V

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
Cơn đau thấu xương qua đi, móng tay trắng ngần của Chí Mẫn đâm vào vai Tại Hưởng. Cậu ôm lấy người đàn ông trước mặt, khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy mình vừa có được toàn bộ thế giới. Cậu tựa như một đoá hoa xinh đẹp trăm năm chờ đợi, cuối cùng đã đến ngày nở rộ.

Tại Hưởng vẫn trong trạng thái chuếch choáng, nửa tỉnh nửa mê, anh nhìn bóng hình người con trai bị mình bao phủ, giơ tay lên chạm tới hàng lông mi của cậu, giọng nói dịu dàng, mềm mại như nước chảy. Chí Mẫn có thể nghe thấy rõ...
Anh vừa mới gọi: Thái Dân...
.
.
.
Hôm sau, còn chưa tới bảy giờ Chí Mẫn đã dậy, đây là thói quen hình thành từ khi cậu học đại học. Sáng sớm ngày xuân, ánh mặt trời không quá mạnh, Chí Mẫn nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ, tia nắng đầu tiên chiếu vào khuôn mặt kiên nghị của Tại Hưởng. Chí Mẫn ngồi yên lặng bên giường nhìn anh. Anh ngủ rất say, có điều dường như cảm nhận được có người tới gần mình, anh khẽ lui người lại, để cách ra một khoảng trống. Hệt như đêm qua, hai người quay lưng vào nhau mà ngủ. Chí Mẫn đóng cửa phòng lại, đi xuống tầng dưới chuẩn bị bữa sáng. Một lúc sau Tại Hưởng cũng theo xuống, vừa nhìn thấy cậu, anh liền ngẩn ra, giống như vừa định thần lại, anh đi tới bên cạnh thờ ơ hỏi: "Dậy sớm thế?"

Thấy anh vẫn mặc đồ ngủ, để lộ ra một vùng da quanh xương quai xanh, Chí Mẫn không khỏi nhớ lại chuyện đêm qua. Mọi thứ hiện ra như một thước phim quay chậm, từng cảnh được chiếu lại. Mặt cậu lập tức ửng hồng:
"Đánh thức anh rồi à? Em xin lỗi. Em cứ đến giờ này là tự nhiên tỉnh."

Kim Tại Hưởng lắc đầu, thực ra anh tỉnh dậy là do Lục Thành gọi điện tới thông báo hợp đồng giữa Kim Thị và Hàn Thông đã thảo luận xong, hỏi có cần mang tới cho anh xem qua không. Có lẽ đã quên mất chuyện mình vừa kết hôn, hiện giờ đã có vợ, nên anh không do dự mà nói với Lục Thành:
"Cậu tới công ty trước đi, tôi lái xe tới sau."

Kim Tại Hưởng ra cửa thay giày, Chí Mẫn gọi anh lại, cuống quýt chạy tới hỏi: "Anh đi đâu bây giờ ?"
Anh không phân vân đáp: "Công ty"
Chí Mẫn cũng không nghĩ gì nhiều: "Không ăn sáng ư?"
"Không." Cửa mở ra, chiếc điều khiển từ xa trong tay anh khẽ phát ra một tiếng động nhỏ. Cảm giác vẫn còn ánh mắt dõi theo mình, anh quay đầu lại.
"Sau này không cần làm bữa sáng cho anh, anh không có thói quen ăn sáng."
"Vâng"
"Em có thẻ visa hay hộ chiếu không?"
"Để làm gì?"
"Hưởng tuần trăng mật."
Thấy đối phương không đáp, Tại Hưởng lại lên tiếng: "Thôi để anh bảo Lục Thành làm giúp em, em chuẩn bị đi, muốn đi nơi nào thì gọi cho cậu ta để cậu ta đặt vé máy bay."
Kết thúc cuộc đối thoại, Tại Hưởng lên xe, chiếc Ferrari rú lên một tiếng rồi lao ra khỏi cửa lớn.

Chẳng biết vì sao, Chí Mẫn có cảm giác cái tên mà Tại Hưởng gọi đêm qua là tên một người con trai, có lẽ đây là trực giác. Lúc đầu cậu nghĩ, như vậy thì có sao chứ, một người đàn ông khiến người ta đuổi theo không ngớt như anh, nếu cuộc sống tình cảm mà trống rỗng mới là chuyện lạ. Thế nhưng, thật sự không sao ư? Ông xã của mình, trong giờ phút mấu chốt lại gọi tên một người con trai khác, cậu thật sự sẽ không để tâm ư? thật sự không có một chút tò mò, một chút ghen ư?

Cậu thừa nhận, cậu có để tâm,  có tò mò, có ghen....

Giống như nàng Eva bị trái cấm mê hoặc, Chí Mẫn bắt đầu thử tìm manh mối, cậu muốn biết người con trai kia là người như thế nào mà có thể khiến anh nhớ mãi không quên như vậy. Tủ quần áo, ngăn kéo, phòng làm việc, chỗ nào cũng không có thu hoạch, Chí Mẫn có phần thất vọng. Cậu ngã lên sofa nằm đờ ra, chợt ánh mắt chạm tới chiếc ví Hermes màu đen, nếu không nhầm thì đó là ví của Tại Hưởng. Cảm giác mình đã tới gần bí mật kia, Chí Mẫn đột nhiên sợ hãi, cậu nhớ tới ba điều không được phép mà Hiệu Tích từng tổng kết.

Nhất định không được tò mò, nếu không sẽ tự chuốc lấy phiền phức. Đặc biệt là tò mò về người yêu của mình, bởi vì lúc ấy anh ta sẽ cho rằng bạn can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh ta. Càng không thể nảy sinh lòng tò mò đối với người đàn ông nào khác, trừ khi bạn có ý định hồng hạnh vượt tường. Về sau, khi thân thiết với Doãn Kỳ, Hiệu Tích cũng đã nói điều này cho anh ta, lúc ấy Doãn Kỳ đang chở Hiệu Tích đi hóng gió. Anh ta uống một ngụm nước khoáng, kết quả nghe thấy Hiệu Tích nói vậy, rõ ràng đang chạy xe trên đường cao tốc nhưng lại phanh gấp một cái, nước trong miệng không kiềm chế được mà phụt ra. Hiệu Tích còn nhoài ra vỗ lưng giúp anh ta. Doãn Kỳ đổ người lên phía vô lăng cười khoái chí, mãi mới bình tĩnh trở lại, quay sang nhìn Hiệu Tích, nghiêm túc nói: "Cả đời này ngoài Kim Tại Hưởng ra, anh chưa từng phục ai, bây giờ thì thêm một người nữa rồi! Em lúc nào cũng như thế à? Đầu cơ trục lợi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro