Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhất Bác từ chối lời đề nghị đưa cô về nhà của Lý Vấn Hàn, bắt một chiếc taxi quay lại bệnh viện.

Không biết Tiêu Chiến thế nào rồi.

Vừa đi đến trước cửa phòng, Nhất Bác liền nghe được tiếng Tiêu Chiến đang trò chuyện cùng ai đó.

Cậu không muốn cắt ngang nên xoay người định đi, chợt nghe một giọng nam nói chuyện.

-"sao hả, gần đây được mỹ nhân chăm sóc trông giám đốc có vẻ có sức sống hơn hẳn a."

Đây là giọng của Trần thư ký. Cũng là bạn thân của Tiêu Chiến.
Nhất Bác đột nhiên dừng lại, nép mình vào cánh cửa nghe hai người trò chuyện.

-"cậu có muốn đổi không? Đổi một đôi mắt để có được mỹ nhân chăm sóc?" Tiêu Chiến âm thanh trào phúng vang lên.

-" thôi, khó quá bỏ qua đi cậu, cơ mà nói thật đi, lần trước cậu quyết tâm chia tay giờ có hối hận không?" Trần Văn ý vị thâm trường nhìn thằng bạn thân của mình mở miệng.

-"không" Tiêu Chiến trả lời ngay lập tức.

-"vậy sao? Tớ cứ nghĩ cậu ấy chăm sóc quan tâm lo lắng cho cậu như vậy cậu sẽ lại xiêu lòng?" Trần Văn có chút tiếc nuối.

-"Cậu ấy quả thật rất khác... Quá giả tạo, cảm giác cậu ấy đang châm chọc, lừa dối tôi vậy" Tiêu Chiến lạnh nhạt thanh âm truyền đến.

Trần Văn kinh ngạc.

Vì sao Tiêu Chiến lại nặng lời như vậy?

Mà ngoài cửa Nhất Bác nghe xong, trái tim đau đớn.

Nước mắt lặng lẽ trào ra.

Mặc dù sắm vai Nhất Thiên, nhưng tình cảm cậu là thật, cô chăm sóc hắn bằng tình yêu của mình.

Cậu hy vọng qua đó có thể gửi gắm cho hắn những tình cảm cậu chôn chặt trong quá khứ.

Vậy mà..

Đổi lại là câu nói này sao?

Giả tạo??

Thì ra hắn nghĩ tình cảm của cậu dành cho hắn là giả tạo sao?

Nhất Bác đưa hai tay che mặt khóc nghẹn ngào, cậu không dám khóc ra tiếng.

Dường như quá uất ức, Nhất Bác xoay người chạy đi, cậu không muốn đứng đây để nghe thêm bất kỳ lời tàn nhẫn nào nữa.

Cậu không biết cậu vừa chạy đi, trong phòng liền truyền ra tiếng thở dài của Tiêu Chiến.

-"Câuh ấy thay đổi, tớ rất muốn nói, cậu ấy như vậy rất giả tạo, rất không đáng tin, nhưng lại nhịn không được tin câuh ấy. Tự nhủ lòng đừng đi lại vết xe đổ, nhưng tớ phát hiện, tớ yêu thích cậu ấy bây giờ hơn hẳn lúc xưa cậu ạ" Tiêu Chiến bâng quơ nói.

Trần Văn mỉm cười.

-"Cậu quá yêu Nhất Thiên rồi, Tiêu Chiến"

-"Tôi có cảm giác hiện tại cậu ấy là một Nhất Thiên vô cùng mới. Tớ thích cậy ấy hiện tại hơn.." Tiêu Chiến cười cười lên tiếng.
.
.
.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra.

Mẹ Tiêu xuất hiện.

Bà nhìn một lượt con trai, thấy không có việc gì liền thở phào nhẹ nhõm.

Như vậy, vừa nãy lại là chuyện gì?

------------------------2 phút trước-------------------------

Mẹ Tiêu vừa bước vào hành lang liền nhìn thấy Nhất Bác khóc chạy ra ngoài.

Bà ngạc nhiên.

Nhất Bác? Thằng bé làm sao vậy?

Bởi vì Nhất Bác quên bỏ đi lớp hoá trang, nên mẹ Tiêu không nhìn ra là Nhất Thiên, ngược lại, lúc Tiêu Chiến bị tai nạn bà có gặp cậu một lần, bởi vì lúc đó cậu không nói gì nhưng lặng lẽ khóc nhiều nhất nên bà để ý.

Hiện tại vừa nhìn bà liền nhận ra Nhất Bác.

Chưa kịp lên tiếng gọi đã thấy Nhất Bác ôm mặt khóc lóc chạy ra ngoài.

Đây là làm sao a?

Mẹ Tiêu lo lắng hướng về phía phòng con trai đi đến.
----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro