Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lotteria.

Tiêu Chiến ngồi trong quán Fast Food nhìn dòng người qua lại bên ngoài có chút thẫn thờ.

Nhất Thiên mím môi, trong mắt lóe lên tia căm hận.

Thu liếm tốt tâm trạng Nhất Thiên mỉm cười dịu dàng.

"Chiến ca, anh không đói sao? Chúng ta đi xem phim đi."

Tiêu Chiến rời tầm mắt đặt lên Nhất Thiên, sau đó nhanh chóng rời đi. Dư quang đảo qua sợi dây chuyền trên cổ Nhất Thiên chợt dừng lại.

Hắn đang nghĩ gì thế này?

"Nhất Thiên à, anh xin lỗi, em muốn xem phim gì?" Hắn nhìn Nhất Thiên, gạt đi khỏi những suy nghĩ linh tinh.

Nhất Bác cùng hắn gặp mặt chỉ có vài lần, cảm giác thân thiết như đã từng gặp kia thật vô lý.

Có lẽ hắn nghĩ nhiều.

Đó là em trai của Nhất Thiên, có lẽ vì vậy nên phá lệ cảm thấy thân thiết chăng?

_____________

Mà bên này, Nhất Bác ngồi lặng im trên bờ hồ nhân tạo gần trường.

Đây là nơi lần đầu tiên cậu gặp hắn năm năm trước.

Lúc chiều ánh mắt hắn nhìn anh trai biết bao ôn nhu.

Cậu biết người hắn yêu là anh trai.

Anh là một chàng trai xinh đẹp, láu lỉnh và vui tươi, xung quanh anh rất nhiều cái đuôi mê đắm.

Còn cậu...

Nhất Bác ngâbgr đầu, lần đầu tiên cô cảm thấy chán ghét tính cách trầm tính khó gần của mình.

Cậu đứng dậy, phủi bụi từ trên người sau đó bình thản nhìn mặt hồ.

Cậu đã quyết định, nếu trong kì hai sắp tới cậu đạt tiêu chuẩn, cậu sẽ chấp nhận sang Pháp du học.

Cậu cần không gian đủ xa hắn để thôi nhung nhớ, cần thời gian đủ dài để xóa bỏ tình cảm dành cho hắn.

Ba năm du học tại Pháp vừa vặn thỏa mãn cả hai điều kiện.

Nhất Bác mỉm cười nhìn mặt hồ vẳng lặng.

Năm năm trước từ nơi này, tình yêu cậu dành cho hắn bắt đầu.

Như vậy năm năm sau, tại nơi này cậu sẽ kết thúc nó.

Nhất Bác xoay người rời đi.
.
.
Cậu không biết mình rời đi hai giờ sau, có hai người đồng dạng đi đến nơi này.

Tiêu Chiến nắm tay Nhất Thiên đi dọc bờ hồ, trong mắt vô cùng dịu dàng.

"Nơi này năm năm trước se duyên em cho anhm" Tiêu Chiến dừng chân xoay mặt nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Nhất Thiên thâm tình nói.

Đúng vậy, nơi bờ hồ này năm năm trước không hề là bộ dáng như bây giờ.

Không lát gạch, không có đài phun nước, càng không có trục đường chính xuyên qua.

Mà nó là một cái đầm lầy lớn. Bên trong toàn bộ là hoa sen, vô cùng đẹp.

Hắn khi đó vừa thi xong đại học, lũ bạn kéo hắn đi cắm trại đốt lửa dã ngoại tại nơi này.

Lúc đó cũng đồng dạng một nhóm học sinh cấp ba cũng vừa thi chuyển cấp xong tụ tập đi picnic đến nơi này.

Hai nhóm vì vậy lân la nhập chung một vui đùa cùng nhau.

Hắn lúc đó trong người đã có chút men say, liền một mình tách ra mọi người đi đến bờ hồ.

Sau đó, trong mơ màng hắn rơi xuống nước.

Cuộc đời hắn sợ nhất là nứic, bởi vì lúc nhỏ hắn từng bị bọn bắt cóc dìm xuống nước.

Khi đó hắn thậm chí vì quá sợ hãi mà quên cả kêu cứu, chỉ có thể lực bất tòng tâm chìm xuống đầm lầy.

Là anh cứu hắn.

Tiêu Chiến chìm trong hoài niệm không thấy được Nhất Thiên khuôn mặt thoáng chốc biến đổi, nụ cười trên môi cứng đờ, hai tay nắm chặt gấu quần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro