Chương 14: Ôm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh có thể thích em không?".

Mấy chữ này hiện lên trong đầu của Lư Dục Hiểu, âm thanh đấy lặp đi lặp lại. Thật khó để tưởng tượng một người trầm tính ít nói như Thừa Lỗi lại chủ động tỏ tình với cô gái mình yêu thích.

Càng đáng sợ hơn khi Lư Dục Hiểu nhìn thấy chữ "Xiao" kia.

Anh sử dụng phiên âm, dường như anh không biết nên sử dụng từ nào để thể hiện một biệt danh thân mật cụ thế giữa các cặp vợ chồng nhỏ.

Điện thoại di động sáng lên, Lư Dục Hiểu lấy lại tinh thần, nhìn mấy tin nhắn Thừa Lỗi gửi tới và hai cuộc gọi nhỡ. Hành động của cô dừng lại, đột nhiên lại xuất hiện mong muốn nhìn trộm sự riêng tư của anh.

Trái tim như bị một tảng đá lớn chặn lại, chèn ép đến khó chịu. Cô hít một hơi thật sâu, sau khi bình tĩnh lại, gấp giấy theo đường vân và đặt nó trở lại phong bì.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập của giày da nện bước trên sàn nhà. Lư Dục Hiểu sợ hãi, chưa kịp đứng dậy, giữ nguyên tư thế ngồi xổm quay đầu nhìn về phía cửa thư phòng. Cơ thể cao lớn của Thừa Lỗi đứng ở cửa.

A Phi đi theo phía sau anh, chạy đến thở hổn hển, nhìn thấy Lư Dục Hiểu, A Phi thở phào nhẹ nhõm: "Thừa phu nhân, ngài không sao chứ?"

"Tôi không sao? Có chuyện gì với cậu vậy? "Lư Dục Hiểu nhất thời quên mất trên tay cô đang cầm chứng cứ phạm tội, mờ mịt quay đầu nhìn về phía Thừa Lỗi.

Đôi mắt Thừa Lỗi lạnh lùng, hô hấp có chút dồn dập, bởi vì đi nhanh nên mái tóc trước trán rơi xuống khóe mắt, ánh mắt sáng quắc của Thừa Lỗi nhìn cô.

"Sao không trả lời tin nhắn." Anh thì thầm.

Bắt gặp ánh mắt lo lắng của anh, cảm giác buồn bực trong cô hầu như biến mất, đột nhiên trong đầu lại nghĩ đến thứ gì đó, lại bất thình lình trầm xuống. Cô nắm chặt bàn tay của mình, phong bì trên tay trở thành vật khó giải thích.

Không phải anh đang họp sao? Nãy giờ còn chưa đến nửa tiếng mà anh đã về nhà rồi sao?

"Thừa tổng cho rằng phu nhân gặp phải người xấu." A Phi cố gắng trở nên vô hình, âm thanh từ bên ngoài cửa truyền đến: "Lúc trước Tiêu tiểu thư từng bị bắt cóc, Thừa tổng lo lắng ngài đã xảy ra chuyện, chưa họp xong đã vội vã chạy về đây rồi."

Cuối cùng Lư Dục Hiểu đã hiểu vì sao bên cạnh Thừa Lỗi lại có nhiều vệ sĩ như vậy, chỉ có A Phi mới hiểu được lòng anh, có được nhân viên như này, quả thật xứng đáng được thăng chức.

Vụ án vị hôn thê Trình Nhượng bị bắt cóc rất ầm ĩ, Lư Dục Hiểu cũng có nghe qua. Các vụ án người giàu bị bắt cóc hoặc bị đầu độc cũng không ít, thủ đoạn được trình chiếu trên TV khiến người xem không khỏi lo lắng.

Trong lòng cô cảm thấy có chút hạnh phúc, khóe miệng hơi nhếch lên: "Anh lo lắng cho em à?"

Thừa Lỗi "Ừ" một tiếng.

Lư Dục Hiểu tựa vào tủ chuẩn bị đứng lên, do vừa rồi ngồi xổm quá lâu, chân kia bị tê cứng, không thể đứng dậy được, cô xấu hổ nên đặt mông ngồi xuống đất tiếp.

"....."

Ngay lập tức Thừa Lỗi đi đến bên cô: "Đừng nhúc nhích." Anh cúi xuống, cánh tay xuyên qua nách và chân của Lư Dục Hiểu, từ từ bế cô lên.

"Ngồi xổm lâu chưa?".

Hô hấp của anh đập vào trán cô, trái tim cô run lên: "Cũng, không lâu lắm."

Thừa Lỗi ôm cô lên sofa, cánh tay vẫn giữ nguyên trên người cô, liếc mắt nhìn phong bì trên tay cô, anh giật giật môi, đang định mở miệng.

"Xin lỗi!" Lư Dục Hiểu phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Cô chủ động thừa nhận sai lầm: "Em không cố ý đọc...thư tình của anh"

"Xem xong chưa?" Thừa Lỗi vẫn chưa buông tay, bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy ý nghĩa sâu xa, giống như mang theo sự mong chờ nào đó.

Không biết A Phi đã trốn đâu rồi, trong thư phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Lư Dục Hiểu bị Thừa Lỗi ôm vào trong ngực, hơi thở của anh bắt đầu gấp gáp, hai người ngồi tư thế trông rất ái muội, có chút sát vào nhau, xém chút đã làm chuyện không thể miêu tả.

Lư Dục Hiểu kéo váy xuống, gấp gáp đến miệng lưỡi khô queo, trong tiềm thức anh đem sự "kỳ vọng" để thử sự thành thật của cô, giống như "Thật thà sẽ được khoan hồng, chống lại sẽ bị trừng trị".  Chủ nợ đã biếu hiện rõ ràng như vậy rồi, cô làm sao dám giấu diếm.

Lư Dục Hiểu thẳng thắn: "Em đọc xong rồi, một chữ cũng không thiếu."

Thừa Lỗi chăm chú nhìn cô, giống như đang chờ biểu hiện sau khi xem.

Lư Dục Hiểu đều thầm nghĩ: "Cái này anh viết khi học cấp 3 à? Trường trung học của em rất nghiêm khắc, nếu bảo em viết thư thì em chắc chắn sẽ viết rằng em yêu anh giống như bác nông dân yêu ngô."

Thừa Lỗi vẫn thản nhiên nhìn cô, ánh mắt trong suốt không thấy đáy. Anh dường như đang chờ đợi câu trả lời cuối cùng.

Lư Dục Hiểu quan sát biểu cảm của anh, cuối cùng tổng kết lại: "Chữ viết rất tốt, viết cũng rất ngắn gọn rõ ràng, nhìn cũng ... không quá xấu hổ. Trông ... khá tốt."

Thẳng thắn là thẳng thắn, qua loa cũng chỉ để lấy lệ. Thừa Lỗi vẫn nhìn chằm chằm vào cô.

Lư Dục Hiểu: "..."

Thiếu chút nữa quên mất "robot" có thể nhìn thấu tâm tư! Cô chột dạ liếm môi, cảm thấy không thể lừa được nữa. Cho dù có chuyển đề tài cũng không thay đổi được sự thật rằng cô là người đã rình mò bí mật của người khác.

Lư Dục Hiểu không đấu tranh nữa, chân thành xin lỗi: "Xin lỗi, em..."

"Không sao." Thừa Lỗi nói.

Lư Dục Hiểu đã chuẩn bị sẵn các câu từ, kết quả lại bị anh nói trước: "Không sao", cô có chút không kịp phản ứng. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tội nhìn anh.

Đối diện với ánh mắt của cô, biếu cảm Thừa Lỗi cực kỳ mất tự nhiên, anh rũ mắt xuống, giống như người làm sai là anh.

"Em biết hết rồi sao?" Thừa Lỗi hỏi: "Có chỗ nào không hiểu cần anh giải thích không?"

Chỉ có mấy chữ như vậy, cũng có chỗ khó hiểu sao? Chỉ là một loại tình cảm học sinh chưa kịp phát triển đã chấm dứt mà thôi.

Lư Dục Hiểu cân nhắc hai giây, ánh mắt liếc về phía anh: "Vậy tại sao, anh lại giữ cho riêng mình?"

Vì không có dũng khí đưa sao?

Thừa Lỗi: "Gửi không kịp."

"Không gửi kịp." Lư Dục Hiểu quan sát biểu hiện của anh: "Người đó đã đi rồi à?"

Thừa Lỗi nhìn cô. "Ừm."

Lư Dục Hiểu đột nhiên có chút đồng tình với anh.

"Có gì muốn hỏi nữa không?"

Lư Dục Hiểu lắc đầu: "Không có." Người cũng đã đi rồi, còn nhắc đến những chuyện cũ kia làm gì.

Anh đột nhiên yếu thế, cô hỏi gì liền đáp nấy, ngược lại Lư Dục Hiểu vào thế cây ngay không sợ chết đứng. Cô là vợ hợp pháp của anh! Những mối quan hệ trước kia bị cô phát hiện, người thiệt thòi vốn là anh!

Cảm giác kiêu ngạo này chỉ duy trì một giây. Cô còn nợ hơn một triệu, lấy đâu ra dũng khí nổi giận với chủ nợ? Biểu cảm của Lư Dục Hiểu chợt vụt tắt, ánh mắt ủy khuất hướng về phía Thừa Lỗi.

Thừa Lỗi đưa tay nâng cằm cô lên, đôi mắt lạnh lùng sắc bén như băng trở nên ôn hòa, ánh mắt chú tâm lại giàu tình cảm: "Hiểu Hiểu, em có gì muốn nói với anh không?"

Âm thanh của anh rất nhẹ nhàng, hỏi một cách cẩn thận, cẩn thận như lúc cô hỏi về chuyện cô gái kia. Ngay từ đầu Lư Dục Hiểu đã biết cuộc kết hôn này của anh không đơn giản, cũng đoán được một phần nào đó, bây giờ chỉ vì một bức thư tình mà đã nắm thót anh tỏ vẻ giận dỗi.

Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng phản ứng của thân thể lại không giống. Lư Dục Hiểu sơ ý bộc lộ tính cách ghen tuông bất thình lình kia, lại cực lực tỏ ra cô không phải loại người không thể chịu đựng được chuyện chồng có bạn gái cũ.

"Hồi trẻ ai cũng có một người mình thích mà, đúng không? Chuyện này... em không để tâm."

Ánh mắt Thừa Lỗi ảm đạm, có chút bị tổn thương. Anh chấp nhận gật đầu: "Ừm."

Sau một vài giây, anh hỏi: "Em đã thích ai bao giờ chưa?"

Lư Dục Hiểu "Hả" một tiếng qua loa, trầm tư suy nghĩ xem hồi trung học cô từng thích ai. Phải mất một giây mới xong, nếu không nhanh chóng nghĩ ra, chẳng phải đang tự vả mình sao.

Cô thò đầu hỏi: "Có thiện cảm thì có tính không?"

Ánh mắt Thừa Lỗi trầm xuống, lạnh nhạt nói: "Không cần trả lời."

Lời là anh hỏi trước, lúc này lại không muốn nghe, chẳng lẽ có khúc mắc ở trong lòng? Lư Dục Hiểu không biết chuyện gì đã xảy ra với anh, cô cúi đầu, cảm thấy có lỗi trong lòng.

Chỉ trong vài giây Thừa Lỗi đã nhận ra cảm xúc nhỏ bé của cô: "Sao trông buồn bã vậy?"

Chính cô còn không thể giải thích được cảm xúc của chính mình, cô gái kia cũng không còn, cô còn để ý cái gì? Người đàn ông tốt đến vậy, ai lại không sợ bị cướp đi chứ? Huống chi lúc đó cô còn chưa xuất hiện.

Cảm xúc này đến nhanh nhưng đi cũng nhanh. Ngược lại cô càng để ý đến phản ứng vừa rồi của anh, Thừa Lỗi lúc lạnh lùng, trông có chút đáng sợ.

Cô bĩu môi: "Anh không hài lòng em chỗ nào à?"

Ngẫm lại cũng đúng, bỏ tiền lấy vợ về còn bị đuổi đi ngủ phòng khách. Còn yếu đuối, vừa chạm vào liền kêu đau, ngay cả nghĩa vụ vợ chồng cũng không thực hiện được.

"Không có." Thừa Lỗi nhẹ nhàng nói: "Đói bụng không?" Rõ ràng anh không biết cách dỗ dành người khác như thế nào, trực tiếp chuyển đề tài: "Đi thay quần áo đi, chúng ta đi ăn cơm."

Lư Dục Hiểu thấy tình huống trở nên khá hơn,

"Ồ" một tiếng, từ trên ghế sofa nhảy xuống.

Ánh mắt nhìn anh, động tác thần tốc nhét phong thư trở lại ngăn kéo, chạy về phòng ngủ như chạy trốn. Bữa tối trong bầu không khí lúng túng dưới ánh nến chập chờn. Lư Dục Hiểu đã làm những điều tồi tệ, chột dạ đến mức không dám gắp thịt ăn.

Thừa Lỗi vốn đã ít nói, đêm nay còn đặc biệt im lặng. Anh không nói lời nào, Lư Dục Hiểu ngay cả món tráng miệng sau bữa ăn cũng không dám ăn.

Cô cúi đầu uống canh từng ngụm nhỏ, thâm nghĩ anh có thể khó chịu vì cô đụng vào đồ của anh, chẳng qua cho cô chút mặt mũi trước mặt A Phi nên mới không nói gì.

Tuy rằng thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng cũng nhìn ra được Thừa Lỗi là một người rất cố chấp. Nếu mà không phải vì người mình thích đã không còn, anh tuyệt đối sẽ không tìm cô thế thân.

Lư Dục Hiểu cũng không biết nên an ủi người như thế nào, nói không chừng hiện tại Thừa Lỗi vốn không muốn nhìn thấy cô. Anh duy trì vẻ hài hòa đi ra ngoài ăn cơm, chỉ để duy trì phong thái lịch lãm, cô mà mở miệng, chỉ khiến anh thêm mất hứng.

Cô sẽ không khiến mình mất mặt, trang trọng gắp một miếng thịt bò, cùng anh tế lễ mối tình đầu đã mất. Hai người rất ăn ý, không ai nhắc đến bức thư tình kia nữa.

Lư Dục Hiểu cho rằng phim đã sắp chiếu, kết quả là sau khi cơm nước xong, Thừa Lỗi liền dẫn cô lên lầu bốn, sau đó đi lấy vé. Ngay cả chuyện buồn cũng không thay đổi được lịch trình chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của anh.

Thừa Lỗi chọn bộ phim có diễn viên họ Thẩm mà Lư Dục Hiểu hâm mộ, toàn bộ quá trình trong phim đều cười dày đặc, hậu kỳ thì vừa cười vừa khóc, tâm trạng của Lư Dục Hiểu cũng theo diễn biến kịch bản, lúc thì cười haha, lát thì ô ô ô.

Lư Dục Hiểu cười đến mỏi mệt, dừng lại tìm nước uống, đảo tầm mắt lơ đãng qua người đàn ông bên cạnh, chú ý tới biểu cảm hờ hững không hề thay đổi của anh.

Lư Dục Hiểu: "...."

Không thể tưởng tượng nổi người đó có thể không tỏ ra một chút cảm xúc nào khi xem một bộ phim hài!

Lư Dục Hiểu nghi ngờ Thừa Lỗi "Get" không nối những điểm cười của quốc ngữ. (Ý nói nam chính không hiểu bộ phim đang nói gì vì khác ngôn ngữ.)

Cũng có thể là nhớ tới mối tình đầu quá cố của anh, đau lòng đến chết lặng.

Xem phim xong, Thừa Lỗi nói sẽ trở lại văn phòng. Lư Dục Hiểu ngoan ngoãn đi theo anh lên lầu.

Thừa Lỗi bình thường đối với cô rất nhẹ nhàng, nhưng khí thế của anh ở bên ngoài thật sự rất lạnh lùng, đặc biệt là đôi mắt cực kỳ tĩnh lặng kia, khi không có biểu cảm thì đuôi mắt nhướng lên, xinh đẹp đến chết người.

Áp suất trong thang máy thấp đến mức làm cho người ta có cảm giác bí bách, Lư Dục Hiểu không dám hó hé một lời.

Cô liếc mắt nhìn gương mặt của người đàn ông, sống mũi cao, góc cạnh rõ ràng, xương quai hàm tuyệt mỹ, không chê vào đâu được, nhưng không có được cảm xúc, giống như một người máy vô cảm.

Cửa thang máy mở ra. Bàn tay của Lư Dục Hiểu bị "người máy" bên cạnh nắm lấy, lòng bàn tay anh ấm áp, hoàn toàn khác với biểu cảm lạnh lùng của anh, bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cô, dẫn cô đi về phía văn phòng.

Lư Dục Hiểu nhìn anh với sự bối rối. Nhận thấy được ánh mắt của cô, Thừa Lỗi nghiêng đầu nhìn cô.

Cô lập tức nháy mắt lấy lòng, nắm lấy tay anh: "Không còn giận à?"

Thừa Lỗi rũ mắt, ánh mắt nhìn cô trước sau như một, cảm xúc dịu dàng vừa rồi phảng phất xung quanh chỉ là ảo giác của cô. "Không."

Lư Dục Hiểu đâm chọt anh: "Rõ ràng đang tức giận."

Thừa Lỗi dừng lại trong hai giây. "Rõ ràng là không có tức giận."

Lư Dục Hiểu: "..." Không nói gì.

Tuy rằng cô không phải loại người đặc biệt mẫn cảm, nhưng cũng không đến mức không cảm nhận được cảm giác của người kế bên. Ngày đầu tiên sống chung, anh tỏ vẻ không thích người khác chạm vào đô của anh, cô không chỉ chạm vào, mà còn mở phong bì ra nhìn trộm.

Lư Dục Hiểu đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu như là thư tình cô viết cho đối tượng thầm thương trộm nhớ lại bị người khác nhìn trộm, cô nhất định sẽ muốn gin ngời diệt khấu! Nghĩ đến đây, cô cảm thấy khả năng kiềm chế cảm xúc của Thừa Lỗi thật sự là siêu phàm.

Nhớ đến huy hiệu trường học ở trên phong bì. "Anh học năm 3 đại học ở trường Tam Trung sao?"

Lư Dục Hiểu hỏi.

"Học qua một năm."

Lư Dục Hiểu cười: "Đây là duyên phận phải không? Em đã học hai năm ở đó."

Thừa Lỗi: "Biết mà."

Lư Dục Hiểu kinh ngạc nói: "Anh biết sao?"

"Ừm, em nghỉ học trong học kỳ 2."

Trường Tam Trung là trường quý tộc, ba của Lư Dục Hiểu tặng hai tòa nhà cho trường học, Lư Dục Hiểu vừa có tiền lại là người trọng nghĩa, lúc ấy ở trường cũng được xưng là nhân vật làm mưa làm gió. Sau đó ba cô phá sản, Lư Dục Hiểu đột nhiên bỏ học, ở trường Tam Trung không một ai biết chuyện này.

"Hai chúng ta không chỉ là cựu sinh viên mà còn là bạn cùng lớp sao?"

"Ừm." Thừa Lỗi dường như không muốn nhắc đến quá khứ.

Sự việc đã trôi qua mười năm, Lư Dục Hiểu cảm thấy không có gì không thể nói: "Cha em bị chính anh em và người phụ nữ tốt nhất gài bẫy, nhưng cũng là ông tự nguyện."

Sau khi kết hôn, cô trở nên vui vẻ hơn nhiều, giống như trở về trạng thái vô tư khi còn trẻ. "Người phụ nữ kia chính là mẹ ruột của em, người thì đánh người thì cam chịu."

Thừa Lỗi không có gì bất ngờ, giơ tay lên, lòng bàn tay dừng ở đỉnh đầu cô, xoa một cái trấn an, nhẹ giọng nói: "Tất cả đã qua rồi."

Lư Dục Hiểu nghiêng đầu, cô tham lam cọ vào trong lòng bàn tay anh: "Sao em chưa từng gặp anh qua bao giờ?" Anh đẹp trai như vậy, làm sao cô lại không có ấn tượng.

Cô xoa vào tay anh một cách khéo léo như một đứa trẻ con, Thừa Lỗi kéo cô về phía anh, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Lư Dục Hiểu giật mình, ngẩng đầu ngạc nhiên nói: "Đây là, nụ hôn thay cho sáng mai sao?"

Thừa Lỗi sửng sốt, đột nhiên cười khẽ một tiếng. Lư Dục Hiểu không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên cười, trong chớp mắt ngơ ngác, còn chưa kịp bắt được nụ cười của anh thì đã kết thúc.

".....! "

Cảm thấy đã bỏ lỡ một trăm triệu!

Văn phòng rộng rãi sáng sủa, ngoài cửa số ánh đèn rực rỡ, mỗi một ngọn đèn trong tòa nhà văn phòng nằm ở khu CBD của thành phố đều giúp ích cho những nhân viên làm đêm.

Trình Nhượng từ phòng trà đi ra, an nhàn nói: "Dỗ người ta lâu đến vậy sao? Anh họ, anh có được không đấy." Nói xong mới chú ý Lư Dục Hiểu đang đứng kế bên.

Anh ta ho nhẹ một tiếng: "Chị dâu cũng ở đây à?"

Lư Dục Hiểu thấy mình như làn sương mù vô hình, mỉm cười gật đầu: "'Trình tổng."

"Chị dâu không cần khách sáo như vậy, em chỉ là em thôi."

Lư Dục Hiểu đoán được hai người này chắc là muốn nói chuyện công việc, tự giác buông tay Thừa Lỗi ra: "Hai người nói chuyện đi, em ra ban công tham quan một chút."

Thừa Lỗi dặn dò cô: "Đừng đi quá xa."

"Ừm."

Trình Nhượng giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Chờ anh hết 2 tiếng 52 phút, tính thêm tiền tăng ca nhá?"

Thừa Lỗi đưa túi tài liệu cho anh ta: "Em mà thiếu tiền ư?"

"Thiếu chứ, nhà cửa đều đã bán rồi."

Thừa Lỗi nói: "Chỉ để theo đuổi em gái của anh, cậu thật sự là không từ thủ đoạn."

"Gần đây thành ngữ của anh họ dùng không tệ, chị dâu dạy anh đúng không?" Trình Nhượng cười một tiếng: "Nhưng mà, vẻ mặt thả thính thất bại của anh, trông cũng không ổn lắm."

Thừa Lỗi quay đầu nhìn về phía Lư Dục Hiểu đang đứng sát cửa sổ chơi điện thoại di động, trả lời: "Cô ấy đang ở bên cạnh anh."

Lời này vừa giẫm lên chỗ đau của Trình Nhượng, cậu ta hừ nhẹ một tiếng: "Ở bên cạnh mà lại bị đuổi ra phòng khách ngủ sao? Cũng như nhau thôi."

Lư Dục Hiểu dạo một vòng, lúc trở về thì nghe thấy những lời này. Cô giả vờ không nghe rõ, tiếp tục giơ điện thoại chụp cảnh đêm. Nghe thấy hai người đàn ông nói lời tạm biệt, Lư Dục Hiểu mới xoay người đi về phía Thừa Lỗi.

Cô nhìn về phía thang máy: "Sao Trình tổng đi rồi?"

Thừa Lỗi: "Giận nên rời đi."

Lư Dục Hiểu: "Tại sao cậu ta giận?"

Thừa Lỗi nhìn chằm chằm cô hai giây, khóe miệng rũ xuống: "Hiểu Hiểu, đây là vấn đề mà em gái anh nên quan tâm."

Ý nói: Cô nên quan tâm chồng nhiều hơn.

Lư Dục Hiểu hiểu ý, ánh mắt hơi cong lên, kéo cổ tay anh, tìm đề tài lung tung: "Bộ phim tối nay có hay không?"

"Hay."

Vậy sao anh lại có gương mặt thờ ơ!

Lư Dục Hiểu vẫn mỉm cười: "Em nghe nói, khi còn nhỏ sức khỏe của anh không tốt? Dây thân kinh trên mặt có phải cũng ...?" Cô dừng một chút, khéo léo chuyển từ "tê liệt" thành: "Bị tổn thương, nên không thể biểu đạt vui buồn?"

Ngay lập tức Thừa Lỗi giải thích: "Muốn xem anh cười?"

Cô ngước mắt lên nhìn vào ánh mắt anh, gật đầu: "Muốn!"

"Tại sao?"

"Anh và mẹ rất giống nhau." Lư Dục Hiểu liếc nhìn anh, cười nói: "Muốn xem nụ cười có má lúm đồng tiền với răng nanh của anh."

Nghe cô gọi mẹ anh bằng "mẹ", trong nháy mắt anh liên trở nên ôn hòa. Khóe miệng anh có chút cong lên: "Không có má lúm đồng tiền."

Lư Dục Hiểu mím môi cười: "Em biết ngay mà, anh ngầu như vậy sao có thể có được thứ đáng yêu như má lúm đồng tiền chứ."

"Mẹ lớn có tên là Lê Oa."

Lư Dục Hiểu: ".."

Nhắc đến mẹ, áp lực của anh cuối cùng cũng tiêu tan. Lư Dục Hiểu thở ra một hơi, chuyện rình mò thư tình cuối cùng cũng miễn cưỡng cho qua. Buổi tối, Lư Dục Hiểu hoàn toàn không buồn ngủ. Những lời nói của Trình Nhượng ở văn phòng vẫn luôn xoay quanh trong đầu cô.

Cô cũng không biết làm sao Trình Nhượng biết được cô và Thừa Lỗi đang ngủ riêng, cảm thấy đã khiến anh mất mặt. Đây vốn là nhà của anh, sau khi cô dọn vào, ban công nhà và rèm cửa phòng ngủ đều đổi thành màu sáng mà cô ưa thích.

Lư Dục Hiểu luôn cảm thấy mình đang chiếm tổ chim ác. Cô luôn tránh xa mọi người bằng cách giả vờ, sao những lúc này lại không hạ giọng mở miệng kêu anh trở về.

Lư Dục Hiểu nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, rón rén đi đến bên cửa, kéo cửa ra một khe hở, âm thầm quan sát phía đối diện. Cửa phòng khách không đóng, rèm cửa sổ đang mở, bầu trời đêm tối đen bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có ánh đèn nhấp nháy vài cái.

Thừa Lỗi bưng ly nước trên tay, quay lưng về phía cô, bóng anh bị ánh đèn kéo dài, mơ hồ lại cô độc. Lư Dục Hiểu đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc, muốn nhào đến gọi anh trở về ngủ.

Cô kiềm chế lại. Cô không khóa cửa, lướt qua Thừa Lỗi một cách khép nép, lăn vào trong cùng nằm xuống. Cô xoay người ra ngoài và nhìn thấy một lọ thuốc đặt trên bàn cạnh giường ngủ.

Đó là lọ thuốc trước kia bác sĩ kê đơn cho cô bôi ngoài da, do cô quá lười biếng, ba ngày dùng một lần, sau này đỡ hơn thì không dùng nữa, quên cất đi.

Lư Dục Hiểu sửng sốt, đột nhiên nhận ra chuyện gì, có phải lúc Thừa Lỗi nhìn thấy thuốc này cho rằng cô chưa khỏi, nên vẫn ngủ ngoài phòng khách?

Mỗi ngày anh đều vào lấy quần áo, bình thuốc này để đây lâu như vậy, anh nhất định là đã nhìn thấy. Cũng không biết tâm lý cô như thế nào, Lư Dục Hiểu lập tức xoay người ngồi dậy, mang dép lê, cầm bình thuốc đi ra ngoài.

Buổi tối hôm nay Thừa Lỗi không biết bị cái gì, anh vừa mới dọn dẹp xong máy ép trái cây, rửa sạch hoa quả cho sáng mai, đem từng trái từng trái bỏ vào tủ lạnh. Lư Dục Hiểu đi xuống lầu, cố ý đi đường vòng trước mặt anh. Sau đó, ném lọ thuốc vào thùng rác trước mặt anh.

Lư Dục Hiểu lặng lẽ quay đầu lại, xác nhận anh đã nhìn thấy, mới chậm rãi đứng ở bên cạnh anh rửa tay: "Đã hết hạn rồi." Cô đã khỏe từ lâu rồi! Thuốc đã hết hạn!

Thừa Lỗi đưa cho cô một mảnh giấy để lau tay. "Cần mua giúp em không?"

Lư Dục Hiểu: ".." Cô có chút uể oải, hơi ghét bản thân.

Vì đàn ông, cô lại phải diễn một kịch bản như vậy! Còn diễn hỏng nữa.

Lư Dục Hiểu bắt đầu tức giận với chính mình, không có biểu cảm gì mà "Ồ" một tiếng, lạch cạch: "Không cần mua, không cần dùng nữa rồi."

Cô trở về phòng, đóng cửa lại chui vào chăn và đấm gối. Cô bị điên rồi sao?? Rốt cuộc cô đang làm gì vậy!!

"Hiểu Hiểu." Thừa Lỗi gõ cửa bên ngoài: "Anh vào nhé?"

Anh vừa dứt lời, tay nắm "lạch cạch" một tiếng. Lư Dục Hiểu dừng động tác lại, đột nhiên lật chăn lên. Thừa Lỗi đã tắm rửa xong, trên người mặc đồ ngủ, anh tiện tay đóng cửa phòng lại, động tác thản nhiên giống như trở về phòng mình.

Mặc dù đây là phòng của anh.

Mấy ngày nay Lư Dục Hiểu đều ra ám hiệu cho anh, mỗi đêm để lại cho anh nửa tấm chăn. Anh rốt cuộc cũng trở về, Lư Dục Hiểu lại cảm thấy có chút hổ thẹn. Tự nhiên, lại nghĩ đến chuyện tiếp sau đó. Cô ngẩng đầu, chú ý lọ thuốc vừa rồi cô vứt đi đang nằm trong tay Thừa Lỗi.

Lư Dục Hiểu: "??"

"Chưa hết hạn." Thừa Lỗi đặt chai thuốc trở lại vị trí cũ, giọng nói trầm thấp và gợi cảm: "Giữ lại để sử dụng lần sau."

Ờ. Thì ra là vào đưa thuốc. Lư Dục Hiểu liếc anh một cái. Cô vừa mới chui ra khỏi chăn, mái tóc dài bồng bềnh, váy lộn xộn, đôi chân thon dài đặt trên chăn đen, càng khiến đôi chân trông trắng hơn hẳn.

Ánh mắt Thừa Lỗi dần dần tối sầm. Trong vài giây. Anh thu hồi ánh mắt của mình và nói: "Chúc ngủ ngon."

"Chờ một chút!" Lư Dục Hiểu nghiêng người về phía trước, hai ngón tay tinh tế kéo tay áo Thừa Lỗi, cô cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Lần sau, là khi nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro