Chương 2: Tham Lam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe cuối cùng cũng đến tổng hội từ thiện, khuôn mặt Mộc Di đã đỏ như tôm luộc, trong phòng làm việc, nàng ngồi trên ghế cúi đầu không nói gì, trên tay cầm túi sưởi hình con heo.

Nàng lấy máy sấy tóc, nhéo nhéo cái mũi, lại nghĩ đến cô vừa rồi chính miệng thừa nhận quan hệ của hai người không khỏi xấu hổ.

Trần Kỳ cầm lá đơn đi ra ngoài, phòng làm việc chỉ còn hai người, không khí xung qua quá mức yên tĩnh, khẩn trương.

Cảnh Nghi nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, nhớ lại khi nàng còn bé, cái má bụ bẫm không biết bao nhiêu lần bị nhéo, qua nhiều năm như vậy mà dáng vẻ trẻ con đó không thay đổi, mỗi khi tức giận lại phồng má lên trông rất đáng yêu.

Hai tay cô ôm trước ngực, khi nhớ lại ngón tay không nhịn được run rẩy, khó có khống chế ý muốn trong lòng muốn nhéo má nàng.

Cái miệng nhỏ của Mộc Di lẩm bẩm, theo bản năng nàng ôm lấy hai má xấu hổ đến muốn chạy.

Thế cho nên nàng không chú ý tới người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt nhìn nàng đầy lửa nóng.

Đáng chết! Cô chính là muốn 'làm' nàng.

Đã qua nhiều năm rồi mà trên tay vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi chạm vào da thịt nàng, đầu óc cùng thân thể không tài nào quên được nàng.

" Di Di!"

Âm thanh quen thuộc truyền đến, cơ thể nàng căng thẳng. Cô trầm giọng nói.

" Em không có gì muốn nói với chị sao?"

Bang!

Một tiếng, sợi dây thần kinh trong đầu nàng giống như bị đứt ra, biểu tình trên mặt dần dần bị mất khống chế, khoé miệng mím chặt, chóp mũi nàng đã đỏ.

Cảnh Nghi nhìn thấy hốc mắt Mộc Di đỏ dần, nước mắt giống như sắp trào ra.

"Sao lại khóc?"

Giọng nói của cô ngày càng trầm xuống, cô đau lòng, cô đáng thương chật vật chịu đựng trong mấy năm qua nhưng nàng nào có nghĩ tới.

Một câu cũng không nói mà bỏ chạy, đã định cùng thi một trường đại học, cô thi trước chờ nàng một năm tốt nghiệp nhưng không thể ngờ rằng nàng lại trộm sửa đổi nguyện vọng, để chính mình tìm kiếm suốt 5 năm, nàng có lần nào suy nghĩ đến cảm nhận của cô?

Mộc Di cầm túi sưởi, che lại khuôn mặt của mình, cúi đầu dường như muốn vùi đầu vào, nàng chỉ hít hít cái mũi nhưng không lên tiếng, thân thể nho nhỏ cuộn tròn thành một đoàn.

Cảnh Nghi cắn răng, hai tay siết chặt thanh nắm đấm lòng bàn tay bị móng tay ghim vào hằn thành vết, hít thở mấy lầm thật sâu làm cho hoả khí giảm xuống, giọng nói cũng dần dịu dàng.

“Em mau giải thích cho chị….”

Nàng đem túi sưởi trong tay nắm càng chặt.

“Em…thật xin lỗi.”

"Chị không muốn nghe lời xin lỗi, chị muốn nghe lời giải thích của em!”

Cô cơ hồ nghiến răng, nghiến lợi nói. Trần Kỳ mở cửa đi vào trùng hợp nghe thấy câu nói đầy tức giận của Cảnh Nghi, cậu không biết có nên tiến vào hay không.

Bây giờ họ đang giải thích để tái hợp với nhau, nếu vào thì gậy đánh uyên ương mệt lắm.

Trần Kỳ thất thần một lúc, trong khi đang chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng của Mộc Di.

"Xin lỗi!"

Cảnh Nghi hít một hơi thật sâu.

" Là chị không khống chế được cảm xúc của mình, bây giờ cũng không cần nói nữa!"

Mộc Di cúi thấp đầu xuống đến nỗi sắp chạm vào túi chườm nóng trên tay, nàng hít mũi một cái, đến cả hơi thở cũng cũng đáng thương, thế cho nên căn bản trong lòng cô không đành lòng.

Trần Kỳ nghe vậy, vẫn là mở cửa bước vào, đem một phần xấp tờ đơn đưa cho Cảnh Nghi.

“Giáo sư Cảnh, chị điền thông tin vào đây, có gì không rõ có thể hỏi tôi.”

Mộc Di bịt mũi ngẩng đầu lên, cả hốc mắt cùng mặt đều đã đỏ ửng, nàng mím môi làm cho chính mình không giống như đang ủy khuất, thoạt nhìn vô cùng khả ái, khi người khác nhìn nào không nghĩ nàng lại là giáo viên.

Trần Kỳ nhất thời không tiện mở miệng nói, Mộc Di đem tờ đơn nhận lấy, phá vỡ không khí ngột ngạt.

"Viết giống như trước kia đúng không?"

Vì mũi bị ngẹt nên giọng nàng mềm nhũn giống như đang làm nũng, Trần Kỳ liên tục gật đầu.

" Đúng…đúng."

Nghe thấy giọng nói của nàng, Cảnh Nghi dừng bút một chút, không tự chủ nắm chặt lòng bàn tay.

Mộc Di thường xuyên tới nơi này làm từ thiện, cũng tự nhiên quen thuộc công việc nơi đây.

Trần Kỳ suy xét Cảnh Nghi là lần đầu tiên đến đây cho nên vẫn nói lịch trình cụ thể với cô.

"Chúng ta phải đi tới ngọn núi kia, thời tiết rất lạnh vì đó là ngọn núi lớn chắn thung lũng này nên ban ngày chỉ có 4h mặt trời chiếu sáng, phải mang thêm nhiều quần áo một chút."

"Còn nữa, dụng cụ khử độc nhất định không được quên, mặc dù hằng năm có đoàn tới nơi đó kiểm tra sức khỏe nhưng một số người sức đề kháng yếu, tự mang virus nên không đảm bảo trăm phần trăm, phòng ngừa là cách tốt nhất."

Cảnh Nghi không tự chủ được mà liếc người bên cạnh, nhìn nàng như vậy trong lòng lo lắng, nhịn không được mở miệng hỏi.

"Em cảm mạo như vậy, có thể đi không?"

Chỉ một câu đơn giản của cô làm cho đáy lòng Mộc Di chấn động, nàng lúng túng hít hít mũi.

"Không, không sao, cách thời gian đi dạy còn một tuần, tôi bị cảm cũng không ảnh hưởng."

Trần Kỳ cười.

"Mộc tiểu thư hằng năm luôn tới nơi đó cho nên đối với những đứa trẻ kia có chút cảm tình, cơ mà hằng năm đều phải đi."

Kỷ Thừa rất muốn hỏi tiếp nhưng ngại quan hệ bây giờ, cứng rắn cô sẽ càng sợ.

Trần Kỳ cầm tờ đơn quan sát, cúi đầu đưa hai bản bảo hiểm cho hai người.

“Cái này cũng ký, đây là cơ quan từ thiện tặng, có còn hơn không.”

Mộc Di nhận lấy, túi sưởi trên đùi rơi xuống, nàng đưa tay đón nhưng không kịp.

"Đúng rồi giáo sư Cảnh, không biết tôi đã cùng chị nói qua chưa, nơi này có chút phiền toái, sau khi xuống xe mặc dù có nhân viên đón tiếp nhưng trên đường đi phải thay đổi liên tục ba loại phương tiện, chị chuẩn bị tâm lý một chút…”

Mộc Di cúi người xuống nhặt, túi sưởi rơi gần cô, nàng cẩn thận dời thân mình về phía trước, tận lực không đụng chạm đến cô, quần áo mặc dày nên hoạt động hơi bất tiện.

Đúng lúc này lại rớt, thật xấu hổ!!

Tay còn chưa chạm tới, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay, nhanh tay hơn nàng nhặt túi sưởi lên.

Mộc Di vội vàng đứng dậy, hai tóc mai vướng loạn bên gò má che đi nửa khuôn mặt bụ bẫm, ánh mắt ngây ngốc nhìn túi sưởi trên tay cô.

Mí mắt Cảnh Nghi trầm xuống, hai mắt nhìn chằm chằm đôi môi anh đào, ánh mắt xẹt qua vệt sáng, đáy lòng thầm muốn đem cặp môi kia ngậm vào trong miệng, tham lam cắn mút, làm cho dấu răng in hằn lên môi nàng, như một ký hiệu đánh dấu chủ quyền.

Đối mặt với đôi mắt trong suốt của nàng, cô nghĩ mình có hơi biến thái.

Cầm lại túi sưởi, Mộc Di không biết nên nói gì ngoài tiếng “cảm ơn” cô.

Trần Kỳ ngồi đối diện, nhìn vẻ mặt và hành động tự nhiên không kiêng nể gì của hai người, anh ta hận không thể lập tức biến mất khỏi nơi này.

Hai người này rõ ràng là đều yêu thầm nhau!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro