Chương 26 Kết Thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thanh Hà, tại sao em lại thích hoa bất tử?

- Bất tử, bất tử! Giống như một ân huệ của thiên ý. Tình yêu của chúng ta sẽ mãi mãi tồn tại, không cần phải tới kiếp sau em đi tìm chị hay chị đi tìm em, chỉ cần một kiếp, em với chị mãi mãi không chia lìa, nắm tay nhau cùng đi đến nơi tuyệt trần của nhân thế.

Thanh Hằng nhìn cặp nhẫn tinh tế cạnh nhau lấp lánh trong hộp nhung xanh, tâm tình mang vài nét tiếu ý, vui vẻ mỉm cười. Rốt cuộc giằng co suy nghĩ, cái đích cuối cùng của cô chính là lời đồng ý của Thanh Hà. Gấp chiếc hộp lại, an bài chúng trong túi áo, đôi chân cô tiêu sái bước về phía cửa tiệm hoa, muốn mua cho Thanh Hà một đóa hoa bất tử.

Hóa ra, cô lại là con người thèm khát hạnh phúc tới vậy. Bước tới cánh cửa của hôn nhân, cô đã bỏ lại phía sau lưng một chặng đường dài, chuẩn bị rẽ sang một lối rẽ mới, không còn đi chung đường với Gia Bảo, Anh Tuấn, với Phạm lão gia, hơn nữa còn có..Ngọc Hà.

Thanh Hằng đang bước đi đột nhiên ngưng bước...Mỗi lần cái tên Ngọc Hà xuất hiện trong đầu cô, mọi thứ dường như bị đình trệ. Cô quay mặt sang một bên theo tiếng âm thanh lớn, âm điệu vô cùng vui vẻ, hình như đang giao dịch hòa hãn, trên mặt không khỏi nở nụ cười,...là ông chủ tiệm tranh vẽ hình như vừa mới cho đi một lô hàng.

Tiệm tranh trang hoàng ánh đèn vàng vô cùng ấm áp, phía trước còn có cửa kính lớn có thể nhìn ra bên ngoài. Màu vàng nhàn nhạt bao phủ lên cả thế giới đầy màu sắc, không hiểu sao lại hòa hợp đến vậy, đánh vào trí óc của Thanh Hằng một cảm xúc khó tả, đồng tử đôi mắt vì thế mà nhìn mãi không rời.

Thanh Hằng chạm tay vào cửa kính, tựa như chạm vào cánh đồng hoa bất tử bên trong, cô không hiểu sao lại có thể trùng hợp tới vậy, bản thân không ngăn được bước chân bước vào chiếm hữu lấy bức tranh ấy. Chỉ là, khi nhìn vào nó, cô có một cảm giác thật quen thuộc, tựa như bàn tay của cô vừa vặn áp lên một bàn tay khác chỉ có điều cô muốn nắm lấy lại không thể nắm được, muốn biết người đó là ai lại không thể nào nhớ ra...

Định lòng muốn tặng cho Thanh Hà một đóa hoa, nhưng Thanh Hằng nghĩ hoa bất tử khi vào tranh càng không thể chết đi, giống như hiện thực sống lời nói của Thanh Hà, cùng đôi nhẫn kia suốt đời suốt kiếp là minh chứng cho tình yêu của coi và y. Nhưng sự thật mà cô không thể ngờ tới được, đây là bức tranh do Ngọc Hà tạo dựng, không đề tên tác giả, không để lại ngày tháng, chỉ vỏn vẹn tên tranh là "bất tử", ẩn hiện trên chiếc lá xanh góc giấy, tựa như là cố ý, nhưng thực chất giữa một bể hoa ấy, lại một mình lẻ loi cô đơn...

Quảng trường lớn nền đất in dấu chân mỗi người qua lại, không gian rộng lưu tiếng cười của mỗi niềm vui...Thanh Hằng quỳ xuống trước mặt Thanh Hà nói vài lời tâm tình nhỏ nhỏ, lòng thầm mong, hồi hộp chờ từ khuôn miệng kia vang ra lời đồng ý...

- Thanh Hà! Nguyện suốt kiếp, em có muốn bước đi cùng chị hay không? 

Tăng Thanh Hà gật đầu thay cho lời mong ước của cô, từ khóe mắt tuôn ra những giọt nước mắt vui mừng khó tả, vươn tay ra ôm bờ vai rộng rãi của Thanh Hằng, để thỏa thích những hạt ngọc kia ướt đẫm rơi trên bờ vai của hắn.

Thanh Hằng nhắm chặt mắt nghe tiếng vỗ tay xung quanh của mọi người, trong lòng càng thêm chắc chắn về quyết định của bản thân. Phải! Cô muốn cùng Thanh Hà chung một mái nhà, cùng y chung một bàn ăn, chung một chiếc sô pha, đi vào cùng một giấc mộng. Hơn nữa, mọi người cũng đã ủng hộ cô đến thế này, cô cũng không còn gì phải phân tâm hơn nữa, mọi gánh nặng trên vai nếu có thể đặt xuống, tất thảy cô không lưu luyến, cô đã đặt xuống hết cả. Tuy vai hắn rộng rãi vững chắc, nhưng từ nay hắn phải gánh cả gia đình, từ lâu đã không còn chỗ của những thứ khác nữa. Thế giới của cô, cuộc sống của cô, trong vòng tay cô...

Nhưng, chưa bao giờ Thanh Hằng, coi thấy thực tâm đau xót tới như thế này, giống như có ai nhào nặn tâm can cô, nhưng thực chất lại như cào xé, thực hư lẫn lộn, giống với đôi mắt kia mà cô đang nhìn, long lanh ý cười như vậy nhưng thực chất lại vụn vỡ mờ đục, một người mù đứng giữa nơi sáng nhất của trần gian. Thanh Hằng biết đó là Ngọc Hà, khi cô mở mắt ra vừa vặn nhìn vào kẽ hở giữa hai người trong vòng tròn ấy, cô biết đó là Ngọc Hà...Nhưng khi mọi người đã chúc phúc đủ, đã không còn hứng thú mà tản đi, Thanh Hằng cô cũng đã nắm chặt lấy tay Thanh Hà, đôi mắt nhìn xung quanh muốn tìm kiếm, bóng hình ấy cũng đã không còn nữa, chỉ lưu lại trước mắt cô ánh nhìn vừa rồi, đau xót biết nhường nào. Trong một tích tắc, cô nghĩ thế giới này đã sụp đổ, nụ cười với Thanh Hà cũng méo mó cả đi.

Ngọc Hà từ phòng tranh hết màu vẽ, liền muốn ra ngoài mua thêm bổ sung thuận tiện về chiều ngắm một chút cảnh, tại quảng trường còn có đàn chim bồ câu, nghĩ đến vậy, tâm tình thập phần vui vẻ. Chuyện phòng tranh thật không có gì đáng ngại vì có Kim Mân Thạc, hơn nữa, sơn tường được thay bằng giấy dán, bóng đèn được trang hoàng đầy đủ, tuy phòng tranh nhỏ, nhưng đối với Ngọc Hà lại là một ước mơ vô cùng to lớn, thậm chí những ngày của quá khứ về trước, cậu thực không dám mơ tới.

Quảng trường hôm nay vô cùng đông đúc, ít nhất là trong mắt Ngọc Hà mọi người đang đứng thành một vòng tròn rộng lớn, còn có không ít tiếng hò reo, đàn chim bồ câu cũng đã tản đi đâu mất, Ngọc Hà nghĩ là một cuộc thi gì đó của thanh niên trẻ tuổi, không giấu nổi tò mò trong ý nghĩ, đứng ở bên ngoài gần một chút, giữa các khe hở nhìn vào trong.

Nhưng không như em nghĩ, là một khung cảnh đang cầu hôn...Hơn nữa người đang dùng đôi chân của mình mà quỳ gối kia lại là một gương mặt Ngọc Hà đã in đậm trong tâm trí không cách nào thanh tẩy, là Thanh Hằng...Thanh Hằng...Phạm Thanh Hằng...Chị hai...

Ngọc Hà cảm nhận trong lòng, trong tim như nát vụn...

Không cần biết mặt nam nhân kia là ai, Ngọc Hà cũng chắc chắn là Thanh Hà.. Chỉ là tại sao em cứ nhìn chằm chằm vào đó, trình tự mà thu hết vào trong tầm mắt, cả cái ôm gát gao mà hai người họ trao nhau, Ngọc Hà kịp lưu lại hết, nhưng tại sao lại muốn khóc quá, thực tâm tại sao đôi mắt lại nhức mỏi tới vậy?

Cho đến khi Thanh Hằng bắt gặp đôi mắt em, Ngọc Hà phía trước như đã không thấy gì nữa, tiếng vỗ tay bên ngoài trí não biến nó thành hư vô. Em đặt tay phải lên phía ngực bên trái túm gọn từng miếng vải tới nhăn nhúm, miệng vẫn lẩm bẩm một câu "chúc chị hạnh phúc!"... "chúc chị hạnh phúc!"..."chúc chị hạnh phúc!" nhưng thâm tâm lại muốn cầu cho mình chết thật nhanh đi.

Không biết rằng Thanh Hằng có thấy những gì em nói không, nhưng khi mọi người tản hết ra mà đi nơi khác cũng là lúc chiếc nạng rơi xuống, Ngọc Hà đầu gối khụy tới mặt đất, tay lần mò dưới nền đất lạnh, cúi mặt xuống, nước mắt không ngừng rơi, thấy rõ từng giọt hòa xuống đất thành những vòng tròn nhỏ đậm màu, em mau chóng vớ lấy chiếc nạng, đứng dậy, hòa vào dòng người cùng đi.

Màu còn chưa kịp mua...
Hoàng hôn còn chưa kịp hưởng....
Tiếng cười còn chưa cất lên....
Niềm vui còn chưa trọn vẹn...

Hết rồi!...Hết thật rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro