Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến lúc hắn quyết định rời đi, cậu mới phát hiện bản thân chưa đủ dứt khoát.

....

Koo phu nhân đặc biệt rất hoà nhã, bà không giống như những người phụ nữ trong siêu thị Jinhwan gặp qua. Sáng bà cũng dậy rất sớm, thấy Jinhwan liền kéo cậu đi tập thể dục. Phát hiện ra nói Chuyện với người này rất dễ chịu.

Trở về nhà lên phòng mình lại thấy trong nhà tắm gương vỡ tan tành, cái gì cũng bừa bộn nằm dưới mặt đất. Cậu thở dài thu dọn tất cả, nhìn vào chiếc bồn tắm, có chút cứng người.

Đứng lặng lúc lâu nhìn vào đó, cảm thấy bản thân không ổn liền quay đi, lại vô tình đập mạnh vào vật gì. Vừa ngẩng đầu lên, đã bị một bàn tay bóp lấy cằm nâng lên, ép cậu phải tiếp nhận nụ hôn bá đạo kia.

Nhận thức được không hợp lý, cậu đưa tay đẩy mạnh hắn ra, nhưng càng khiến hắn dùng lực mạnh hơn ôm cậu.

– Ưm...

Đến lúc hôn chán, người kia mới buông Jinhwan ra. Cậu thoát khỏi vòng tay hắn liền ho sặc sụa, còn thiếu không khí nên càng chật vật mà ho.

– Chào.

Jung Chanwoo nói một câu khiến Jinhwan ngỡ ngàng ngẩng đầu. Một lúc sau mới nhớ ra người này chính là kẻ trong quán bar.

– Anh...

– Tôi là em họ bên ngoại của Koo Junhoe, hôm đó có dự đám cưới, cũng không đến chào hỏi được.

Thấy hắn nói giống như chuyện vừa rồi xảy ra theo lẽ tự nhiên, Jinhwan bất bình muốn ngẩng cổ chửi cho hắn một trận lại bị Jung Chanwoo đưa tay chặn miệng:

– Rất ngọt. Môi cậu rất ngọt. từ đầu chỉ muốn hôn chào hỏi thôi. Tôi tên Jung Chanwoo.

Hắn nói xong chẳng đợi cậu nói gì liền quay đầu đi ra ngoài. Cái quái gì vậy, cái lý do cũng thực hợp lý đi. Ngọt. Cậu sờ lên môi mình. Hình như vừa rồi má Koo có mua cho cậu một cái bánh kem a.

...

– Chanwoo, con chuẩn bị đồ đạc ổn chưa, chiều cho người mang đến rồi bay cùng hai bác.

Ngồi trên bàn ăn, Jung Chanwoo rất thoải mái gật đầu, thỉnh thoảng liếc qua Kim Jinhwan lại thấy cậu đang nhìn mình sau đó có chút giật giật cúi đầu xuống ăn cơm.

– Má con cũng muốn đi.

Koo Junhoe ban đầu chính là rất ghét nước Úc kia, hắn cực kì ghét a. Cái nước mang ba má đi vào con đường ủng hộ Gay, mà hai cái người kia cũng cực kì lạ đi, công ty thì giao cho người chú họ Jung- em rể của mình quản lý, còn bản thân đi nghỉ ngơi sau đó lại công tác mấy cái trò như vậy.

Nhưng bất quá, hiện tại ở đây thực nhàm chán, hắn muốn đi đâu đó tránh xa Kim Jinhwan ra. Nhìn người kia thế nào bản thân cũng hỗn loạn.

Jinhwan có chút không tiếp thu được, nhìn về phía chồng mình.

Má Koo buông đũa đập tay mạnh xuống bàn.

– Mày điên à.... A... Ý mày là để Jinhwan đi cùng sao.

– Con không muốn đi.

Jinhwan quay sang nói chậm rãi, Koo Junhoe cười cười mỉa mai.

– Ý má muốn con phải chăm sóc vợ mình? Không phải ba má trước kia từng nài nỉ con sang đó học kinh doanh à.

– Con thấy được đó. Vợ chồng sau này ở với nhau cũng được, nhưng việc học rất quan trọng, anh còn phải quản lý công ty cho các bác nữa. con ủng hộ anh Junhoe.

Jung Chanwoo nghiêm túc nói.

Ba Koo thực tình cũng rất muốn Koo Junhoe đi học bên đó, ông vẫn im lặng không nói gì.

Kim Jinhwan cảm thấy rất khổ sở, cậu có chút thất vọng vì bản thân mình đang bị chấn động. Hắn nói như vậy khiến cậu.. dù không muốn thừa nhận nhưng chính là buồn bã, chán nản. Giống như thêm một lần nữa hắn vứt bỏ mình.

– Quyết vậy đi, con lên chuẩn bị chiều sẽ đi với ba má

Má Koo muốn đứng dậy ngăn cản lại bị ba kéo lại.

– Vậy cũng tốt. cùng lắm xa nhau một thời gian, con mình cũng đi học chứ không phải đi chết.

Jung Chanwoo bình tĩnh ngồi ăn tiếp, Kim Jinhwan vừa rồi có chút hoảng loạn cũng im lặng ghìm xuống nhấc đũa dùng bữa.

...

Tâm tư, rõ ràng là của cậu, sao lại khó nắm bắt như vậy. Koo Junhoe làm bao nhiêu chyện, đáng lý ra phải hận hắn, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đó là lỗi do hắn. Bản thân hiện tại lại giống như người vợ phải đau buồn khi người chồng đi xa.

Kim Jinhwan ngồi bất động trên giường, Koo Junhoe chú tâm chuẩn bị hành lý. Đến khi nhìn đồng hồ, hấp tấp cho nốt vào vali.

Jinhwan... bình tĩnh. Jinhwan cố gắng tự trấn an mình, nhìn xuống phát hiện tay đã run lên.

Koo Junhoe kéo vali bước ra cửa, không hiểu sao không thể điều chỉnh được, cậu lại chạy vội ra kéo tay hắn lại.

Hắn quay sang, có chút khó hiểu, nhẹ nhàng đẩy tay cậu ra.

– Tôi xuất ngoại, sẽ không bao giờ về đây nữa.

Jinhwan càng lúc càng giống như người vợ đang tiếc nuối chồng ra đi, cậu muốn điều chỉnh bản thân đừng như vậy lại không thể làm được. Tay cậu run run lại bất chấp nắm chặt tay áo hắn.

– Anh... anh thực sự không còn chút tình cảm với em sao?

Nói cho cùng, Kim Jinhwan vẫn chỉ là đứa nhỏ 19 tuổi, cậu yêu dễ dàng, nhưng vẫn cố chấp ngang bướng với cái thứ tình cảm kia. Cậu cho dù nghĩ đã không thể yêu như trước nhưng đến lúc nhìn Koo Junhoe kiên quyết vứt bỏ vẫn không thể chấp nhận được.

– Không.

Koo Junhoe lại chẳng chần chừ nói.

Bản tính Kim Jinhwan là đơn thuần, vẫn còn coi mấy câu trước kia của hắn không phải hoàn toàn là lừa dối, cậu nhẹ nhàng buông tay ra, nhưng trong tâm thì nặng trĩu.

Cảm giác đau đớn.

Koo Junhoe kéo hành lý cũng chẳng thèm quay đầu lại.

Kim Jinhwan a. Sao mày lại ngu ngốc như vậy.

Cảm xúc bây giờ rất hỗn loạn. Cậu phát hiện bản thân chẳng khác gì trước đây, ngu ngốc, dễ dàng bị kẻ khác khi dễ. Cho dù trải qua những việc kinh khủng như vậy vẫn chưa trưởng thành nổi.

Có phải Kim Jinhwan rất vô dụng không?

Lặng lẽ ngồi lên, mới thấy bàn chân đã mềm nhũn tê liệt.

...

Sân bay.

Koo Junhoe tiếp nhận từ Mạc Hiểu vali hành lý. Ngước mắt nhìn về phía xa một chút. Thực tình bản thân cũng không muốn đi xa như vậy. Song Yunhyeong nghe tin xong chạy xe như điên đến sân bay tiễn người anh em thân thiết của mình.

– Anh cũng thực quá đáng đi. Vừa cưới vợ liền đi ngay, Jinhwan còn mặt mũi nào nhìn người khác.

Yunhyeong thường thường ăn nói bộc trực chẳng để ý đến đúng hay sai, cứ nói đã. Mà Koo Junhoe nghĩ lại câu nói kia, cũng không ngờ Song Yunhyeong có thể nói được.

Bất quá, hắn cũng chẳng muốn để ý một người vợ nam nhân trên danh nghĩa kia. Cuộc sống của hắn là phải chơi bời phè phỡn, chứ không phải chịu ảnh hưởng từ bất kì ai.

Koo Junhoe thừa biết, chuyến này đi sang Úc thế nào ba má hắn cũng sẽ đâm đầu vào mấy cái việc tuyên truyền giới tính thứ ba kia. Việc không hết hơi đâu lo cho hắn.

Ít ra cũng chẳng cần suy nghĩ đến việc phải cùng sống với vợ.

Máy bay cất cánh, bầu trời rộng lớn, càng bay lên cao càng trải rộng.

Thời gian khiến con người ta biết suy nghĩ hơn, nhưng cũng khiến cho mọi chuyện thay đổi mà chẳng thể nắm bắt được chiều hướng.

Kết thúc sự ngây thơ, vững vàng sống cứng rắn. Kim Jinhwan biết mình hiện tại hoàn toàn chẳng còn hy vọng gì với hắn nữa.

Tối đó, cậu mua rất nhiều đồ qua ngôi nhà nhỏ cùng bác Thư, bác Hwang và Hwang Soozi ăn uống nói chyện vui vẻ.

Hồi ức đau khổ in sâu vào con người, mỗi người đều bi quan, nhưng bên cạnh nhau sẽ thấu hiểu rồi cùng làm cho người kia cười.

Koo Junhoe thì khác, mãi mãi hắn cũng không thể hiểu được cậu đã trải qua điều gì.

Mãi Mãi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro