Phiên ngoại 3: Thân thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thừa Lỗi đã quen cửa quen nẻo, kỹ thuật ngày càng thành thạo. Cho dù đã lâu rồi chưa thân cận, Lư Dục Hiểu cũng rất nhanh bị làm cho mê muội.  Việc hòa hợp thể xác giữa hai người từ lâu đã hình thành sự ăn ý. Trong lòng hiểu rõ, biết trước được đối phương sẽ làm gì tiếp theo.

Thừa Lỗi thậm chí còn hiểu rõ thân thể cô hơn bản thân cô. Tuy rằng đã làm mẹ hai đứa nhỏ, Lư Dục Hiểu vẫn như cũ không chịu được mà thẹn thùng:

"Đừng làm ở chỗ này."

Lời còn chưa dứt, nam nhân phía sau đã chen vào.

Trong phòng tắm, nước rơi tí tách, tí tách. Thừa Lỗi tắm giúp Lư Dục Hiểu xong, liền vớt cô lên, bọc khăn vào bế về phòng ngủ. Lúc trước Lư Dục Hiểu không thích cách săn sóc như vậy, cảm thấy xấu hổ, về sau được anh hầu hạ đã quen, sau khi xong việc luôn nằm im bất động.

Trước bụng cô có một cái sẹo, sau đó Thừa Lỗi mỗi ngày đều bôi kem trị sẹo giúp cô, nên nửa năm trước đã biến mất; nhưng anh vẫn theo thói quen sau khi tắm rửa giúp cô xong liền đắp một tầng kem dưỡng trắng da.

Sau khi sinh có chuyên viên y tế giúp Lư Dục Hiểu xoa bóp toàn thân, nên dáng người cô so với lúc trước đầy đặn hơn. Thừa Lỗi bôi được một nửa, cúi đầu ngậm miệng cô: "Lại lần nữa?"

Thời điểm này anh quá mê người, Lư Dục Hiểu cự tuyệt không nổi. Vừa mới động vài cái, tiếng chuông điện thoại Thừa Lỗi vang lên.

Lư Dục Hiểu lại gân, giơ tay cầm lấy đưa cho anh, vừa rên rỉ vừa thở gấp đưa cho anh: "Thư ký Lãnh gọi điện."

Thừa Lỗi không muốn rút ra, tay ôm lấy cô, đè lên người, nghe điện thoại: "Có chuyện gì?"

Hiệu quả cách âm phòng ngủ đặc biệt tốt, rất yên tĩnh, Lư Dục Hiểu có thể nghe thấy giọng nói trong điện thoại, thư ký Lãnh đang nói về vấn đề hợp tác với đối tác. Giọng nói của Thừa Lỗi bình tĩnh, nhất tâm nhị dụng (1) cũng có thể đưa ra ý kiến lý trí.

Lư Dục Hiểu vì khẩn trương mà nín thở, cong người đẩy anh ra. Thừa Lỗi giơ tay, đầu ngón tay dừng ở đỉnh đồi của cô. Lư Dục Hiểu nhìn chằm chằm ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh, thở dốc vì kinh ngạc. Anh làm động tác này một cách vô cảm, trên gương mặt tuấn tú bình tĩnh giống như cái gì cũng không làm.

Lúc này anh chính là tinh anh trong thương giới đang bày mưu lập kế, giọng điệu trầm ổn, ngôn ngữ biểu đạt tỉ mỉ, không phải là ông xã ôn nhu ngoan ngoãn như trước mặt cô. Sự tương phản này quả thực quyến rũ muốn chết.

Lúc Lư Dục Hiểu đối mặt với ánh mắt của anh, mới phát hiện anh đã chạm đến mức kiên nhẫn cao nhất, bắt đầu không khống chế được mà lộn xộn.

Thư ký Lãnh bữa nay nói đặc biệt nhiều.

Thừa Lỗi đã mất hết kiên nhân: "Sáng mai nói, tôi đang bận." Lời còn chưa dứt đã bắt đầu dùng Sức.

Lư Dục Hiểu không biết anh đã ngắt điện thoại hay chưa, đành cố nén tiếng kêu trong cố họng, kéo chăn lên bịt miệng lại. Cô đẩy, anh chen vào. Cô lùi, anh lao tới. Lư Dục Hiểu nhắm mắt, hưởng thụ quá trình ăn ý này.

------------------

Lư Dục Hiểu tập yoga xong, lại đi phòng gym tập thể dục thêm nửa giờ. Lúc trước mỗi lần làm xong cô đều mệt đến chết, bây giờ thường xuyên rèn luyện, cô đã có thể theo kịp tiết tấu của Thừa Lỗi.

Có một ông xã tinh lực tràn đầy, là người lười cũng sẽ trở nên siêng năng. Lư Dục Hiểu cũng không phải thực sự muốn siêng hơn, chỉ là cô sợ eo mỏi lưng đau. Bắt người tay ngắn*, Lư Dục Hiểu cầm trăm vạn tiền tiêu vặt của Thừa Lỗi chỉ thấy chân nhũn ra.

(Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn)

Hình như cô đã hiểu. Thừa Lỗi cho cô tiền, là để cô cam tâm tình nguyện mà nghe lời. Cô tính toán lại quy luật sinh hoạt vợ chồng của Thừa Lỗi, thứ hai thứ ba thứ tư thứ năm thứ sáu thứ bảy chủ nhật.

Lư Dục Hiểu nghĩ thầm, thứ ba chắc là ngày nghỉ của cô. Kết quả đêm thứ ba hôm đó, cô bị làm hai lần.

-------------------

Chờ khi Thừa Lỗi tan tầm, Lư Dục Hiểu ầm ĩ muốn học bơi. Thừa Lỗi thấy ngạc nhiên: "Em không phải sợ nước nhất sao?"

Lư Dục Hiểu sợ nước là vì lúc nhỏ bị Âu Dĩ Đông mang theo nhảy sông, bị dọa tạo thành bóng ma, sau đó cả nhà đi chơi biển cô không bao giờ đi, cũng chưa từng muốn học bơi.

Lư Dục Hiểu nói: "Lúc trưa em sang gặp bảo bảo có hỏi qua mẹ, mẹ nói bà không biết bơi."

Thừa Lỗi: "Em muốn học để dạy cho mẹ?"

Lư Dục Hiểu cầm bộ áo tắm mới mua từ trong tủ: "Không phải, em sợ em với mẹ cùng rơi vào trong nước, anh không biết nên cứu ai trước". Cô thay áo tắm: "Vậy nên chờ em học được, có thể tự mình lên bờ."

Thừa Lỗi cười: "Đồ ngốc."

Lư Dục Hiểu hợp tình hợp lý nói: "Mang thai xong ngốc ba năm, bây giờ mới năm thứ hai anh đã bắt đầu ghét bỏ em."

Thừa Lỗi giúp cô sửa sang lại áo tắm, cúi đầu mổ lên miệng cô: "Không chê."

------

Đế Lư Dục Hiểu khắc phục bóng ma sợ nước rất khó, dây dưa không dứt, kéo dài tận ba năm mới miễn cưỡng mang phao lượn lờ ở bế bơi trong nhà. Hai đứa nhỏ bơi giỏi hơn cô nhiều. Lư Dục Hiểu chính thức từ bỏ bộ môn thể thao này.

Trên bờ biến vào mùa hè. Lư Dục Hiểu mặc bikini, nằm liệt trên ghế uống nước trái cây. Dáng người hoàn mỹ, kính râm đạt trên sống mũi cao, môi đỏ căng mọng ngậm lấy ống hút, nhìn qua tưởng là minh tinh nào đang đóng phim.

Một cô nhóc trên đầu cột hai bím tóc nhỏ lon ton chạy đến, đôi mắt lấp lánh, giọng nói trong trẻo gọi: "Mẹ."

Lư Dục Hiểu ngồi dậy, tháo kính râm, âm thanh lười biếng: "Sơ Nhất, ba với anh trai đâu?"

Thừa Thiên đưa ngón tay lên môi, "Suỵt" một tiếng: "Bọn họ đang đắp lâu đài cho mẹ đó."

Lư Dục Hiểu nhìn theo tầm mắt của con gái, thấy hai ba con đang vùi đầu vào cát ở trên bờ, đã xây được nửa tòa lâu đài. "Ba muốn tạo bất ngờ cho mẹ à?"

Thừa Thiên: "Đúng vậy. Nhưng con với mẹ là một phe."

"Cho nên con lại đây báo tin?"

"Dạ". Thừa Thiên giấu người phía sau Lư Dục Hiểu chỉ lộ nửa đầu: "Không thế để ba ba biết, con đã hứa là cùng một phe với ba."

Lư Dục Hiểu: "Ồ?". Nhóc con này vậy mà là kẻ hai mặt.

Thừa Thiên lon ton chạy đến phía sau Thừa Lỗi, không biết thì thầm gì bên tai ba, sau đó Thừa Lỗi ngẩng đầu, hướng bên phía Lư Dục Hiểu nhìn qua, rồi cầm lấy điện thoại bên cạnh, cúi đầu nhắn tin. Điện thoại Lư Dục Hiểu ting một tiếng.

L: [Sơ Nhất nói em nhớ anh?]

Lư Dục Hiểu: "......."

Lư Dục Hiểu không có vạch trần con gái: [Ừm, đúng vậy].

Cô vừa mới nhắn tin xong, liền thấy Thừa Lỗi thả xẻng xuống, đứng dậy đi về phía cô. Thừa Lỗi duỗi tay, kéo cô từ ghế nằm dậy, nắm lấy tay cô: "Anh có mang theo phao, cùng em bơi nhé?"

Lư Dục Hiểu mạnh miệng nói: "Em đã không cần tới phao rồi, không tin anh hỏi bé con đi."

Thừa Lỗi rũ lông mi, cười nhẹ nói: "Dù sao cũng là đứng bơi."

"......" Lư Dục Hiểu cảm thấy có chút mất mặt: "Em bơi cho anh xem."

Nói xong cô "Bùm" một tiếng nhảy vào chỗ nước cạn.

Thừa Thiên đột nhiên ngẩng đầu, tinh thần chấn động: "'Anh! Mẹ nhảy xuống nước!"

Lư Qua ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Thừa Lỗi đang đứng bên bờ, liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục chăm chú xây lâu đài cho ma ma.

Thừa Thiên: "Anh, anh không muốn mẹ à?"

Lư Qua chê em gái ngây thơ, có ba bên cạnh, mẹ không có khả năng xảy ra chuyện. "Em ồn thật đấy."

"Xin lỗi....Bởi vì em lo cho mẹ nên mới nói nhiều".

Thừa Thiên im lặng hai giây, rồi lo lắng nói: "Mẹ đang quẫy đạp".

Lư Qua nhìn ba đang ôm mẹ, tiếp tục xây lâu đài.

Thừa Thiên: "Anh Em muốn đi cứu mẹ".

"Ấy?" Thừa Thiên hứng phấn kêu lên: "Ba đang hôn mẹ".

Lư Qua lập tức che mắt em gái, trầm mặt giải thích: "Là đang hô hấp nhân tạo."

Bên kia. Lư Dục Hiểu vừa mới nhảy xuống đã bị một đợt sóng lớn cuốn đi. Đánh lúc nào không đánh lại nhằm vào lúc cô đang muốn chứng minh thực lực đánh. Cũng không biết cô có bị hai bé con nhìn thấy hay không.

Quá mất mặt!

Lại thêm một đợt sóng khác, phao bơi thoát khỏi sự khống chế của cô, Lư Dục Hiểu sợ tới mức nhanh tay ôm lấy Thừa Lỗi: "A a a a a ông xã.....cứu mạng."

Thừa Lỗi vẫn luôn ôm cô không thả: "........"

Cô đứng trong nước hoảng hốt lo sợ, nhắm mắt hai tay vùng vẫy kêu cứu mạng. Một đám người bên cạnh cười không khép được miệng. Thừa Lỗi đành phải cúi đầu lấp kín miệng cô.

Lư Dục Hiểu chậm chạp dừng lại, phát hiện ra bản thân đang đứng trong nước, hơn nữa chỗ này cạn nước chỉ tới quá eo cô. Xấu hổ. Cô dán chặt trên người Thừa Lỗi, giả chết. Thừa Lỗi nín cười.

Lư Dục Hiểu mở mắt trộm nhìn, đối mặt với đôi mắt đang cười của anh, liền nhanh chóng rời mắt, nhìn phía bên kia.

"Mẹ! Con tới cứu người!"

Thừa Thiên mang bộ phao bơi, rất nhanh đã lại gần chỗ Lư Dục Hiểu, tay nhỏ túm vào vịt con trên phao cô, nước mặt lưng tròng: "Hu hu hu mẹ! Mẹ còn nhận ra con chứ?"

Lư Dục Hiểu không dám giả chết tiếp: "Nhận ra chứ, đây không phải con gái ngoan của mẹ à?"

Thừa Thiên nín khóc mỉm cười, giống như sợ cô bị mất trí nhớ nên quên mất, chỉ vào Thừa Lỗi:"Còn có ông xã ngoan của mẹ."

Lư Dục Hiểu:"......"

Lư Qua cũng bơi lại đây, quan sát sắc mặt Lư Dục Hiểu, sau đó yên lặng mà thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Lư Dục Hiểu để ý tới biểu tình lo lắng rồi nháy mắt thả lỏng của con trai, xấu hổ mà chui vào lồng ngực Thừa Lỗi, nhỏ giọng nói: "Anh nói với hai đứa là em ngủ rồi."

Thừa Thiên nghiêm túc gật đầu: "Ồ. Con đã biết."

Lư Qua: "Ừm."

Thừa Lỗi: "Được."

Lư Dục Hiểu: "???"

Sau khi lên bờ, hai đứa nhỏ vây quanh ghế nằm của Lư Dục Hiểu, mở đôi mắt to tò mò, như là đang đoán xem khi nào thì mẹ tỉnh ngủ.

Lư Dục Hiểu mở một mắt, sau đó mở mắt còn lại, vươn người, ho nhẹ một tiếng: "Mẹ tỉnh rồi."

Thừa Thiên đặt bàn tay mũm mĩm lên má Lư Dục Hiểu, an ủi cô: "Nếu mẹ sợ thì không cần học bơi! Con với anh đã biết rồi, nếu bà nội rơi xuống nước, tụi con sẽ cứu! Đúng không anh?"

Lư Qua: "Ừ'm."

Lư Dục Hiểu cảm động nói: "Mẹ thay bà nội cảm ơn hai đứa nha."

"Không có gì ạ". Thừa Thiên là nhóc con hay lảm nhảm: "Anh trai xây cho mẹ một tòa lâu đài, còn có cả đội cứu hộ!"

Lư Dục Hiểu nhìn về phía con trai trầm mặc ít nói. Đứa nhỏ mồ hôi nhễ nhại, mặt ửng hồng vì phơi nắng, đường nét rất giống cô, nhưng lại thừa kế biểu tình lãnh đạm của Thừa Lỗi, đôi mắt dài càng giống hơn, tính cách quả thật giống hệt nhau.

"Phải không?"

Lư Qua gật đầu. Thừa Thiên lôi kéo tay Lư Dục Hiểu: "Mẹ, con mang mẹ đi xem lâu đài."

Lư Dục Hiểu ngồi xổm trên bờ biến, nhìn tòa lâu đài xây bằng cát, phía trên có siêu nhân nhỏ bảo vệ cô, còn có cả cánh hoa hồng đỏ với kẹo sữa cô thích, bên cạnh vẽ một nồi lẩu, bên kia là tên cửa hàng sườn xám của cô.

"Cảm ơn hai cục cưng!"

Thừa Thiên nói: "Là anh trai tặng cho mẹ!"

Lư Dục Hiểu: "Con trai mẹ giỏi quá đi."

Thừa Thiên ôm lấy đùi Lư Dục Hiểu: "Mẹ, con cũng muốn hô hấp nhân tạo."

Lư Dục Hiểu: "......Hô hấp nhân tạo gì cơ?"

"Chính là thân thân* nha!"

*Thân trong thân cận, gần gũi, còn có nghĩa là thương yêu, tương thân tương ái.

"......"

"Nam thân nam, nữ thân nữ, anh trai thân ba, ba thân mẹ"

Dưới ánh hoàng hôn. Hình ảnh một nhà bốn người chỉnh tề được kéo dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro