Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhất Bác bước chân vào bệnh viện, khôi phục lại thân phận Nhất Bác.

Hôm nay hắn phẫu thuật thay giác mạc.

Cậu muốn giữ lời hứa kề bên hắn, dẫu cho hiện tại Nhất Thiên đã trở lại, cậu không cần làm thế thân của anh nữa, cậu vẫn muốn đứng bên hắn, cùng hắn tiến lùi.

Nghĩ đến những lời hôm qua Nhất Thiên nói cùng cậu, Nhất Bác trái tim nhức nhối.

[ Cảm ơn em đã thay anh chăm sóc chu đáo anh rể trong thời gian qua, vả lại em dùng thân phận của anh đã lâu ,giờ cũng nên trả cho anh, phải không? em trai?]

Cậu vẫn biết mình chỉ là thế thân, nhưng sao vẫn đau nhói khi nghĩ về?

Nhất Bác chua sót nhìn hắn nắm tay cùng nghĩ, cho Nhất Thiên một cái an tâm tươi cười, cậu quay mặt đi, để tránh bị mọi người phát hiện tâm trạng.

Cậu không biết, khi cậu quay đi, Tiêu Chiến trong mắt lướt qua một tia nghi hoặc, chỉ là liền biến mất ngay sau đó.
.
.
Tiêu Chiến nắm lấy tay Nhất Thiên, nhưng kỳ lạ là, khi nắm lấy tay anh hắn lại không có bất kỳ cảm giác gì cả, một chút cũng không.

Mọi khi giữ lấy tay anh, hắn đều cảm nhận được ấm áp, cũng như trong lòng tràn ngập thoả mãn như nắm cả thế giới trong tay, nhưng hai ngày qua.. Hắn giống như nắm tay một người khác không phải là anh vậy.

Hắn nhẹ buông tay Nhất Thiên, mỉm cười che giấu đi sự mất tự nhiên khác lạ trên gương mặt.

Các y tá đẩy giường hắn vào trong.

Cửa phòng phẫu thuật khép lại.

Không ai thấy, Tiêu Chiến đưa tay vào trước ngực hơi vỗ về, tại nơi đó, một sợi dây chuyền với mặt hình chiếc đồng hồ cát nhỏ yên vị tại vị trí trái tim.

-"My-a, hãy tiếp thêm sức mạnh cho anh" Tiêu Chiến thì thào trước khi thuốc mê ngấm, lâm vào hắc ám.
.
.
Bên ngoài phòng phẫu thuật.

Mẹ Tiêu kinh ngạc nhìn thiếu niên đang thẫn thờ nhìn chằm chằm cánh cửa phòng phẫu thuật kia.

Đó là Nhất Bác?

Hai lần con trai bà vào phòng phẫu thuật, bà đều thấy cậu trai nhỏ này xuất hiện.

Bà nhìn Nhất Bác nhiều hơn hai mắt.

Tổng cảm giác rất quen.

Khi bà định tiến lên bắt chuyện thì lại nhìn thấy một chàng trai vỗ vỗ vai cậu ấy như thể an ủi, chắc là bạn trai của cậu bé đi? Mẹ Tiêu nghĩ, vì vậy bà thu hồi tâm tư không lại để ý Nhất Bác  nữa.

------------------------------------

-"cậu không đi dự lễ sao?" Lý Vấn Hàn nhìn Nhất Bác hỏi.

-"uh, cậu tham gia giúp tôi, đại diện cho tôi luôn" Nhất Bác cúi đầu, nhỏ giọng.

Lý Vấn Hàn đau lòng nhìn cậu, vươn tay xoa xoa đầu cậu sau đó quay đi. Hắn muốn thay cậu làm việc khác để cậu có thời gian kết thúc mối duyên tình không có kết quả này.
.
.
Trong khi đó, ngoài bệnh viện.

Một chiếc xe màu đen hào nhoáng dừng lại trước cổng.

Từ bên ngoài nhìn vào mơ hồ có thể nhận ra, ngồi trong xe là một nam nhân.

Hắn đè điếu thuốc trong tay phải vào gạt tàn thuốc, dùng sức nghiền nát nó.

Tay bên trái bó bột.

Trên gương mặt anh tuấn lộ ra một nét âm lãnh đến cực độ, khiến người ta không rét mà run.

-"Vương Nhất Thiên, tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết"

-------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro