Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhất Thiên ngồi trên xe giả vờ trấn tĩnh nhìn ra ngoài đường, trong lòng lại âm thầm nhảy nhót.

Nhớ lại một ngày nay gã ôn nhu, hắn dắt anh đi ăn những nhà hàng sang trọng, tặng cho anh những món quà xa xỉ, Nhất Thiên lại một trận kích động.

Ngay cả kim quy trong mộng của các chàng trai cũng không thoát được mị lực của mình a.

Mà đồng dạng theo đuổi suy nghĩ riêng của mình Châu Túc tà tà giương khoé môi.

Không ai có khả năng cưỡng lại được cám dỗ của đồng tiền.

Bao gồm cả cậu trai đang ngồi bên cạnh gã.

Quả nhiên hoa và quà đắt tiền mỗi ngày sẽ khiến bất kỳ thiếu niên sắt đá nào xiêu lòng.

Chưa kể thiếu niên còn đang mang trên vai một tên người yêu "phế vật."

Có lẽ cậu ta  đã nhận ra Tiêu Chiến sẽ không còn khả năng chu cấp dư dả thoải mái cho cậu ta nữa đi?

Châu Túc trào phúng cười cười.

Ăn đã ăn, mua đồ đã mua đồ..

Vậy hiện tại cậu ta nên làm chút gì báo đáp hắn phải không?

Châu Túc lộ ra một cái quỷ dị tươi cười, phóng xe thẳng hướng về biệt thự của mình.

Mà đang chìm vào mơ mộng Nhất Thiên không biết bắt đầu từ hôm nay những ngày an lành của anh chính thức kết thúc.
.
.
.
Trong khi đó.

Nhất Bác rời khỏi bệnh viện thẫn thờ đi trên đường.

Hai mắt cậu nhoè đi vì lệ.

Cậu hiện tại không biết mình nên đi đâu? Về đâu?

Cuối cùng Nhất Bác trở lại bờ hồ năm năm trước.

Câuh nhếch môi.

Nhất Bác a Nhất Bác, có đau không? Chắc là đau lắm chứ gì? Đáng đời, ai kêu không tự lượng sức mình đâu.

Chỉ vì người ta tốt với mình một chút đã tưởng bở người ta hiểu được tình cảm của mình.

Nhất Bác vừa khóc vừa cười nhìn mặt hồ.

Cậu nên chết tâm đi thôi.

---------------------------------

Mà bên này, sau khi tiễn bước Trần Văn, Tiêu Chiến liền hướng  mẹ Tiêu hỏi,

-" Nhất Thiên đã trở lại chưa hả mẹ" trong giọng là không che giấu được nôn nóng

-"vẫn chưa" mẹ Tiêu một bên rót nước một bên trả lời Tiêu Chiến.

-"thế nào? Nhớ thằng bé?" mẹ Tiêu mỉm cười đặt ly nước vào tay Tiêu Chiến.

-"Không.. có" Tiêu Chiến sửng sốt không tự chủ hơi nâng cao giọng phản đối.

-"Được rồi, thì không có nga"  mẹ Tiêu tươi cười đầy mặt.

-"À phải, lúc nãy mẹ thấy Nhất Bác vừa khóc vừa chạy đi, có chuyện gì vậy?" mẹ Tiêu đột nhiên nhớ ra một chuyện. Bà quay sang hỏi.

Nhất Bác?
Cậu bé đó?
-"Cậu ấy không có vào phòng." Tiêu Chiến lắc đầu.

-"Thật kỳ lạ, trông thằng bé rất thương tâm." mẹ Tiêu lẩm bẩm lại lọt vào tai Tiêu Chiến không sót môt chữ.

Thương tâm?

Tiêu Chiến nhịn không được nhớ đến tròng mắt màu nâu sầm sâu thẳm kia.

Gần đây quá nhiều chuyện xảy ra, cộng thêm sự bất thường của Tiêu Chiến, ngược lại khiến hắn quên đi cái rối rắm trong lòng trước đó.

Hiện tại đột nhiên nghe nhắc đến, Tiêu Chiến cảm thấy có chút kỳ lạ.
.
.
.
Đên hôm đó, Nhất Bác không trở lại bệnh viện.

---------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro