Chương 24 Cho em một gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~• Phạm Thanh Hằng •~~

Có những sự thật đem người ta tới bến bờ của hạnh phúc, cho người ta một ngôi nhà chan chứa niềm yêu thương vô hạn...
Có những sự thật đem người ta xuống vực thẳm, tống con người ta vào ngục tối của dày vò thể xác linh hồn!
Chị thà cho em một ngôi nhà đầy ắp tiếng cười vang vui vẻ chứ không thể tự tay đưa em vào ngục tối....Vì những thứ đẹp đẽ nhất của cuộc đời ban tặng, vừa vặn xứng đáng chỉ mình em!

Từ trước tới nay đối với chuyện hôn nhân, Ngô Thế Huân hoàn toàn chưa có sự chuẩn bị. Nhìn cha mẹ cô sống bên nhau tới cuối đời như vậy, chỉ là mẹ cô do bệnh tật mà qua đời trước không cùng cha cô hảo hảo an hưởng tuổi già, cô cũng không quan ngại chuyện hôn nhân, chỉ là một nữ nhân 24 tuổi đột ngột đưa ra quyết định kết hôn như vậy khiến cô thực không biết phải làm sao. Hơn nữa trong thâm tâm lại rối bời không biết rõ ràng là tư vị gì.

Rõ ràng là Thanh Hà vừa mới tỉnh lại, cô không nên vội vàng kết hôn. Nhưng trong lòng cô sợ, có một ngày, lại một lần nữa Thanh Hà một mực rời xa hắn như những mảng kí ức kia, thống khổ đau đớn, nhưng khi nó đã kết thúc lại không thể nào xóa nhòa, giống như một hình xăm, không phải trên da thịt, mà là trong tâm trí, muốn nó biến mất chỉ có thể cắt đi trí nhớ của mình. Hơn nữa, những ngày nay suy nghĩ của cô thường hay dọa cô. Cô rất yêu Thanh Hà người nữ nhân tên Ngọc Hà kia, về những khổ cực cô đã gây ra cho em. Bây giờ mọi thứ đã bình yên như vậy, 3 năm ở bên cạnh Ngọc Hà, tuy thân thiết yêu thương tuyệt đối là không có, lạnh nhạt hành hạ lại càng nhiều, song, lại không bao giờ thấy em phản kháng, không giống như những kẻ trước kia làm hại đời cô. Mặc nhiên bây giờ, cô chỉ có suy nghĩ đã làm hại đời em.

Đứng trước cửa tiệm trang sức, Thanh Hằng chần chừ không bước vào. Nhìn chằm chặm chằm những ánh sáng lấp lánh của đèn vàng, của kim loại như rọi vào lòng cô, càng khiến tâm tình cô sáng tỏ. Từng tấc lại từng bước thứ ánh sáng ấy len lỏi vào cơ thể, vào trí óc của hắn, khiến cô vừa khẳng định vừa nhớ từng chuyện đã xảy ra. Thanh Hằng quay lưng bỏ đi, không bước vào cửa tiệm nữa.

Thanh Hằng đột nhiên muốn trở lại làm con người trước kia, hoạt bát vui vẻ không vướng bụi trần, có một gia đình hạnh phúc, an nhàn tận hưởng cuộc đời, có một người vợ xinh đẹp, có cha mẹ mẫu mực, có những người bạn thân vào sinh ra tử, còn có một người em trai thập phần đáng yêu. Phải, là một người em gái...Mặc dù Phạm phu nhân và Phạm Hương không còn nữa, nhưng tưởng tượng về một gia đình hạnh phúc như vậy, cô rất muốn thực hiện.

Quá khứ là quá khứ, đi đến bất cứ chỗ nào cũng trở thành những hoài niệm, hiện tại mọi thứ bình ổn, Thanh Hằng muốn buông xuôi những hoài niệm ấy, hướng tới phía trước, cầm trong tay cái thứ là hạnh phúc của cuộc đời, cô muốn thử. Bởi lẽ, cô mệt mỏi rồi...

Khi những ngày tháng vui vẻ của mình cùng người thân đột nhiên biến mất, thay vào đó là những ngày tháng bị dày xéo do số phận, ắt hẳn mỗi người sẽ mất đi lí trí của mình, có người sẽ thay đổi tính cách, có người sẽ hoạt náo giấu kín nỗi đau mà thẳng thắn đối mặt, còn có những người trở nên điên loạn, không rõ bản thân là ai...Thanh Hằng không biết mình ở dạng nào. Nhưng cho tới cuối cùng cũng không thể oán trách cô được gì, vả lại càng không có gì để oán trách cô. Thanh Hằng là nô lệ của số phận, oán hận bao nhiêu cũng tới lúc sức lực bị rút cạn mà tử bỏ, trở thành một con người tham lam thèm khát hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro