu, chỉ có điều cậu có chút bài xích kiểu tấn công theo đuổi này. Dự định tương lai của cậu là sau này có một công việc ổn định, mới suy nghĩ đến việc lập gia đình. Cậu thuộc tuýp đàn ông truyền thống, có những chuyện rất cố chấp. Vậy mà lúc này, người đàn ông trước mặt cậu chẳng cần làm gì, gần như bất động nhìn cậu hơn 10 giây mà cậu có cảm giác như rơi vào tay giặc.

Kim Tại Hưởng thu lại ánh nhìn, không quên lướt qua vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng trong đôi mắt và hai gò má ửng hồng của cậu. Anh thong thả bước tới, đặt bình cháo mà Lục Thành vừa mua lên tủ đầu giường bệnh, sau đó kéo Chí Mẫn còn đứng chết trân lên giường. Anh đỡ cậu rất nhẹ nhàng, sợ làm cậu đau. Chí Mẫn hoàn toàn không ý thức được người đang kéo mình là một người xa lạ, thậm chí còn ngoan ngoãn trở về vị trí cũ, mặc cho anh xúc từng thìa cháo đưa lên miệng mình, lắng nghe giọng nói đầy sức quyến rũ của anh.
"Kim Tại Hưởng"
"..."
Anh ta đang tự giới thiệu mình ư? như thế có quá kiệm lời không?
Kim Tại Hưởng? chẳng trách Chí Mẫn nhìn lại cảm thấy quen quen, Hoá ra là thần thoại ngay trên trang bìa của Business Week. Chí Mẫn mỉm cười học theo anh ta:
"Phác Chí Mẫn"

Kim Tại Hưởng ngẩn người, tay khựng lại, chăm chú nhìn khuôn mặt cậu. Chí Mẫn cho rằng đối phương đang nghĩ mình quá đường đột, liền im lặng. Bầu không khí bỗng trở nên lạnh lùng. Một lúc sau Chí Mẫn chợt nhớ tới Hiệu Tích, mới mở miệng nói.
"Tôi..."
"Vết thương ngoài không nghiêm trọng nhưng bác sĩ nói não cậu bị chấn động nhẹ, tốt nhất là ở lại viện theo dõi một ngày."
"Cậu ấy..."
"Bạn của cậu về nhà an toàn rồi"
"Anh..."
"Chúng ta hẹn hò được không?"
Chí Mẫn vốn đơn thuần và không biết che giấu cảm xúc, ở trước mặt người khác cậu gần như trở thành trong suốt, mỗi cử chỉ hành động đều dễ dàng để lộ tâm trạng, đặc biệt là với một người tinh tế và sáng suốt như Kim Tại Hưởng.

Câu cuối cùng của Chí Mẫn là "cảm ơn" nhưng còn chưa kịp nói đã bị câu nói kia của Kim Tại Hưởng làm cho tắc nghẹn lại trong cổ họng.

Chúng ta hẹn hò được không?
Tất nhiên là được!

"Nhất kiến chung tình chính là đây". Chí Mẫn viết vào nhật kí yêu thích của mình, còn vẽ thêm khuôn mặt cười đáng yêu.

Ở hôn lễ, phần lớn khách mời đều là bạn bè và đối tác làm ăn của Kim Tại Hưởng. Chí Mẫn không có bà con ruột thịt, chỉ mời Hiệu Tích làm phù rể cho mình. Hiệu Tích hoàn toàn không ngờ vừa tốt nghiệp đại học mà cậu bạn thân đã vội vã chui vào nấm mồ hôn nhân, nhất là khi Chí Mẫn trước giờ vẫn luôn một mình, hơn nữa cậu ấy lại hoàn toàn cam tâm tình nguyện. Hiệu Tích vô cùng khó hiểu, nhưng sau đó lại bị những lời của Chí Mẫn làm cho rớt quai hàm:
"Hoá ra yêu một người lại có thể là chuyện trong nháy mắt"

Ban đầu, Chí Mẫn cũng muốn mời các em nhỏ và vú nuôi trong cô nhi viện tới dự đám cưới của mình nhưng sợ Kim Tại Hưởng không đồng ý nên không nhắc tới. Không ngờ lúc này, đôi kim đồng ngọc nữ đi sau mình lại là Đồng Đồng và A Bạch của cô nhi viện, viện trưởng đứng bên cạnh, vẻ mặt tràn ngập yêu thương, thận trọng đặt bàn tay cậu vào tay Tại Hưởng, Chí Mẫn thoáng cái đã hoe đỏ viền mắt.

Chủ trì hôn lễ làm theo đúng nghi thức, lên tiếng hỏi đã quá quen thuộc nhưng vô cùng thiêng liêng:
"Kim tiên sinh, anh có đồng ý cưới Chí Mẫn làm vợ? sống cùng cậu ấy theo những điều Kinh Thánh răn dạy, trước mặt thần linh cùng cậu ấy kết duyên? Yêu thương cậu ấy, an ủi cậu ấy, bảo vệ cậu ấy, yêu cậu ấy như yêu chính bản thân mình? Bất luận là ốm đau hay khoẻ mạnh, bần cùng hay giàu sang, sẽ mãi chung tình với cậu ấy đến khi lìa xa thế gian này?"

Kim Tại Hưởng do dự mấy giây mới đáp: "Yes, I do"

Đến lượt, cậu suýt chút nữa bóp nát cả bó hoa trong tay, cậu cố gắng kìm nén, đáp: "Yes, I do"

Tiếng cười và những tràng pháo tay chúc mừng tràn ngập hội trường. Toàn bộ khách sạn loang loáng ánh đèn nháy, tạo cảm giác vô cùng náo nhiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro