Chương 1: Gặp Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm chỉ nghe âm thanh của tuyết rơi, trên đường lớn những bông tuyết đã tạo thành tảng băng khổng lồ mà trong 2-3h nữa nó sẽ không thể nào tan được.

Để duy trì nhiệt độ cơ thể Mộc Di ngồi xuống, kéo chiếc mũ và áo khoác lại sát cơ thể hơn rồi co lại như quả cầu tuyết.

Nàng xoa xoa hai lòng bàn tay, khuôn mặt nộn nộn như bánh bao, bởi vì lạnh nên đỏ ửng đôi mắt to tròn như phủ một tầng sương. Nàng nhìn xuống lòng bàn tay đã tím tái đi vì lạnh, vừa đau vừa ngứa chỉ có thể che lại rồi hà hơi sưởi ấm, đầu tựa vào đầu gối chờ người tới.

Đã hơn một giờ trôi qua, tại sao vẫn không có ai đến??

Chóp mũi nhỏ nhắn vì lạnh mà ngày càng đỏ.

'' Mộc Di tiểu thư."

Nàng ngẩng đầu lên, quay người lại, thấy quản lý Trần đang đến, vội vàng đứng dậy và hất lớp tuyết trắng đang phủ trên mái tóc che khuất tầm nhìn của nàng, mỉm cười với anh.

''Quản lý Trần''

Giọng nói dịu dàng với chóp mũi đỏ au, nàng có khuôn mặt hơi tròn trông như một học sinh trung học chưa tốt nghiệp, khiến mọi người có suy nghĩ để nàng ấy chờ đợi chính là một tội lỗi. Trần Kỳ nhanh chóng chạy qua đây.

'' Tôi xin lỗi, vì phải đón một người nên đến trễ, tôi rất xin lỗi."

Anh cúi đầu hai tay phủ đầy bụi và tuyết, cầm xấp tài liệu mà run run. Mộc Di khẽ lắc đầu, xoa xoa tay.

'' Không, không sao, có thể đi bây giờ không? Rất...rất lạnh."

Giọng nàng run rẩy.

''Nhanh đi theo tôi, xe đỗ bên đường."

Khoảng cách từ xe đến đây cũng chỉ hơn mười mét. Vừa đi anh vừa kể chuyện lúc đang trên đường đón một vị giáo sư đại học, và cũng là bạn đồng hành đi chiến dịch tình nguyện cùng nàng.

''Giáo sư đại học?"

Thấy nàng có hứng thú, Trần Kỳ nói tiếp.

''Đúng vậy, đó là một giáo sư toán học tại Đại học thành phố T còn rất trẻ. Chị ta lớn hơn cô vài tuổi, và có nhiều đề tài mà cô có thể hỏi chị ta khi đi trên đường."

Nghe vậy hứng thú trong lòng nàng giảm xuống, nhưng cô ta còn trẻ mà đã trở thành giáo sư, cũng thật lợi hại. Trần Kỳ chạy tới chiếc xe và mở cửa cho nàng.

''Vào đi Mộc Di, chắc cô lạnh lắm nhìn tay cô tím tái cả rồi."

'' Cảm ơn anh."

Hôm nay nàng không đeo kính áp tròng, vì cận nên nhìn cái gì cũng mơ hồ, thấp thoáng nhìn hàng ghế sau có người ngồi, nàng cởi mũ và áo khoác ra thoáng nhìn ra hàng ghế sau một lần nữa. Vẻ mặt kinh ngạc lập tức xuất hiện trên khuôn mặt, cả người nàng như ngâm trong hầm băng.

Người phụ nữ khoanh tay dựa vào ghế, không có sự ngạc nhiên khi nhìn thấy nàng, như thể nó đã được dự đoán từ trước. Cô nhíu mày, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào bàn tay tím lạnh của nàng. Mộc Di đột nhiên rất muốn chạy, nhưng đôi chân dường như đóng băng tại chỗ, không thể bước dù chỉ một bước.

''Mộc Di, cô không lên xe à?''

Trần Kỳ nhắc nhở.

Không lên!

''Xin lỗi, em lên ngay."

Thậm chí cả khi chết, nàng cũng không muốn chết cóng ở đây..

Chầm rãi ngồi vào xe, không biết có phải là ảo giác không. Nhưng khi vừa bước vào, chiếc xe ấm áp hoà quyện với mùi hương của cô trực tiếp vào mũi của nàng, chóp mũi chua chát nàng muốn khóc.

Nàng vẫn đang suy nghĩ có nên xuống xe hay không. Nhưng tay không chịu khống chế của mình, đóng cửa thật mạnh. Tuyết đọng lại trên cửa sổ bị đánh sập, rơi xuống nền gạch.

Thân hình ngồi dịch về phía cửa xe, ôm lấy cánh tay bị đông lại đến tím tái rồi cúi đầu xuống, thậm chí nàng còn đang run rẩy. Nàng không biết vì lạnh hay là vì sợ hãi.

Đôi mắt của người phụ nữ không bao giờ rời khỏi nàng, còn nàng thì không nhìn cô lần nào nữa kể từ khi bước vào xe.

Mộc Di cúi đầu lông mi dài run rẩy, trong lòng gào thét:

'đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa'

Trần Kỳ lên xe, vặn nhiệt độ ấm áp mức cao nhất. Bẻ lái vô lăng rồi hỏi.

''Giáo sư Cảnh chị có phải tự nguyện làm tình nguyện viên không? Hay là nhiệm vụ của nhà trường đưa ra? Tôi chỉ muốn hỏi một chút, xin chị cứ nói thẳng."

Cảnh Nghi ngã người ra phía sau, những ngón tay thon dài gõ nhịp chầm chậm trên đầu gối.

''Tự nguyện, mỗi năm đều tham gia."

Bên tai Mộc Di vang lên giọng nói trầm tính của cô, nàng nhắm chặt mắt. Giọng nói này đã không được nghe trong nhiều năm, những sợi lông tơ trên người tức khắc dựng đứng lên, nhắc nhở nàng mỗi tấc trên cơ thể đều nhớ rõ sự tồn tại của người phụ nữ này.

'' Ồ đây là lần đầu tiên tôi gặp giáo sư Cảnh, chị thường đi từ thiện ở đâu?"

"Rất nhiều nơi, chỉ là lần này các anh trùng địa điểm với chúng tôi."

'' Haha, có gì đặc biệt mà tại sao năm chị đều đi như thế?''

''Đặc biệt...coi như là vậy, tôi luôn đi tìm một người."

Trần Kỳ ngạc nhiên

'' Tìm một, một người? Tôi có thể hỏi chị đang tìm ai không? Có phải ở một trường tiểu học miền núi không? Tôi có thể kiểm tra giúp chị."

Cảnh Nghi nhìn chăm chăm người nào đó đang run rẩy, nhướng mày ánh mắt lười biếng.

''Không cần, tôi đã tìm thấy rồi."

Trần Kỳ ngồi ở ghế lái cảm thấy kỳ lạ, anh liếc nhìn vào gương chiếu hậu, liền thấy gương mặt Mộc Di khó chịu trong xe.

'' Mộc Di, cô có sao không? Cô có thấy lạnh lắm không? Hay tôi xuống mua ly cafe nóng cho cô nhé."

"Không cần..."

Mộc Di cắn đôi môi nhợt nhạt và cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình. Nhưng nàng quên mất rằng chỉ có ba người trong xe dù có thấp đến đâu cũng vô dụng. Trần Kỳ ngồi ở ghế lái kinh ngạc, nhìn đèn báo nhấp nháy.

''Mọi người đợi tôi một lúc nhé, tôi quên là xe đã chạy nhiều ngày rồi, tôi xin lỗi."

''Không thành vấn đề."

Giọng Cảnh Nghi không cảm xúc, đúng lúc cô cũng muốn ngồi một mình với nàng trong xe.

Mộc Di cảm thấy áp lực vô hình đè nén , lo lắng đến mức không thở được, nước mũi chảy xuống ngứa ngáy khó chịu, nàng nhịn không được hít hít vài cái.

''Mộc Di tiểu thư bị cảm rồi sao? Công ty chúng tôi có thuốc cảm, cô có bị dị ứng với thuốc cảm không? Tôi sẽ lấy cho cô khi tôi đến công ty''.

Nàng không muốn nói gì cả, nhưng cũng phải gắng gượng.

" Không, không có việc gì, không cần."

Giọng nói nhỏ đến mức không ai nghe thấy.

"Xin lỗi, giọng cô quá nhỏ, tôi không nghe thấy, cô có thể nói lại không?"

Mộc Di che khuôn mặt xấu hổ và giận dữ của mình.

" Tôi nói không cần".

'"Nhưng tôi nhìn thấy mũi cô có vấn đề, thật sự không cần thiết sao?"

"Không cần."

Giọng nàng mềm nhũn, nghe vào tai giống như làm nũng, Trần Kỳ cảm thấy xấu hổ.

'Thật ngượng ngùng khi bắt cô phải chờ lâu như vậy, ở phía trước, trạm xăng có nước nóng tôi sẽ lấy nước cho cô."

''...''

Nàng không còn sức lực chỉ "ừ" một tiếng.

Chiếc xe dừng lại ở trạm xăng, Trần Kỳ ra khỏi xe để trả phí, chỉ còn lại hai người, khoảng thời gian yên tĩnh này thật khủng khiếp với nàng.

Mộc Di lo lắng thầm nghĩ cầu xin cô đừng bám theo nàng mà huhu..

Cửa xe đột nhiên mở ra nàng hơi ngạc nhiên cúi đầu xuống, mắt nàng liếc sang bên trái. Thấy cô xuống xe chỉ để lại bóng lưng dài phía sau, cô đi về phía cửa hàng tiện lợi. Nàng thở dài nhẹ nhõm, thân hình xụi lơ ra phía sau.

Nàng tựa lưng rồi nhắm mắt, đâu đó trong không khí vẫn thoang thoảng mùi hương của cô.

Nàng không thể tưởng tượng được cảnh một ngày gặp lại cô trong hoàn cảnh như thế.

Cô ấy nói rằng mỗi năm cô đều đi tình nguyện, có phải là để tìm cnàng không? Không, không! Đừng có đánh giá bản thân cao vậy, có lẽ cô đã quên từ lâu rồi.

Lúc trước nàng đã không từ mà biệt, rõ ràng nàng đã bỏ cuộc trước nhưng cuối cùng nàng không thể buông tay.

Nàng nghĩ mình thật sự đã quên, cho đến khi gặp lại, trái tim không kiềm chế được đập dữ dội.

Chiếc xe tắt máy, nhiệt độ duy nhất còn lại không đủ làm ấm cơ thể nàng. Vì lạnh nên toàn bộ má đều đỏ, cơ thể co lại thành quả bóng mí mắt dần nặng.

Cánh cửa mở ra, một cơn gió lạnh thổi vào làm nàng choàng tỉnh, người bên cạnh ngồi vào và đưa nàng một túi nước ấm màu hồng.
Tay nàng cứng đờ, giọng cô trầm thấp

"Giữ lấy nó, nếu không thì tay em sẽ bị nứt."

Cô vẫn nhớ!

Nàng nhìn túi sưởi, cũng không làm kiêu đưa tay đón lấy thấp giọng nói.

"Cảm ơn."

'' Rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với chị?''

Cô nâng mắt nhìn nàng, cầm ly nước nóng đưa tới.

Mộc Di không biết có nên nhận hay không, cầm chặt túi sưởi hình con heo nhỏ, đầu heo bị nàng cầm đến biến dạng.

Tay cô không hề buông xuống, cũng không nói một lời nào, chờ cônàng nhận ly nước.

''Không...không cần".

Nhìn bàn tay cầm ly nước trước mặt, một bàn tay vô cùng quen thuộc. Làn da trắng mịn, thon dài, các khớp xương nổi rõ, trước kia nàng nắm qua rất nhiều lần.

Lòng bàn tay Mộc Di ngứa ngáy, nàng không chỉ muốn cầm ly nước mà còn muốn nắm chặt bàn tay kia.

Cửa xe bên ghế lái mở ra, lại một luồng gió theo vào, Trần Kỳ lên xe ngước nhìn về phía sau, vừa muốn nói chuyện liền nhìn thấy tư thế cứng đờ của hai người, không khỏi khó hiểu.

Đây là ý gì, bọn họ đang chơi người gỗ sao?

'' Mộc Di tiểu thư?''

Trần Kỳ nghi ngờ nhắc nhở. Mộc Di cắn răng nhận lấy ly nước bàn tay to lớn, ấm nóng của cô vô tình chạm vào da thịt nàng, đầu ngón tay như xẹt qua dòng điện các mạch máu trong người nháy mắt giống như bị nổ tung, cả cơ thể nóng ran.

Cảnh Nghi thu tay lại, tiếp tục duy trì tư thế ngồi như cũ. Trần Kỳ nhìn đôi tay tím tái của nàng, nhịn không được lên tiếng.

''Mộc Di tiểu thư , tay cô không sao chứ ?''

Nàng nuốt nước miếng, lắc đầu.

''Không có gì, cảm ơn anh."

Khi nghe Mộc Di nói cảm ơn với người khác, ánh mắt Cảnh Nghi nhìn nàng trầm xuống. Trần Kì không cảm nhận được gì, vô tư quay đầu hỏi một câu.

'' Hai người ... quen biết nhau?''

"Quen biết"

Kỷ Thừa khuôn mặt không cảm xúc, nói.

'' Ah, không trách, hai người cùng là đồng nghiệp..., thật tò mò các người thế nào gặp được nhau?''

Giáo viên dạy thuật ngữ cho người khiếm thính cùng giáo sư toán học hình như không cùng tổ chuyên ngành. Môi mỏng nhếch lên, giọng mói mang chút thâm ý.

''Cô ấy là bạn gái cũ của tôi."

Mộc Di :''...."

Trần Kỳ :''....''

Thế giới này thật nhỏ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro