Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đường đi thẳng ra sân trường, mãi đến khi đi ra ngoài phố, Tiêu Chiến mới giật mình xấu hổ buông ra tay của Nhất Bác.

"Em không sao chứ? Xin lỗi, là do anh khiến em liên lụy." Tiêu Chiến ảo não.

"Anh à..em..." Nhất Bác mở miệng, cậu không muốn anh tự trách mình, dù sao những lời ác ý như vậy cậu nghe đã quen.

Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, một cơn gió đảo qua, kéo theo một làn tóc, lộ ra đôi mắt vô cùng xinh đẹp. Tiêu Chiến sửng sốt nhìn cậu.

Đúng vào lúc này.

"Tiêu Chiến." Một giọng nam thanh thúy trong mát mang lên cắt đứt những lời Nhất Bác sắp nói.

Nhất Bác thân người cứng đờ, đầu cúi thấp xuống. Khôi phục lại bộ dạng lúc đầu.

Người đến là Vương Nhất Thiên.
.
.
Tại sân trường nhìn thấy hai người rời khỏi, Nhất Thiên lập tức chạy theo.

Không thể để hai người ở chung, nếu Nhất Bác nói cho Tiêu Chiến biết chuyện kia...

Tuyệt đối không được!!!
.
.
Cũng may mắn là đuổi theo kịp. Nhất Thiên trong lòng âm thầm may mắn.

Nhất Thiên bình ổn hơi thở có chút gấp gáp do chạy, mái tóc bị gió thổi tán loạn, đạp bước đi đến trước hai người.

"Anh ở đây a, làm em tìm mệt muốn chết, di..đây không phải tiểu Bác sao?" Nhất Thiên lơ đãng như vừa phát hiện ra Nhất Bác đang đứng cạnh anh hỏi.

"Anh..." Tiêu Chiến mở miệng định nói thì Nhất Thiên lại nói tiếp.

"Em đến tận sân bóng rổ tìm anh, lại không có anh ở đó, nghe mọi người nói có đồng học bị bắt nạt, được anh giải vây kéo đi phía này nên đuổi theo."

"..." Tiêu Chiến im lặng.

"Anh à, em hơi mệt, em về trước đây, tiền bối, hẹn gặp lại." Nhất Bác cúi người, khàn khàn âm thanh vang lên.

Tiêu Chiến theo bản năng muốn mở miệng, lại nghe Nhất Thiên nói một câu im lặng.

"Hôm nay em không đi nhìn người em thầm thương trong đội bóng rổ nữa à?"

"Không." Nhất Bác cười yếu ớt, cúi đầu chào hai người sau đó lẳng lặng bước đi.

Cậu tất nhiên hiểu ý đồ của Nhất Thiên khi nói câu đó, chẳng qua là ngầm nói cho Tiêu Chiến mà thôi...

Nhưng có cần thiết sao? Tiêu Chiến yêu anh cơ mà. Cậu cũng không có ý định tranh giành cùng anh, cho nên Nhất Thiên làm điều thừa rồi. Nhất Bác mỉm cười thật nhẹ bước đi.

Hôm nay không có tuyết.

Dù vậy, vẫn rất là lạnh.

______________

Tiêu Chiến nhìn bóng lưng đơn bạc càng ngày càng xa dần trong lòng không hiểu có chút đau lòng.

Hắn chợt nhớ đến lúc nãy, gió nhẹ thổi qua, lộ ra đôi mắt xinh đẹp.

Đúng lúc này, Nhất Thiên luồn tay vào tay hắn, ôm lấy, ngẩng đầu nhìn hắn sau đó cười khẽ.

"Mình đi ăn đi anh?" Nhất Thiên chờ mong ánh mắt nhìn Tiêu Chiến.

"Ừ" Tiêu Chiến xoay người đi trước, che giấu đi khuôn mặt kinh ngạc có chút khác thường.

Khi nhìn vào mắt Nhất Thiên, hắn chợt nghĩ, hình như mắt của Nhất Bác màu nâu sâu hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro