Chap 18 : Lời tỏ tình khi say (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khi Junghwa ăn xong bữa cơm khó nuốt, đi dạo vài vòng rồi về lại công ty, cô nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ tươi cười thường ngày, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chua xót.

Cô cười hí hí với mọi người trong tổ, tìm người nhận việc, cô muốn mình thật bận rộn để không phải suy nghĩ lung tung nữa....

Ngày thứ sáu, mọi người làm việc không còn nhiệt tình, hơn nữa buổi tối Hani còn mời cả tổ đi ăn mừng, mừng hai hạng mục lớn đã thành công, có một số nhân viên còn không có tâm tư làm việc, vui mừng mang công việc của mình thảy cho Junghwa .

Chiều, Hani họp về.
Tiểu thám tử Solji vào phòng của cô mật báo:

-"Cô chủ, trưa nay Junghwa đi ăn cơm với luật sư Solar."

Hani khủng hoảng:

- "Sao bây giờ cô mới nói cho tôi biết? Họ đi ăn ở đâu ? Nói gì với nhau ? Lúc ăn có biểu hiện gì ? Không phải đã hàn gắn tình cảm chứ ?"

Solji buồn cười nói:

- "Tôi không đi theo, làm sao biết họ ăn gì, nói gì và làm gì."

Hani khó chịu trừng mắt nhìn thám tử bất tài này. Solji tranh thủ nói:

-"Ăn một bữa thôi, làm sao có chuyện gì chứ."

Nói thầm trong lòng 'nếu cô biết trước thì sao, có thể đi cản người ta à?'

Hani hừ vài tiếng, bảo cô ra ngoài. Qua một lúc, cô ra khỏi phòng làm việc, thấy Junghwa vẫn như mọi ngày, vui tươi hớn hở làm việc, thoải mái đùa giỡn với đồng nghiệp.
Nhưng không biết tại sao, Hani có thể cảm giác được sự u buồn tỏa ra từ người Junghwa. Cô rất muốn ôm người kia vào lòng hỏi cô có chuyện gì. Nhưng quan hệ giữa hai người vẫn chưa tốt đến mức đó.

Nghĩ tới đó, Hani lại thầm mắng LE.

" Nếu không phải tên kia bỏ con giữa chợ", cô đã sớm làm xong công việc ở Mĩ, không chừng bây giờ đã hẹn hò với Junghwa luôn rồi.

Hani càng nghĩ càng thấy tức, ở trong phòng làm việc mà mắng LE thật không tiện, đành phải bắt bớ từng chuyện nhỏ nhất của LE để mắng. LE nghe mắng xong, sờ sờ mũi, hoàn toàn không biết tại sao chuyện cỏn con như thế cũng chọc Alan nổi điên .

Sau giờ tan ca, trên lầu không còn ai. Hani và vài luật sư vẫn còn bận rộn, chậm chạp đi sau. Nhóm đầu tiên đa số là trợ lý, thực tập sinh và thư kí. Không có cô chủ lớn ở đây, mọi người vô cùng thoải mái, có người tự đi lấy thức ăn, có người uống rượu đến không say không về, có người chụp micro rống lung tung .

Junghwa kì thật không có tâm tình ca hát, cô lẳng lặng ăn một ít thức ăn, nghe người khác hát. Trong tổ hiện tại chỉ có một nữ thực tập là Junghwa ở đây. Một đám đàn ông sao có thể dễ dàng buông tha cho cô, đầu tiên là ép cô uống rượu, sau lại ồn ào bắt cô hát, khiến Junghwa dở khóc dở cười. Nhưng do tính tình dễ chịu nên cô cũng đồng ý.

Sau khi nốc gần hết một chai bia, cô cũng xõa, giật lấy micro hát bài 'Tear' rống đến khan cả giọng, hốc mắt có chút ướt. May mắn đèn khá mờ, không ai thấy được sự bất thường của cậu, chỉ có Key cảm nhận được, nhìn cô vài lần với ánh mắt kì lạ.

Sau đó Hani và những luật sư khác cũng đến, định ngồi cạnh Junghwa , lại bị người khác kéo vào trong nhóm nam luật sư. Hani phát biểu theo lệ, cám ơn mọi người đã cố gắng, bảo mọi người cứ thoải mái một bữa, xõa thật thích, 10 giờ hơn ngày mai cô đã ngồi trên máy bay rồi, không ai cần phải lo bị cô phá hội nghị.

Mọi người hô 'tốt quá'. Hani ra vẻ tội nghiệp nói:

- "Thì ra các người thật sự hy vọng tôi không có ở đây."

Dưới yêu cầu của mọi người, Hani chọn một bài tình ca tiếng Anh. Cô phát âm tốt, tiếc là lại hát trật nhịp, khiến người ta chẳng dám nghe.
Đã vậy còn làm ra dáng say tình, làm cho mọi người đều hô to 'cứu tôi với'.
Jenny ngồi bên cạnh Hani cướp micro giúp cô hát, đến đoạn cao trào lại kê micro sang miệng cô, ra hiệu bảo cô hát tiếp.

Hani lại hát bậy cả khúc,chọc Jenny cười run cả người.
Key nói nhỏ với Junghwa  :

"Jenny lẳng lơ có thừa, sợ người khác không biết cô ta có ý với Hani sao."

Junghwa cười nhạt nhìn Hani đang liếc mắt đưa tình với nhóm nữ đồng nghiệp, bực mình càng chồng chất thêm tức giận.

Tửu lượng của cô không cao, vừa nãy uống một chai bia, lại kêu thêm một ly rượu đỏ, bắt đầu cảm thấy chóng mắt. Cô đứng dậy đi WC rửa mặt cho tỉnh táo.

Lúc về ghế đụng trúng Suzanne đang chờ. Key quan tâm hỏi :

- "Nhìn em không ổn chút nào, có chuyện gì, có phải lúc trưa Solar nói bậy gì với em không?"

Khi Junghwa yêu Solar, Key vẫn chưa thân thiết với Lisa, không hiểu mấy chuyện của hai người.

Junghwa không muốn nói ra, sao phải nói xấu người mình đã từng bám lấy không buông. Nhưng cô không thể không nói:

- "Không có gì. Chị ấy không muốn em thực tập ở đây nữa."
Key nhấn giọng:

-"Dựa vào cái gì? Rõ ràng em tới đây trước, cô ta khó chịu thì tự mình xéo."

Junghwa khoát khoát tay nói:

-"Được rồi. Em thấy hơi chóng mặt, muốn về trước."

Nói xong, cô về chỗ chào mọi người bảo muốn về trước vì không khỏe. Cô thất vọng khi biết Hani không có ở đây, Jenny cũng không có.

Hani nghe xong điện thoại của thân chủ liền về chỗ, phát hiện Junghwa không còn ở đó. Solji chen tới chỗ cô thì thầm:

- "Cô ấy không khỏe nên về trước rồi." Hani lập tức trở ra ngoài gọi cho Junghwa,  tiếng chuông vang thật lâu mới có người bắt máy. Hani lo lắng hỏi:

-"Junghwa, cô không khỏe sao?"

Junghwa thầm nghĩ 'cô đừng trêu chọc tôi nữa có được không?'.

Cô không hề tức giận trả lời:
- "Uống nhiều, đau đầu!"

-"Em ở đâu? Tôi tới tìm em."

-"Khỏi đi, tôi về trường."

-"Để tôi đưa em về."
Junghwa cảm thấy mình như muốn nổi điên, hét lên:

- "Không cần cô đưa tôi về! Cô có thể..."

Lời nói còn chưa dứt, điện thoại đã 'tít' một tiếng tự động tắt nguồn. Junghwa ngơ ngác nhìn điện thoại trong tay , cô định mượn rượu nói Hani không cần phải trêu chọc cô nữa, nhưng cuối cùng vẫn không nói được.
Cũng tốt, nói hết ra, cô cũng không thể thực tập ở đó được nữa ,cảm thấy sợ, muốn khóc nhưng khóc không được, đầu càng ngày càng đau, cô liền tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Sau khi cuộc gọi bị gián đoạn, Hani lập tức nhấn nút gọi lại, nghe âm thanh báo điện thoại không liên lạc được. Cô lo lắng sốt ruột một hồi, sau đó trở về chỗ báo với mọi người có việc phải đi trước.

Sau đó nữa, gọi Solji ra, hỏi trường Junghwa ở đâu, đi đường nào. Solji nói hẳn là Junghwa bắt tàu về trường, rồi chỉ cho cô đường đi từ đây đến ga.

Hani vừa đi vừa nhìn dọc theo hai đường. Cuối cùng đến gần cửa ga, cô thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi trên thành bồn hoa,  nhẹ nhàng thở ra một hơi, bước thật nhanh đến đó, đứng trước mặt Junghwa.

Junghwa khó chịu lắc lắc đầu, đột nhiên thấy trước mắt xuất hiện một đôi chân. Cô ngẩng đầu nhìn lên, chính là Hani. Bốn mắt nhìn nhau, tim hai người đều đập bang bang thật mạnh. Hani đưa tay kéo Junghwa dậy, ôm thật chặt vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro