IV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tại Hưởng và Chí Mẫn đi tới các bàn chúc rượu, Doãn Kì dẫn đầu khuấy động không khí. Bình thường Tại Hưởng nói chuyện luôn khiến Doãn Kì bị dồn vào chân tường, trong công việc lại trở thành kì đà cản mũi, nẫng tay trên rất nhiều vụ làm ăn béo bở của công ty Doãn Kì, khiến anh ta bị cha ruột mình mắng vì sao con trai ông không phải là Kim Tại Hưởng. Mỗi lần nghĩ đến điều đó, Doãn Kì đều cảm thấy uất hận trong lòng, lần này dù có nói thế nào anh ta cũng nhất quyết phải gỡ bỏ cục hận ấy.

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt Chí Mẫn, Doãn Kì vẫn không tránh khỏi mất tự nhiên.

Làm anh em tốt với nhau, nguyên nhân Kim Tại Hưởng kết hôn với Chí Mẫn là gì, trong lòng Doãn Kì hiểu rất rõ. Nhưng như vậy có tốt không? Mặc dù ngoài mặt lúc nào cũng cười đùa cợt nhả, nói những lời lạnh lùng như không tim không phổi, nhưng thật ra Doãn Kì cũng không phải người có lòng dạ sắt đá gì cho cam. Sự nhẫn tâm, sự tuyệt tình trên thương trường của Tại Hưởng, cả đời này Doãn Kì cũng không theo nổi. Nhiều năm qua, cái tên kia tựa hồ trở thành một điều cấm kỵ, cũng chưa từng được bất cứ ai nhắc tới. Doãn Kì cho rằng, hình bóng người ấy trong lòng Tại Hưởng đã bị thời gian cuốn vào quên lãng, nhưng mãi đến khi phát hiện ra, mỗi nhân tình mà Kim Tại Hưởng qua lại đều có một điểm gì đó rất giống người kia, Doãn Kì mới hiểu rõ. Kim Tại Hưởng chính là người như vậy, rất ít khi có khao khát muốn tóm giữ một thứ gì đó bên mình, nhưng một khi đã quyết định, đó chắc chắn là chuyện cả đời.

Chỉ có điều, Chí Mẫn thoạt nhìn đơn thuần như thế, nếu suốt đời bị đối xử như một kẻ thế thân, liệu có phải quá bất công với cậu ấy không? Doãn Kì chỉ thầm cầu nguyện, hi vọng cậu ấy có thể yêu Kim Tại Hưởng ít đi một chút...Doãn Kì nhìn sang chú rể.

"Ngày hôm nay kiểu gì cũng phải nhìn thấy cậu say mềm ở đây, nếu không tôi nhất định không đi."

Kim Tại Hưởng chẳng nói chẳng rằng, lập tức nâng ly rượu lên uống cạn. Chí Mẫn khẽ kéo tay áo anh, nhắc anh không nên uống như vậy, rất hại dạ dày, nhưng Kim Tại Hưởng nhún vai thờ ơ. Doãn Kì thật là quá trớn, bắt đầu chĩa mũi nhọn về phía Chí Mẫn, đưa một ly rượu đầy cho cậu: "Anh dâu, anh sẽ nể mặt thằng em này chứ"
Chí Mẫn ngượng ngùng giơ tay lên nhận, nhưng chưa kịp cầm đã bị Hiệu Tích giật trước, cậu ấy đưa lên miệng một hơi uống cạn. Hiệu Tích biết Chí Mẫn không uống được rượu, chỉ cần vừa chạm vào lập tức cả người nổi mẩn đỏ. Có lần tâm trạng không vui, cậu kéo Chí Mẫn đi mua bia về uống, Chí Mẫn vì chiều lòng cậu mà phải uống đến cùng, kết quả bị dị ứng cồn nghiêm trọng, đến mức ngất lịm phải nằm viện một tuần. Từ sau lần đó, Hiệu Tích không bao giờ để Chí Mẫn chạm vào bia rượu nữa.

Chìa cái ly không tới trước mặt Doãn Kì, Hiệu Tích nhướng mày đầy khiêu khích:
"Tiểu đệ, có gan thì uống với tôi này"

Doãn Kì sa sầm mặt, mỗi lần đụng phải Hiệu Tích đều là tình huống không hay. Bàn này toàn là mấy người bạn thân hay đi chơi cùng nhau, Hiệu Tích nói như vậy thì còn gì là mặt mũi của đại thiếu gia nhà họ Mẫn nữa ? Vì thế, Doãn Kì bắt đầu nổi tính ngang tàng, mặc kệ mọi người khuyên can, nhất định đòi phân cao thấp với Hiệu Tích. Cả hai bướng bỉnh, sống chết không chịu thua, cuối cùng đều lao vào toilet nôn như điên với nhau.

Quả đúng là oan gia không lệch đi đâu được!!!

Chiếc Bentley màu trắng chạy giữa dòng xe cộ chuyển động như thoi đưa. Tại Hưởng uống khá nhiều, anh nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ, gục đầu bên vai Chí Mẫn ngủ một giấc, trái tim không ngừng giật thót của Chí Mẫn lúc này mới đập bình ổn trở lại. Chỉ tại anh lúc nào cũng tỏ ra lãnh đạm, khiến người khác nhìn vào liền sợ hãi, dè chừng. Bây giờ nhìn bộ dạng này của anh mới thấy giống một người đàn ông bình thường, đó là chồng của cậu! Vừa nghĩ tới chứ "chồng" này, Chí Mẫn lập tức đỏ mặt. Nhớ lại hôn lễ vừa mới kết thúc, cậu chợt phát hiện hình như người nhà họ Kim đều không có mặt. Cô làm như vô tình hỏi đến, Kim Tại Hưởng thuận miệng đáp:
"À, ông ngoại tạm thời không liên lạc được"
Còn anh cả...
Kim Tại Hưởng đột ngột mở mắt, rồi lại nhắm mắt. Nếu như có thể không biết, vậy thì tốt nhất là vĩnh viễn che giấu...

Chí Mẫn nhớ kĩ buổi tối hôm ấy, hôm có ánh trăng động lòng người, thậm chí ông trời còn xấu xa đến nỗi làm mưa rơi rả rích. Chiếc xe dừng lại trước cửa một toà nhà ba tầng kiểu Tây, bên ngoài nhìn qua có phần cũ kĩ nhưng bên trong lại được lắp đặt những trang thiết bị hiện đại. Tại Hưởng không thích trong nhà có mùi xa lạ, nên cả ngôi nhà lớn như vậy cũng không có lấy một người giúp việc nào. Lục Thành xuống xe trước, Chí Mẫn dìu Tại Hưởng loạng choạng mãi mới vào được trong nhà, vai còn ướt sũng nước mưa. Cậu đỏ mặt cởi áo khoác ngoài cho Tại Hưởng, treo lên móc áo, cuối cùng chỉ còn lại chiếc áo sơ mi. Tại Hưởng chợt cử động, Chí Mẫn lập tức rụt tay lại không dám tiếp tục nữa. Do dự một lúc lâu, cậu nghĩ nếu cứ để anh mặc đồ ẩm ướt đi ngủ thế này sẽ bị cảm mất, thế nhưng cậu lại quên mất chính mình cũng đang ướt sũng.

Hai người đã là vợ chồng, còn sợ điều gì nữa? Cho dù có phát sinh chuyện gì thì cũng là bình thường, không phải ư? Đằng nào thì mình đã quyết định rồi, anh ấy chính là người duy nhất mình muốn...

Chí Mẫn lại đưa tay lên thăm dò, cởi cúc áo sơ mi của Tại Hưởng. Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc... tới chiếc cuối cùng, tay cậu run lên, giây tiếp theo đã bị người tay xoay mình lại đặt dưới thân, những nụ hôn tới tấp rơi xuống...

_______________________________
nói cho cả nhà khỏi mong, khôm coá H đâu =)))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro