Phiên ngoại 4: Cảnh công chúa nhỏ trong mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya, Lư Dục Hiểu đứng dậy đi toilet, không cấn thận làm rơi con búp bê thần kì ở trên tủ. Cô nhặt lên, phủi bụi đi, nhìn con búp bê xấu xí mà anh giữ suốt mười mấy năm, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.

Cô trở lại phòng ngủ, chui vào ổ chăn. Thừa Lỗi nắm chặt cánh tay, kéo cô vào trong ngực. Lư Dục Hiểu gối đầu lên cánh tay anh, ngọt ngào đi vào trong mơ.

---------------

Trong mơ có một vị công chúa ma cà rồng nhỏ, cần phải uống máu người thì mới có thể xinh đẹp được, nhưng cô nhát gan, không dám đi bắt người, cho nên cả người vẫn luôn nhỏ gầy, làn da còn ngăm đen. Chờ đến lúc thành niên, công chúa nhỏ bắt buộc phải bố sung dinh dưỡng, nếu không cô sẽ không chỉ xấu xí, mà còn bị đói đến chết.

Các anh trai nói cho cô: "Con người cũng có người nhát gan, chỉ cần em lộ ra hàm răng, bọn họ sẽ sợ hãi đến xỉu đi, sau đó em có thể uống máu họ rồi."

Công chúa nhỏ rời khỏi lâu đài, đi vào rừng, trèo đèo lội suối, cuối cùng cũng đi vào trấn nhỏ nơi có con người sinh sống. Người đầu tiên mà cô gặp được là một thiếu niên xinh đẹp. Anh ngồi bên bờ sông nhỏ, nhìn qua rất cô đơn.

Lư Dục Hiểu nghĩ thầm chắc chắn anh ta là kẻ nhát gan, đợi đến lúc trời tối thì cô lại để lộ ra hàm răng để dọa anh ta ngất. Cô ngồi xổm đằng sau thiếu niên từ chiều đến khi màn đêm buông xuống.

Thiếu niên đã sớm phát hiện ra cô, quay đầu nhìn cô: "Em không đói bụng sao?"

Lư Dục Hiểu theo bản năng trả lời: "..... Có đói."

"Vậy tại sao em không trở về nhà ăn cơm?"

Cô sợ hãi nói: "Nhà em cách nơi này rất xa."

Thiếu niên đứng dậy: "Anh đưa em đi ăn cơm."

Lư Dục Hiểu lắc đầu: "Em không ăn cơm."

Thiếu niên nhíu mày, kiên trì hỏi: "Vậy em muốn ăn cái gì?"

Lư Dục Hiểu nhìn chằm chằm vào cổ anh, thèm đến chảy nước miếng ròng ròng, buột miệng thốt ra: "Em muốn uống -" sợ dọa anh ngất nên mới nuốt ngược câu nói trở về.

"Uống nước?"

Cô gật đầu qua loa: "Vâng!"

"Đi thôi." Thiếu niên vươn tới tay cô: "Chỗ đó có nước uống."

"Được thôi!" Lư Dục Hiểu làm bộ tự nhiên mà dắt tay anh.

Từ khi sinh ra cô đã không đến nơi con người sinh hoạt, cho rằng dắt tay là một cách mà con người kết bạn với nhau.

"Anh tên là gì thế?"

"Thừa Lỗi." Thừa Lỗi cũng không biết vì sao muốn dắt tay cô đi, nghiêng đầu hỏi: "Còn em thì sao?"

"'Tên em là Lư Dục Hiểu, Hiểu trong hừng đông."

Thừa Lỗi chăm chú nhìn cô gái nhỏ đáng yêu với gương mặt tươi cười, cũng nói thêm một câu: "Lỗi trong ngay thẳng, chính trực."

Thừa Lỗi cao gầy, tay chân đều dài, đi rất nhanh. Còn Lư Dục Hiểu tay nhỏ chân nhỏ, đi rất chậm. Ở bờ sông thường có gió thổi qua, bên cạnh có mùi cơ thể của thiếu niên, mùi máu hỗn độn ập vào khoang mũi khiến cô thèm nhỏ dãi.

Anh quá thơm, cô không nhịn được mà lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ. Bước chân thiếu niên đột nhiên dừng lại.

"Em muốn uống......"

"Em không muốn!" Lư Dục Hiểu giơ tay che miệng lại, vừa lo vừa sợ, đẩy cánh tay anh ra rồi khóc kêu: "Anh xoay người qua bên khác đi!"

Thừa Lỗi hơi sửng sốt, xoay người sang chỗ khác. Anh chỉ muốn hỏi cô thích uống nước trái cây hay nước có ga, thế mà không nghĩ lại dọa người ta khóc.

"Trông anh rất hung dữ à?"

"Rất hung dữ!" Lư Dục Hiểu vừa khóc vừa muốn giấu đi răng nanh của mình, ngồi xổm trên mặt đất: "Hu hu hu anh đi nhanh đi."

Thừa Lỗi không đi, cũng ngồi xổm xuống giống cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, đột nhiên nói: "Hình như anh từng gặp em ở đâu đó rồi."

Lư Dục Hiểu giơ tay che mắt anh lại, không cho anh nhìn thấy răng nanh nhỏ của cô.

Thừa Lỗi không trốn, cúi đầu chỉ vào tay cô: "Cái tên Hiểu Hiểu này cũng rất quen thuộc."

Lư Dục Hiểu nhẫn nhịn, cuối cùng không chịu được, nức nở nói: "Cho em ngửi cổ của anh đi......Em ngửi thôi chứ không uống đâu."

Thừa Lỗi dán vào lòng bàn tay cô: "Cái gì cơ?"

"Đừng có thở..... Không cù anh đâu. Được không?"  Thừa Lỗi hơi nghi ngờ, nhưng cũng thỏa mãn yêu cầu của cô.

Cô gái nhỏ khóc đến đáng thương như vậy, cánh tay mảnh khảnh đặt ở trên vai anh, chóp mũi xẹt qua cổ anh, không ngừng ngửi. Lư Dục Hiểu cảm thấy anh thơm quá, thật ngon miệng, răng nanh nhỏ càng ngày càng không giấu được. Cô đành phải dùng răng thật nhẹ nhàng mà cắn, cẩn thận thổi qua làn da anh cho đỡ ghiền.

Sự yêu thích của hàm răng của cô với cổ anh quá rõ ràng, Thừa Lỗi đã nhận ra, đây là một ma cà rồng. Nhưng anh không vạch trần cô.

Cô ngửi rất lâu, ngửi đến nỗi không muốn buông tay. Thừa Lỗi ôm lấy đầu cô, không nhìn cô, cánh tay xuyên qua chân mà bế cô lên, vừa đi vừa hỏi: "Em có uống máu gà không?"

Lư Dục Hiểu sợ đến mức run một cái, răng nanh nhỏ sắc nhọn mạo hiểm vèo cái mà rụt lại."Máu, máu gì cơ?"

"Máu gà." Thừa Lỗi nói, "Con người chúng ta đều uống máu động vật. Em không thích à?"

Vì để chứng minh mình cũng là con người, Lư Dục Hiểu vội gật đầu không ngừng chột dạ nói:"Uống, con người chúng ta cũng thích uống mà."

Tới tiệm cơm rồi, Thừa Lỗi đưa Lư Dục Hiểu một ly nước cà chua. Cô gái nhỏ ghé vào bàn, đôi mắt mở lớn, như đang nghiêm túc đánh giá xem có độc hay không. Thừa Lỗi duỗi tay, bưng lên, tự mình uống trước một ngụm.

Lư Dục Hiểu nhận cái ly trong tay anh, xoay xoay tới chỗ anh vừa uống kia, cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ. Cô liếm liếm miệng ly, lại nhấp một ngụm, sau đó ngửa cổ ừng ực uống.

"Đã bao lâu em không tới thế giới thực rồi?"

Lư Dục Hiểu tính nhẩm, chắc là 180 năm đi. Vốn là tuổi thọ trung bình của gia tộc các cô là tầm 600 đến 800 năm, nhưng cô thì vẫn đang lớn lên. Cô chột dạ mà bỏ đi một số lẻ trong tuổi của mình.

"Mười tám năm."

Lư Dục Hiểu cho rằng như vậy là có thể che giấu thân phận của mình, nhưng nói xong thì cô mới nhớ ra rằng các anh trai nói qua, mỗi ngày con người đều phải ăn động vật, không chịu đói được mười tám năm. Cô sợ hãi ngẩng đầu, không biết vì sao mà đột nhiên sợ rằng anh sẽ sợ hãi, trốn tránh cô.

"Còn muốn ăn cái gì nữa không?" Hình như anh không chú ý tới câu cô vừa nói.

Lư Dục Hiểu quay đầu, nhìn sang bên cạnh thấy cả một bàn thức ăn đỏ rực của các thực khách bên cạnh.

"Muốn ăn tôm không?"

Lư Dục Hiểu gật đầu. Chờ tôm được bày lên bàn, Lư Dục Hiểu lại nhìn vị khách bên cạnh, cô cầm lấy hai thanh gỗ dài mảnh trên bàn, một tay một cây, bắt đầu chọc vào thứ xác động vật gọi là "Tôm" ở trong bát này.

Thừa Lỗi lột một con, đưa đến bên miệng cô. Lư Dục Hiểu ngửi ngửi, cúi đầu ăn luôn.

Thừa Lỗi nói: "Không đút cho em nữa." Anh lại thả một con vào bát của cô, "Tự ăn đi."

Lư Dục Hiểu nhìn chằm chằm vào xác động vật ở trong bát, nhìn thấy màu sắc của nó mà nghĩ tới máu thơm ngào ngạt.

"Quên đi." Thừa Lỗi lột xong con tôm thì lại đưa đến bên miệng cô: "Ăn đi."

Lư Dục Hiểu cúi đầu ăn luôn. Thừa Lỗi lại đút cho cô một ít cơm. Vừa mới đi ra khỏi cửa hàng, cả người Lư Dục Hiểu lập tức phát run lên, dạ dày như sông cuộn biển gầm. Sau khi nôn hết thức ăn trong bụng ra thì cô mới bình thường trở lại. Cảm giác như cô không thể ăn thức ăn của con người vậy.

Thừa Lỗi mang cô về nhà. "Anh đi mua gì đó mà em có thể ăn được, chờ anh."

Lư Dục Hiểu ôm lấy cánh tay anh: "..... Anh đừng đi. Em sợ lắm."

"Sợ cái gì?"

Chao ôi, cô chính là khắc tinh của con người. Còn bây giờ, tất cả những người sống trong đó đều là con người. Ở trong lâu đài quanh năm tối đen, cô cũng không sợ bóng tối. Vậy cô sợ gì? Phải không?

Cô suy nghĩ: "Em không thể rời xa anh."

Thừa Lỗi: "Anh đi trong mười phút thôi."

Cô rưng rưng nước mắt: "Mười phút cũng không được. "

"Anh đi tắm rửa."

"Em cũng muốn đi tắm cùng anh."

"....."

Thừa Lỗi cũng bất lực với thiếu nữ ma cà rồng đang thành niên này, chỉ có thể đưa cô đến cửa phòng tắm. Lư Dục Hiểu đợi một lúc, nhưng cô không chịu được? Ở nơi này, cô không muốn ở một mình dù chỉ một giây, cô muốn đẩy cửa, một bàn tay to vụt đến, ngăn cản hành động của cô.

Thừa Lỗi đưa cho cô một túi máu: "Uống đi."

Lư Dục Hiểu ngửi thấy mùi máu thơm ngào ngạt, vì tham ăn mà cô còn quên mà để răng nanh nhỏ cứ thế lộ ra, rồi lại kinh hãi che miệng lại.

Thừa Lỗi ngăn cô lại, dùng ngón tay chạm vào răng nanh nhỏ của cô: "Không cần che, rất đáng yêu."

Lư Dục Hiểu cho rằng anh sẽ sợ hãi, không nghĩ tới anh sẽ nói đáng yêu, cô bắt đầu nghi ngờ anh trai nói dối để lừa cô đi bắt người. Hóa ra con người sẽ không bị răng nanh nhỏ bé của cô dọa sợ.

Thừa Lỗi cầm một ống hút cắm vào túi máu, "Uống đi. "

Lư Dục Hiểu nhìn thấy anh băng bó vết thương, ánh mắt lập tức đỏ lên: "'Anh bị thương sao?" "

"Ùm."

"Tại sao thế?"

"Không cẩn thận đập đầu thôi."

Lư Dục Hiểu ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên tay anh, lại uống cạn. Trong tay có một ngụm nhỏ, hương vị giống nhau như đúc. Cô ấy không uống à?

Đi tới trước mặt anh, ánh mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương của anh: "Anh..."

Thừa Lỗi không ngờ tới điều này, sao cô gái này kén ăn thế, không tươi cũng không muốn uống, bảo sao nhỏ bé như vậy.

Anh giơ tay lên, đưa đến bên miệng cô: "Uống đi."

Mắt Lư Dục Hiểu ướt đẫm lệ, cứ thế liếm vết thương của anh, không uống một ngụm nào.

Thừa Lỗi kinh ngạc, sau đó lạnh mặt kéo cô: "Em đã ôm ai bao giờ chưa hả?"

Lư Dục Hiểu kinh ngạc, đầu lắc như gõ trống:

"Em chưa, em chưa thật mà! " Cha cô còn không tìm được cho cô người thích hơn.

"Vậy tại sao em không uống máu của anh?"

Lư Dục Hiểu bị giọng điệu vừa rồi của anh dọa sợ, cô cũng không biết vì sao lại sợ con người, hơn nữa còn sợ đến mức này? Cứ thế, cô thoát khỏi vòng tay của anh và chạy trốn. Cô là ma cà rồng, muốn chạy trốn rất dễ dàng, con người không đuổi kịp cô được. Lư Dục Hiểu chạy đến một góc tối, nơi này cũng khô ráo và thoải mái như ở lâu đài.

Gói máu Thừa Lỗi đưa cho cô chỉ đủ để uống trong ba ngày. Trời ạ, từ khi uống ngụm đầu tiên xong, cô đã có cảm giác đói, không thể không ăn như trước đây rồi sao?

Cô đi vào một tòa nhà rất cao, ánh đèn bên trong đó rất chói mắt, làm cho cô choáng váng. Bên cạnh có người bị thương, Lư Dục Hiểu ngửi thấy mùi máu, răng nanh nhỏ lập tức lộ ra. Khi mọi người nhìn thấy răng nanh nhỏ của cô, có người la hét, một số người tỏ ra sợ hãi, một số người chạy trốn.

Lư Dục Hiểu đứng ở đầu cầu thang trống trải, thẫn thờ. Răng nanh nhỏ của cô làm cho rất nhiều người sợ hãi, nhưng Thừa Lỗi nói rất dễ thương. Chỉ có anh không sợ cô.

Cô khóc và cố gắng tìm anh, nhưng cô lại bị lạc. Cô trở lại góc tối, đói đến chóng mặt. Có người đến, cô mở mắt ra.

"Xin lỗi em, hôm đó anh không nên hung dữ với em như vậy." Đó là tiếng nói của Thừa Lỗi.

Anh khom lưng ôm lấy cô, "Về nhà với anh nhé? "

Lư Dục Hiểu khóc "Oa" một tiếng, ấm ức lau nước mắt vào người anh.

Thừa Lỗi bỏ ngón tay vào trong miệng cô, máu thơm ngào ngạt tản ra giữa môi và răng, Lư Dục Hiểu cắn, rồi từ từ hút, chỉ uống mấy ngụm đã nhả ra.

"Không uống à??"

"Anh có đau không?" Cô lo lắng nhìn ngón tay bị thương của anh.

Thừa Lỗi nói: "Không đau."

Sau khi về nhà. Thừa Lỗi đã làm một bàn thức ăn, mỗi đĩa chỉ nếm thử một chút, giống như đang nấu lần cuối để tạm biệt. Sau đó ôm cô lên và để cho cô cái ôm đầu tiên trong đời.

Lư Dục Hiểu nghe các anh trai nói qua, quá trình dung hợp máu rất đau đớn. Đau khổ nhất chính là cô cần tự tay giết chết anh, rồi anh sống lại mới được tính là thành công.

Lư Dục Hiểu không còn cách nào khác, anh thích ăn thức ăn của con người như vậy, hơn nữa anh còn là một thiếu niên xinh đẹp. Nếu thất bại, anh sẽ chết sao?

Ban đêm, nhân lúc Thừa Lỗi ngủ say, Lư Dục Hiểu lại rời khỏi anh một lần nữa. Lần này, cô không để anh tìm thấy cô nữa. Cô đã dành nhiều năm tiếp theo của cuộc đời chìm vào nỗi nhớ vô tận.

Một trăm năm sau, cô trở lại nơi đó, bên bờ sông, nhìn thấy bóng lưng cô đơn của chàng trai.

Anh quay lại và hỏi cô, "Em không đói à?"

Cô khóc và gật đầu: "Có đói." "

Sau đó, cứ cách một trăm năm, cô lại gặp một thiếu niên tên là Thừa Lỗi. Anh nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó đuổi theo để đưa túi máu cho cô.

Lư Dục Hiểu từ trong mơ khóc đến tỉnh, nhìn thấy Thừa Lỗi nằm bên cạnh. Cô đưa tay ra và nhẹ nhàng ôm lấy anh. May mắn thay, điều này chỉ là một giấc mơ. May mắn thay, anh vẫn còn ở bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro