Phiên ngoại 2: Sợ vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới bệnh viện. Vừa mới vào cổng, Lư Dục Hiểu đột nhiên đổi ý:

"Em không muốn làm phẫu thuật."

Thừa Lỗi đã quen với việc hay thay đổi thất thường của cô dạo gần đây. Đêm khuya cô lúc nào cũng kêu gào đòi ăn sủi cảo, nhưng khi anh mua về, cô đã ghé đầu lên bàn ngủ mất. Buổi sáng lại muốn ăn cháo thịt nạc, anh vừa nấu xong, cô mới ăn được miếng liền buồn nôn, chuyển sang muốn ăn mì sợi.

Cho nên giữa đường cô đột nhiên đổi ý, Thừa Lỗi chỉ cho là cô sợ hãi, thấp giọng dỗ: "Đừng sợ, anh sẽ ở bên cạnh em."

Lư Dục Hiểu kéo ống tay áo anh: "Ý của em là em không làm phẫu thuật nữa".

Cô ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt anh: "Em muốn sinh, đây là con anh, em muốn sinh nó."

Thừa Lỗi cho rằng anh nghe nhầm cảm thấy không thể tin được. Lư Dục Hiểu ôm lấy anh nói: "Em muốn sinh cho anh một đứa con. Con của chúng ta."

Không phải vì nối dõi tông đường, cũng không phải muốn có người chăm lúc về già, chỉ là muốn một đứa bé kêu anh là cha, gọi cô là mẹ.

Mắt Thừa Lỗi phiếm hồng, ánh lên tia nước, anh cất giọng khàn khàn: "Là hai đứa."

Lư Dục Hiểu sửng sốt nửa ngày rồi mới phản ứng lại: "Em mang thai đôi?"

Lúc trước cô nhìn thấy ba chữ "Đã mang thai" thì cực kỳ sợ hãi, căn bản không chú ý đến nội dung khác trên giấy khám thai. Vì không muốn sinh ra tình cảm gì với đứa bé, cho nên cô không hề nhìn đến kết quả siêu âm màu của bào thai. Cô trốn tránh theo bản năng, mọi chuyện đều do Thừa Lỗi sắp xếp cùng với bác sĩ.

Cô vậy mà mang thai hai đứa sao?

"Ờm, trong bụng em có hai bảo bảo."

Lư Dục Hiểu không nhịn được mà cảm động, nước mắt chảy ra: "Tại sao anh lại đồng ý bỏ nó? Anh vậy mà lại dung túng em làm càn."

Thừa Lỗi: "Đương nhiên là không nỡ"

Nhưng anh càng không nỡ ép buộc cô.

Lư Dục Hiểu đuối lý, vẫn ngoan cố nói: "Vậy tại sao anh không khuyên bảo em, khuyên vài câu nói không chừng em sẽ....." giọng cô càng ngày càng nhỏ: "sẽ đáp ứng thì sao."

Thừa Lỗi: "Là anh không đúng."

"Không" lúc này Lư Dục Hiểu lại ôm hết trách nhiệm: "Là em sai. Em nhút nhát, sợ rằng sau khi sinh con bản thân sẽ biến thành oán phụ, mất đi nét nữ tính, không có sức sống, trở thành người trừ bỏ đứa trẻ ra chỉ còn hai bàn tay trắng, làm một kẻ tầm thường. Em sẽ trở nên giống như Âu Dĩ Đồng, cùng đứa bé tranh giành tình cảm, trở thành kẻ điên dùng đứa bé như một lợi thế trong hôn nhân."

"Em không muốn sinh con là bởi vì chuyện này?"

Lư Dục Hiểu gật đầu, không giấu diếm anh: "Âu Dĩ Đồng sau khi sinh em xong mắc chứng trầm cảm, có lần đã ôm em đi tự sát, may có ông nội thấy đem cứu. Xảy ra một lần lúc hai tuổi, một lần lúc bảy tuổi. Em muốn sống không muốn chết, vì chuyện ấy mà em đã bị dọa sợ, gặp ác mộng trong thời gian dài."

Cô ngẩng đầu: "Cả nhà chúng ta, sẽ không trở nên tệ như vậy chứ?"

"Đúng vậy". Thừa Lỗi hứa: "Về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."

Lư Dục Hiểu hỏi: "Về sau, có thể đảm bảo trong bao lâu chứ?"

Thừa Lỗi không lập tức cho cô đáp án chính xác: "Anh dùng cả đời mình để chứng minh cho em thấy, được không?"

Đối với Lư Dục Hiểu mà nói đây quả thực là đáp án làm cô hài lòng, cô dựa vào lòng anh: "Được."

Sắc mặt Thừa Lỗi vẫn bình tĩnh, nhưng chỉ có anh mới biết, bây giờ trong lòng anh đang mừng rỡ như điên. Anh nhẹ giọng hỏi: "Bé Ngoan, vì sao đột nhiên lại thay đổi ý định?"

"Bởi vì" Lư Dục Hiểu nhón chân, hôn lên cằm anh, cười nói: "Anh yêu em."

Thừa Lỗi khẽ cười, nâng mặt cô: "Ừm, anh yêu em."

-----

Kiểm tra thai nhi xong. Lư Dục Hiểu lần đầu cẩn thận đọc báo cáo kết quả siêu âm đơn. Đọc đi đọc lại kích thước phôi thai. Cô nhìn chằm chằm tờ phiếu, hỏi Đông hỏi Tây, Thừa Lỗi hiển nhiên đã học đủ kiến thức, cô hỏi gì, anh đều có thể đáp.

Trong thời gian này, Thừa Lỗi đem văn phòng dọn về nhà. Công ty mời một giám đốc mới đảm nhận chức vị, mỗi ngày Thừa Lỗi chỉ bớt một ít thời gian để xem văn kiện quan trọng, còn lại đều ở bên chăm sóc Lư Dục Hiểu.

Có anh bên cạnh, tâm trạng Lư Dục Hiểu tốt hơn nhiều. Nhưng có lại bắt đầu có mối lo lắng khác. Gần đây cô ăn nhiều, lỡ may sinh bảo bảo xong trở nên béo phì thì làm sao giờ?

Nửa đêm. Lư Dục Hiểu lay Thừa Lỗi tỉnh, hỏi: "Hồi trước anh giảm béo có bí quyết gì không?"

Thừa Lỗi ôm cô vào trong chăn, gác cằm trên đỉnh đầu cô: "Tập thể dục."

"Không cần ăn uống điều độ à?"

"Không cần."

"Nếu em không gầy lại, anh vẫn sẽ yêu em chứ?"

"Sẽ."

"Nếu như có nữ nhân xinh đẹp dáng người hoàn hảo câu dẫn, anh cưỡng lại được cám dỗ sao?"

Thừa Lỗi nâng cằm cô lên, nhìn chằm chằm mặt cô: "Em nói xem nữ nhân đó có phải gọi là Bé Ngoan không?"

Phản ứng của Lư Dục Hiểu chậm nửa nhịp, nhịn không được cười nói: "Học được lời ngon tiếng ngọt từ nơi nào vậy?"

Thừa Lỗi nghiêm túc nói: "Người máy thăng cấp."

Lư Dục Hiểu: "???"

Anh nghe thấy!! Lư Dục Hiểu chột dạ chui vào trong chăn, kéo cao trùm qua đầu.

"Không ngạt à?". Thừa Lỗi kéo chăn, lôi người ra.

Lư Dục Hiểu vừa mới nói "Ngủ ngon" được vài phút lại đột nhiên thèm ăn: "Em muốn ăn thịt nướng, bỏ nhiều chanh, ít thì là, nhưng đừng dùng thịt đông lạnh".

Nói xong tâm huyết dâng trào: "Chúng ta đi chợ mua cho tươi đi? Hay là về nông thôn mua cũng được."

Thừa Lỗi: "......"

Thừa Lỗi: "Được."

Lư Dục Hiểu nhìn ngoài trời thăm dò: "Quên đi, bên ngoài trời còn chưa sáng, ăn đùi gà cũng được."

"Được."

Cô ngồi dậy, cảm thấy bả vai có chút mỏi: "Anh bóp giúp em một chút."

Thừa Lỗi làm theo.

Là ông chủ của tập đoàn MSJ, tuy rằng làm nô lệ cho vợ, nhưng dưới trướng Thừa Lỗi còn có một đoàn đội. Sau đó, đoàn đội cũng biết thành hậu viện cho nô lệ của vợ. Nguồn cung thịt gà, vịt, cá không ngớt, có máy bay chuyên chở, tất cả đều tươi sống.

Còn thuê thêm ba đầu bếp, cùng với chuyên gia dinh dưỡng và nhân viên tế hàng đầu, Lư Dục Hiểu muốn ăn gì, trước giờ đều không quá hai tiếng là đến miệng. Tròn thời gian mang thai, tính tình Lư Dục Hiểu không được tốt, luôn nghĩ ra cái gì là thèm thuồng, muốn ăn, Thừa Lỗi không có một câu oán hận.

Lư Dục Hiểu một bên cảm động, nỗ lực khống chế cơn thèm ăn, không muốn làm phiền anh, lại một bên nhịn không được mà miệng nhỏ phân phó xuống dưới. Thỉnh thoảng cô sẽ yên tĩnh trong chốc lát, tĩnh tâm ngồi xuống nghĩ về nhân sinh. Liền phát hiện, cô giống như gả vào hào môn.

------

Năm sau. Lư Dục Hiểu thuận lợi sinh mổ long phượng thai. Có nhân viên y tế cùng bảo mẫu chuyên nghiệp chăm sóc hai bé, Lư Dục Hiểu ngoại trừ vết sẹo trên bụng, còn lại không khác gì lúc trước.

Làm mẹ, cô đối với tiếng khóc cực kỳ mẫn cảm, nửa đêm chỉ cần bé con vừa khóc, Lư Dục Hiểu sẽ giật mình tỉnh dậy. Thừa Lỗi mang cô đi tĩnh dưỡng ở khu nghỉ dưỡng một tháng, sau khi trở về, phòng ngủ chính được anh lắp thêm một tầng cách âm.

Lư Dục Hiểu ăn ngon ngủ ngon, sau khi sinh sắc thái hồng hào, hơn nữa có bác sĩ cùng chuyên gia dinh dưỡng làm đồ ăn hợp lý, dáng người của cô trước và sau sinh không khác gì mấy. Người lười cái gì cũng không để ý, chỉ có thể dục tập không ngừng.

------

Lúc hai bé con được một tuổi. Lư Dục Hiểu đã khôi phục hiện trạng như lúc trước. Buổi tối, Lư Dục Hiểu sang phòng bọn nhỏ nhìn thoáng qua, hai bé con đều đã ngủ. Thừa Lỗi đi nơi khác công tác bàn chuyện làm ăn, hai ngày sau mới có thể trở về.

Vì chăm cô, một năm nay anh hầu như đình chỉ công tác, gần đây trạng thái cô đã khôi phục, Thừa Lỗi mới khởi động lại các hạng mục đã gác lại được một năm. Lư Dục Hiểu chụp ảnh lúc bọn nhỏ đang ngủ.

Gửi cho Thừa Lỗi: [Sơ Nhất với Thập Ngũ đều ngủ rồi, anh thế nào? Công việc xong chưa?]

Con gái Lư Dục Hiểu tên Thừa Thiên, nhũ danh là Sơ Nhất (Mùng Một).

Con trai tên Lư Quá, nhũ danh là Thập Ngũ (Mười Lăm).

Bé trai là anh, bé gái là em. Nhưng thật ra bé gái được sinh trước, Lư Dục Hiểu sợ đứa em sẽ bắt nạt chị nên quyết định nói dối em trai là anh.

Hơn nữa họ của hai đứa, được quyết định bởi khuôn mặt giống ai. Sơ Nhất lớn lên giống ba, nên theo Thừa Lỗi họ Thừa. Thập Ngũ lớn lên giống mẹ, nên theo Lư Dục Hiểu họ Lư.

Thừa Lỗi click vào ảnh, phóng to lên ngắm hai đứa nhỏ, cúi đầu trả lời: [Em đâu?]

Lư Dục Hiểu đang mặc váy ngủ: [Muốn nhìn em à?]

Thừa Lỗi: [Muốn].

Lư Dục Hiểu chạy nhanh như bay về phòng ngủ, đổi bộ đồ hóa trang đã chuẩn bị chụp cho anh xem. Chưa quá vài giây, Thừa Lỗi gửi yêu cầu gọi video qua. Lư Dục Hiểu chấp nhận.

Gương mặt Thừa Lỗi xuất hiện rõ trên màn hình. Lư Dục Hiểu đem điện thoại dịch sát phía dưới cổ trở xuống. Cô còn chưa trang điểm đấy!

Thừa Lỗi nhìn hình ảnh xinh đẹp câu dẫn trên màn hình, đưa tay kéo cà vạt, khàn giọng hỏi: "Em cho anh xem cái này?"

Lư Dục Hiểu cúi đầu, giơ tay che lại theo bản năng, dời điện thoại lên trên mặt mình. Cho dù là qua ống kính cũng nhìn thấy rõ tai cô đã đỏ rực.

Thừa Lỗi nhìn không chớp mắt: "Gầy."

"Thật à?" Lư Dục Hiểu vui vẻ nói: "Gần đây cái gì em cũng không ăn". Vừa nói xong liền hối hận.

Thừa Lỗi: "Tại sao lại không ăn gì?"

Lư Dục Hiểu: "..... Còn không phải vì sợ béo sao?"

-------

Thừa Lỗi lo cho cô, kí xong hợp đồng liên chuẩn bị về Hoàng Hà vào cùng ngày. Máy bay ba giờ chiều xuất phát, thư kí Lãnh nói:

"Nửa năm trước Vương tổng đã nhiều lần hẹn ngài, vừa lúc hai giờ nữa mới anh, ngài có muốn gặp một lần hay không?"

Thừa Lỗi: "Được."

Trong bữa tiệc, Thừa Lỗi không ngừng đưa tay lên xem giờ. Biết bà xã Thừa Lỗi vừa mới sinh con xong, đối tác vô cùng "Tri kỷ" cho gọi hai người ra tiếp khách. Cả hai nữ nhân đều trẻ tuổi xinh đẹp, cả dáng người lẫn khí chất đều không thể bắt bẻ.

Trong đó một người dung mạo kiều diễm, dáng người nóng bỏng. Mỹ nhân khác mặc bộ sườn xám, tóc dài xõa trên vai, yên tĩnh ngồi bên cạnh.

Thừa Lỗi liếc qua nữ nhân đang mặc sườn xám. Đây là phiên bản giới hạn bán chạy nhất gần đây, thiết kế của cô cô càng ngày càng vượt trội. Đáng tiếc nữ nhân này mặc vào, không có đẹp bằng cô.

Ông chủ đối tác nói: "Còn không nhanh rót rượu cho Thừa tổng".

Thừa Lỗi giơ tay từ chối: "Không cần."

"Thừa tổng hình như không hài lòng?"

"Đúng vậy". Ngón tay thon dài của Thừa Lỗi cầm chén rượu, lộ ra nhẫn cưới đeo trên ngón áp út, anh nâng mắt, vẻ mặt không chút gợn sóng: "Cổ đông lớn nhất của tập đoàn MSJ là bà xã tôi."

Dụ anh ngoại tình hoặc là muốn anh phá sản, hoặc là người này quá ngu xuấn. Người thông minh làm sao lại không biết cố đông lớn nhất của đối tác.

"Thật xin lỗi Thừa tổng, là tôi hồ đồ rồi! Còn không mau đi ra!". Đối phương lấy lòng nói: "Tôi tự phạt mình ba ly. Hy vọng ngài chớ trách!"

Giọng điệu Thừa Lỗi bình thản: "Tôi là một người sợ vợ, tôi nghĩ chúng ta không thích hợp đế hợp tác."

Trợ lý nhỏ đi theo bên cạnh Lãnh thư ký sợ ngây người. Trước kia hắn vì đi xã giao khắp nơi theo ông chủ kia, thường gặp dịp thì chơi, làm cô vợ ở nhà suốt ngày tỏ vẻ đáng thương, chỉ trích hắn, cuối cùng nháo thành ly hôn với nhau. Đã không gặp dịp thì chơi, ông chủ lớn sợ vợ ngược lại nhìn càng tự hào là sao?

------------

Lúc Thừa Lỗi về đến nhà, đã là chín giờ. Nhìn nam nhân tây trang phẳng phiu, Lư Dục Hiểu ngạc nhiên, không kịp vào phòng trang điểm đã lập tức nhào vào lòng anh ôm ấp, nhón chân hôn anh. Một tuần không gặp, cảm giác như xa nhau đã lâu, từng giây từng phút đều nhớ đến anh.

Thừa Lỗi không ngờ cô lại nhiệt tình như vậy, nâng cằm cô lên: "Trong nhà không có ai à?"

Lư Dục Hiểu mặc bộ sườn xám nhìn bàn tay anh, đỏ mặt nói: "Sơ Nhất với Thập Ngũ đến nhà bà nội."

Thừa Lỗi bế cô lên, toàn bộ sự kiềm chế đều về không, sự lạnh lùng kiêu ngạo trước mặt người khác không sót lại gì. Lư Dục Hiểu bị đè lên cánh cửa, sườn xám vẫn còn mặc trên người nhưng chẳng qua đã thành miếng vải vô dụng.

Đầu ngón tay Thừa Lỗi lướt xuống xương bướm của cô, ánh mắt u ám, gần như si mê khàn giọng gọi: "Bé Ngoan".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro