Chương 13: Thư tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lư Dục Hiểu biết anh nghe thành "Rõ ràng tớ còn chưa ăn cơm?"

Cô cầm túi xách lên, đứng dậy, khóe mắt nhếch lên ý cười: "Hiểu Hiểu còn chưa ăn."

Bản chất thật của con người cô không thể kiềm chế được, Lư Dục Hiểu luôn thích đùa giỡn với người đàn ông nghiêm trang này, đùa giỡn xong, cô lại hối hận.

Thừa Lỗi nhìn chằm chằm vào gương mặt phong tình vạn chủng của cô, đưa tay ra: "Vậy đưa Hiểu Hiểu đi ăn."

Lư Dục Hiểu lúc này mới yên lòng, đặt tay vào lòng bàn tay của anh. Thừa Lỗi nắm chặt, ngón tay thon dài của anh luồn vào các kẽ ngón tay cô, siết chặt mười ngón tay của cô. Anh nắm chặt, dẫn cô ra ngoài.

Cảm xúc khi chạm vào ngón tay được phóng đại lên gấp mấy trăm lần, đầu ngón tay giống như có thể cảm nhận được nhịp tim của người đàn ông này, khiến trái tim Lư Dục Hiểu đập loạn xạ theo.

Cô ngước mắt nhìn trộm vẻ mặt của anh, sợ bị phát hiện ra cô không đeo nhẫn cưới, bất động thanh sắc giấu tay trái ra sau lưng. Nhìn thấy hai người đi ngang qua, các nhân viên đều lộ ra ánh mắt hâm mộ.

Trong giới thượng lưu có rất nhiều cặp vợ chồng liên hôn gia tộc nhưng luôn bằng mặt không bằng lòng, rất ít khi có hành động thân mật, ân ái như vậy.

Trong mắt Lộ Phân Phân, Thừa Lỗi trầm mặc ít nói, là một người đàn ông ôn nhu, quan tâm chăm sóc cô từng chút một. Trong mắt nhân viên, người đàn ông này mà ra tay thì đặc biệt sạch sẽ lưu loát, gọn gàng.

Nhà họ Vương gần đây chui vào ngõ cụt, phải đến tận cửa xin tha thứ nhưng một ánh mắt ông chủ cũng không cho. Mấy công ty con của tập đoàn cũng chặn mấy đơn đặt hàng lớn của nhà họ Vương. Ngay sau đó, chuyện Vương Chí Lâm xét nghiệm nước tiểu lộ ra việc hắn hút chích ma túy. Từ đó, không thấy bóng dáng hắn xuất hiện nữa.

Vị Thái tử của nhà họ Vương làm xằng làm bậy mười mấy năm, dựa vào việc gia đình quyền quý, giàu có mà coi trời bằng vung, lần này đột nhiên lại mất ngôi vị, mà Thừa Lỗi lại không chút che dấu bản thân đang nhằm vào nhà họ Vương.

Mọi người dùng ngón chân cũng có thể nghĩ được, đây là cố ý đá vào sắt thép, đắc tội với bà chủ, ông chủ trọng kim hộ thê*.

(*) Bảo vệ vợ.

Lư Dục Hiểu một tay để sau lưng, giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn theo sau giáo viên. Không biết có phải vì chột dạ hay không, cô luôn cảm thấy Thừa Lỗi đang nhìn cô, nhưng khi cô nhìn trộm qua, ánh mắt anh lại luôn nhìn thẳng đèn của thang máy.

Lần thứ ba, Lư Dục Hiểu nhìn trộm qua, Thừa Lỗi vừa đúng lúc quay đầu bắt gặp ánh mắt của cô.

Anh còn không nói gì, Lư Dục Hiểu bắt đầu lẩm bẩm giải thích cho hành vi vừa rồi của mình: "Bạn em nói anh rất đẹp trai, hỏi em là anh ăn cái gì lớn lên."

Lư Dục Hiểu cho rằng anh sẽ đi theo hướng của cô mà trả lời "ăn bánh mì", nhưng tư duy của chủ nợ nhà cô lại luôn khác với người thường.

"Em không nghĩ anh đẹp sao?"

"..."

Lư Dục Hiểu giơ tay gãi cổ: "Em cũng cảm thấy anh đẹp trai."

Ánh mắt Thừa Lỗi dừng lại trên ngón tay thon dài của cô một giây, đôi môi mỏng hơi rũ xuống, nhìn qua dường như không quá cao hứng.

Lư Dục Hiểu nhận ra, đột nhiên thu tay lại, ấp úng giải thích: "Xin lỗi, em quên mất."

Trong bữa ăn, Thừa Lỗi không nói gì. Tuy rằng anh luôn trầm mặc ít nói, nhưng Lư Dục Hiểu vẫn nhạy bén nhận ra sự khác thường của anh.

Lư Dục Hiểu ăn hai chén cơm. Cô cố ý tỏ ra ăn rất ngon, đáng tiếc cũng không thể khơi dậy sự thèm ăn của Thừa Lỗi. Anh không động đũa nhiều, ngay cả canh nấm bình thường thích uống nhất cũng không đụng vào.

Lư Dục Hiểu cúi đầu nhìn bụng mình. Bộ sườn xám kén dáng, ăn nhiều một chút sẽ lộ bụng nhỏ. Cô siêu hối hận. Chủ nợ không dỗ dành được mà còn cho cái bụng nhỏ của mình ăn nhiều thức ăn như vậy!

Trên đường về nhà, cô vần luôn suy nghĩ về điều này. Bây giờ cô tốt xấu gì cũng là một người nổi tiếng trên mạng có hơn mười vạn fan, bán sườn xám thì phải giữ vóc người, cô không phải người ăn không béo, nhưng lúc trước dạ dày của cô rất kém, ăn xong liền đi ngoài hết cho nên ăn mãi không mập. Bây giờ đi theo chế độ dưỡng sinh của Thừa Lỗi, dạ dày của cô đã tốt hơn rất nhiều, ăn bao nhiêu thì hấp thu bấy nhiêu, căn bản cô không dám ham ăn.

Lư Dục Hiểu cúi đầu nhìn chằm chẳm điện thoại, ngẩn người một lúc lâu.

Xe ổn định chạy vào chỗ đậu xe, đã dừng lại, Thừa Lỗi lại không xuống xe. Hơi thở trầm thấp của anh đã kéo Lư Dục Hiểu như đang đi vào cõi thần tiên về hiện thực, cô phục hồi tinh thần lại, cuối cùng nhớ tới việc mình còn chưa dỗ dành được chủ nợ nhà mình.

Lư Dục Hiểu nhanh chóng đi xuống xe, vòng qua bên kia, cố gắng tạo cảm giác nhỏ bé, đưa tay mở cửa xe. Ánh mắt Thừa Lỗi vẫn lạnh lùng nhàn nhạt, không có cảm xúc khác.

Anh là một người đàn ông rất giỏi kiềm chế cảm xúc, nếu anh biểu hiện không vui, đó chính là anh đã thiết lập một trạng thái ở mức thấp mới, có thể được hiếu: rất không vui.

Lư Dục Hiểu trở nên táo bạo hơn, chuẩn bị chủ động nắm tay anh.

"Hiểu Hiểu, em lên trước đi." Giọng nói nhẹ nhàng của anh đã làm gián đoạn nỗ lực dỗ dành của cô.

"..."

Lư Dục Hiểu thuận thế vén tóc, giả vờ cô đưa tay chỉ để sửa sang lại tóc, thờ ơ: "Ồ."

Cô đứng sang một bên, nhìn chiếc xe rời đi, chột dạ chạy vào thang máy. Anh đang giận dỗi cô sao?

Lư Dục Hiểu đã cho chính mình nghỉ phép hơn hai tháng. Nghe nói đàn ông lúc không thỏa mãn dục vọng thì sẽ hờn dỗi, đã đến lúc phải dâng hiến rồi. Nhưng Thừa Lỗi không phải loại người có dục vọng cao, cô còn phải hao phí chút tâm tư đi câu dẫn anh mới được.

Lư Dục Hiểu nghĩ đến hình ảnh xấu hổ của cô với bộ đồ ngủ tình thú kia, lập tức bác bỏ đi ý định đó trong đầu. Quên đi.

Lúc Thừa Lỗi trở về, Lư Dục Hiểu vừa tắm rửa xong chuẩn bị trở về phòng. Anh ôm một bó hoa hồng, nhìn thấy cô, cánh tay anh cử động, dường như muốn đưa cho cô. Cho nên anh vừa rồi không phải là tức giận, mà là quên mua hoa ư?

Lư Dục Hiểu do dự một chút, đi tới trước mặt anh, giơ ngón tay chỉ vào hoa tươi: "Có muốn em giúp anh cắm lên không? "

Ánh mắt của Thừa Lỗi khẽ động: "Được."

Anh đưa hoa cho cô.

Lư Dục Hiểu ôm lấy một bó hoa hồng lớn, hai má bị bó hoa làm nổi bật trở nên trắng nõn. Mái tóc dài chưa khô hẳn của cô bồng bềnh, áo ngủ nhung mềm mại, nhìn có chút lười biếng tùy hứng, nhưng lại đẹp đến mức không ăn khói lửa nhân gian.

Ánh mắt của Minh Thời theo bóng dáng của cô mà khẽ động.

Anh chỉ là đi mua hoa, không phải giận dỗi mà bỏ nhà đi, Lư Dục Hiểu thở phào nhẹ nhõm. Trong khi đang cắt tỉa cành hoa bằng kéo, cô nói chuyện với anh: "Tại sao anh thích mua hoa hồng có màu sắc khác nhau vậy?"

"Anh không biết em thích màu gì."

"Em sao?" Lư Dục Hiểu ngẩng đầu lên, trả lời:

"Em rất thích hoa hồng. Còn anh thì sao?"

Thừa Lỗi: "'Anh cũng thích."

Chả trách mỗi một màu anh đều mua cả. Cô dùng nước sạch bảo dưỡng hoa, Lư Dục Hiểu quay đầu, lặng lẽ quan sát biểu tình của người đàn ông bên cạnh, tầm mắt bị anh bắt được.

"..."

Cô đặt chiếc bình trở lại vị trí cũ, giả vờ ra vẻ bình tĩnh: "Vẫn rất xinh đẹp."

"Thích màu đỏ?"

"Vâng." Lư Dục Hiểu nói: "Màu đỏ bình thường vẫn luôn tươi sáng và màu đỏ của Trung Quốc vẫn tươi đẹp như vậy."

Thừa Lỗi gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Trong vài ngày tới, tất cả những gì anh mua vào ngày hôm sau đều là hoa hồng đỏ.

Sáng thứ Bảy. Trong điện thoại di động của Lư Dục Hiểu hiện lên tin nhắn chuyển khoản. Cô sửng sốt vài giây, đếm số o.

100.000 nhân dân tệ.

Gần đây có rất nhiều chuyện, cô suýt chút nữa đã quên mất số tiền khổng lồ nhận được vào ngày mười lăm tháng trước! Lư Dục Hiểu nhìn thời gian. Hôm nay là ngày mùng một.

Trong đầu nhớ tới câu "Anh có thể cung phụng em không?"

Cô ngay lập tức hiểu ra. Khi ăn sáng, Lư Dục Hiểu giống như thuận miệng hỏi: "Anh gửi tiền cho em à?"

Bản thân cô cũng không chú ý tới, hiện tại dáng vẻ cô nói chuyện với Thừa Lỗi rất tùy ý, theo bản năng sẽ không dùng kính ngữ nữa.

Thừa Lỗi bưng đĩa bánh bao thịt trước mặt cô đi: "Ừm."

Gần đây cô ăn có hơi nhiều một chút.

Lư Dục Hiểu: "..."

Anh không phải thích xem cô ăn nhất sao?

Không thích nhìn cũng tốt, vừa lúc cô cũng có chút ăn không nổi. Lư Dục Hiểu buông đũa xuống, lại hỏi: "Tháng trước mười vạn kia, cũng là anh gửi sao?"

Thừa Lỗi: "Ừm."

Lư Dục Hiểu buông thìa xuống, dùng ánh mắt dò xét nhìn anh: "Anh muốn bao nuôi em? Hay là có yêu cầu nào khác?"

"Không có yêu cầu gì." Thừa Lỗi nhìn ngón áp út của cô: "Nếu nhất định phải có, thì coi như là thù lao em đeo nhẫn cưới đi."

Lư Dục Hiểu: "?"

Cô không phải là người cao phong lượng tiết* nhặt vàng mà không tham, một tháng hai mươi vạn, đừng nói đeo một cái nhẫn, để cho mười ngón tay của cô toàn bộ đều đeo cô cũng nguyện ý!

(*) Phẩm hạnh thanh cao.

Nhưng người này là ân nhân của nàng! Yên tâm thoải mái nằm chờ tiền của ân nhân, trong lòng cô cảm thấy không ổn. Lư Dục Hiểu đứng dậy chạy về phòng, lúc đi ra ngón áp út đã có thêm một chiếc nhẫn kim cương.

Cô cười tủm tỉm: "Tháng sau không cần đưa tiền nữa, có giá trị ưu đãi trong mười năm."

Thừa Lỗi dường như không hài lòng với ưu đãi giảm giá của cô. "Không được."

Lư Dục Hiểu nghiêng đầu tiến lại gần: "Có phải anh hiểu sai rồi không?" Đây không phải là cái giá rất ưu đãi sao?

Thừa Lỗi nhìn cô chằm chằm, không nói gì. Lư Dục Hiểu bị anh nhìn chằm chằm làm cho hoảng hốt: "Vậy, anh muốn bao lâu?" Không hiểu cuộc trò chuyện của hai người lại biến thành cuộc mặc cả thời gian.

Thừa Lỗi: "100 năm."

100 năm. Cô hiện tại 25 tuổi. Một trăm năm sau, cô đã 125 tuổi. Cô làm sao có thể sống được đến đó!

Lư Dục Hiểu đột nhiên hiểu ra, anh nói một trăm năm, không phải là có ý cả đời sao. Loại lời nói tình cảm trá hình này cũng không biết có phải lời tỏ tình từ miệng anh nói ra hay không?

Khuôn mặt của Lư Dục Hiểu dần nóng lên. Cô không lên tiếng nữa, chỉ cúi đầu ăn từng ngụm nhỏ chén cháo mà anh nấu từ sáng sớm. Trước kia, cô một chút cũng không thích loại đồ ăn thanh đạm này, gần đây lại từ từ nếm ra các nguyên liệu nấu ăn nguyên chất tuyệt vời trong thức ăn.

Dường như người đàn ông cứng nhắc mà cô từng cho là người máy, khi anh nói những lời tình cảm sến súa quả thực cực kỳ nguy hiểm. Lư Dục Hiểu ăn cái gì cũng thích nhai kỹ nuốt chậm, trái lại Thừa Lỗi ăn rất nhanh, chờ cô ăn xong, anh đã thay xong quần áo đi ra ngoài.

Cô nhìn vào thời gian và biết rằng anh sẽ đến hôn cô. Lư Dục Hiểu chuyên nghiệp đứng ở cửa ra vào chờ anh. Buổi sáng cô cố ý bôi chút kem dưỡng, cũng không biết người đàn ông thẳng tuột này có thể ngửi thấy được hay không.

Thừa Lỗi nhìn thấy cô đứng ở cửa, dường như có chút ngạc nhiên, sau đó đi thẳng đến trước mặt cô. Lư Dục Hiểu cũng không biết vì sao, mỗi một lần anh tới gần, cho dù khoảng cách chỉ có nửa mét, trái tim của cô cũng sẽ không nhịn được đập thình thịch.

Thừa Lỗi giơ tay lên, lòng bàn tay phủ lên sau gáy của cô, nhẹ nhàng kéo cô về phía mình, sau đó, thân hình cao lớn của anh phủ lên, cúi đầu hôn lên trán cô. Có mùi thơm nhàn nhạt chui vào khoang mũi, sáng nay Thừa Lỗi không giống như mọi lần chỉ một chạm đã rời đi, mà đôi môi vẫn lưu luyến mộ lúc trên trán cô.

Hơi thở mát lạnh của anh còn đọng lại trên trán cô, Lư Dục Hiểu nhịn không được mà hồi tưởng lại đêm đó, lúc anh lấp đầy chiếm lấy cô cũng đầy lưu luyến trầm mê như vậy. Ngón tay cô nắm chặt áo khoác của anh.

Tại sao không đi xuống một cHút! Chỉ hôn trán, không hôn một chút ở chỗ khác à?

Lư Dục Hiểu trong lòng có chờ mong, nhưng cô lại rất sợ, không dám hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Một mớ hỗn độn chạy loạn trong đầu cô. Cũng không biết qua bao lâu, lòng bàn tay đang phủ sau đầu cô lại di chuyển đến sau gáy cô.

Lư Dục Hiểu không khỏi rùng mình một cái. Thừa Lỗi giữ chặt gáy cô, đáy mắt tràn ngập cảm xúc quay cuồng, giọng nói của anh khàn khàn: "Hôm nay sao lại ngoan như vậy?"

Lư Dục Hiểu nói một cách thuyết phục: "Hôm nay, em nhận lương rồi."

Anh có chút hơi bất ngờ, qua một hai giây, trong hơi thở trầm thấp phát ra một tiếng cười khẽ cực kỳ phong phú: "Ừm."

Một tiếng hừ nhẹ này cô cảm thấy gợi cảm cực kỳ, nó gãi đến những sự ngứa ngáy trong lòng cô. Lư Dục Hiểu mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào yết hầu sắc bén của anh.

Tuy rằng mỗi ngày, anh đều thường xuyên hôn cô, nhưng mỗi một lần hôn, anh mang đến cho cô sự mới mẻ, kích thích, còn có cảm giác rung động. Đặc biệt là ngày hôm nay.

Cô đột nhiên muốn hôn anh. Hai tay Lư Dục Hiểu vòng ở sau lưng đột nhiên giơ lên cao ôm lấy cổ Thừa Lỗi. Cô nhón mũi chân lên, nhanh chóng hôn lên cằm anh một cái.

Cả người Thừa Lỗi cứng đờ. Đôi mắt sâu không mang theo cảm xúc, giờ phút này sôi trào vô số những ý nghĩ mờ ám. Là kinh hỉ, hay là kinh ngạc, Lư Dục Hiểu cũng không phân biệt được. Biểu cảm của anh nhìn có chút giống như vừa bị một nữ lưu manh thất lễ.

Tóm lại chính là rất khó nói. Lư Dục Hiểu phát hiện mình vẫn không thể thích ứng được với những nghi thức của phương Tây. Hôn anh xong, trái tim cô liền mất khống chế, đập nhanh đến mức giống như muốn nhảy khỏi lồng ngực của cô, so với ăn trộm còn chột dạ hơn.

Cô nghi ngờ cô đã hôn nhầm chỗ. Cô không phải hôn ở trán, cho nên không có khí thế nhã nhặn. Nhưng cô đã cố hết sức để hôn lên trán anh, cô chỉ có thể bay lên trời, hoặc là anh chủ động ngồi xổm xuống thì cô mới có thể hôn được.

Yết hầu của Thừa Lỗi khẽ chuyển động, chần chừ một chút, hỏi: "Hiểu Hiểu, em đang làm cái gì vậy?"

Lư Dục Hiểu: "..."

Cô đang làm gì nhỉ?. Cũng không thể nói cho anh biết, cô không kiềm chế được bản thân của mình!!

"Cái đó có nghĩa là..." Bộ não của Lư Dục Hiểu đột nhiên quay cuồng, ánh sáng đột nhiên xuất hiện: "Ngày mùng một hạnh phúc!"

Thừa Lỗi giơ tay nâng cằm cô lên một chút: "Mùng một thì sẽ như vậy sao?"

Hai tay Lư Dục Hiểu vòng ra sau lưng, lưng dựa vào tủ đồ, vành tai nóng lên, quay mặt ra, vô thức nói bậy: "Đúng vậy." Dù sao anh cũng không hiểu biết Trung Quốc có bao nhiêu lễ hội truyền thống.

"À." Thừa Lỗi đến gần cô, anh rũ mí mắt xuống, con ngươi sáng màu xinh đẹp như một viên ngọc lưu ly phát sáng rực rỡ: "Vậy anh có thể cùng người đàn ông khác đón ngày mùng một không?"

Lư Dục Hiểu: "..."

Lư Dục Hiểu: "Không."

Khóe miệng của Thừa Lỗi khẽ nhếch: "Chỉ cùng em thôi sao?"

"Ừm." Lư Dục Hiểu đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: "Anh cũng chỉ có thể làm như vậy với em. Nếu bị những người phụ nữ khác làm như vậy, sẽ không may mắn."

Nói xong, cô cũng cảm thấy lời nói của mình cũng thật quá ấu trĩ! Dù sao mê tín dị đoan cũng là ngốc, nếu ngốc thì cứ ngốc đi.

Thừa Lỗi nghiêng đầu, khiêm tốn thỉnh giáo: "Là lời chào giữa vợ chồng sao?"

Lư Dục Hiểu lập tức gật đầu theo lời anh: "...Đúng vậy."

Khóe miệng của anh nhẹ nhàng nhếch lên: "Tháng sau, chúng ta còn có thể đón mùng một không?"

Đôi mắt Lư Dục Hiểu sáng lên, luôn cảm thấy cô đang chiếm tiện nghi của anh, trả lời một cách mơ hồ: "Sẽ, có thể có."

"Anh thích lễ hội này." Anh nói.

"Em cũng vậy." Lư Dục Hiểu vừa chột dạ vừa cảm thấy xấu hố, hai má nóng lên như ánh hoàng hôn cuối chân trời: "Rất thích lễ hội này."

Cánh cửa được đóng nhẹ nhàng. Lư Dục Hiểu lúc này mới giật mình -- Có phải vừa nãy cô đã vừa nói "Có"?

! ! Cô nói có!? Cô nói mùng một tháng tới còn muốn hôn anh!?

"..."

Loại cảm xúc này rất vi diệu, Lư Dục Hiểu sợ muốn chết. Không dám ở nhà suy nghĩ lung tung, cô đi dạo một vòng trong cửa hàng, lại gửi wechat xin về trễ, làm bộ cô rất bận rộn không rảnh cùng anh ăn cơm trưa.

Cô không chắc chắn về tinh cảm của mình đối với Thừa Lỗi. Anh có phải đã nhìn chằm chằm vào hành tung của cô hay không? Để chứng tỏ rằng cô thật sự rất bận rộn, Lư Dục Hiểu lại tới cửa hàng thêu.

Sau khi có tiền thu nhập, họ mời một ngôi sao tuyến 18 trong một bộ phim webdrama làm phát ngôn. Không ngờ bộ phim mới của em trai kia phát sóng đột nhiên bùng nổ, khả năng hàng hóa sẽ tăng lên rất nhiều. Lư Dục Hiểu cũng trở nên hot rất nhiều, trở thành nhân vật nổi tiếng với hàng triệu người hâm mộ.

Bởi vì người em trai kia thật sự là quá nóng, ngay cả livestream quảng cáo sản phẩm cũng đã chật cứng người hâm mộ. Lúc trước, khi xem mắt nam MC kia rất xem thường cô, bây giờ lại muốn nịnh nọt chạy tới làm quen với cô, nói muốn hẹn người phát ngôn thương hiệu của cô là khách mời trong phòng livestream của hắn ta.

Hắn muốn kết bạn với cô, cũng nói những lời đánh giá cô rất cao. Lư Dục Hiểu trực tiếp chặn hắn ta.

Trong khi uống trà chiều. Lâm Phồn Tư nói: "Tớ nghi ngờ Thừa tổng đang nâng đỡ người phát ngôn của cửa hàng thêu."

Lư Dục Hiểu: "Anh ấy không làm về tài chính sao?"

Lâm Phồn Tư trêu ghẹo nói: "Chủ nợ nhà cậu làm gì, sao cậu lại hỏi tớ?"

Lư Dục Hiểu nài nỉ: "Tớ nào dám hỏi anh ấy."

Lâm Phồn Tư từ góc độ chuyên môn phân tích một lượt: "Trụ sở tập đoàn MSJ trực tiếp chuyển tới đây, khu văn phòng hai tầng lấy từ đâu ra? Khu đất kia bỏ hoang tận nửa năm, nếu không quen người ta có thể cho ngài ấy chuyển tới đây nhanh như vậy sao? Các doanh nhân chỉ nói về tiền bạc."

Các tòa nhà làm việc ở thành phố Hoằng Hà hơn phân nửa đều là Phó thị khai phá: "Ý của cậu là, chủ nợ nhà tớ có quen biết với Phó Quan sao?"

"Chính là cường long không đè áp địa đầu xà, cho dù khả năng kinh tế của Thừa tổng có hùng hậu thế nào, không có mấy người anh em trong nước, ngài ấy dám trực tiếp đem sự nghiệp nòng cốt của mình từ nước ngoài về sao? Theo tớ nghĩ, quan hệ giữa hai người này không bình thường."

"Còn gì nữa?"

"Một tin tức đáng tin, gần đây tập đoàn MSJ đang mua lại một nền tảng phát sóng trực tiếp trên mạng, chính là đường dây do tổng giám đốc Phó thị lãnh đạo. Ngoài ra, họ có một lượng lớn tiền chảy vào Bộ Đầu tư Trung Quốc, cũng đã được liên lạc với một số công ty, bọn họ sẽ chuẩn bị cho việc sáp nhập và mua lại tất cả."

Nói cách khác, Thừa Lỗi đang có kế hoạch đưa sự nghiệp cốt lõi của mình về nước. Lư Dục Hiểu ăn không quen thức ăn nước ngoài, vừa nghĩ đến sau này không cần phải ra nước ngoài ở lâu dài, trong lòng cô còn cảm thấy rất vui vẻ.

"Hiểu chưa? Chỉ cần có mối quan hệ, có tài chính thì rất dễ dàng nâng đỡ một tiểu minh tinh. Thừa tổng là đang âm thầm ở đằng sau nhờ người giúp cậu đấy, đồ ngốc."

Lời nói của Lâm Phôn Tư kéo Lư Dục Hiểu trở về hiện thực. Cô cắn ống hút, ngẩng đầu lên, giọng nói rầu rĩ: "Cậu càng nói, tớ lại càng cảm thấy anh ấy yêu cô gái đó rất nhiều."

Lâm Phồn Tư không dám nói nữa. Bởi vì hành vi bốc đồng lúc sáng, Lư Dục Hiểu cảm thấy rất xấu hổ nên lúc trưa không đến chỗ anh. Cô về đến nhà, vừa ra khỏi thang máy đã nhận được điện thoại của Thừa Lỗi.

"Sao em không đến văn phòng của anh?"

Giọng nói của cô ôn nhu nhẹ nhàng: "Sợ ảnh hưởng đến công việc của anh."

Thừa Lỗi hỏi: "Em đang ở đâu?"

"Vừa về đến nhà."

"Anh có văn kiện quên mang theo, bây giờ sẽ cho xe đến đón em." Thừa Lỗi hỏi ý kiến của cô: "Mang đến cho anh sau đó chúng ta đi xem phim được không?"

Lư Dục Hiểu đã nhiều năm không đi xem phim rồi. "Được."

Thừa Lỗi nói vị trí cụ thể của túi tài liệu, liền tiếp tục họp. Lư Dục Hiểu vừa rồi quên hỏi anh là cái tủ nào, lại sợ quấy rầy anh đang họp, đành phải lục tủ tìm lung tung. Tìm trong phòng khách, lại vào phòng ngủ tìm.

Cô mở ngăn kéo ra, bên trong chỉ có nửa hộp bao cao su, không có giấy tờ, tài liệu nào. Lư Dục Hiểu không nhịn được có chút suy nghĩ lệch lạc.

- Không phải chứ?

Anh nói đi xem phim, là loại phim mang theo chứng minh thư kia sao!? Tài liệu không mang theo, là ám chỉ không mang theo cái này sao?

WeChat hiện lên tin nhắn của Thừa Lỗi.

L: [Túi giấy da trong thư phòng.]

L: [Em tìm thấy chưa?]

Lư Dục Hiểu: "..."

Là cô suy nghĩ nhiều rồi.

Lư Dục Hiểu đi vào thư phòng, lần lượt kéo từng ngăn tủ ra tìm. Kéo đến ngăn kéo thứ hai của bàn làm việc, thì nhìn thấy một phong bì cũ nằm bên trong, cũng không giống như túi đựng tài liệu, Lư Dục Hiểu chỉ nhìn thoáng qua, không để ý nhiều.

Khi chuẩn bị đóng ngăn kéo, ánh mắt thoáng nhìn thấy biểu tượng trường học quen thuộc trên phong bì. Đây là biểu tượng của trường trung học Tam Trung.

Lư Dục Hiểu theo bản năng đưa tay, cầm lấy phong thư. Dòng người nhận để trống, không viết gì cả. Chắc đã được giữ rất nhiều năm, bởi vì bề mặt của phong bì đã ố vàng.

Nó giống như một bí mật bị bám bụi trong nhiều năm, và nó cũng giống như một lá thư mà chủ sở hữu đã không thể gửi được. Càng có nhiều điều bí ẩn, sẽ càng có thể khơi dậy sự tò mò của con người.

Ma xui quỷ khiến, Lư Dục Hiểu mở phong bì ra. Trên giấy thư chỉ viết một dòng chữ, có thể nhìn ra người viết rất cẩn thận, từng nét đều rất chuẩn mực đến mức giống như được in bản mẫu.

Xiao, anh có thể, thích em không?

Chữ ký người gửi là một chữ cái: L.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro