Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày sau đó, Koo Junhoe đưa Park Nabin về quê, nghe nói bởi vì cô ta có việc ở nhà nên hắn mới đưa cô trở về nước. Jinhwan nghe Mạc Hiểu nói xong ù à ù ờ gật đầu.

Đến hôm trước ngày sinh nhật Jinhwan, Koo Junhoe mới một mình trở về. Nhìn là biết ngay hắn có chuyện không vui. Hình như có gầy đi một chút, mặt cũng rất xanh xao.

Ba má Koo trước khi trở về có nói Kim Jinhwan không cần ra đón, tự họ sẽ gọi taxi quay về. Koo Junhoe, Kim Jinhwan bất đắc dĩ ở nhà chuẩn bị bữa tối cho bốn người.

Đến khi đã chuẩn bị xong, hai người ngồi trên bàn ăn chờ ba má.

– Anh cố tình như vậy để ba má nhìn thấy sẽ trách tôi chăm sóc chồng không tốt phải không?

Koo Junhoe nghe Jinhwan nói tỏ thái độ không hiểu.

– Nhìn mặt anh tiều tuỵ y như bị tôi áp bức không cho ăn cơm vậy.

Ngoài dự đoán, hắn chẳng nói gì, chỉ gằm mặt nhìn vào đĩa thức ăn đặt trên bàn. Jinhwan cũng biết ý không nói tiếp. Nhưng nhìn thấy hắn không có sức sống như vậy, tuy không muốn thừa nhận nhưng chính là có cảm thấy đau lòng.

Chuông cửa vang lên, Jinhwan nhanh nhẹn chạy ra mở cửa.

– Ba má.

Cậu gọi nhỏ. Má Koo đã tiến đến ôm chầm cậu.

– Jinhwan. Oa. Ta rất nhớ con. Hai đứa dùng cơm chưa.

– Chưa còn chờ ba má.

Koo Junhoe đi lại kéo hành lý của hai người đặt dựa lên ghế.

– Ba má ngồi nghỉ đi, chút nữa dùng bữa tối cũng không sao.

...

Ngày hôm nay, sinh nhật của Kim Jinhwan quả thực được tổ chức rất đình đám. Ba má Koo giống như muốn tuyên bố với toàn thể đại Hàn dân Quốc rằng họ có một người con dâu là nam.

Koo Junhoe vẫn như hôm qua, mặt càng ỉu xìu, đôi lúc còn trốn trong phòng gọi điện thoại.

Buổi sáng Jinhwan có đi đến buổi triễn lãm của Jung Chanwoo một chút. Phát hiện Koo Junhoe cũng xuất hiện ở đó nên vội vàng ra về.

Koo Junhoe thực ra cũng có chút ít quan tâm đến mĩ thuật, hắn trước đó ở Úc có bỏ tiền ra mua một số tác phẩm của "Soo Soo" người cùng hợp tác với Jung Chanwoo. Cảm thấy người này vẽ rất tốt. Nét vẽ lại tinh tế, dùng màu chủ yếu là màu xanh nhạt, có nét buồn. Nhưng bất quá Koo Junhoe nhìn vào cảm thấy chút thoải mái.

Soo Soo vẽ tập trung vào chi tiết. Đôi lúc cậu ta chỉ vẽ một chiếc lá, một giọt nước, một cái cây, nhưng chính vì thế lại khiến người xem tò mò về dụng ý của bức tranh.

– Cái này...

Junhoe đưa tay chỉ vào bức tranh có bút kí của Soo Soo nhưng có vẻ rất quen. Hình như hôm đó ở công ty hắn có nhìn qua. Ở phòng của Kim Jinhwan. Thực chất hắn cũng không muốn chú ý nhưng nhìn qua lại thấy nó rất đáng sợ. Một bàn tay có vết rạch nhỏ, máu tuôn ra, bức tranh tổng thể dùng màu đỏ để tô lên. Nhìn có nét rất ghê rợn. Chính vì thế hắn bị ấn tượng ngay từ lần đầu nhìn thấy. Trên ngón tay còn đeo một chiếc nhẫn cưới rất đơn giản.

– A, anh muốn mua sao. Lần này Soo Soo không bán đâu.

Jung Chanwoo những lần triển lãm gần đây luôn cố tình giữ lại các tác phẩm của Kim Jinhwan, hắn lại đặc biệt không muốn bán cho Koo Junhoe.

Koo Junhoe gật gật đầu, quay sang thì nhìn thấy bóng người quen quen. Rõ ràng là Kim Jinhwan. Cậu ta cúi đầu trốn tránh. Hắn vội đưa mắt nhìn Jung Chanwoo. Suy nghĩ một chút, chính là không khó để đoán người lấy bút danh "Soo Soo" kia là ai.

Bất quá vừa nghĩ đến hắn lại không muốn đó là sự thật. Soo Soo với Jung Chanwoo hình như quan hệ rất tốt đi. Triển lãm của họ Jung kia thế nào cũng có một nửa bức vẽ của Soo Soo. Lại nhớ đến câu nói của Jung Chanwoo trong phòng làm việc: :"Chia tay với Koo Junhoe, cùng tôi đi khắp thế giới triển lãm tranh"

Tâm hắn bỗng nhiên xao động. Koo Junhoe nắm chặt tay lại, bức bối rời khỏi buổi triển lãm.

Vừa về đến nhà thì bị má ấn vào người một bộ vest mới cong, bắt hắn mặc vào sau đó lôi hắn đến khách sạn.

Buổi sinh nhật được tổ chức trong khách sạn lớn nhất Hàn Quốc tại trung tâm Seoul, có rất nhiều khách được mời đến. Nhất là trong hội tuyên truyền của ba má Koo. Đến nơi đã thấy Kim Jinhwan mặc bộ áo vest màu trắng lịch lãm tươi cười vui vẻ mà tiếp khách.

Koo Junhoe nhìn thấy lại nhớ đến chuyện ở buổi triển lãm tay cũng nắm chặt gấu quần.

Jung Chanwoo xong việc cũng chạy xe đến khách sạn, hắn còn đặc biệt mang đến một bức tranh hắn vẽ rất công phu tặng Kim Jinhwan.

Jinhwan đang bắt tay nói chuyện vui vẻ với mọi người, Jung Chanwoo một mình vác một bức tranh lớn bước vào, hắn cười toe, sau đó hướng Kim Jinhwan đi đến. Đến nơi hắn đặt bức tranh xuống, đưa tay kéo tấm vải che lên.

Mọi người đều ồ lớn. Trong bức tranh vẽ rất chi tiết một hộp nhẫn bên trong có đựng hai chiếc nhẫn. Thực ra nếu là người trong nghề sẽ nhìn ra phía trên hai chiếc nhẫn viết gì. Chữ Soo và chữ Wu. Jung Chanwoo lấy nghệ danh là Wu Wu. Nghệ danh là do Kim Jinhwan đặt, cậu nói nghe rất thuận tai.

Jinhwan ngước lên kinh ngạc nhìn hắn.

– Cuộc hôn nhân đó, chúc cậu luôn hạnh phúc.

Hắn nói mờ ám, sau đó đưa tay Jinhwan đặt lên bức vẽ. Cậu nhìn mọi người xung quanh. Họ còn tưởng Jung Chanwoo đang chúc cuộc hôn nhân giữa cậu và Koo Junhoe được lâu dài, kỳ thật bên trong Jinhwan hiểu được ý tứ của hắn.

Jung Chanwoo làm như vậy giống như đang cầu hôn gián tiếp cậu đi. Nếu Jinhwan nhận món quà này coi như cậu đồng ý, nếu không nhận thì chẳng tìm được lý do nào từ chối.

– Chanwoo cháu cũng thật là chu đáo quá.

Má Koo đi đến kèm theo hai người phục vụ khác, kêu họ khiêng bức vẽ đi. Sau đó bà đưa tay vỗ lên vai Jung Chanwoo kéo hắn ngồi xuống bàn.

Kim Jinhwan còn chưa hết kinh ngạc vừa quay sang bên kia đã thấy Koo Junhoe đứng dựa lưng vào bàn rượu nhìn cậu với ánh mắt rất khó hiểu.

...

Thời khắc bữa tiệc đã thưa khách, Jinhwan có thể an ổn đi lên phòng khách sạn muốn ngủ một giấc. Cậu cảm thấy rất mệt mỏi. Tối nay còn phải về chỗ Hwang Soozi để làm ngày dỗ cho Junsoo.

– Nabin à.. Đừng khóc.. được không... Anh xin lỗi. Anh không thể đến được. Em à.. đừng khóc.

Jinhwan thực sự muốn đi tiếp nhưng chân lại buộc dừng lại ở cửa phòng Koo Junhoe đang nghe điện thoại.

– Đừng buồn, Việc sinh tử là việc của trời, em về được nhìn ba lần cuối là được rồi. Có anh, từ nay sẽ ở bên bảo vệ cho em mà. Park Nabin. Anh hứa từ nay sẽ bên em không để em cô đơn.

Jinhwan nghe xong lại nhếch miệng cười nhẹ. Junsoo! Anh đã thấy chưa. Tình yêu của Koo Junhoe cao cả như vậy đấy. Em thực sự muốn có nó quá. Thực sự rất muốn có nó.

Cậu nhớ lại khoảng thời gian trước kia, lúc anh hai không còn, cậu cũng rất cô đơn, chắc chắn Park Nabin hiện tại cũng đang vậy đi. Bỗng nhiên cậu cười nhẹ. Cô đơn gì chứ. Koo Junhoe vứt đi đâu. Hắn nói sẽ ở bên cạnh cô ta mà.

– Anh sẽ đến. chờ anh khoảng 2 tiếng nữa. anh sẽ đến với em.

Koo Junhoe bên trong chân tình nói, vừa mở cửa đi ra đã thấy Kim Jinhwan đứng vô lực dựa vào tường. Hắn nhìn cậu một hồi lâu, chẳng hiểu sao lúc này có chút do dự không muốn đi.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện của Park Nabin quan trọng hơn, vừa nhấc chân muốn rời khỏi, bàn tay kia đã nắm chặt vạt áo hắn.

– Junhoe.

Quay sang đã thấy Kim Jinhwan trước mặt hắn luôn tỏ ra kiên cường hiện tại đang khóc, trong đầu hắn nhớ đến hình ảnh năm năm trước. Kim Jinhwan cũng đưa tay kéo hắn lại như vậy.

– Đừng đi.

Giọng cậu run run, yếu đuối. hắn do dự một lúc sau đó vẫn là gỡ tay Kim Jinhwan khỏi vạt áo mình sau đó nhanh chóng rời khỏi khách sạn.

– Vì sao chứ. Vì sao... anh lại đối xử như vậy với tôi.

Jinhwan năm năm nay chưa lần nào khóc đã như vậy. bản thân chôn sâu trong lòng đầy nỗi đau giờ có thể theo nước mắt trôi đi là tốt nhất. Cậu đứng dậy cũng chạy ra khỏi khách sạn. Không hiểu sao hiện tại lại muốn đến chỗ anh hai. Mặc kệ nguy hiểm lao ra chặn trước đầu xe của Jung Chanwoo.

– Jinhwan. làm sao vậy?

Jung Chanwoo hoảng loạn phanh gấp xe.

– Đưa tôi đi.. được không?

Cậu vừa khóc vừa nói. Đây là lần đầu tiên Chanwoo thấy Jinhwan khóc, hắn gấp gáp mở cửa xe. Jinhwan ngồi xuống, đưa tay chỉ về phía bên phải, hướng về nhà cậu.

...

Suốt chặng đường, Jinhwan ngồi bên cạnh hắn khóc nức nở, giống như chưa bao giờ được khóc như vậy, nên lần này cố gắng khóc hết nước mắt vậy.

Jung Chanwoo cúi người lấy một bịch giấy đưa cho cậu.

– Khóc như vậy. Thật mất mặt quá.

Đi được khoảng 2 tiếng, đến một nghĩa trang thì Jinhwan nói dừng lại, cậu chạy đến một nấm mộ sau đó nằm xuống nền cỏ. Jung Chanwoo nhìn quanh chỗ này, rõ ràng là một vùng quê vắng vẻ như vậy, trời lại đã tối, hắn có điểm sợ.

Nhưng nhìn xuống, Jinhwan đang quỳ rạp xuống ôm lấy bia mộ, lúc này cũng chẳng khóc nữa.

– Anh hai... anh có buồn không? ở đây có nhớ em không?

Cậu nũng nịu nói, vẻ mặt này chưa bao giờ Jung Chanwoo nhìn qua.

– Jinhwan à.

Hắn quỳ xuống đưa tay đặt lên vai cậu.

– Anh hai tôi, anh ấy chết rồi.

Jinhwan nói nghẹn ngào sau đó lại vươn tay ôm chặt tấm bia mộ kia hơn.

– Anh ấy chết rồi, nhưng mà chưa bao giờ, chưa bao giờ tôi được cùng ba mẹ ăn ngày dỗ của anh ấy. chưa bao giờ tôi được an ủi ba mẹ đừng buồn nữa,con sẽ thay anh hai gánh vác gia đình. Chưa bao giờ... cậu biết không?

– Không phải... cậu nói anh hai cậu ra nước ngoài học sao.

Jung Chanwoo có nghe Jinhwan nói như vậy với ba má Koo. Bất quá chẳng lẽ không phải là sự thật.

– Tôi nói dối họ...

– Sao phải nói dối chứ.

– Tại vì anh hai chết là do tôi. Tôi sợ họ sẽ ghét tôi, như ba má ghét tôi vậy...

Chanwoo đưa hai tay kéo Jinhwan ngồi dậy, hắn hiểu Kim Jinhwan hiện tại rất cô đơn. Giống như trước kia, má hắn mất, hắn cũng như vậy, cảm thấy sẽ không thể sống nổi.

– Jinhwan, có tôi, không cần cảm thấy cô đơn.

Kim Jinhwan coi như tự lừa dối bản thân đi, cậu gục mặt vào vai Jung Chanwoo, còn coi hắn giống như Koo Junhoe, coi mình giống như Park Nabin được Koo Junhoe ôm ấp che chở. Jinhwan đưa tay víu chặt lưng áo Jung Chanwoo còn nói hắn không cần rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro