Chương 22: Cao trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ký ức quay trở lại mùa hè mười năm trước. Buổi trưa, nhiệt độ trên đường phố cao đến mức chỉ cân đập một quả trứng xuống đường, qua một lát nói không chừng quả trứng đó có thể ăn được luôn.

Lư Dục Hiểu đi bộ trên đường bằng chân trần.

Mười lăm tuổi là thời kỳ nổi loạn đỉnh cao của cô, chỗ nào càng nóng chân cô càng đi đến chỗ đó, cho dù có nóng bỏng cô cũng có thế đi được, khuôn mặt không hề biến sắc, như vậy càng làm nổi bật phong cách khác thường của cô.

Dưới ánh mặt trời, đuôi mắt của cô gái nhỏ hơi cong lên, chiếc mũi nhỏ gọn, đôi môi không cần tô son cũng hồng. Cô buộc hai bím tóc đuôi ngựa, cằm nhọn kiêu ngạo nâng lên. Kiểu tóc khoa trương như vậy lại bị nàng khống chế được, không những có vẻ nghịch ngợm đáng yêu mà còn vô cùng xinh đẹp.

Cô hướng về phía một đám nam sinh hư hỏng, tự giới thiệu: "Đúng vậy, tôi chính là, nữ chiến binh xinh đẹp, Lư Dục Hiểu!"

"Úi chà! Đây không phải là con nhóc năm nhất ( tương đương với lớp 10) kia sao?"

Lư Dục Hiểu kiêu ngạo mà nheo mắt lại, dưới làn váy đôi chân thon dài đá một cái, cành cây bên cạnh bị đạp gãy "cạch" một tiếng.

"Trời ạ? Con nhóc này biết võ công!" Mấy tên nam sinh sợ tới mức chạy loạn cả lên.

Chờ đám kia chạy đi, Lư Dục Hiểu "Tê" một tiếng, nhảy dựng lên nhanh chóng đứng vào trong bụi cỏ: "Mẹ nó, nóng chân."

Cậu Trần gầy gò vội vàng cầm sách giáo khoa quạt gió giúp Lư Dục Hiểu: "Chị đại, sao cậu lại đứng ở đó?" Nhìn thôi cậu cũng cảm thấy rất nóng.

Lư Dục Hiểu: "Đó không phải là vì giày tớ bị rơi sao!"

"Vậy cậu cũng không thể để chân mình nóng như vậy chứ!"

Lâm Phồn Tư nhặt giày của Lư Dục Hiểu về, lẩm bấm nói: "Không phải có đường lớn sao, tại sao phải trèo qua bức tường vỡ kia. Nếu không trèo qua nó, giày cũng không bị bay đi, cậu cũng không bị bỏng chân khi giữ tư thế đó."

Lư Dục Hiểu: " Ngầu nha. Vả lại, tớ không trèo qua bức tường vỡ kia, cành cây kia cũng sẽ không kịp thời mà gãy nhanh như vậy được! Các cậu còn đi đánh nhau, rồi phải đi tập huấn. Điều này không phải rất tốt sao?"

"Ngầu thì ngầu, chân cậu bỏng đỏ hết lên rồi."

"Sách bài tập đâu? Lão Vương chạy đi mách lẻo với bố tớ, hôm nay tớ phải đến sân thể dục nhỏ để học thêm rồi."

"Ớ đây." Lâm Phồn Tư lấy bài tập toán từ trong cặp ra: "Thật là, tranh một cái bàn tập đánh bóng bàn thôi mà cậu cũng có thể đánh nhau với người ta."

"Như một tiểu oán phụ vậy." Lư Dục Hiểu thuận tay cởi đồng phục học sinh của Lâm Phồn Tư, khoác lên vai: "Tớ mượn đệm tay, ngày mai trả lại cho cậu."

Ngoại trừ buổi chào cờ vào thứ Hai Lư Dục Hiểu sẽ mặc đồng phục học sinh, những ngày còn lại luôn luôn mặc những chiếc váy hàng hiệu xinh đẹp. Phần lớn cơ thể nữ sinh trung học còn chưa phát triển, cách ăn mặc cũng rất bảo thủ, các nữ sinh làm nên khiến cho Lư Dục Hiểu trở nên phá lệ xinh đẹp.

Cô giống như một cô gái hư hỏng phá vỡ kỷ luật, lại giống như một tiểu yêu nữ lạc vào nhân gian của đám yêu tinh mà huyễn hóa phi thăng. Tuyệt đối sẽ không phải là nữ sinh ngoan ngoãn dè dạt nghe lời.

Ngoại trừ cơ thể phát triển nhanh, dậy thì sớm ra, năng lực lãnh đạo của cô cũng rất tuyệt, đánh nhau thì giống như nam tử Lương Sơn, được mọi người đặt cho biệt danh là Lư Phần Phần(1).

(1)Phần trong "mộ phần": Mọi đặt biệt danh cho nữ9 vì đụng đến cô là vào mộ ngôi đó.

Ai chặn đường của cô, người đó vào ngày mai sẽ trở thành một nấm mồ. Sân thể dục nhỏ rất ít người lui đến, chủ yếu là bị đám giáo bá(2) vừa rồi chiếm để hút thuốc. Hiện tại đã bị Lư Dục Hiểu đoạt lấy, trở thành căn cứ bí mật của cô để chép bài tập.

(2)Học sinh hư.

Nhưng mà có thể nhận thấy căn cứ bí mật không tên tuổi này của cô còn chưa khai hỏa nên vẫn còn mấy đám giáo bá có thói quen trốn tới đây hút thuốc, làm việc xấu.

Lư Dục Hiểu đang hăng say chép bài, thậm chí còn chép ra một chút ý tưởng giải đề, một tiếng động hùng hùng hổ hổ cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.

Cô không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, nhìn xuống phía sân bóng. Bên cạnh sườn đồi nhỏ phía dưới, có mấy nam sinh hút thuốc đang vây quanh đấm đá một nam sinh mập mạp. Lư Dục Hiểu nhận ra một người trong đó tên là Lưu Nhị Ma Tử.

Tận mắt chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn này, Lư Dục Hiểu không có lý do gì mà ngồi yên không để ý tới. Cô xắn tay áo chuẩn bị đi tới, vừa đi hai bước cô đột nhiên bình tĩnh lại. Một mình cô, khẳng định không đánh thắng được năm người bên đối phương, chẳng khác nào đưa đầu cho địch.

Lư Dục Hiểu lấy điện thoại từ trong túi ra, bắt đầu gọi cứu binh. Cô chuẩn bị nơi ẩn núp trước, đàn em của cô chạy đến đây lâu nhất chỉ có năm phút.

Sau khi gửi tin nhắn, cô mang theo túi xách của mình. Xoay người trong chớp mắt, Lư Dục Hiểu vô tình bắt gặp một đôi mắt cách đó không xa. Màu sắc của đôi mắt kia rất nhạt, nó phát ra cơn thịnh nộ cố chấp mãnh liệt, nhưng khoảnh khắc nhìn về cô lại toát ra vẻ cầu xin hèn mọn.

Ngay lúc đó, Lư Dục Hiểu quyết định cứu cậu ta, cho dù cô biết tay không nhất định sẽ đánh không lại mấy tên giáo bá kia. Lư Dục Hiểu ném đồng phục học sinh sang một bên, nhảy xuống sườn đồi.

Cô mặc một chiếc váy trắng, giống như một vệt ánh sáng từ trên trời giáng xuống, rơi xuống đất biến hóa huyền ảo thành tiếu tiên nữ.

"Này!" Âm thanh trong veo mang vẻ kiêu ngạo đến cực điếm: "Solo hay đấu nhóm?"

Tiểu tiên nữ vừa mở miệng, phong cách thay đổi đột ngột.

Là một tiểu mỹ nhân, đáng tiếc là khó lôi kéo lừa gạt. Các giáo bá chỉ thích những cô gái ngoan ngoãn ngốc nghếch một chút, dễ lợi dụng, cũng dễ lừa gạt. Những tiểu yêu nữ xinh đẹp như Lư Dục Hiểu tất nhiên sẽ không phù hợp với thẩm mỹ của bọn họ.

Một nam sinh trên tay cầm điếu thuốc quay đầu: "Mẹ nó mày là ai? Bớt xen vào việc của người khác."

Lư Dục Hiểu mân mê ngọn tóc cột đuôi ngựa, cười tủm tỉm: "Lư gia của mày."

"Con mẹ nó, Lư Phần Phần đến rồi." Lưu Nhị Ma Tử câm cặp sách bỏ chạy.

"Mẹ nó, nó là ai?"

"Con gái của ông chủ than mỏ!"

Mấy nam sinh khác không rõ tình huống, nhưng nghe giọng nói run rẩy của Lưu Nhị Ma Tử, cảm giác cô gái nhỏ này rất đáng sợ vì thế cũng chạy theo.

"Xí." Lư Dục Hiểu huýt sáo, khoanh chéo tay lại, trên mặt mang theo vẻ ngạo mạn và khinh thường: "Một đám phế vật."

Cô quay đầu, nam sinh đang nằm sấp trên mặt đất có thân hình mập mạp, so với Lãng Việt còn mập hơn, trên tóc toàn là bùn, mặt mũi thì bị đánh bầm dập, tay áo đồng phục học sinh trên người đều bị tàn thuốc lá làm thủng ra mấy cái lỗ, lộ ra những vết thương rỉ máu trên cánh tay, nhìn thôi cũng giật mình.

Bốn mắt nhìn nhau. Hai má cô trắng nõn không tỳ vết, còn khuôn mặt cậu ta thì đầy bùn và vết bầm tím. Nhìn nhau một giây ngắn ngủi, cậu ta hoảng sợ tránh ánh mắt của cô.

Lư Dục Hiểu ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng chọc vào bả vai của cậu ta, nghiêng đầu:"Bạn học, cậu không sao chứ?"

Cậu run rẩy, bùn đất trên khóe miệng bị rơi xuống. Cậu ta không mở miệng.

Lư Dục Hiểu tưởng cậu bị dọa sợ đến choáng váng, cô mở to đôi mắt to tiến lại gần: "Này, bạn học, cậu nói chuyện đi."

Mái tóc đuôi ngựa của cô vô tình lướt qua bả vai cậu, cậu ta sợ hãi né tránh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọn tóc của cô, cánh tay cậu giật giật, dường như muốn giúp cô phủi đi bụi bặm trên sợi tóc. Cậu nhìn đôi tay bẩn thỉu của mình, trong ánh mắt ẩn giấu sự chịu đựng.

Cậu đột nhiên nhắm mắt lại. Lư Dục Hiểu cho rằng cậu ta muốn ngất đi, cô nhanh tay tay đỡ bả vai cậu, hoảng hốt đến hoa dung thất sắc(3): "Bạn học! Đừng chết! Nếu cậu chết, tớ là nghi phạm đầu tiên đấy!"

(3) Chỉ khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sơn hãi

Nam sinh lập tức mở mắt ra, cúi đầu xuống, gật gật đầu.

Lư Dục Hiểu lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ bị đánh nhiều đến mức tự kỷ rồi?!" Cô mắng một tiếng: "Đám Lưu Nhị Ma Tử chó ch*t kia."

Lư Dục Hiểu lấy ra từ trong cặp một viên kẹo mềm đưa cho cậu: "Cho cậu."

Nam sinh do dự một chút, nhận lấy. Cô nhìn chăm chằm vào cậu, ngay lập tức cậu ta thu tay vào tay áo đồng phục.

"Cậu đừng sợ, tớ không đánh người, bọn họ không phải sợ tớ, là sợ tiền của bố tớ." Lư Dục Hiểu ngồi xuống bên cạnh cậu, cũng không đế ý đến chiếc váy đã vấy bẩn nhiều bùn đất. Cô nghiêng đầu, nói với cậu ta: "Đối với loại người đó, chính là ăn miếng trả miếng, nhượng bộ chỉ làm cho bọn họ được một tấc tiến một thước! Sau này bắt được cơ hội nhất định phải báo thù! Nhớ chưa?"

Cậu ta dùng sức gật đầu.

"Nhưng cậu không được phạm tội." Cô nói thêm: "Bố tớ nói trên đời này không có việc gì khó, chỉ sợ kẻ có tiền, nhưng nếu người có tiền phạm pháp, cũng sẽ không có sự công bằng. Cậu hiểu chưa?"

Cậu gật đầu.

Lư Dục Hiểu có cảm giác đạt được thành tựu, cũng theo cậu mà gật đầu: "Ừm! Lần sau lại có người bắt nạt cậu thì hãy nói tên của tớ, tớ tên là Lư Dục Hiểu, cậu cũng có thể gọi tớ là Lư Phần Phần."

Cậu gật đầu một lần nữa, nắm thật chặt viên kẹo mềm.

Đám người Cậu Trân gây gò rất nhanh đã chạy tới, đồng tâm hiệp lực đưa nam sinh bị thương đến phòng y tế, lúc xong thì điên cuồng phủi tay: "Tên tiểu tử mập kia cũng quá nặng, ít nhất cũng phải hai trăm cân* đấy."

(*) 1kg Trung Quốc = 596,8g Việt Nam

"Đánh rắm, nhiều nhất cũng chỉ một trăm năm mươi cân."

"Một trăm năm mươi cân chính là gấp đôi cậu đấy!

Còn không nặng, sao cậu không thể di chuyển."

"Tớ thấy cậu là muốn ăn đòn rồi!"

Không quá vài ngày, Lư Dục Hiểu nghe thấy bọn Lão Cốt Đầu nói: "Lưu Nhị Ma Tử xong con bê, bắt nạt đến người quen thân thích trong hội đồng nhà trường, bị đuổi học rồi."

Lư Dục Hiểu đang nhai kẹo cao su, vui mừng như tết, cô thổi một cái bong bóng thật lớn. Bong bóng nổ một tiếng "bốp", xuất hiện một bóng lưng mập mạp. Đó là tên tiểu tử ngốc không biết đánh trả.

Từ đó về sau, Lư Dục Hiểu cảm giác có người nhìn chằm chằm vào cô. Cũng không phải loại theo dõi mang tính nguy hiểm, ngay cả lúc còn ở trường thỉnh thoảng đều có thể nhận ra có một ánh mắt luôn đi theo cô, nhưng mỗi khi cô quay đầu lại nhìn thì không có ai.

Cô rất tự tin vào nhan sắc của mình, nghĩ thầm 80% là có người muốn yêu sớm với cô. Có thể là hành hiệp trượng nghĩa ở hiền gặp lành, về sau có một đoạn thời gian dài vận khí của cô đều rất tốt.

Cô đi gắp thú bông chỉ cần một lần đã gắp chuẩn, chơi máy đấy xu thì một lần đã có thể ăn hết toàn bộ xu trong máy đó, bài tập chưa làm cũng không cần mượn chép mà sẽ nhặt được bài tập của người khác. Vào những ngày mưa, cô quên mang theo ô, Lư Dục Hiểu luôn nhặt được một chiếc ô mới bên đường.

Vào ngày sinh nhật lần thứ 16 của cô. Âu Dĩ Đồng không đến, nhưng cô bất ngờ nhận được một món quà bí ẩn. Đó là một mặt dây chuyền hình con lợn nhỏ mập mạp.

Cô hoài nghi đó là sự bất ngờ Âu Dĩ Đồng dành cho cô, nghĩ rằng ngoài mặt mẹ không yêu cô, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến cô, cho nên vẫn luôn treo mặt dây chuyền heo con trên cặp sách.

Nhớ lại những trải nghiệm "may mắn" trong quá khứ, Lư Dục Hiểu bắt đầu nghi ngờ, người luôn lặng lẽ nhìn cô, vào ngày mưa tặng ô cho cô, ngày lễ thì tặng quà cho cô, là Thừa Lỗi.

Lư Dục Hiểu hỏi: "Có phải là anh không?"

Cô đoán không ra Thừa Lỗi, nhưng anh luôn có thể nhìn ra cô đang nghĩ gì.

Anh trả lời: "Ừm."

Lư Dục Hiểu: "Chiếc ô, bánh sôcôla, kẹo sữa, và mặt dây chuyền hình con lợn vào ngày sinh nhật của em, tất cả đều là anh đưa?"

Thừa Lỗi: "Là anh'"

Thì ra khi cô còn nhỏ, tất cả những gì mong đợi từ mẹ, thật ra đều là một người khác đang lấp đầy những mong đợi đó.

"Bởi vì em đã cứu anh?"

"Lúc đầu là đúng." Minh thời cũng không quá chắc chắn: "Về sau không biết phải hay không?"

"Về sau?" Lư Dục Hiểu hỏi: "Anh theo em lâu vậy sao."

"Ờm. Hiểu Hiểu, đến đây." Thừa Lỗi dẫn cô đến phòng thay đồ.

Anh lấy từ một chiếc túi đầy bụi ra một chiếc váy công chúa xinh đẹp. Đây là món quà vào ngày sinh nhật lần thứ 16 của  Lư Dục Hiểu. Nó được tạo bởi bàn tay của nhà thiết kế nổi tiếng, chiếc váy nhỏ cao cấp năm đó được cô mang đến cửa hàng cũ để bán.

Lư Dục Hiểu cảm động đến mức không biết nên nói cái gì mới tốt. Cô đè nén giọng nói của mình, lẩm bẩm: "Anh mua nó làm gì?"

Thừa Lỗi nói: "Đây là váy của công chúa, những người khác không thể mặc nó."

Hốc mắt của Lư Dục Hiểu đỏ lên, nội tâm có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.

Vào những lúc như vậy, nói nhiều lời cảm kích đều lộ ra vẻ đạo đức giả thế nên cô cũng chỉ biết nói: "Cảm ơn."

Thừa Lỗi giơ tay lên, lòng bàn tay dán lên má cô: "Không cần áp lực."

Lư Dục Hiểu biết ý của anh, anh không muốn cô cảm kích, Thừa Lỗi làm những thứ này bởi vì anh thích khi còn nhỏ, không cầu hồi báo. Nói với cô biết những thứ này chứng minh rằng cô không phải là người thay thế.

"Thực ra, em không dũng cảm như anh nghĩ đâu, ngày đó em thiếu chút nữa bỏ chạy."

"Em dũng cảm hơn anh." Thừa Lỗi cúi đầu, chiếc cằm đặt trên đỉnh của cô, khàn giọng nói: "Em là một anh hùng nhỏ."

Lư Dục Hiểu lắc đầu: "Em không phải là một anh hùng nhỏ."

Thừa Lỗi kiên trì: "Em là."

Lư Dục Hiểu "Ồ" một tiếng, ánh mắt u oán liếc nhìn anh.

Minh Thời giật mình: "Sao lại mất hứng rồi?"

"Chẳng lẽ em lớn lên không giống tiểu tiên nữ sao?"

".."

"Em còn tưởng rằng anh coi em như tiểu tiên nữ."

"..."

Con búp bê ma thuật và chiếc váy công chúa đã được trả lại bởi hoàng tử của cô. Lư Dục Hiểu rất lâu mới có thể tiếp nhận hết chuyện này.

Một buổi tối, cô nghĩ đến cái gì hỏi cái đó, Thừa Lỗi cùng cô thức đến hơn một giờ sáng. Lư Dục Hiểu không buồn ngủ, ngồi dậy đánh thức Thừa Lỗi, cô nằm trên gối, hỏi: "Tại sao anh không đến tìm em? Em về sau cũng không gặp lại anh nữa."

Thừa Lỗi chỉ trả lời: "Có tìm" Nhưng những chuyện sau này không nói một chữ.

"Hiểu Hiểu." Thừa Lỗi ôm lấy cô: "Ngoan ngoãn ngủ đi."

Lư Dục Hiểu biết chuyện này nhất định không đơn giản như vậy. Cô nắm lấy ngón tay của anh, như thể không nghe thấy mà hỏi tiếp: "Có tìm, vậy tại sao không đưa thư tình cho em"

Thừa Lỗi muốn nói lại thôi.

"Nhưng em cũng không dám chắc chắn lúc đó có từ chối anh hay không. Nhưng tám mươi phần trăm là từ chối." Lư Dục Hiểu gối đầu lên cánh tay anh, thở dài: "Bởi vì lúc đó bố mẹ em cả ngày đều cãi nhau, em cũng không muốn yêu đương, cũng không muốn kết hôn."

Thừa Lỗi nắm lấy ngón tay của cô hỏi: "Bây giờ thì sao?"

"Bây giờ thì không nghĩ như vậy nữa." Lư Dục Hiểu ngồi dậy, xốc chăn lên, bật đèn bàn: "Anh xoay người qua, em muốn cởi quần áo."

Thừa Lỗi hơi bất ngờ, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ ửng lên: "Làm gì vậy?"

Lư Dục Hiểu đứng trong phòng thay đồ, chợt có ý nghĩ: "Em muốn mặc váy công chúa."

Thừa Lỗi: ".."

Thừa Lỗi quay lại, nằm nghiêng một bên, yết hầu chuyển động. Lư Dục Hiểu mặc váy, trở lại phòng ngủ, đẩy Thừa Lỗi một cái, sau đó xoay người lại, rất tự nhiên sai bảo: "Giúp em buộc nơ."

Cô trở nên tùy tâm sở dục, làm cho Thừa Lỗi lúc đầu ở thế chủ động chuyển thành thế bị động. Một Lư Dục Hiểu chân chính luôn luôn nhiệt huyết như lửa. Thừa Lỗi vất đắc dĩ đứng dậy, cầm lấy dây lưng váy của cô, giúp cô buộc nơ.

"Được rồi."

"Anh đi ngủ đi." Lư Dục Hiểu chạy vào phòng thay đồ: "Ngủ ngon."

Thừa Lỗi sao còn ngủ được nữa: "Không sao, ngày mai là ngày nghỉ."

Lư Dục Hiểu: "Vậy anh giúp em chụp ảnh."

"..."

Thừa Lỗi: "Được."

Lư Dục Hiểu là dạng con gái dậy thì tương đối sớm, sau mười lăm tuổi căn bản không cao thêm tý nào nữa, lúc đó cô đứng một chỗ trong đám người, cực kỳ nổi bật giữa đám đông, có không ít bạn học đều phải ngưỡng mộ cô, hôm nay mặc váy của năm đó, một chút cũng không ngắn.

Cô mặc váy công chúa. Những kỷ niệm của Thừa Lỗi được kéo trở lại vào đêm đó.

Trên lầu phát tiếng cười nói vui vẻ, anh đứng ở dưới lầu nhà cô, xuyên qua cửa sổ sát đất, nhìn thấy cô gái xinh đẹp giống như một cô công chúa nhỏ.

Anh si ngốc nhìn cô, dùng khẩu hình miệng nói với cô: "Chúc mừng sinh nhật."

Lư Dục Hiểu xem lại ảnh Thừa Lỗi giúp cô chụp, chọn hai tấm ánh sáng tốt nhất gửi cho mình. Cô ngửa đầu, đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của Thừa Lỗi, mờ hồ cúi đầu nhìn một chút.

Cô đứng trước gương toàn thân, xách váy đi một vòng: "Em càng lớn càng thấp phải không?"

Thừa Lỗi chăm chú nhìn vào cô, đôi mắt sâu thằm nổi lên một tia sáng nhỏ: "Không thấp."

Lư Dục Hiểu ngẩng đầu, dùng ánh mắt vẽ ra một đường cong chênh lệch chiều cao giữa hai người.

"Rõ ràng là rất thấp."

Một giây sau, cô được Thừa Lỗi ôm ngang vào phòng. Lư Dục Hiểu cho rằng anh muốn làm, cô chuẩn bị tự mình cởi váy công chúa ra trước. Ngón tay vừa mới đụng vào dây kéo sau lưng, đã bị Thừa Lỗi nắm lấy.

Lư Dục Hiểu hơi bất ngờ, lắp bắp nói: "Làm... làm sao?"

"Em muốn làm điều đó?"

"Cũng không phải rất muốn."

"Vậy thì không làm."

"..."

Lư Dục Hiểu phát hiện cô vẫn không thể làm mấy điều xấu hổ trước mặt Thừa Lỗi, chỉ là nói mấy câu ngắn ngủi, mặt anh không đối sắc, nhưng tâm cô đã rối bời.

Thừa Lỗi nâng cô lên cao, đặt lên ghế sofa. Chênh lệch chiều cao của hai người thay đối bất ngờ. Cô đứng ở thế cao, còn anh ở thế thấp hơn.

Cô cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt của anh ở cự ly gần. Nhìn gần hơn, mỗi sợi lông mi của anh trở nên vô cùng rõ ràng. Làn da của Thừa Lỗi rất đẹp, cho dù là ở khoảng cách như vậy cô cũng không nhìn thấy lỗ chân lông đâu, ngũ quan tuấn lãng đến mức khiến người ta rung động.

Ánh mắt Lư Dục Hiểu từ sống mũi cao thẳng của anh, di chuyển xuống bờ môi mỏng, tầm mắt đi xuống, rơi xuống yết hầu sắc bén gợi cảm của anh, lại đi xuống nữa... Cô không dám nhìn xuống nữa.

Thừa Lỗi ngẩng đầu, giống như thời điểm mười năm trước nhìn cô từ trên trời giáng xuống, ánh mắt mang theo sự khát vọng mãnh liệt.

Anh không kìm chế ánh mắt của mình được nữa, tính chiếm hữu rất mạnh, tất cả sự khát vọng như nước lũ tràn ra, trái ngược với vẻ bình tĩnh thường ngày của anh. Lư Dục Hiểu khẩn trương đến mức luống cuống tay chân.

"Hiểu Hiểu." Thừa Lỗi đột nhiên nói: "Hôm nay là ngày mùng 1."

Lư Dục Hiểu: "???"

Mùng một. Chuyện gì xảy ra vào ngày mùng 1?

Ồ. Mùng 1 là một ngày lễ đặc biệt. Lư Dục Hiểu vốn muốn làm chuyện chiếm tiện nghi của anh, vừa lúc nó cho cô một cái cớ hợp lý.

Cô đỏ mặt, không biết xấu hổ mà ôm lấy cổ của Thừa Lỗi, lại có chút chột dạ: "Vậy em, muốn hôn anh nha."

"Um."

Lư Dục Hiểu siết chặt cánh tay, cô ở trên cao nên hơi nghiêng người, toàn bộ sức nặng của cơ thể đều rơi xuống trên người anh. Ánh mắt anh hơi trầm xuống, cố gắng áp chế hô hấp.

Lư Dục Hiểu dán vào cổ anh, có thể cảm nhận được rõ tần suất mạch đập bên gáy anh, ngay cả nhịp tim của cô cũng trở nên nhanh hơn. Cô dựa vào lòng Thừa Lỗi, cúi đầu, chạm vào cằm anh.

Khóe miệng Lư Dục Hiểu nhếch lên, đáy mắt hiện lên vẻ giảo hoạt khi gian kế thực hiện được, muốn ngoan ngoãn trở về vị trí, hai ngón tay của Thừa Lỗi đặt ở sau gáy cô, dùng lực nhẹ nhàng giam cầm cô.

Lư Dục Hiểu chạy không thoát, chỉ đành giương mắt nhìn anh. Đôi mắt anh giống như biển cả sâu không thấy đáy, luôn yên ả bình tĩnh như mặt biển, giờ phút này đang quay cuồng sóng to gió lớn.

Giống như là không thoải mãn với việc cô chỉ chạm nhẹ vào đã rời đi, Thừa Lỗi nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô, chậm rãi cúi đầu. Đôi môi mềm mại của anh từng chút từng chút lướt qua chóp mũi, cằm, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống môi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro