Chương 5: Nương tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng làm việc tối giản nhưng xa hoa này lại bày một tấm ảnh chụp chung như vậy, nhìn thế nào cũng cảm thấy bất hòa. Lư Dục Hiểu chưa từng thấy ai rửa ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn sau đó bày ra trong phòng làm việc như thế cả.

Chủ nợ nhà cô thực sự rất khác biệt.

Thừa Lỗi nhận điện thoại xong, nói chuyện với thư ký vài câu. Anh vẫn nói ngắn gọn súc tích, một chữ cũng không muốn nói thừa.

Hai phút sau. Anh xoay người, quay trở lại bên cạnh cô. Hình như anh đã để ý tới tầm mắt của cô, ánh mắt anh khẽ thu lại, vẻ mặt có chút hơi mất tự nhiên.

Thừa Lỗi đưa mắt nhìn khung ảnh, giọng nói trầm thấp: "Nhân viên trong văn phòng đều để. Em để ý tới nó sao? Vậy anh sẽ cất nó đi."

Lư Dục Hiểu đoán là anh muốn nhập gia tùy tục, cô không quá quan tâm đến nó, cũng không để ý có đẹp hay không?

Cô bật máy ảnh lên, tiến lại gần hỏi ý kiến của anh: "Thừa tiên sinh, có muốn chụp lại một tấm không?"

Thừa Lỗi dường như rất bất ngờ với việc cô chủ động tới gần, đôi mắt sâu thắm nổi lên một tia sáng nhỏ: "Có thể sao?"

"Um."

Lư Dục Hiểu biết việc để ảnh gia đình trong văn phòng có ý nghĩa như thế nào, các khách hàng sẽ có thiện cảm với những đối tác có tinh thần trách nhiệm. Bình thường cô đã quen chỉ huy người mẫu chụp ảnh, Lư Dục Hiểu vô thức kéo Thừa Lỗi ngồi xuống.

Sau đó cô dựa trên vai anh, giơ điện thoại lên chụp ảnh. Động tác như nước chảy mây trôi, làm nhanh gọn trong một lần. Chụp hình xong, Lư Dục Hiểu mới phản ứng được chính mình đã làm gì.

Lá gan của cô lớn thật! Dám chỉ huy chủ nợ!

Chân Lư Dục Hiểu có chút mềm nhũn, cằm còn đặt trên vai anh. Mùi thơm mát lạnh trên áo khoác âu phục của

Thừa Lỗi, cùng với hơi thở ấm áp của anh, giờ khắc này dường như đột ngột bị kích hoạt, mọi thứ trộn lẫn vào nhau, mạnh mẽ xông vào khoang mũi cô, chiếm lấy tất cả giác quan của cô.

Bình thường, anh làm cho cô cảm thấy áp lực quá mạnh, thế nên trong tiềm thức cô có chút sợ anh. Cô chống tay vịn vào ghế văn phòng, cố gắng đứng dậy thật nhanh. Cô đang chống tay, đột nhiên ghế xoay sang một bên nửa vòng.

Vốn tưởng rằng sẽ ngã vào khoảng không, không ngờ cả người đang chuẩn bị vấp ngã lại ngồi trên đùi Thừa Lỗi.

"..."

Lư Dục Hiểu chết lặng. Cô hoàn toàn không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra. Mắt Thừa Lỗi rũ xuống, nhìn chăm chú vào cô, dường như không hề chớp mắt.

Nhìn thẳng vào ánh mắt mơ hồ của cô, đội mắt này của anh dường như đang dò hỏi cô: "Em còn muốn ngồi trên đùi anh bao lâu nữa?"

"Xin lỗi..."

Cô còn chưa dứt lời, chỗ ngồi không biết thế nào lại đột nhiên xoay một vòng.

"A--" Cô kêu nhẹ một tiếng, theo phản xạ có điều kiện giơ tay lên, ôm chặt cổ anh.

Thời gian dường như bị dừng lại. Cổ tay Lư Dục Hiểu dán trên cổ Thừa Lỗi, có thể cảm giác được rõ ràng tần suất mạch đập trên cổ anh. Một, hai lần... Từ cổ tay mở rộng đến các chi dần dần đồng bộ với tần suất nhịp tim của cô.

Đôi mắt của anh nhẹ nhàng nhìn chằm chằm vào đôi môi cô. Không biết có phải cô bị kinh hãi quá độ nên sinh ra ảo giác hay không? Lư Dục Hiểu có cảm giác anh đang chầm chậm cúi đầu.

Cô quá hoảng loạn, không chú ý nhiều đến vẻ mặt của anh, chỉ lo vội vàng giải thích: "Tôi..không chú ý tới nút trên tay vịn. "

Sao cái ghế văn phòng cũng có công nghệ cao thế này! Còn có nút điều khiển!

Tuy rằng đã giải thích sơ qua, nhưng bởi vì cô đang trong tư thế này thật sự rất giống như đang cố ý ôm ấp quyến rũ anh. Nhưng cô không thể không giải thích.

"Thực xin lỗi." Lư Dục Hiểu đỏ mặt: "Trước kia tôi chưa từng dùng loại ghế này. "

Thừa Lỗi không nói gì. Trong lòng Lư Dục Hiểu thấp thỏm không yên, len lén liếc nhìn anh, đúng lúc đụng phải đôi mắt sâu thắm của anh.

Thần sắc của anh vấn như thường, nhưng giọng nói của anh có chút khàn khàn: "Không sao."

"Vâng, cái đó..." Lư Dục Hiểu đề nghị: "Ngài có thể buông tôi ra không? Tôi bây giờ có thể đứng dậy rồi."

Thừa Lỗi dựa vào phía sau, buông cô ra: "Xin lỗi."

Trong đầu cô đang rất bối rối: "Vậy...chúng ta xem ảnh chụp đi."

Ánh mắt của anh thâm trầm, trong đôi mắt xinh đẹp quay cuồng thứ tình cảm không biết tên: "Được."

Anh có ngũ quan lập thể, khuôn mặt có chiều sâu, dung mạo tuấn lãng, bất luận chụp ảnh từ góc độ nào đều cảm thấy đẹp mắt. Lư Dục Hiểu chọn một tấm có góc ánh sáng tốt nhất gửi cho anh.

Thừa Lỗi lưu hình ảnh, chuẩn bị đưa bức ảnh chụp chung này làm ảnh nền điện thoại, làm đến bước cuối cùng đột nhiên ngước mắt lên, hỏi cô: "Có thể không?"

Lư Dục Hiểu có chút lúng túng: "Ừm! Có thể."

Thừa Lỗi nhấn OK.

Buổi chiều cô muốn kéo tài trợ, Lư Dục Hiểu nhìn thời gian, thăm dò nói: "Thừa tiên sinh, buổi tối tôi muốn xin về trễ một chút."

Cô không rõ về những yêu câu của Thừa Lỗi đối với một người vợ, sợ bởi vì anh là người có địa vị cao cho nên không cho phép nửa kia xuất đầu lộ diện.

"Tôi có chút việc, chắc sẽ phải về nhà muộn một chút. Khoảng 9h30ph."

Thừa Lỗi không hỏi cô ra ngoài làm gì: "Được."

Sau đó, anh sắp xếp tài xế đến đưa đón cô. Lư Dục Hiểu bất ngờ.

"Cám ơn."

Lư Dục Hiểu vẫn luôn muốn có cửa hàng thêu, nhưng thị trường không quá thuận lợi, người trẻ tuổi chỉ tùy tiện nhìn xem sẽ không mua, người lớn tuổi thì chỉ muốn quảng cáo, thị trường như vậy không dễ mở bán.

Cô đã thử livestream bán hàng trên mạng, phần lớn đều là hỏi giá và khen đẹp, không có ai mua. Trước đây cô vẫn luôn cố gắng nói chuyện hợp tác, mỗi lần đều bị Mãn Hồng Ngọc làm hỏng, có ai lại vui vẻ tìm người phá sản nợ nần hợp tác chứ?

Lư Dục Hiểu đi ra từ nhà đầu tư thứ ba, ngồi trên băng ghế bên đường ăn bánh sandwich. Điện thoại vang lên tiếng tin nhắn WeChat. Lư Dục Hiểu mở lên thì thấy avatar hình kẹo ngọt dâu tây.

Lư Dục Hiểu bị từ chối nguyên một ngày, nhìn thấy ba chữ này, trong lòng cô không hiểu sao lại ấm áp như vậy.

Lư Dục Hiểu trả lời: [Tôi đang ăn.]

Thừa Lỗi trả lời: [Chú ý an toàn.]

Lư Dục Hiểu trả lời anh bằng một icon dễ thương. Lư Dục Hiểu từ nhỏ đã quen cuộc sống an nhàn, tiêu tiền không chớp mắt, cũng không có khái niệm về tiền bạc.

Nếu không phải bởi vì Mãn Hồng Ngọc thúc giục nợ nần buộc cô phải lập gia đình lấy lễ vật mà trả tiền, cô cũng sẽ không đi đến bước đường cùng này. Cô không thích bị ràng buộc, nhưng lại bị ép nộp đơn vào nhiều công ty. Công ty chính quy điều kiện tuyển dụng khá cao, chuyên môn và trình độ học vấn của cô không thể vào được.

Cô từng làm bồi bàn, cũng từng làm lễ tân, có lẽ vận khí cô không được tốt, toàn gặp phải những đồng nghiệp xa lánh cô hoặc cấp trên muốn gạ tình cô.

Sau đó cô đi dạo vào một cửa hàng thêu, gặp được thầy của cô, Lư Dục Hiểu mới dừng bước. Mười sáu năm, cô được nuôi dưỡng như một cô công chúa nhỏ. Chín năm qua, cô luôn cố gắng làm việc chăm chỉ nhưng lúc nào cũng bị chèn ép, không có nối một chút danh tiếng.

Cô năm nay đã hai mươi lăm tuối, ngay cả một khu đất nhỏ trong nghĩa trang cô cũng không mua nổi, còn phải bán thân để bố được chôn cất đàng hoàng. Nhưng đêm đó cô tình nguyện giao cho anh, không tính là một cuộc mua bán.

Số tiền 1,3 vạn đang nợ anh, cô nhất định phải trả. Lư Dục Hiểu ngẫm nghĩ, lại có sức tranh thủ làm việc một chút. Nếu không, với thu nhập hiện tại của cô, có bán sườn xám mười năm cũng không trả được hết nợ cho Thừa Lỗi

Nghĩ tới đây, cô uống một ngụm nước lớn, gọi cho Vương Chí Lâm.

"Vương tổng, vừa rồi là tôi hơi xúc động nên đã hắt nước vào mặt ngài. Tôi suy ngẫm lại thấy mình đã sai. Tôi thực lòng xin lỗi."

Ngoại trừ Vương Chí Lâm, người có thể tìm Lư Dục Hiểu đều đã tìm hết rồi. Hơn nữa tên khốn đó còn là đời thứ hai giàu ở khu địa phương này, trong nhà có tiền có thế, có tên này ở giữa, không ai dám đâm đầu vào dự án của cô cả.

Chưa đầy nửa tiếng đã thấy xe của Vương Chí Lâm dừng lại bên đường.

Cửa sổ xe hạ xuống, trong tay người đàn ông kẹp nửa điếu thuốc chưa hút xong, ánh mắt nóng bỏng lưu luyến trên eo mảnh khảnh của cô một lát, cười nhạo nói: "Thế nào, đại mỹ nhân sườn xám của chúng ta, còn muốn tôi đi xuống mời cô không?"

Lư Dục Hiểu mang giày cao gót đi qua kéo cửa xe phía sau. Vương Chí Lâm ra lệnh: "Ngồi lại đây."

Lư Dục Hiểu duy trì nụ cười, nhưng trong lòng đang mắng hắn ta một vạn lần, thanh âm ôn nhu: "Ngài đã có vợ sắp cưới, tôi ngồi ở ghế phụ hẳn là không thích hợp."

"Không thích hợp? Vậy cô gọi tôi tới để chơi ông đây sao?" Vương Chí Lâm vứt bỏ tàn thuốc: "Tôi nói cô này, làm bộ dạng giả bộ vờ vịt một hai lần là được rồi, cô sẽ không thật sự cho rằng ông đây chưa từng thấy qua loại phụ nữ như cô sao? Không phải cô không thể làm vậy sao?"

Lư Dục Hiểu vẫn cười: "Vương tổng là một người tài năng cộng thêm tuấn tú lịch sự, chắc hẳn các cô gái ái mộ ngài nhất định rất nhiều, ngài cần gì phải nói chuyện tình cảm với người phụ nữ đã có gia đình như tôi đây? Nói chuyện kỹ về dự án đầu tư cửa hàng thêu không tốt hơn sao?"

"Không phải chỉ đầu tư hơn hai trăm vạn thôi sao? Ông đây có thể thiếu chút tiền này sao? Nói với cô như này đi, chỉ cần cô đồng ý làm người tình của tôi, mười cửa hàng thêu ông đây cũng có thể mở được. Còn nữa, ai có thể tốt hơn tôi, cô biết rõ hơn ai hết."

"Cô đã kết hôn, kết hôn với ai? Với một gã ăn mày trên đường sao? Một người phụ nữ như cô, người đàn ông bình thường nào mà dám kết hôn với cô chứ:" Tầm mắt dừng lại ở vị trí đãy đà của cô: "Như vậy có phải được hơn không?"

Lư Dục Hiểu thu lại nụ cười giả dối. Mắng cô thì được, mắng chủ nợ của cô thì không được!

Cô đẩy cửa xe ra, đóng nó lại thật mạnh.

Vương Chí Lâm cười: "Nhẹ một chút, chiếc xe này hơn ba triệu đấy. Ngoan ngoãn như vậy có phải tốt hơn không." Hắn ta đẩy cửa ghế phụ ra.

Bị Lư Dục Hiểu đá một cước đóng lại.

Gió rất mạnh, mái tóc đen của cô như đang bay múa, nụ cười lạnh lùng và quyến rũ: "Dù tôi có kết hôn với một tên ăn mày, thì cũng không thèm để ý tới loại rác rưởi như anh. Hiểu không? Anh thậm chí còn không bằng rác rưởi. Nói anh là một con chó cũng quá sỉ nhục cho nó rồi, chó còn có nhân tính, sạch sẽ hơn anh nhiều."

"Con mẹ nó.." Vương Chí Lâm đẩy cửa xe.

Lư Dục Hiểu giơ điện thoại di động hiển thị ba số "110", ngón tay cái dừng lại trên phím quay số.

"Được, được lắm. Lư Dục Hiểu ông đây chờ ngày cô cầu xin được lên giường của tôi."

Lư Dục Hiểu cởi một chiếc giày cao gót, dùng sức từ gót giày đập mạnh vào cửa sổ xe, sau đó cô quay đầu lại nở một nụ cười ôn nhu, ánh mắt có chút mỉa mai: "Phiền ngài soi gương lại một chút, ngài xứng đáng so sánh với chồng tôi sao?"

"Nhìn cô xem, chồng cô là ai? Hắn có khả năng bồi thường được chiếc xe này của ông sao? Nào, nói tên cho tôi đi, để tôi xem ai không có mắt mà dám cướp đồ của tôi."

Lư Dục Hiểu tức đến nghiến răng nghiến lợi, đè nén lửa giận, do dự hai giây, ngẩng mặt lên: "Chồng tôi tên Thừa Lỗi."

Vương Chí Lâm thiếu chút nữa mà cười lớn: "Ai? Con mẹ nó! Cô nói lại lần nữa xem."

Lư Dục Hiểu không nói lại, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua: "'Anh bị điếc sao?"

Vương Chí Lâm giống như nghe thấy trò cười hài hước nhất năm: "Trùng hợp thay, tôi tình cờ có số điện thoại của giám đốc tiếp thị khu vực Trung Quốc của họ. Lư Dục Hiểu, cô nói những lời này là quá trớn rồi."

Hắn ta gọi điện thoại trước mặt cô, cố ý mở loa ngoài. Đối phương kết nối: "Ai vậy."

Vương Chí Lâm cười cười lộ ra vẻ mặt chân chó: "Là tôi, Trịnh tổng, tiểu Vương tôi lần trước đã tu sửa phục trang cổ, bố tôi còn tặng cho ngài hai rương rượu Mao Đài."

Đầu máy bên kia dừng lại vài giây, rõ ràng là không nhớ ra: "Tiểu Vương đúng không? Có chuyện gì vậy?"

Vẻ mặt Vương Chí Lâm có chút không nhịn được: "Không... không có việc gì. Tôi chỉ muốn hỏi thăm ngài một chút, Thừa tổng nhà ngài, đã kết hôn chưa?"

"Thừa tổng nào?"

"Thừa Lỗi, là người sáng lập công ty MSJ của ngài."

"Tiểu Vương, tôi chỉ là giám đốc bộ phận nhỏ của một công ty nhỏ trong tập đoàn, anh cảm thấy tôi có khả năng gặp mặt ông chủ lớn sao?"

Nghe giọng điệu này, Vương Chí Lâm lập tức hiểu được ý tứ của đối phương: "Không phải, tôi không có ý giễu cợt ngài, tôi tuyệt đối không dám có ý đó..."

"Ừm." Giọng nói lạnh lùng của người kia vang lên:

"Không cần biết anh có ý gì, chuyện này anh hỏi sai người rồi. Nhưng ông chủ lớn của tôi quả thật đã về nước, anh có thể đến khu Phú Nghênh Đình Uyển, nói không chừng có thể ngồi ngóng, chắc có thể tự mình hỏi ngài ấy đã kết hôn hay chưa? Tất nhiên phải chắc chắn rằng những vệ sĩ bên cạnh ngài ấy không giết chết anh. Tạm biệt."

Tít..tít..tí..

Điện thoại bị cúp máy, sắc mặt Vương Chí Lâm tái mét. Cảm giác nghẹn khuất mà Lư Dục Hiểu giữ trong lòng rốt cuộc cũng có thể trút bỏ, cả người thoải mái vui vẻ.

Ánh mắt khinh thường quét qua làm cho Vương Chí Lâm thương tổn không nhỏ, cảm giác bị vũ nhục thật lớn, hắn ta nhanh chóng quay xe rời đi. Vương Chí Lâm chửi thề một câu, chiếc xe bụi bặm rời đi.

Lư Dục Hiểu đột nhiên có chút hối hận. Nếu cái tên ăn chơi trác táng này thật sự đi tìm Thừa Lỗi đòi bồi thường tiền, khiến anh mất hứng thì phải làm sao đây?

Cô chán nản ngồi xổm bên đường. Không có gia thế, cũng không có tiền, tại sao cô lại kiêu ngạo như vậy? Chịu nhục một chút là tốt rồi, tại sao lại nói tên anh ấy ra chứ!

Lư Dục Hiểu không xác định được tình cảm của Thừa Lỗi đối với cô như thế nào? Anh để ảnh chụp chung trong phòng làm việc, hình nền điện thoại di động cũng thành ảnh chụp chung với cô, cũng có thể nói rõ anh quá nhớ "Hiểu Hiểu" kia.

Cô còn chưa chắc chắn về tình cảm của cô đối với anh và ranh giới cuối cùng của cô có thể chịu đựng được. Trong khoảng thời gian này được anh yêu chiều, cô thậm chí còn quên đi thân phận của mình.

9h30 tối. Lư Dục Hiểu bất an trở về biệt thự. Phòng khách dưới lầu vẫn sáng, Lư Dục Hiểu nhẹ nhàng đặt túi xách lên tủ, thay giày, rón rén lên lầu.

Có ánh sáng trong khe hở của cửa phòng ngủ thứ hai. Thời gian cũng đã muộn, thế mà anh vẫn chưa ngủ. Lư Dục Hiểu trở về phòng ngủ chính để tắm rửa, sấy khô tóc, sau đó cô cầm ly định xuống lầu lấy nước.

Ngay lúc cô mở cửa, cánh cửa phòng đối diện cũng mở ra.

Trên tay Thừa Lỗi cũng cầm ly nước, ánh mắt nhìn cô lộ ra sự cuồng nhiệt, nhưng trong nháy mắt lại không không thấy nữa, giống như là đang kìm chế cảm xúc, anh giơ tay, tỏ vẻ lễ phép lùi lại tạo một khoảng cách với cô: "Em đi trước đi."

Trên người anh mặc đồ ngủ cùng kiểu với cô, kỳ thật dù có tỏ vẻ lịch sự, xa cách thế nào, giữa hai người luôn tồn tại một sự mập mờ không thể diễn tả được. Lư Dục Hiểu uống một ly nước đầy, sau đó xoay người trở về phòng.

"Hiểu Hiểu." Thân hình cao lớn của Thừa Lỗi đứng trước mặt cô: "Chúng ta nói chuyện một chút đi."

Trong lòng Lư Dục Hiểu run lên một chút, biết rõ anh muốn nói về chuyện vào buổi chiều hôm nay.

Cô gãi đầu một cách trẻ con, giả vờ ngu ngơ: "Nhưng, tôi buồn ngủ."

Thừa Lỗi muốn nắm tay cô, cánh tay nâng lên bỗng dừng lại giữa không trung, sau hai giây thì lại thu hồi.

Vẻ mặt anh bình tĩnh, trong đôi mắt nhợt nhạt có một cảm xúc nồng đậm: "Anh làm em sợ sao?"

Điều này dựa trên phản ứng và biểu hiện của cô trong khoảng thời gian này để đưa ra kết luận. Lư Dục Hiểu không thể không thừa nhận, đúng thật là như vậy. Anh quá dịu dàng, đối xử với cô quá tốt, trong lòng cô có chút hoảng hốt, luôn cảm thấy quá hư vô, nó sẽ dần dần tan biến.

Thừa Lỗi đặt ly xuống: "Hiểu Hiểu, có thể em đã hiểu lầm về nội dung trong bản thỏa thuận tiền hôn nhân."

Lư Dục Hiểu ngẩng đầu lên. Thừa Lỗi nhìn thẳng vào đôi mắt của cô: "Những điều khoản đó không nhất thiết phải tuân theo chính xác."

Tên khốn kia thật đúng là dám đi tìm anh chứng thực...

Theo lý thuyết, người đàn ông có thân phận địa vị cao như anh, chỉ là tìm một thế thân chắc cũng không muốn công khai. Nội bộ biết là một chuyện, trong mắt người ngoài ít nhiều sẽ tổn hại hình tượng của anh.

Lư Dục Hiểu không nắm rõ tính cách của Thừa Lỗi rõ ràng cũng trạc tuổi tác với cô, nhưng hắn luôn ít khi cười nói, khí thế cường đại, làm cho người ta có một loại cảm giác khó có thể tiếp cận.

Cô nhớ lại đêm đó, anh đối với cô, rất ấm áp. Nhưng coi như đã thân thiết, anh cũng không tỏ ra có chút mất kiểm soát nào. Khí chất tao nhã, quý tộc cùng với bộ dạng tự kiềm chế của anh hoàn toàn không giống như chạy theo cuồng hoan, khiến cho cô căn bản không biết anh sảng khoái, hay là đơn thuần chỉ đang chuyên tâm phục vụ cô.

Lư Dục Hiểu đột nhiên sợ rằng câu tiếp theo của anh sẽ là: "Chúng ta dừng lại ở đây đi."

Đầu óc cô có chút rối loạn, nếu như hiện tại chấm dứt quan hệ, ngay cả chỗ ở cô cũng không có.

Thừa Lỗi không nhắc đến chuyện lúc chiều nữa: "Em đang tìm đối tác? Anh có thể giới thiệu một người nào đó cho em."

Đôi mắt của cô sáng lên: "Thật sao?"

"Ừm." Thừa Lỗi cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Tuần tới có rảnh không?"

Lư Dục Hiểu vội vàng nói: "Có."

----

Có thể anh đã ý thức được cô đang trốn tránh. Những ngày sau đó, Thừa Lỗi cố ý giữ lại một khoảng cách với cô. Ngày đó, anh nói xong những lời kia, giống như đã nói hết số từ trong mấy ngày này, sau đó anh liền chìm vào sự im lặng.

Mỗi ngày chỉ gặp nhau vào buổi sáng và buổi tối, không có giao tiếp gì khác. Khi anh không nói lời nào, mới giống như vẻ ngoài thật sự của anh. Ngược lại, khi anh nói nhiều, Lư Dục Hiểu đều cảm thấy anh cố ý làm như vậy.

Giống như vì muốn cô vui vẻ mà ép buộc bản thân mình phải nói thêm vài chữ. Mấy ngày nay, trong lòng Lư Dục Hiểu không còn hoang mang như vậy nữa. Một người đàn ông xa lạ, còn là một một người giàu có hàng đầu, đột nhiên lại thân thiết hỏi han ân cần với cô.

Thành thật mà nói, cô rất sợ. Bây giờ anh hơi lạnh nhạt với cô, cô ngược lại có chút thỏa mái.

Nhưng mà cô mới an nhàn không quá hai ngày, mẹ của Thừa Lỗi, cũng chính là mẹ chồng trên danh nghĩa của cô, đột nhiên lại tặng một căn biệt thự đứng tên cô.

Sau khi biết được gia thế kinh người của Thừa Lỗi, Lư Dục Hiểu đã sớm có chuẩn bị tâm lý cho những cuộc tranh chấp mẹ chồng nàng dâu, ân oán giới nhà giàu, và cảnh mẹ chồng cầm chi phiếu đập thẳng vào mặt cô rồi bảo cô rời xa con trai của bà ấy nhưng tất cả lại không diễn ra, ngược lại bọn họ còn chưa gặp mặt ra mắt mà đã tặng cô món quà kết hôn lớn như vậy.

Nghe tin tức do công ty bất động sản tiết lộ, hẳn là lúc cô và Thừa Lỗi lãnh chứng chưa được vài ngày, mẹ của Thừa Lỗi đã bắt đầu ủy thác cho bọn họ tìm một căn biệt thự, hiện tại chỉ cần cô tự ký tên là xong.

Lư Dục Hiểu bị dọa đến choáng ngợp, những thứ đắt đỏ như vậy, cô nào dám lấy. Cô nghĩ rằng bố mẹ chồng có thể đã hiểu lầm. Cô chỉ là một người thế thân chuyên nghiệp. Một người không xứng đáng được như thế này....

Một nữ côn đồ bất tài nhân lúc say rượu không tỉnh táo đã giở trò lưu manh với chủ nợ của mình.

Ánh mắt của Thừa Lỗi có chút chờ mong: "Hiểu Hiểu, đây là mẹ cho em."

Đôi mắt của Lư Dục Hiểu đột nhiên có chút đỏ lên. Nhưng cô lại nhanh chóng phản ứng lại, người anh nói là "Hiểu Hiểu" kia.

Lư Dục Hiểu từ nhỏ đã thiếu tình thân, lại thêm gia cảnh sa sút lạc hậu khiến cô luôn kiêu ngạo, tự tin lại trở nên tự ti, mặc cảm. Đối với đại từ xưng hô "'Mẹ" này, cô vẫn mang theo sự chán ghét, khinh bỉ. Nhưng vào lúc này, nó từ trong miệng anh phát ra lại tràn ngập tình thương. Lư Dục Hiểu ký tên.

Vài người trong công ty môi giới đến giao hợp đồng loạt đứng dậy vỗ tay: "Chúc mừng Thừa phu nhân! Chúc phu nhân có một cuộc sống hạnh phúc!"

Lư Dục Hiểu có chút hoảng hốt, cô đã bí mật đem hợp đồng mua nhà nhét vào ngăn kéo thư phòng của anh. Như vậy coi như trả lại cho anh. Của cho là của nợ, cô sợ cầm căn biệt thự kia, chân sẽ mềm nhũn ra mất.

Cô và Thừa Lỗi sẽ có một chuyến bay đến London vào ngày mai. Sau khi Lư Dục Hiểu lấy được visa, cô đã ngừng kinh doanh một tuần để cùng anh đi công tác, sẵn tiện có thể ra mắt bố mẹ chồng.

Trước khi lên máy bay, Lư Dục Hiểu đã gặp mặt qua người sáng lập Chi Quang Thanh Lộ, các sản phẩm của họ được sản xuất trong nước và có lượng tiêu thụ rất cao.

Gã khổng lồ chuyên nghiên cứu và phát triển chip điện tử luôn xuất hiện trên bảng hot search đột nhiên lại xuất hiện trước mặt cô, còn trở thành em rể của chồng cô, Lư Dục Hiểu chỉ cảm thấy thật kỳ diệu.

Trình Nhượng mỉm cười lịch sự: " Nhìn chị dâu em thấy có một chút quen thuộc, chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi sao?"

Lư Dục Hiểu nhìn về phía Thừa Lỗi, nở một nụ cười tươi sáng: " Cũng có thể do tôi hơi giống một ai đó thì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro