Chương 26: Lễ vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài cửa sổ, những bông hoa cam quýt nở thành từng chùm, bị gió cuốn vào, xen lần cùng với hương thơm nhàn nhạt trong phòng ngủ. Hơi thở của anh mạnh mẽ, lấn át đi hương thơm mười mấy năm qua mà cô đã lưu lại.

Bên trái bức tường màu xanh nhạt, những con búp bê màu hồng nhạt chen chúc xếp thành một hàng. Bên phải, các tác phẩm nghệ thuật đầy màu sắc được treo trên kệ gỗ đàn hương. Phòng ngủ đối lập nhau, giống như chủ nhân của chúng vậy .

Lư Dục Hiểu nằm nghiêng, lòng bàn tay của Thừa Lỗi đặt phía sau đầu cô, tựa như đang dùng một cách khác để giam cầm cô, cô không thể động đậy chút nào, buộc phải ngửa đầu để đón lấy nụ hôn của anh.

Dường như đã thực hiện được giấc mộng nhiều năm qua, Thừa Lỗi hung hăng cắn môi cô. Nút của chiếc sườn xám xen giữa các ngón tay anh từng viên từng viên một tách ra. Làn váy xẻ tà được đẩy lên đỉnh điểm.

Đôi bàn tay với ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng như đang đánh đàn trên người cô. Khều, nhấn, xoa, nắn

RAW:勾,挑,抹,剔.

Một bản nhạc tuyệt vời tràn ra từ "môi" cô, một hương vị khác biệt. Thừa Lỗi niết khóa nội y của cô, nốt nhạc liền trở nên dày đặc và dồn dập hơn.

Chờ cô "ngâm nga" đủ rồi. Thừa Lỗi dừng động tác lại, ngón tay ướt nhẹp, anh dùng khăn giấy lau sạch vết nước trên đầu ngón tay.

Anh thì thầm nói: "Anh đi tắm."

Lư Dục Hiểu không dám nhìn tay anh. "Anh không muốn sao?"

Cô vội vàng chạy, cô đặt một thùng bao cao su nhưng lại không mang theo một hộp nào.

Thừa Lỗi nắm lấy tay cô, đặt lên bên môi: "Giúp anh?"

Lư Dục Hiểu đỏ mặt gật đầu.

--------

Gió bên ngoài càng lúc càng lớn, đúng lúc che lại một ít âm thanh rất nhỏ. Thật lâu sau đó, mùi thơm của hoa được trộn lẫn với các hương vị khác, nồng đậm chiếm lấy căn phòng đầy hương thơm ngọt ngào của cô gái nhỏ.

Lư Dục Hiểu cảm thấy tay cô đang bốc cháy.  

Trước bồn rửa tay. Dòng nước chảy qua các khe hở ngón tay, nước lạnh đột nhiên trở nên nóng bỏng như dung nham.

Thừa Lỗi giúp cô rửa sạch sẽ, dùng khăn lông lau khô nước. Tóc anh hơi loạn, con ngươi trong suốt phủ lên một tầng dục vọng còn chưa tan đi. Sườn mặt rõ ràng, đường cong quai hàm tuyệt đẹp, sự quyến rũ của anh không chỉ xuất hiện ở những khu vực quen thuộc.

Nó cũng xuất hiện trong một số khu vực mới lạ, cần phải khám phá. Trên người cô lây dính hơi thở của anh, từ đầu đến chân. Lư Dục Hiểu được ôm lên bồn rửa tay. Cô cúi đầu, nhìn mái tóc dày của Thừa Lỗi.

Cơ thể cô bị đôi môi anh lợi dụng đến cực hạn, không bỏ qua bất kỳ khe hở nào. Sự khiêu khích mềm mại, tinh tế kéo dài đã cho cô một trải nghiệm chưa từng có trước đây. Vòi nước quên tắt, tiếng nước chảy bên tai không dứt. Lư Dục Hiểu tựa vào vách tường, ánh mắt rã rời dần dần trấn tĩnh, hô hấp cũng dần bình ổn lại.

Cô cúi đầu suy nghĩ, thì thầm nhắc nhở anh: "Anh nhớ đánh răng."

Thừa Lỗi nắm lấy đầu ngón tay của cô: "Ừm."

Giọng nói của anh gợi cảm đến mức có thể khiến người ta quên hết tất cả, tựa như vừa rồi, vô cùng trầm ấm, xuyên thấu màng tai, gợi cảm từ trong xưng cốt.

Lư Dục Hiểu nghiêng đầu tránh ánh mắt chăm chú của anh, nói gần nói xa: "Em đi gọi đồ ăn, bên ngoài gió rất lớn, không muốn ra ngoài ăn."

Thừa Lỗi nói: "Được."

Lư Dục Hiểu không hỏi anh muốn ăn cái gì, giống như ở lại thêm một giây cũng cảm thấy xấu hổ. Chờ cho đến khi cô đi. Thừa Lỗi giơ tay lên, ngón cái xoa qua khóe miệng, đôi mắt sâu thẳm hiện lên ý cười. Như còn tư vị ấy.

------------

Gần đó có một trung tâm mua sắm, các cửa hàng phục vụ đồ ăn rất nhanh. A Phi đảm nhiệm làm cu-li, chờ đến khi hai người xuống lầu, trên bàn ăn đã bày đầy hộp thức ăn ngoài.

Thừa Lỗi thay quần áo, vẫn là một thân đen, dáng người cao gầy, cùng A Phi một trái một phải, làm nổi bật Lư Dục Hiểu ngồi ở vị trí trung tâm đặc biệt trở nên rất nhỏ nhắn.

A Phi lột tôm hùm đất, ăn một cách ngon lành, chú ý tới ánh mắt lạnh lùng bên cạnh, rất biết điều mà bưng một hộp tôm lên, tự giác ngôi vào bàn trà bên cạnh.

Lư Dục Hiểu ngẩng đầu lên: "Cậu không ăn gì khác sao?"

A Phi đổi kênh, TV đang phát sóng chương trình hẹn hò: "Không cần không cần, tôi thích vừa xem TV vừa an."

Lư Dục Hiểu lầm tưởng A Phi không dám ngồi cùng bàn ăn cơm với cô. Cô nhìn vào bàn ăn, còn lại hai hộp tôm hùm đất, hai hộp đùi gà rán, một hộp ốc xào và hai bát hoành thánh. Cô bưng một hộp ốc xào lên, đặt lên bàn trà. Xem như là giảng hòa.

A Phi thụ sủng nhược kinh: "Cảm ơn phu nhân."

Chú ý tới Thừa Lỗi không đụng đũa, Lư Dục Hiểu hỏi: "Tại sao anh không ăn?"

Thừa Lỗi: "Muốn ăn ốc xào."

".."

Âm thanh của TV rất lớn, A Phi không nghe thấy. Cô vừa mới bưng quả, bây giờ muốn đòi lại, Lư Dục Hiểu cũng xấu hổ: "Ăn gà rán được không?"

Thừa Lỗi nhìn hướng bàn trà, mặt không đổi sắc: "Anh muốn ăn ốc xào hơn."

Câu này vừa vặn bị A Phi nghe thấy, cậu lập tức trả lại hộp ốc xào do bà chủ đưa đến: "Suýt chút thì quên, tôi dị ứng với ốc xào."

Lư Dục Hiểu nhìn về đống vỏ tôm đang chất đống bên kia. Tôm hùm đất không bị dị ứng, dị ứng với ốc đồng, ai tin. Có điều đây là lần đầu tiên cô thấy Thừa Lỗi lại thèm ăn đến như vậy. Thừa Lỗi ngoài miệng nói muốn ăn, nhưng qua nửa ngày cũng chưa ăn một miếng nào.

"Anh không biết ăn sao?" Lư Dục Hiểu cầm lấy một con ốc, đặt ở bên miệng, lập tức đã lấy ra ốc, đưa cho anh xem: "Như vậy là ra ngay."

Thừa Lỗi nghĩ rằng cô đang đút cho anh ăn, cúi đầu ăn. Cũng không biết anh cố ý hay vô tình, đầu lưỡi anh nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay cô. Lư Dục Hiểu giống như bị điện giật một cái, cô nhanh chóng rút tay về.

Vẻ mặt Thừa Lỗi tỏ ra như thường, nhìn chằm chẳm vào đĩa ốc kia, ánh mắt giống như đang chờ mong cô có thể làm mẫu một lần nữa.

Lư Dục Hiểu chịu không nối ánh mắt chăm chú của anh, ánh mắt sạch sẽ đến mức giống như là thượng thân lạc vào phàm trân, đối với những việc ở nhân gian mọi thứ đều không biết, cần giúp đỡ và che chở.

Cô đưa tay lấy một con khác, đặt nó vào miệng, nhẹ nhàng mút một cái, đưa cho anh xem. Thừa Lỗi cúi đầu ăn. Lư Dục Hiểu làm mẫu liên tục ba lần. Tất cả đều bị Thừa Lỗi ăn hết. Dáng ngồi của anh thẳng tắp, hai tay ngay thẳng thật thà đặt trên đùi, ngoan ngoãn chờ đợi cô đút cho ăn.

Lư Dục Hiểu bắt đầu hoài nghi người này vì lười, chứ không phải thật sự không biết ăn.

Cô giơ tay lên, đẩy hộp ốc xào đến trước mặt anh: "Tự mình lấy ra, hương vị sẽ ngon hơn."

Thừa Lỗi: "Em lấy cũng ngon."

"Cái đó không giống nhau,..." Lư Dục Hiểu mút cho anh xem: "Toàn bộ nước súp đều vào miệng em, anh có thể nếm được vị gì?"

Thừa Lỗi suy nghĩ một chút, trả lời: "Ngọt."

"Rõ ràng là cay." Nói xong, Lư Dục Hiểu hậu tri hậu giác.

Đây không phải là, cô đã hôn gián tiếp anh sao. Mặt cô trở nên cùng màu với hộp tôm hùm đất trên bàn.

Lư Dục Hiểu không nói nữa, vùi đầu ăn đồ ăn. Thừa Lỗi nhìn cô ăn.

Anh đối với mỗi một bữa ăn đều rất nghiêm khắc kiểm soát, kỷ luật rất cao, tuyệt đối không đụng vào đồ ăn vặt, so với cô còn đế ý vóc dáng hơn, Lư Dục Hiểu có chút ngượng ngùng khi ăn uống thỏa thích trước mặt anh.

Gắp cho anh một cái đùi gà rán. Thừa Lỗi không nhúc nhích.

Lư Dục Hiểu: "Không hợp khẩu vị sao?"

Thừa Lỗi: "Không phải."

Lư Dục Hiểu: "Sao anh không ăn?"

Thừa Lỗi: "Em thích cơ bụng."

Lư Dục Hiểu: "..."

"... Sao anh biết?"

Mỗi lần anh bước ra khỏi phòng tắm, mắt cô dường như muốn mọc giữa eo bụng của anh, cô còn nghĩ rằng mình đã che giấu rất tốt. Khi làm chuyện đó, tay cô cũng không rời khỏi phía trên người anh

Thừa Lỗi: "Đoán."

***

Chờ cô ăn xong, Thừa Lỗi đứng dậy thu dọn hộp cơm. Lư Dục Hiểu dựa vào sofa, mở trang web chính thức của cửa hàng thêu xem bình luận.

Vừa mới rời khỏi, liền nhận được tin nhắn thoại của Lâm Phồn Tư. Bên dưới là một link "Một nghệ sĩ thần tượng nào đó ngoại tình".

Lâm Phồn Tư: "Nhà của tớ sập rồi !!! Mẹ kiếp!!!!!"

Hai người đàn ông đang dọn dẹp cùng lúc quay đầu lại.

Thừa Lỗi: "Bạn thân của em không có nơi ở sao? Khách sạn của chúng ta có phòng trống."

Lư Dục Hiểu muốn giải thích, mấp máy môi của mình, cô quyết định từ bỏ: "Có."

A Phi nhìn về hướng bầu trời bên ngoài: "Gió này cũng thật là lớn, ngay cả cái nhà cũng có thể thổi sập."

Lư Dục Hiểu đột nhiên cảm thấy, cô có thể bị ngắt mạng bởi hai người tối cổ này.

----------------

Nghi ngơi một đêm. Ngày hôm sau, Lư Dục Hiểu dậy rất sớm. Hôm nay cô không mặc sườn xám, chỉ mặc một bộ đồ thể thao màu đen cộng với giày thể thao. Thừa Lỗi ngồi trong phòng chờ, anh lật xem ánh lúc nhỏ của cô.

Khi còn bé, tính cách của Lư Dục Hiểu bộc lộ ra ngoài rất rõ, trời không sợ đất không sợ, trong ánh mắt đều hiện lên ánh sáng tự tin. Sau đó, cô càng ngày càng trầm lặng, đối con đường phía trước trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, ảnh chụp cũng càng ngày càng ít.

Cô không thể quay về bộ dạng ly Kinh phản Đạo (1) trước đây.

(1) Ly Kinh phản Đạo: thành ngữ ý chỉ, coi thường luân lý, không theo khuôn phép.

Gần đây cô vui vẻ hoạt bát, so với cô gái ảo não ít nói sau khi thành niên đã hoàn toàn cắt đứt. Tất cả các hành vi bất thường của Lư Dục Hiểu đều là muốn lấy lòng Thừa Lỗi.

Cô buộc tóc lên, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Đi thôi."

Thừa Lỗi đặt album ảnh về vị trí cũ, nhìn cô, muốn nói lại thôi."Ùm."

Nơi Lư Dục Hiểu muốn dẫn đi là hầm của ngôi nhà cũ, bố Lư đặt tên lâu đài cho căn hầm, vì muốn dỗ cho Lư Dục Hiểu vui vẻ. Ngôi nhà cũ nằm cách tòa Tiểu Dương hơn 40 phút lái xe, dựa vào núi. Xung quanh chim hót hoa nở, là một vùng đất non xanh nước biếc.

Đến nơi được đánh dấu. Lư Dục Hiểu kéo tấm ván gỗ ra, chui vào: "Em vào xem đồ cổ trước, anh chờ em một chút."

Cô giơ tay lên, lối vào hầm bị đóng lại.

Thừa Lỗi: "'..."

Chờ bên ngoài vài phút. Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, cô gái này nghĩ làm thế nào để theo đuổi anh, nói dẫn anh đến chọn lễ vật, kết quả là để anh phơi nắng ở bên ngoài. Dường như hoàn toàn quên mất còn có một người đang sống chưa được vào.

Lo lắng không khí bên trong ngột ngạt làm cô khó chịu, Thừa Lỗi không đợi nữa, kêu A Phi kéo vách ngăn căn hầm ra, giẫm lên thang dây đi xuống.

Đây là một tầng hầm được cải tạo thành một lâu đài, cứ đi vài bước lại có một cửa số trên mái nhà, sẽ không cảm thấy ngột ngạt. Hai bên vách tường khảm vô số ngọn đèn nhỏ thủy tinh xinh đẹp, mặt trên đã tích nhiều bụi, có cái sáng, có cái không.

Lư Dục Hiểu đi vào trước không phải thật sự muốn xem trước đồ cổ của cô, cô là vì muốn bật tất cả đèn, để cho Thừa Lỗi một bất ngờ. Lư Dục Hiểu đứng ở lối vào chờ anh. Cô giơ tay lên, làm tư thế mời.

Dưới ánh đèn pha lê, trong mắt cô có ánh sáng:

"Welcome to my castle, my prince." (Chào mừng đến với lâu đài của tôi, hoàng tử của tôi)

Thừa Lỗi: "Pleasure, my little princess." (Rất vinh dự, công chúa nhỏ của tôi)

Lư Dục Hiểu không nói dối, trong lâu đài của cô thật sự có rất nhiều bảo vật. Thừa Lỗi nhìn thấy đống đồ cổ được chất đống với nhau, cô nói một thùng, đúng thật là một thùng. Chẳng qua cái thùng này lớn đến mức có thể chất đống nửa căn nhà.

Bên cạnh cái giỏ trúc là chiếc giường đá, nơi Lư Dục Hiểu chơi trò gia đình khi còn bé, góc cạnh mài mòn, lau chùi sáng đến phản quang, phía trên đặt gậy phép thuật, vòng hoa, còn có vương miện công chúa nhỏ.

Ông nội Thừa Lỗi cũng thích sưu tầm đồ cổ, từ nhỏ đã nhìn đến quen mắt, anh đối với mấy thứ này có một chút hiểu biết.

"Những đồ cổ này đều có giá trị lớn, để lâu trong tầng hầm, nhiệt độ có thế ảnh hưởng đến màu sắc. Anh có biết một số nhà sưu tập và có thể yêu cầu họ hỗ trợ xử lý."

Lư Dục Hiểu tạm thời không quan tâm đến điều này, ánh mắt cô chân thành, hỏi anh: "Anh muốn cái gì? Em đưa cho anh, cái gì cũng đắt tiền. Nếu anh không thích, em sẽ bán đồ cổ mua cái khác cho anh."

Thừa Lỗi hơi bất ngờ, lập tức hỏi cô: "Đây đều là những vật bố em thích nhất lúc còn sống. Em sẵn lòng đưa nó cho anh sao?"

Lư Dục Hiểu không ngần ngại nói: "Anh cũng là điều em yêu thích nhất ".

Đôi mắt Thừa Lỗi bừng sáng như bầu trời đầy sao vô cùng tinh khiết, trái tim của anh cũng bị tan chảy.

Anh giơ tay lên, lòng bàn tay phủ sau đầu cô, ánh mắt ôn nhuận: "Anh không muốn bất kỳ lễ vật nào, chỉ muốn em."

Tiểu biệt thắng tân hôn. Một tháng không gặp, Lư Dục Hiểu cũng rất muốn Thừa Lỗi, đương nhiên theo lý thường sẽ nghe lời này của anh thành ám chỉ nào đó.

"Ở chỗ này?"

Lư Dục Hiểu một bên nóng đến hoảng, một bên đưa tay ra, đầu ngón tay đặt ở nút kim loại trên thắt lưng của anh.

Cô thì thầm nói: "Vậy anh nhanh lên một chút."

Thừa Lỗi: "...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro