Chương 25 Một mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~•~Ngọc Hà~•~

Một mình...
Là bản thân mỗi sáng tự mình thức  dậy.
Là bản thân trên mỗi bước đi đều tự  bước một mình.
Là bản thân khi ngã sẽ tự mình chống tay mà đứng dậy.
Là bản thân mỗi lúc muốn khóc sẽ  lặng lẽ lau từng giọt nước mắt.
Là lúc bản thân đối mặt với cả thế giới quay lưng sẽ lặng lẽ đứng nhìn...

Là cầu mong chị vạn nhất phải hạnh phúc...

Thanh Hà khi tỉnh lại có hỏi Thanh Hằng về Ngọc Hà. Y nói tuy lúc hôn mê ý thức tạm thời bị chết đi không rõ ràng rành mạch, nhưng là đối với Ngọc Hà vạn lần cảm thấy ấm áp gần gũi, thậm chí có cảm giác thân quen như đã gặp từ lây. Lúc đó, Thanh Hằng liền nghĩ tới Ngọc Hà 2 năm qua lén lén lút lút hắn chăm sóc cho Thanh Hà, thực tâm không biết nên nói gì cho đúng.

Cho tới bây giờ, khi mọi thứ đã trở về đúng quỹ đạo của nó, Thanh Hà làm tốt trách nhiệm của một người thương bên cạnh Thanh Hằng, còn cô hảo hảo yêu thương, cùng với y, nắm tay y đi hết con đường đời, tất thảy mọi thứ vô cùng hoàn hảo, duy chỉ có, Ngọc Hà tự cho rằng mình là một con người thừa thãi, tâm ý dần dần không muốn tiếp xúc với Thanh Hằng và Thanh Hà. Ngược lại, đối với Ngọc Hà có cảm giác gần gũi, biết cậu không chỉ ngày ngày nói chuyện với y mà còn chăm sóc y tận tình chu đáo, từ bao giờ không hẹn, hai người mà dần dần trở nên thân thiết như vậy, Thanh Hà cũng không sợ hãi cái danh phận "Em gái Thanh Hằng" của em mà bài xích, ngày qua ngày cùng nhau đi đây đi đó...

Thanh Hà muốn đi xem thế giới đã thay đổi như thế nào sau 3 năm nằm đó...

Ngọc Hà muốn đi xem thế giới tồn tại như thế nào trong 20 năm cuộc đời...

Từ lúc không còn là chính bản thân mình, em cũng không còn khái niệm về cuộc sống xung quanh. Giống như ồ ạt thế giới chạy xô bồ về một phía, Ngọc Hà đứng lại đó chờ họ chạy qua, cho tới khi chỉ còn lại bản thân mình ngẩn ngơ, mới nhận ra rằng bản thân chẳng còn ai bên cạnh, cho tới khi sẵn sàng hòa nhập với thế giời một lần nữa, tới khi đôi chân biết giữ thăng bằng trên sợi dây cuộc đời lại có người mang tất cả niềm hi vọng và niềm tin của em đi, cướp đi thứ có thể khiến cậu đuổi kịp thế giới, trao cho em một chiếc nạng như vật bồi thường bảo em hãy tiếp tục bước đi.

Tựa như giễu cợt, tựa như trớ trêu, lại không có cách nào gạt bỏ, nếu không có chiệc nạng ấy, chiếc chân nhỏ không thề trụ nổi một cơ thể, không thể chịu nổi cả một đời thế giới Ngọc Hà cõng trên lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro