Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhất Bác kết thúc cuộc thi trở lại bệnh viện đã là buổi chiều tà.

Vừa đặt chân xuống xe, cậu đã nhìn thấy một hình ảnh làm khuôn mặt cậu trắng bệch.

Vương Nhất Thiên- anh của cậu đang đẩy xe lăn hắn đi dạo trong khuôn viên bệnh viện.

Mà hắn, đang cười rất vui vẻ cùng anh cậu.

Nhất Bác trái tim lạnh như băng, cậu không tự chủ lùi lại một bước.

Lý Vấn Hàn từ trên xe bước xuống, nhìn thấy Nhất Bác cả thân người không ngừng run rẩy liền kinh ngạc.

Chuyện gì xảy ra?

Theo tầm mắt của cậu, Lý Vấn Hàn nhìn qua , sau đó khuôn mặt anh cũng biến đổi.

Nhất Bác cứ ngây ngốc đứng như vậy nhìn theo hai người, cho đến khi cả hai khuất vào bên trong.
.
.
Nước mắt lại lần nữa trào ra.

Lý Vấn Hàn đau lòng nhìn cậu.

Thật là chàng trai ngốc a.

-"cậu không vào sao?" Lý Vấn Hàn hỏi.

-"..." Nhất Bác mở miệng định nói gì đó, chợt nhớ lại gương mặt tươi vui của hắn lúc kề bên cạnh anh mình, liền im lặng.

-"không, đi thôi" nếu chính chủ đã xuất hiện vậy thế thân là cậu cũng nên kết thúc vai diễn rồi.

Nhất Bác dẫn đầu xoay người rời đi, Lý Vấn Hàn ánh mắt chán ghét nhìn theo bóng lưng Vương Nhất Thiên, sau đó cũng theo Nhất Bác đi ra ngoài.

Hai người không biết, khi hai người cùng quay đi, Nhất Thiên liền cũng quay đầu nhìn nơi hai người vừa đứng, khoé môi giương lên.

Vương Nhất Bác, cậu thua.

-"Sao vậy?" Tiêu Chiến mềm nhẹ hỏi.

Trên tay hắn vân vê sợi dây chuyền hình đồng hồ cát nhỏ.

Lúc nãy hắn cùng anh ôn chuyện lúc trước, khi hắn yêu cầu, Nhất Thiên đã tháo xuống dây chuyền đưa cho hắn.

Đây chính là vật khiến hắn nhận ra anh ba năm trước.

Cho nên lúc nãy nắm trong tay Tiêu Chiến mới cười vui vẻ như vậy.

Thật ra hiện tại hắn đã chậm rãi đi được một đoạn ngắn.

Nhưng hắn thích cảm giác được anh đẩy từ phía sau, giống như anh đang tiếp thêm sức mạnh cho hắn vậy.

Nhất Thiên đưa Tiêu Chiến  vào phòng liền tuỳ tiện lấy cớ đi ra ngoài.

Tiêu Chiến cũng không có gì thắc mắc.

Ra khỏi phòng, Vương Nhất Thiên liền nhanh chóng đi về phía cổng bệnh viện.

Quả nhiên anh nhìn thấy cậu em trai quý báu của mình đã khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, vẫn mang cái kính ngu ngốc đó trên mặt đang ngồi thẫn thờ tại ghế đá công viên.

Bên cạnh cậu còn có một nam nhân.

Chẳng qua Nhất Thiên cũng không biết Lý Vấn Hàn là ai.

Vương Nhất Thiên ưu nhã tiến đến bên cạnh Vương Nhất Bác.

Nhất Bác còn chưa phục hồi từ hoảng hốt liền nhìn thấy một đôi giày màu đỏ lọt vào trong tầm mắt, theo bản năng cậu ngẩng đầu.

Vừa ngẩng đầu Nhất Bác liền sững sờ.

-"anh.." cô thều thào.

--------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro