Chương 8: Yến tiệc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác đọng lại trên trán ngay khi anh chạm vào. Lư Dục Hiểu mở to đôi mắt ngây ngô. Lại là công việc gì mới đây! Người đàn ông dung mạo lạnh lùng nhưng đôi môi lại mềm đến không ngờ.

Cảm giác mềm mại vẫn còn lưu lại trên mảng da nhỏ đó. Lư Dục Hiểu nhận thấy làn da trên trán nóng bỏng, mang theo sự ngứa ngáy không nói nên lời.

Cô nháy mắt mấy cái, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trông thấy ánh mắt chân thành của anh. Hai người đối diện nhau trong một giây.

Lư Dục Hiểu hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

Thừa Lỗi khẽ thu lại ánh mắt, thấp giọng: "Nụ hôn chào buổi sáng."

Dường như anh khá căng thẳng, gương mặt kéo căng, tạo cho người ta một loại cảm giác rất nghiêm túc. Tuy rằng ngoại hình của anh rất trẻ nhưng khi đôi môi mỏng mím chặt lại khiến cho cô cảm thấy có chút áp lực.

Hơi thở của anh mạnh mẽ đến mức có thế làm cho người đối diện trở nên căng thẳng, nhưng giờ phút này cảm giác căng thẳng đó lại không giống bình thường. Anh giống như đang áp chế bản thân, nỗ lực ngăn cản hành động tiếp theo.

Hôn là lễ nghi phổ biến của phương Tây, Lư Dục Hiểu nghĩ rằng có nên đáp lễ một chút hay không. Cô liếm môi, giọng nói hơi cứng nhắc: "Vậy em có được hôn lại anh không?"

Từ lúc nãy Thừa Lỗi đã nhìn chằm chằm vào môi của cô.

Anh chậm rãi nhấc mí mắt lên, khàn giọng: "Được thôi."

Lư Dục Hiểu: "..."

Cô chỉ lễ phép hỏi lại một chút mà người này coi như là thật sao!

Cô gằn giọng, ánh mắt lóe lên: "Em vừa ăn cháo xong, còn chưa lau miệng. Hay là em đi đánh răng đã nhé? Nhưng nếu như thế thì anh sẽ đến trễ, phải không?"

Cô cười gượng một tiếng, ra vẻ bình tĩnh, giơ tay lên nhìn: "Đã 7 giờ 35 phút rồi."

Thừa Lỗi liếc mắt, nhìn xuống cổ tay trắng nõn trơn bóng của cô.

Lư Dục Hiểu: ".."

Không đeo đồng hồ. Cũng không biết anh cho đang cho cô mặt mũi, hay là thật sự không chú ý tới cô không đeo đồng hồ.

Anh đi đến trước cửa thay giày, âu phục của anh thắng tắp, càng kiềm chế thì anh càng tỏa ra khí chất của một giáo sư nghiêm khắc đang đứng trên bục giảng. Thừa Lỗi nghiêng người quay lại nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.

Lư Dục Hiểu còn chưa kịp thu hồi ánh mắt, liền nghe thấy giọng anh dặn dò: "Ngoan ngoãn ăn cơm, 5 giờ chiều anh về nhà đón em."

Giọng điệu cưng chiều không chút kiêng dè của anh khiến cô cảm thấy đỏ mặt: "... Dạ."

Cánh cửa đóng lại. Trong phòng khôi phục sự yên tĩnh, dường như Lư Dục Hiểu cảm thấy không khí đang cười nhạo cô.  Chỉ vì một nụ hôn chào buối sáng. Mà cô lại thất lễ như thế này.

Đến mức đó luôn sao?!

Buổi trưa, các thương hiệu thời trang mang đến hơn mười bộ lễ phục để Lư Dục Hiểu lựa chọn. Hai chị nhân viên theo sau, thay phiên nhau giới thiệu cho cô những bộ lễ phục thích hợp nhất cho vũ hội.

Ấn tượng cuối cùng của Lư Dục Hiểu đối với những thương hiệu này là ở sinh nhật lần thứ 16.

Năm đó bố chọn cho cô một chiếc váy công chúa xinh đẹp nhất, cô được nâng niu xuất hiện ở vị trí đặc biệt trước ông kính, đứng ở giữa một nhóm con gái nhà giàu, nâng cằm lên, biểu cảm kiêu ngạo giống như tiểu công chúa được quốc vương sủng ái nhất.

Chiếc váy sau đó cũng được cô mang đến cửa hàng cũ để bán.

"Thừa phu nhân, bộ lễ phục này là mẫu mới nhất trong năm nay, ở Châu Á chỉ có một bộ này, ngay cả bên vận chuyển hàng hóa cũng phải đợi nửa tháng, vì các viên ngọc trai được đính ở phía trên, nên chưa chắc có thể thông qua."

"Thừa phu nhân ngài xem bộ này, tuy rằng nó không phải hàng mới, nhưng lại là phiên bản giới hạn, là một trong những mẫu nổi bật và đắt giá nhất. Thừa phu nhân có làn da trắng trẻo, eo lại nhỏ, bộ lễ phục này cũng chỉ có dáng người như ngài mới có thể phát huy hết vẻ đẹp của nó."

Lư Dục Hiểu không quyết định được: "Chờ một chút, tôi gọi điện hỏi chồng tôi đã."

"Dạ thưa Thừa phu nhân."

Điện thoại reo hai tiếng đã được kết nối. Lư Dục Hiểu nghe thấy tiếng tạm dừng hội nghị, sau đó truyền ra giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của người đàn ông: "Hiểu Hiểu."

"À, các thương hiệu đã gửi trang phục của họ đến rồi. Có hai bộ khá đẹp, nhưng em không biết chủ đề của buổi yến hội. Hay là em chụp một bức ảnh gửi cho anh xem, đế anh chọn nhé?"

Thừa Lỗi thì thầm: "Không cần phiền phức như vậy, lấy hết cả hai bộ đi."

Lư Dục Hiểu đau lòng thay anh: "Bộ màu trắng kia 53 vạn tệ, bộ màu đen kia 58 vạn tệ."

Bằng vạn đấy! Tất cả đều bằng tiền vạn đấy! Anh bình tĩnh chút đi.

"Em cảm thấy lãng phí quá."

Thừa Lỗi bình tĩnh nói: "Những gì em thích, đều không lãng phí."

"....."

Gia cảnh khác nhau, khái niệm tiêu tiền có thể cũng khác nhau, tiếp tục thảo luận chỉ làm cho anh cảm thấy mất hứmg thú. Lư Dục Hiểu không làm phiền anh nữa. Cô phải cố gắng làm Thừa phu nhân tiêu tiền không chớp mắt!

Tuy rằng trang phục không đáng giá đối với số tiền đó, nhưng đàn ông mà, đều rất sĩ diện. Trong những dịp như vậy, với tư cách là người vợ chính thức của anh, trang phục của cô đã không còn là trang phục bình thường.

Mà là đồ để đánh trận. Lư Dục Hiểu chọn bộ trang phục 58 vạn kia, khí phách ngút trời: "Vậy lấy nó đi."

"Thừa phu nhân thật có mắt nhìn." Nhân viên hưng phấn đứng lên: "Tôi giúp ngài lập hóa đơn. Trước khi đến tôi đã cố ý chọn trước, biết ngài thích phong cách đơn giản, sáng nay vừa mới lấy đồ về từ tiệm giặt. Hay là ngài thêm Wechat của tôi, nếu có mẫu gì mới tôi sẽ lập tức báo cho ngài?"

Lư Dục Hiểu không từ chối: "Được thôi."

Cô quay đầu, vẻ mặt tươi cười nói với nhân viên còn lại: "Mấy cái túi xách cô mang đến tôi cũng rất thích, giúp tôi lập hóa đơn luôn đi."

Nhân viên kia cảm kích nói: "Cảm ơn Thừa phu nhân! Ngài thích cái nào?"

Lư Dục Hiểu: "Cái đắt nhất!"

3 giờ chiều.Chuyên gia trang điểm đến đúng giờ, Lư Dục Hiểu chợp mắt chút, mở mắt ra đã trang điểm xong. Lư Dục Hiểu đi thay lễ phục. Khuôn mặt hoàn hảo của cô có thể phù hợp với bất kỳ bộ quần áo nào.

Lễ phục được phối với thắt lưng màu đen vô cùng sang trọng, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, vạt váy được thắt ở đầu gối, bên dưới nở ra một tầng lụa mỏng, lúc đi lại mang đến cảm giác thật quyến rũ.

Mái tóc được nhà tạo mẫu uốn xoăn bồng bềnh, xõa nhẹ bên vai phải. Lạnh lùng và gợi cảm, nhưng cũng đem đến một chút cảm giác ngọt ngào.

Thừa Lỗi nhìn thấy Lư Dục Hiểu, ánh mắt dán chặt trên người cô. Hai giây sau mới lấy lại tinh thần, bước nhanh về phía cô. Trong đôi mắt sâu thằm mang theo sự kinh ngạc không che giấu: "Rất đẹp."

Lư Dục Hiểu cũng tự thấy chính mình đẹp, vui vẻ tiếp nhận lời khen ngợi của anh. Thừa Lỗi nhận lấy túi đồ từ tay trợ lý, lấy ra một sợi dây chuyền tinh tế.

"Giúp em đeo nhé?"

"Được." Lư Dục Hiểu giơ tay vén tóc lên, phối hợp xoay người lại.

Phía sau lễ phục được thiết kế hình chữ V khoét sâu, chỉ có mấy sợi dây mảnh mai đan xen, lộ ra xương cánh bướm xinh đẹp của cô cùng với mảng da thịt mịn màng. Lư Dục Hiểu đối với dáng người của mình vẫn rất tự tin, đường cong của lưng cô đặc biệt xinh đẹp.

Vốn định khoe khoang một chút, nhưng người đàn ông sau lưng lại không có động tĩnh gì. Thậm chí còn đột nhiên im lặng. Cô bắt đầu cảm thấy xấu hổ.

"Thừa tiên sinh?"

"Hả?" Cánh tay của Thừa Lỗi nhẹ nhàng vòng trên cổ cô. Hơi thở của anh áp sát, chạm vào cổ cô, có chút ngứa ngáy. Lư Dục Hiểu bất giác rụt sang một bên.

30 giây sau. Người đàn ông phía sau cúi đầu đáp: "Xong rồi."

Lư Dục Hiểu cúi đầu nhìn vòng cổ. Dây chuyền được thiết kế vừa vặn nằm dưới xương quai xanh của cô, mặt dây chuyền là một chữ tiếng Anh "XIAO" được làm bằng bạch kim.

Chữ "X" chếch sang trái với một cái móc câu, ở giữa có con heo nhỏ. Miệng heo con đáng yêu hơi hé ra, phía trên nó đính một viên kim cương.

Lư Dục Hiểu ngẩng đầu lên: "Anh mua nó sao?"

Ánh mắt Thừa Lỗi dừng lại ở xương quai xanh của cô, hơi trầm xuống: "Ừm."

Lư Dục Hiểu kinh ngạc vì trên thị trường sao có thể mua được dây chuyền có chữ cái giống với tên của cô.

(Phiên âm tên tiếng trung của nữ chính là "Xiao")

Còn có một con heo con!

Ánh mắt của Thừa Lỗi chuyển lên mặt cô, hỏi: "Thích không?"

"Có!" Nhận được món quà ưng ý, Lư Dục Hiểu cảm giác trái tim thiếu nữ đã chết của mình như được sống lại, giọng điệu cũng tự nhiên trở nên nhẹ nhàng: "Thừa tiên sinh chọn quà, món nào em cũng thích."

Nhưng giá cả hơi đắt. Giá trị mấy món đồ hôm nay cộng lại đã có thể mua được cô rồi.

Đôi giày cao gót Lư Dục Hiểu đang mang đều được đính kim cương, mặt giày lấp lánh, mỗi bước đi cô đều lo lắng sẽ dẫm nát viên kim cương ở gót chân, cho nên đi đặc biệt vững vàng, rất cẩn thận.

Vũ hội tối nay ngoại trừ người trong giới kinh doanh, còn có người đại điện của các ngôi sao hàng đầu đến trò chuyện. Khi Lư Dục Hiểu đến nơi, cửa khách sạn đã được bao quanh bởi các phóng viên truyền thông.

Vệ sĩ của Thừa Lỗi mở đường, Lư Dục Hiểu được anh che chở đi vào trong. Đây là lần đầu tiên Lư Dục Hiểu gặp phải trận chiến lớn như vậy, cảm giác không khác gì nhà ga Xuân Vận. Cũng không quan tâm đến gót giày kim cương nữa. Trang phục đắt hơn!

Lư Dục Hiểu mang giày cao gót nhanh chóng đi về phía thang máy khách sạn, Thừa Lỗi ở phía sau dặn dò cô: "Hiểu Hiểu, chậm một chút, coi chừng ngã."

Anh vừa dứt lời, cô suýt nữa trẹo chân. Thừa Lỗi ôm cô, khóe môi khẽ nhếch, thì thầm: "Sao lại giống như một đứa trẻ vậy."

Lư Dục Hiểu xấu hổ đến mức tai nóng lên: "Xin lỗi."

Cô quá hấp tấp, không cẩn thận chút nào. Thật đáng xấu hổ. Xung quanh tất cả đều là vệ sĩ riêng của anh, A Phi cũng ở đây, tuy rằng cậu ta cực lực giả bộ như không khí, nhưng cô cũng không thể làm như không thấy được.

Lư Dục Hiểu gạt tóc, che lỗ tai đỏ chót của mình.

Sau khi vào cửa. Lư Dục Hiểu đảo mắt sơ qua đám người, nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc. Đều là những ông lớn và các ngôi sao thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí tài chính và hot search. Cảnh này, cho dù ba cô còn sống cũng không thấy khoa trương như vậy.

Nhưng tiêu điểm trong sân không phải là đám người nổi tiếng kia, mà là người đàn ông bên cạnh cô. Thừa Lỗi vừa xuất hiện, ngay lập tức thu hút được vô số cặp mắt chú ý.

"Thừa tiên sinh tới rồi!"

Đám đông vây quanh anh chào hỏi. "Thừa tiên sinh, vị này là... Thừa phu nhân?"

Thừa Lỗi: "Đúng vậy'"

"Chúa ơi! Thừa phu nhân đẹp thật."

Thừa Lỗi: "'Tôi cũng cảm thấy như vậy."

Dọc theo đường đi có người chào hỏi, Thừa Lỗi đều dừng lại, đối với ai cũng chào hỏi hời hợt. Lư Dục Hiểu nhìn khuôn mặt cao ngạo của ông chủ, cũng không cố nặn khuôn mặt tươi cười, phối hợp với anh ra vẻ cao quý lạnh lùng, chậm rãi đi vao trong.

Thừa Lỗi nhìn chằm chằm người con gái chưa gỡ bỏ sự phòng bị. Cô dường như rất sợ có người đến gần, đôi mắt đẹp đầy cảnh giác.

Tiếng ồn xung quanh quá lớn, anh tiến đến bên tai cô, hỏi: "Hiểu Hiểu, em sợ người lạ sao?"

"Không có." Lư Dục Hiểu nói: "Em sợ họ giẫm lên giày của em."

Thừa Lỗi: "..."

Anh rũ mắt xuống, liếc mắt nhìn đôi giày cao gót thủy tinh trên chân cô, đôi mắt nhợt nhạt mỉm cười: "Đồ ngốc."

Lư Dục Hiểu hoài nghi nhìn về phía anh. Hóa ra robot cũng có thể trêu chọc người khác!

"Thừa tiên sinh, nghe danh đã lâu." Có người đi lên chào hỏi Thừa Lỗi: "Vị này chính là người vợ ngài giấu ở nhà đúng không?"

Thừa Lỗi: "Nào có."

Biểu cảm của đối phương cứng đờ một chút, lập tức cười khen ngợi: "Ôi xem miệng tôi này, Thừa phu nhân đẹp như vậy, làm sao có thể giấu đi được chứ, haha."

Thừa Lỗi quay đầu nhìn Lư Dục Hiểu biểu cảm lạnh lùng trở nên ấm áp: "Đói bụng chưa? Có thấy khát nước không? Có tiệc buffet ở đằng kia."

"Được." Lư Dục Hiểu đi theo anh vào bên trong.

Phía sau có người thấp giọng răn dạy: "Tôi nói này Tiểu Trần, sao anh lại liều lĩnh như vậy? Đó là ông chủ lớn của tập đoàn MSJ, thần tài tối nay, không có ai giới thiệu anh cũng dám chạy tới bắt chuyện, rất bất lịch sự, hiểu không?"

"Thực sự xin lỗi giám đốc Triệu, lần sau tôi sẽ chú ý, nhất định sẽ chú ý."

Ở đây ai mà không muốn cùng thần tài bắt chuyện vài câu, cho dù không nói lời nào, chỉ cần lúc chụp ảnh chung được đứng bên cạnh anh, rồi đem ảnh chụp chung gửi đến các mối quan hệ, sau này nói chuyện hợp tác thì người khác sẽ chú ý hơn, nói không chừng sẽ dùng cái này để đánh giá quan hệ nhau, liền cân nhắc về sự hợp tác.

Đôi giày mới của Lư Dục Hiểu có chút mài gót chân, cô sợ Thừa Lỗi chê cô nhiều chuyện, liền nhón chân, nói ở bên tai anh : "Em đi vào toilet."

Thừa Lỗi nghiêng đầu, thì thầm: "Anh sẽ đưa em đi."

Lư Dục Hiểu không từ chối. Đôi mắt của cô nhìn dưới ánh đèn pha lê tuyệt đẹp này, căn bản không phân biệt được "lối ra an toàn" và "nhà vệ sinh công cộng".

Xuất thân của Thừa Lỗi không thể xem thường được, đi tới đi lui ở đâu cũng bị vây quanh, ai mà không muốn ôm cái đùi vàng của anh, nhất cử nhất động của anh đều bị âm thầm quan sát.

Thần tài đột nhiên chạy đến cửa nhà vệ sinh nữ đứng. Hành động này khiến tất cả mọi người ở đây thán phục. Ông chủ lớn của tập đoàn MSJ, lại đợi vợ trước cửa nhà vệ sinh?

-----

Lư Dục Hiểu đứng trước bồn rửa tay, đang muốn giơ tay lên ấn nút nước rửa tay, bên cạnh có một vị phu nhân lập tức giúp đỡ cô, sau đó kéo giấy ra chờ đưa cho cô.

Quý phu nhân toàn thân đều là thương hiệu xa xỉ, lộ ra nụ cười nịnh nọt không hề tương xứng với thân phận cao quý của bà ta: "Thừa phu nhân cũng đến đi vệ sinh à?"

Lư Dục Hiểu giật mình "hả" một tiếng.

Quý phu nhân vội vàng mở túi xách ra, lấy ra bình thuốc khử trùng: "Tôi mang theo cái này, giúp cô phun một chút nhé?"

Nói xong liền xịt xịt vài phát dung dịch khử trùng lên tay Lư Dục Hiểu. Lư Dục Hiểu nhìn chất khử trùng đầy tay, yên lặng lấy giấy lau sạch.

"Thừa phu nhân, chúng ta thật sự có duyên, đi vệ sinh cũng có thể gặp nhau! Hay là hai chúng ta kết bạn đi, sau này cùng nhau chơi mạt chược?"

Lư Dục Hiểu từ chối: "À? Tôi không biết chơi mạt chược."

"Vậy Đấu Địa Chủ, cô có chơi được Đấu Địa Chủ không?"

(Đấu Địa Chủ: một trò chơi giống như đánh bài.)

"Tôi chỉ chơi qua Đấu Địa Chủ trên QQ."

"Đúng vậy! Chúng tôi bình thường đều chơi Đấu Địa Chủ trên QQ! Kết bạn để cuối tuần chơi với nhau nhé?"

"....."

Sau khi thêm bạn bè.

Quý phu nhân hâm mộ nói: "Số Thừa phu nhân tốt thật, được gả cho Thừa tiên sinh giàu có lại vô cùng đẹp trai thế này! Không giống như tôi, bụng của ông chồng tôi lớn như mang thai tám tháng, làm sao mà có cơ bụng!"

Bà ta lấy danh thiếp ra khỏi túi xách: "A đúng rồi, chồng tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn Ti Tháp, đây là danh thiếp của ông ấy, sau này, chúng ta có thể đến trường đua ngựa của ông ấy cưỡi ngựa, chơi golf cũng được."

Lư Dục Hiểu đối với tập đoàn Ti Tháp cũng không thấy xa lạ, đại bộ phận khu du lịch nghỉ dưỡng cao cấp trong nước đều có sự đầu tư của bọn họ, vị phó tổng kia cũng là nhân vật có tài sản mấy chục tỷ. Nhân vật lớn như vậy, lại phải phái vợ đến làm điệp viên 007.

Vậy chủ nợ nhà cô không lẽ còn lớn hơn ông ta sao?

Lư Dục Hiểu từ nhà vệ sinh đi ra. Thừa Lỗi chờ ở cửa. Thân hình anh cao lớn, tỷ lệ cơ thể tuyệt đối hoàn mỹ, cho dù đứng ở cửa nhà vệ sinh, cũng không hề giảm bớt cái độ khí thế.

Thừa Lỗi đưa cho cô một miếng dán, nhìn chân cô: "Giúp em nhé?"

Có thể là tư thế vừa rồi thấy cô đi bộ có chút không được tự nhiên, bị anh đoán được là giày mới mài chân.

"Được, cám ơn."

Cổ áo lễ phục khoét sâu, không tiện khom lưng. Cô ngồi trên sô pha, Thừa Lỗi ngồi xổm bên chân cô, dán miếng dán cho cô. Lông mi dài của anh rủ xuống, rậm rạp và cuốn hút, phủ lên một tầng ánh sáng ấm áp màu vàng mỏng manh.

Người đàn ông quý phái này không thèm để ý thân phận của mình chút nào, giống như ky sĩ phục vụ cho công chúa. Lư Dục Hiểu ngay từ đầu đã bị anh tán đổ, bây giờ lại bị giá trị nhan sắc khuất phục. Cô không thể không nhìn chằm chằm vào anh.

Từ sống mũi đến đôi môi mỏng, ánh mắt dừng lại ở yếu hầu sắc bén và gợi cảm của anh, nhìn rất đẹp mắt. Người này nếu thật sự là chồng cô thì tốt biết bao!

Màn khiêu vũ kết thúc, Lư Dục Hiểu giờ mới nhận ra hai chữ " Thừa Lỗi " này có ý nghĩa lớn như thế nào. Một đại thần tài như vậy, sao lại có thể dành cho cô được? Cô cũng không biết đây là may mắn hay là xui xẻo.

Nếu là may mắn thì khoảng thời gian sau này của cô đều sẽ được hưởng thụ đãi ngộ của một phú bà. Nếu là xui xẻo, thì không lâu sau anh sẽ cảm thấy cô không giống "người đó" của anh, hoặc là cô gái anh thích đã trở về, cô sẽ bị đám phu nhân kia trêu chọc là thế thân.

Lòng tự trọng của cô không được phép bị coi thường như vậy!

Lư Dục Hiểu lần lượt tìm tài khoản Wechat của các phu nhân tối nay, chặn toàn bộ các quyền hạn của họ. Trước khi bị xa lánh, phải xuống tay để loại bỏ trước!

"Không thích có thể xóa." Giọng của Thừa Lỗi vang lên trên đỉnh đầu cô.

"Không sao." Lư Dục Hiểu chột dạ ném điện thoại di động vào trong túi: "Bọn họ sẽ đau lòng lắm."

Thừa Lỗi giơ tay lên, lòng bàn tay dừng lại ở đỉnh đầu cô, giống như đang an ủi cô vì đêm nay nhịn đau chân cùng anh đi xã giao.

"Bọn họ tiếp cận em đều có mục đích, không phải xuất phát từ tâm, bị xóa đương nhiên sẽ không buồn đâu. Khi em nghèo khó cần sự giúp đỡ, họ sẽ phân định ranh giới với em đầu tiên. Hiểu Hiểu, những quan hệ này không phù hợp với em."

Tính cách anh luôn cứng nhắc, Lư Dục Hiểu cho rằng anh không hiểu thế sự, nhưng không ngờ anh liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra mục đích của đám đàn bà kia.

Lư Dục Hiểu ngửa đầu, cười hỏi: "Vậy anh nghĩ, em thích hợp với cái gì?"

Thừa Lỗi sử dụng ngón tay của mình để vuốt lại mái tóc hơi rối của cô, trả lời: "Em thích hợp đi shopping, mua sắm, xem chương trình, đi làm đẹp.

Làm bất cứ điều gì em thích."

Lư Dục Hiểu cười "khúc khích" một tiếng, nói đùa: "Vậy chồng em phải có thật nhiều tiền để em có thể tiêu xài như vậy."

Thừa Lỗi nghiêng đầu nhìn cô: "'Anh có tiền."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro