Chương 4: Hạn chế quan hệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới sự xúc tác của rượu, Lư Dục Hiểu quên cả dè dặt và kiềm chế, tất cả hành vi đều trở nên rất tùy hứng.

Cô cười: "Tôi không tin điều đó."

Thừa Lỗi ôm cô vào lòng, một cánh tay đặt ngang bên cạnh cô, tránh cho cô lăn qua lăn lại rơi xuống đất. "Làm sao mới chịu tin."

Lư Dục Hiểu đến gần anh, ở bên tai anh thì thầm. Cô trả lời một nẻo, chầm chậm từng chữ: "Ngài muốn ngủ với tôi."

Hơi thở bên tai bị gián đoạn. Lư Dục Hiểu nhận ra sự khác thường của người đàn ông, nhưng đầu óc cô quá hưng phấn, có chút không khống chế được chính mình.

Cô đắc ý nhướng mày: "Tôi đã sớm nhận ra rồi. Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày ngài đều cố chịu đựng, cố gắng không đụng vào tôi, thà không có chăn đắp cũng không để tôi lại gần."

Anh không nói gì cả. Lư Dục Hiểu cứ thế tiếp tục: "Thừa tiên sinh nhút nhát hay là không thích tôi, không muốn chịu trách nhiêm với tôi à?"

Thừa Lỗi nín thở, đưa mắt nhìn cô, muốn xem biểu cảm của cô mà đoán xem bây giờ cô đang nhân cơ hội thăm dò hay đó là suy nghĩ trong lòng cô.

Mùi vị dễ ngửi trên người anh chui vào khoang mũi, Lư Dục Hiểu dần dần tìm lại được chút lý trí, cảm xúc lại giống như nước lũ, điên cuồng tuôn ra:

"Người phụ nữ xấu xa kia nói, trên đời những điều tốt đẹp đều không thuộc về tôi, người đàn ông tốt cũng vậy."

"Tôi..."

Lư Dục Hiểu dùng sức gật đầu: "Đúng vậy! Thừa tiên sinh là một người tốt."

"Tôi là của ngài."

Thừa Lỗi rút bàn tay đang đỡ ở sau gáy của cô: "Chờ tôi."

Lư Dục Hiểu sợ hãi nắm lấy ống tay áo của anh: "Ngài đi đâu?"

"Tôi đi mua."

"Mua gì?"

"Đồ."

"Mua đồ gì?"

"Đồ để dùng."

Anh mặc áo khoác của mình rồi lấy chìa khóa xe đi ra ngoài. Lư Dục Hiểu nghe thấy tiếng bước chân đi xa thì suy nghĩ, rốt cuộc anh đi mua cái gì để dùng. Đầu cô hơi nặng nề, đứng dậy tắm nước nóng.

Nửa tiếng sau. Thừa Lỗi mang theo một cái túi trở lại.

Lư Dục Hiểu không phải là là một cô gái ngốc, cô nhận ra đó là cái gì. Nhà anh có nhu yếu phẩm hàng ngày của các cô gái, nhưng lại không có bao cao su, điều này nằm ngoài dự đoán của cô.

Thừa Lỗi thấy cô tắm xong rồi, có thể đây là một loại ám hiệu ngầm, anh cũng đi tắm một lần nữa. Anh nằm xuống một cách khuôn phép, hô hấp cùng nhịp với cô, đều và ổn định.

Lư Dục Hiểu cảm thấy có lẽ cô đã hiểu lầm ý của anh. Cô dừng thăm dò, xoay người vào trong, vừa chuyển được một nửa, một cánh tay luồn qua. Cánh tay của người đàn ông chống ngay bên cạnh, cô lập tức bị hơi thở trong trẻo bao quanh.

Đã kết hôn, bầu không khí lại thích hợp, tất cả mọi thứ đều xảy ra một cách hợp lý. Lư Dục Hiểu chỉ có một cảm giác: đau.

Nhưng cô không hối hận. Anh là người dịu dàng nhất mà cô từng gặp, giải cứu cô khỏi vực thằm đen tối, làm cho cô cảm nhận được sự ấm áp của nhân gian. Cô không lên tiếng trong suốt quá trình, chỉ cắn rách da trên vai anh.

Lư Dục Hiểu bị cơn đói đánh thức. Cô mở mắt ra,ngơ ngác nhìn trần nhà vài giây, rồi mới ngộ ra vì sao cô lại mệt mỏi như vậy. Rèm cửa dày che khuất ánh sáng bên ngoài, không thể đoán được trời đã sáng chưa. Lư Dục Hiểu quay đầu, nhìn đồng hồ điện tử trên tủ.

6:55 sáng. Tối hôm qua vận động lâu như vậy, anh còn đi chạy bộ buối sáng. Ngoài thể lực tốt, người này còn tràn đầy năng lượng.

Cửa phòng bị đẩy ra, Thừa Lỗi đi vào. Lư Dục Hiểu nằm nghiêng, mở to mắt nhìn anh. Anh mặc một bộ đồ thể thao màu đen, dáng người cao ráo, cổ áo thun hơi thấp, để lộ một chút xương quai xanh. Trên cố hiện lên những vết đỏ, là kiệt tác của cô đêm qua.

Nếu không thể giả bộ mất trí nhớ, hãy thản nhiên đối mặt. Khoé miệng Lư Dục Hiểu giật giật, nói: "Chào buổi sáng." Giọng nói của cô hơi khàn khàn.

Thừa Lỗi: "Chào buổi sáng." Anh tiếp tục thì thầm: "Em có ổn không Hiểu Hiểu?"

Lư Dục Hiểu động đậy một chút, cau mày: "Chắc là không ổn rồi."

Thừa Lỗi ngạc nhiên, ánh mắt khẽ động: "Ý của anh là, em còn đau không."

Lư Dục Hiểu không quen được với việc vừa xông trận đêm qua xong sáng lại quay sang chào hỏi như chưa có việc gì xảy ra, trong đầu đã bắt đầu nổ pháo hoa. Cô muốn nắm cái áo ngủ, móng tay nhọn lướt qua da thịt, trên người không có một mảnh vải.

Đành phải túm chặt chăn, cố tỏ ra là mình ổn, nhỏ giọng nói: "Cũng ổn."

Thừa Lỗi dừng lại hai giây, biểu cảm cực kỳ chân thành nhìn cô: "Rất khó chịu sao? Để anh xem xem."

Lư Dục Hiểu: "..."

Lư Dục Hiểu vốn thấy mình đã trưởng thành, quan hệ giữa vợ chồng cũng không có gì đáng lo, nhưng lại bị sự chân thành làm cho ngại, tim đột nhiên chậm nửa nhịp. Cái loại tình cảm chưa từng có này "đùng" một cái xông lên ót, lại "bùm" một tiếng nổ tung.

Vành tai cô nóng lên: "Không, không cần đâu. Cảm ơn."

Thừa Lỗi đột nhiên nói: "Đêm qua, anh xin lỗi."

Lư Dục Hiểu ngỡ ngàng "Hả" một tiếng.

"Lần trước ở nhà hàng, nghe em nói mình có rất nhiều bạn trai cũ. Anh tưởng em đã có kinh nghiệm."

Phương thức biểu đạt của anh luôn luôn thẳng thắn, Lư Dục Hiểu ngay cả xấu hổ cũng không muốn để lộ ra ngoài. Cô nằm yên.

Hành động này của cô có lẽ đã khiến cho người đàn ông nghĩ rằng cô đang rất khó chịu, anh khẩn trương đến mức thốt ra những từ thường dùng, tiếng Trung và tiếng Anh lẫn lộn. Tiếng Anh của Lư Dục Hiểu khá tệ, chỉ nghe hiểu một nửa.

Phải chăng đã ý thức được mình đang thất lễ, Thừa Lỗi im lặng. Lư Dục Hiểu kéo chăn che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra hai con mắt, cùng người đàn ông bên cạnh im lặng nhìn nhau.

Đường viền môi Thừa Lỗi mím chặt, giống như có chuyện gì đó khó có thể mở miệng. Trong vài giây. Anh quay sang, thì thầm với ánh mắt sâu xa : "Anh cũng không có kinh nghiệm."

Lư Dục Hiểu gật đầu tỏ vẻ hiểu ra, thoáng chốc quên mất phải khống chế bản thân, vỗ vào mu bàn tay anh: "Không sao, chúng ta có thể cùng nhau tiến bộ."

Thừa Lỗi: "....."

-----

Lư Dục Hiểu cũng không nghĩ tới là sẽ đau đến vậy. Bác sĩ đã kê toa thuốc chống viêm cho cô và dặn dò cô phải bôi ngoài đúng giờ. Biểu cảm không tin được: "Đây là việc hai người cùng làm sao?"

Lư Dục Hiểu mặt không chút thay đổi: "Một lần."

"....."

Lư Dục Hiểu không nói cho Thừa Lỗi biết, không thể để cho chủ nợ cảm thấy cô là một người già mồm. Anh đã vô cùng nhẹ nhàng, hơn nữa lại rất có kiên nhẫn, nếu không cô cũng sẽ hồ đồ đến mức ngay cả bị thương cũng không biết.

Nhưng mà kích thước cậu nhỏ của anh thật không giống như người bình thường. Lư Dục Hiểu cũng chưa từng trải qua người đàn ông khác, cho rằng chuyện này cứ làm làm chút là xong. Kết quả vừa lên thì liền cho cô một cái bánh mì to lớn, cô có chút không chịu nổi.

Nhưng cô lại ngượng ngùng không dám nói thẳng, chỉ có thể lấy cớ nói gần đây không thể ngủ lúc 9 giờ, sợ ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi, cho nên tạm thời chuyển đến phòng khách ngủ.

Ánh mắt của Thừa Lỗi như hiểu rõ tất cả: "Nếu em không thích, anh sẽ cố gắng không chạm vào em."

"Không phải là không thích, chỉ là..." Lư Dục Hiểu gãi đầu: "Quốc tịch khác nhau, có thể sẽ cần một chút thời gian để làm quen."

Thừa Lỗi không biết làm thế nào để kết thúc nên hỏi: "Em không thoải mái sao?"

Lư Dục Hiểu đỏ mặt: "Thoải mái mà."

"Được." Anh không truy hỏi nữa: "Vậy em ngủ trong phòng ngủ đi, anh sẽ qua phòng khách."

Lư Dục Hiểu đột nhiên áy náy. Rõ ràng anh nhìn ra được cô đang nói dối, không biết tại sao lại đồng ý. Cách suy nghĩ của anh là một đường thẳng, nghe không hiếu những lời quanh co, Lư Dục Hiểu có chút nhức đầu.

Để tránh hiểu lầm, cô chỉ có thể nói một cách trực tiếp nhất: " Tôi muốn nghỉ ngơi vài ngày để bồi dưỡng cơ thể. Ngài đã bao giờ nghe nói về bồi dưỡng chưa? Cấm dục đó."

Cô phiên dịch bằng tiếng Anh. Thừa Lỗi nhìn cô hai giây, khóe môi thản nhiên nhếch lên.

Trong khoảng thời gian ở chung, Lư Dục Hiểu chưa từng thấy anh cười qua. Bởi vì kinh ngạc, cô để lộ dáng vẻ ngây thơ, đưa hai tay ra sau lưng, nhấc mũi chân tiến đến trước mặt anh, mở to đôi mắt tò mò: "Thừa tiên sinh vừa cười à?"

Thừa Lỗi đối mặt với ánh mắt của cô, ánh mắt trong suốt, giống như mang theo một tầng nước mỏng. Lông mi của anh đặc biệt dài, giống như cánh quạt, quạt lên quạt xuống, tần suất nháy mắt cùng biểu cảm, giống như đang rất căng thẳng.

Lư Dục Hiểu nhìn anh: "Sao vậy?"

Anh nghẹn vài giây, nói ra một câu: "Thật đáng yêu."

Lư Dục Hiểu: "?"

Ồ. Là khen cô ấy thật đáng yêu.

Lư Dục Hiểu: "..."

Bị một người đàn ông trực tiếp trêu chọc. Cảm giác thật quái dị.

Buổi tối Thừa Lỗi không trở về phòng ngủ. Bên cạnh không có người, Lư Dục Hiểu lại có chút không quen.

Sáng hôm sau. Lư Dục Hiểu mơ hồ thức dậy, mắt nhắm mắt mở đi vào toilet. Lúc đi ra, "bụp" một tiếng, trán đụng vào chỗ cũ.

Không đợi cho cơn đau qua khỏi. Cô mở một con mắt ra, không biết từ lúc nào vị trí này đã dán lên một miếng đệm chống va chạm.

Cô rẽ phải, đến phòng để đồ thay quần áo. Lúc đi ra, đầu ngón chân đá vào vách tường, miệng cô theo thói quen kêu lên, nhưng kỳ thật một chút cũng không đau, vị trí góc tường cũng dán miếng chống va chạm.

Thừa Lỗi ra ngoài đúng giờ, anh đi tới cửa chính, quay đầu nhìn cô. Lư Dục Hiểu ngồi im trên ghế, khuỷu tay chống cằm, đầu gục xuống từng chút từng chút. Cô luôn cảm thấy mệt mỏi vì không ngủ đủ, ông chủ đã thức dậy rồi, cô lại không màng gì tiếp tục ngủ.

Vì thế hằng ngày cô thường bị đập vào tường, đụng trúng cửa, nhào vào vòng tay của anh. Cô cắn thìa, ngẩng đầu lên, hỏi bằng ánh mắt: Có chuyện gì sao?

"Không." Thừa Lỗi nhìn chằm chằm cái trán trơn bóng của cô hai giây, cổ họng cuồn cuộn: "Anh đi nhé."

Lư Dục Hiểu không hiểu rõ: "À, vâng."

---------

12 giờ trưa, Thừa Lỗi bước vào cửa hàng thêu đúng giờ. Không có bãi đậu xe gần phố đi bộ, nên anh đi bộ đến và chờ cô mỗi ngày.

Giữa trưa, anh cởi áo khoác ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi tối màu, mái tóc trước trán buông xuống, khóe mắt rất sắc. Giống như một giáo sư tuy tuổi còn trẻ nhưng lại đặc biệt nghiêm túc.

Tác phong lẫn thân hình đều không hợp với con phố này, là một sự tồn tại rất khó khiến người ta bỏ lỡ.

Trước đó có khách còn tưởng anh là người mẫu được mời tới, vây quanh anh giơ điện thoại lên chụp ảnh tự sướng, sau đó đăng lên mạng. Không hiểu sao mấy ngày tiếp đó cửa hàng thêu lại rất hot, trở thành điểm được chú ý trên mạng.

Lượng khách rất ổn định, trong khoảng thời gian này, Lư Dục Hiểu cảm giác rõ ràng cửa hàng của mình đã làm ăn khấm khá hơn.

Một vị khách quen đến lấy sườn xám nhìn thấy người đàn ông đẹp trai ngồi bên cạnh, thì thầm hỏi: "Em Hiểu à, bạn trai của em sao? Mẹ ơi người này ăn gì mà đẹp trai thế!"

Lư Dục Hiểu gấp sườn xám rồi gói lại, cười nói: "Không phải bạn trai."

Thừa Lỗi ngẩng đầu nhìn cô, giống như đang chờ đợi đáp án của cô. Ánh mắt của Lư Dục Hiểu và anh giống như đang giao đấu với nhau ở giữa không trung, cô lại không đoán được đáp án mà anh mong muốn.

Cô nhìn vào ánh mắt của anh, thử thăm dò: "Là chồng em?"

Lông mày Thừa Lỗi hạ xuống, mặt mày giãn ra. Lư Dục Hiểu biết mình trả lời đúng.

"Hai người kết hôn rồi sao? Xin chúc mừng!"

"Cám ơn."

Khách hàng nhìn người đàn ông nhiều lần, quay đầu nhướng mày nhỏ giọng nói: "Dáng người tốt, giá trị nhan sắc cao, vừa nhìn đã biết là một người trẻ tuổi tinh anh. Chỉ có điều, quá nghiêm túc. Em Hiểu thật có diễm phúc."

Chờ khách trả tiền rời đi, Thừa Lỗi đưa tay kéo cửa cuốn xuống. Từ ngày có anh giúp đóng cửa, Lư Dục Hiểu ngay cả cái móc câu cửa cũng không cần động đến.

Trên đường đi bộ đến bãi đậu xe. Thừa Lỗi đột nhiên hỏi: "Có diễm phúc là ý gì?"

"Chính là, khen ngài đẹp trai đó."

Thừa Lỗi hơi sững sờ: "Vậy cô ấy phải nói anh có diễm phúc mới đúng, bởi vì em rất đẹp."

Trong lòng Lư Dục Hiểu được khen đến mức vui sướng không ngớt, lộ ra nụ cười rực rỡ đã lâu không thấy được: "Là như vậy."

Thừa Lỗi nghiêng đầu nhìn cô, biểu cảm giống như đang cố gắng nghiên cứu thành ngữ, mà giáo viên ngữ văn lại cười khanh khách đến mức híp cả mắt.

Ăn cơm trưa xong, Lư Dục Hiểu muốn đi tặng cho khách một bộ sườn xám, địa chỉ ngay gần tòa nhà văn phòng làm việc của Thừa Lỗi.

Kể từ khi kết hôn, cả hai đều hoạt động như băng chuyền. Thời gian tiếp xúc mỗi ngày chính là ăn cơm, ngủ. Thời gian khác, Lư Dục Hiểu cũng không để ý đến việc cá nhân của anh.

Cho nên cô cũng không rõ rốt cuộc chủ nợ này làm nghề gì. Lư Dục Hiểu đưa hàng xong đi ra, xe Thừa Lỗi vẫn còn đó.

"Không phải là ngài cần đi làm à?" trễ gần 15 phút, theo quan niệm về thời gian của anh thì việc này không thích hợp lắm.

"Đang chờ em." Thừa Lỗi thay cô mở cửa xe: "Muốn dẫn em đi xem nơi anh đang làm việc."

Lư Dục Hiểu vui vẻ chấp nhận: "Được thôi."

Lúc 16 tuổi, Lư Dục Hiểu chuyển đến Hoằng Hà, học xong trung học lại qua phía bắc học đại học, bởi vì sư phụ ở bên này, nên mới trở về, cô đối với thành phố này không thân thuộc lắm, nhưng cũng biết tòa cao ốc Phú Nghênh.

Nơi này nằm ở trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng, là nơi tụ tập nhân tài trong ngành. Lúc trước cô chen lấn muốn vào tòa nhà này làm việc, đáng tiếc lý lịch không đạt tiêu chuẩn, ngay cả lên đó cũng chưa lên được.

Thừa Lỗi thêm thẻ truy cập điện tử trong điện thoại di động của cô: "Lần sau tới tìm anh, có thể trực tiếp đi lên."

Lư Dục Hiểu đi theo Thừa Lỗi vào văn phòng, dọc theo đường đi bị vô số đôi mắt xung quanh chú ý.

"Thừa tổng, Thừa phu nhân."

Lư Dục Hiểu và Thừa Lỗi là bí mật kết hôn, cô rất ngạc nhiên vì nhân viên công ty của anh đều biết cô. Nghĩ kĩ lại, có lẽ là do cô trông rất giống bạn gái cũ của anh.

Thư ký đẹp trai trong bộ vest bảnh bao bước tới, lễ phép chào hỏi cô: "Thừa phu nhân, tổng giám đốc Thừa, ông Phí gọi từ New York."

Thừa Lỗi quay đầu thấp giọng nói: "Hiểu Hiểu, đợi anh nghe máy nhé."

Hôm nay cô vẫn mặc sườn xám, tóc dài đến thắt lưng, cố ý giả bộ dịu dàng hiền thục, ngoan ngoãn nói: "Được."

Thừa Lỗi có lẽ đã cảm thấy thái độ của cô không giống như bình thường, nhìn cô lâu hơn một chút. Thư ký dẫn Lư Dục Hiểu đi tham quan, những nơi cô đi qua mọi người đều đứng dậy chào hỏi.

Có thể làm việc trong văn phòng này, chắc hẳn chức vụ đều là giám đốc điều hành, thấp nhất cũng là cấp bậc quản lý, tất cả đều là nhân tài. Những lời xì xào bàn tán nghe rất lọt tai, lại chọn đúng lúc Lư Dục Hiểu đi ngang qua để nói, khen cô mặc sườn xám đẹp, dáng người tuyệt mỹ, gương mặt hoàn hảo.

Lư Dục Hiểu thích được khen ngợi, thích được nâng niu như các ngôi sao, thích cách người khác nhịn không được phải thốt lên những lời nịnh nọt.

Cô đã từng cảm thấy không có tiền, không có quần áo đẹp để mặc chính là sống không bằng chết, sau đó cô phát hiện ra thực sự cũng không đến mức đó. Cô rất hưởng thụ bầu không khí này, sự suy sụp trong đôi mắt ấy cũng đã biến mất, cười rất tươi, eo nhỏ nhăn hơn.

Khi đi qua quầy lễ tân, Lư Dục Hiểu đã chú ý đến tên công ty: MSJ.

Cô cảm thấy quen thuộc. Lên mạng tra xét một chút mới biết, đây là bộ phận đầu tư khu vực Trung Quốc của tập đoàn MSJ lớn nhất trong Phú Nghênh Đình Uyển.

Cô truy cập vào các đường dẫn liên quan và thấy người sáng lập giới thiệu. Bố của anh là giáo viên tại Harvard, mẹ anh là một vũ công nổi tiếng, ông nội là dòng máu hoàng gia đích thực.

Trong nhà sớm đã tích lũy được một khối tài sản lớn, đầu tư ở các nước trên thế giới, bố anh chuyên nghiên cứu khoa học giảng dạy, những công ty sáng lập ở trên thương trường kia toàn bộ đều do Thừa Lỗi kế thừa. Người thừa kế quý tộc tuổi còn trẻ này, là đại gia vô hình trong mắt người ngoài nghề, trong nghề lại là một ông lớn.

Chỉ đơn giản có vài dòng giới thiệu, không có hình ảnh hay tài liệu tham khảo. Ông sếp lớn như này ít thông tin công khai thì càng bí ấn hơn, càng không thế công khai bối cảnh.

Trong lòng Lư Dục Hiểu kinh ngạc một chút. Ớ chung với anh hơn nửa tháng, cô vất vả lắm mới có được cảm giác chân thật, bây giờ lại hoài nghi mình đang nằm mơ.

Người đàn ông như vậy, rốt cuộc là người phụ nữ nào mới xứng đôi với anh được. Người tiền nhiệm của anh phải là một cô gái rất tốt. Người thế thân như cô, sợ rằng chỉ là vỏ bọc bên ngoài.

Ánh sáng của văn phòng Thừa Lỗi rất tốt, bố trí đơn giản và khiêm tốn. Trước biến cố đó, Lư Dục Hiểu cũng là đại tiểu thư nhà giàu, tuy rằng không có cách nào so sánh với Thừa Lỗi, cùng lắm nhà cô cũng chỉ là một nhà giàu mới nổi, nhưng cô vẫn có chút hiểu biết về tranh cổ.

Bức tranh đất nước được treo trên trong văn phòng Thừa Lỗi, đồ cổ trên tủ, đều là vật phẩm quý có giá trị không nhỏ, tài sản không có 8 số o thì không thể có được.

Nhìn thấy hình ảnh của mình trên bàn làm việc. Lư Dục Hiểu bỗng nhiên hiểu tại sao mọi người đều biết cô. Nó được chụp từ giấy chứng nhận kết hôn của anh. Không biết do anh sơ suất hay là lười làm, ngay cả dấu ấn của cục dân chính cũng không có xoá.

Lư Dục Hiểu: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro