Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jung Chanwoo nhớ rõ hôm đó, Jinhwan khóc rất nhiều, rất lớn, lại chỉ nhất nhất nắm chặt áo, đầu gục vào hõm vai hắn.

– Chúng ta về nhà nhé.

Đến khi hắn nói nhỏ như vậy, cậu lại có điểm run nhẹ, ngẩng đầu lên, mắt long lanh nhìn hắn, giống như một con mèo nhỏ đang muốn chủ nhân âu yếm. Trong mắt Jung Chanwoo, Kim Jinhwan luôn là kiểu người cứng ngắc, không biết biểu cảm, nhưng hiện tại lại nhìn hắn như thế, lòng bỗng chốc mềm xuống. Hắn đưa tay gạt nhẹ hai bên má cậu, nước mắt lúc đó được lau khô. Cậu cảm giác người được nhấc bổng lên, mới biết thì ra Jung Chanwoo bế mình, Jinhwan cựa quậy một chút, lúc sau cũng nằm yên để hắn bế vào xe,

Cả buổi hôm qua bản thân giống như mất kiểm soát mà làm bậy. Cậu không nên bỏ đi, ba má Koo sẽ lo lắng. Đến khi về nhà, cũng là rạng sáng. Jung Chanwoo đỗ xe trước chiếc cổng lớn của Koo gia. Cậu cũng chưa vội xuống xe.

Kim Jinhwan cảm giác hình như có gì đó hiểu nhầm ở đây. Chính là việc quà sinh nhật của hắn, sau đó cậu lại tìm đến hắn khóc lóc, ôm ấp.

– Jung Chanwoo.

Jinhwan lấy hơi nói. Thấy hắn quay sang, ánh mắt có chút lo lắng. Hắn biết khi tỉnh táo thế nào Kim Jinhwan cũng lấy lại vẻ mặt nghiêm túc này.

– Quà sinh nhật. Tôi sẽ coi nó như quà của một bằng hữu tốt. Còn...

Cậu vừa quay sang đã bị hắn ôm lấy đưa môi nuốt trọn môi mình.

– Ưm...

Đây là lần thứ hai Jung Chanwoo cùng Kim Jinhwan hôn môi. Lần đầu tiên cũng là lúc mới gặp mặt tại nhà họ Koo. Đều là do hắn chủ động ép buộc cậu tiếp nhận. Jinhwan đưa tay đẩy mạnh hắn ra, nhưng vẫn như vậy, hắn vẫn ôm chặt cậu hôn không dứt.

Càng lúc cậu càng giãy dụa kịch liệt, Jung Chanwoo vẫn cố chấp ôm chặt thân thể cậu vào lòng.

Jinhwan giật đến rách tay áo sơ mi của hắn, hắn mới có chút nhẹ nhàng hôn cậu, cảm thấy vòng tay thả lòng, cậu mới giật tay ra tát lên má hắn.

– Cậu không có việc gì làm sao? Suốt ngày sao cứ trêu chọc tôi.

Kim Jinhwan đưa cánh tay lau sạch môi, muốn đẩy cửa đi ra, lại bị Jung Chanwoo kéo lại.

– Em nghĩ là anh trêu đùa em sao.

– Không phải sao, người giàu các cậu ngoài việc đó còn muốn làm cái gì nữa.

Jinhwan quát lớn. Đối với Jung Chanwoo, điều kiện cũng chẳng có gì khác Koo Junhoe cả. lấy lý gì tính cách lại khác đây. Xã hội này là như vậy. Nếu cứ thấy kẻ khác yếu đối, ngây thơ, thì nhiều người lại chán ghét muốn tự tay phá huỷ. Tựa như Kim Jinhwan của quá khứ vậy. Tin người quá nhiều, đến khi hết niềm tin vẫn cố gắng bấu víu tin vào một thứ gì đó vô hình.

Cậu mệt mỏi rồi. Quá sức với cậu, đối với đứa nhỏ mười tám năm sống trong sự che chở của ba má, sống với những người dân quê chất Koo, làm gì có nghĩ đến ngày ngày mua vui, uống rượu tìm bạn tình.

Đáng trách chính là hôm qua Kim Jinhwan đã tự tỏ ra mình yếu đuối trước mặt Jung Chanwoo. Khiến hắn có hứng thú muốn tận hưởng sự yếu đuối đó rồi.

Jinhwan quay về phía cửa xe, đưa tay đẩy cửa. Nhưng sau đó cảm thấy một vòng tay quấn ngang qua cổ mình kéo lại.

Jung Chanwoo tựa cằm vào vai cậu.

Phía ngoài cơn gió thổi đến khiến tóc Jinhwan bay nhẹ mơn lên trán hắn. Rất êm ái.

– Từ bây giờ, anh sẽ không ngồi yên nhìn em bị bắt nạt như vậy nữa.

Jinhwan hơi nghiêng đầu về phía sau, má lại chạm nhẹ lên đỉnh mũi hắn.

– Tôi không có bị bắt nạt.

Cậu lấy hơi nói tiếp.

– Nếu chia tay với Koo Junhoe, tôi sẽ tìm một người nào đó cùng xuất thân như mình, người đó từng sống ở thôn quê, người đó từng biết tôi đã trải qua chuyện gì. Người đó, tôi có trách nhiệm nuôi sống cô ấy. Nếu kết hôn tôi sẽ lấy cô ấy.

Jung Chanwoo nghe xong, tay cũng buông xuống, ngồi trơ mắt nhìn Kim Jinhwan ra khỏi xe, sau đó đưa tay đóng sầm cửa lại.

Kim Jinhwan xuống xe đã thấy Koo Junhoe trong xe bước ra. Jung Chanwoo bất lực đưa tay đập mạnh vào vô lăng, nhìn hai người phía trước, hắn sẽ trở nên không còn can đảm nữa, liền tức tối quay đầu xe rời đi.

– Cậu bây giờ mới về sao?

Hắn đến gần, cậu mới nhìn thấy trên tay hắn còn có một chai rượu. Jinhwan ừ một tiếng, im lặng tiến đến bấm chuông cửa.

– Nabin thế nào rồi.

Trong lúc chờ chú Mạc ra mở cổng, Jinhwan có hơi quay đầu lại nhìn Koo Junhoe.

Hắn giống như bị hỏi đến liền tức giận, ném mạnh chai rượu vào cổng sắt. Mảnh thuỷ tinh bắn tung toé, một mảnh lướt qua má cậu tạo nên một vết xước mỏng ứa máu trên đó. Kim Jinhwan giật mình quay sang, nhìn sắc mặt hắn rất giống dã thú, có chút sợ hãi lùi lại.

– Thiếu gia, cậu Kim, hai người về rồi. phu nhân, lão gia vừa ra sân bay bay rồi.

Chị Tư nhìn không khí giữa hai người có chút căng thẳng cũng thận trọng nói. Koo Junhoe vừa thấy cổng mở đã hung hãn đi đến, bóp chặt tay Kim Jinhwan kéo vào trong.

– Thiếu gia, còn xe, cậu không định ...

Chị Tư kinh ngạc lo lắng. Koo Junhoe đi rất nhanh, cứ như vậy kéo cậu đi, Kim Jinhwan giống như bị lê đi trên mặt đất.

– Thiếu gia. Cậu Kim mệt rồi. để cậu nghỉ ngơi đi.

Sắc mặt Kim Jinhwan rất nhợt nhạt, hai mắt đã sưng húp, lại bị hắn lôi xềnh xệch đi nhìn rất thảm. Chị Tư chỉ biết chạy theo đằng sau khuyên Koo Junhoe.

– Im. Trong nhà này tôi là chủ hay cậu ta.

Koo Junhoe quay sang càng hung dữ chửi lớn. Kim Jinhwan mặc kệ để hắn kéo vào phòng sau đó đóng sập cửa lại. Hắn buông tay để mặc cậu ngã rạp xuống sàn.

– Đây không phải phòng của tôi.

Cậu đứng dậy muốn đi ra khỏi lại bị hắn hung hăng kéo giật lại, ngã xuống đập mạnh đầu vào kệ tủ, choáng váng không sao đứng dậy nổi nữa.

– Ngày hôm qua. Tôi nguyền rủa nó. Vì ngày hôm qua, là sinh nhật cậu. Tôi nguyền rủa cậu.

Koo Junhoe lúc này mới mở miệng mắng chửi. Chị Tư đứng bên ngoài sốt ruột đập mạnh cửa.

– Thiếu gia, cậu Kim phải về phòng nghỉ ngơi chứ.

Nghe thấy, Koo Junhoe nhếch môi cười.

– Cậu xem. Việc nghỉ ngơi cũng để một đứa hầu gái quan tâm, có phải cậu nam hay nữ đều chơi không? Quan hệ với nữ, cậu nằm dưới à.

Hắn muốn Kim Jinhwan càng nhục nhã càng tốt. Park Nabin lúc nhìn thấy Koo Junhoe lại tức giận mắng lớn. Cô nói Kim Jinhwan quan trong hơn cô trong lòng hắn. Sinh nhật của cậu, hắn phải bất chấp mà có mặt, còn đến tang lễ cho ba Nabin thì không quan trọng.

Koo Junhoe vẫn chưa có can đảm nói chuyện hai người cho ba má hắn. Park Nabin thực sự không phải loại người có thể nhẫn nhịn được. Cô sống bên cạnh Koo Junhoe không danh không phận hơn hai năm rồi.

Kim Jinhwan thực sự mệt mỏi, cậu chỉ rũ mặt ngồi dưới sàn nhà lạnh ngắt. Phòng vẫn còn bật điều hoà nên toàn không khí giống như đóng băng. Da thịt cậu bắt đầu tím ngắt lại.

– Kim Jinhwan. Tôi muốn giết cậu.

Koo Junhoe dữ dằn đi đến nâng vai Kim Jinhwan lên, bắt cậu nhìn thẳng vào mặt mình. Jinhwan cả đầu ong ong thực ra cũng không nghe thấy nhưng nhìn khẩu hình miệng của hắn cậu cũng đoán được, sau đó cười nhẹ. Hắn muốn giết cậu. Đích thị là thế.

Nhớ đến buổi triển lãm sáng nay, lại nhớ đến hình ảnh Jung Chanwoo mang bức vẽ đến tặng Kim Jinhwan, hay vừa rồi nhìn qua có thể thấy họ Kim kia ngồi trong xe làm gì với cậu. Lại cộng thêm nghĩ đến Park Nabin, Koo Junhoe trở nên điên cuồng. Hắn thực sự hận người trước mặt mình. Hận không thể dẫm lên cậu ta đến nát bét.

– Koo Junhoe. Anh làm gì?

Cậu kinh ngạc nhìn Koo Junhoe đứng dậy cởi áo. Jinhwan tuy sức không còn nhưng vẫn cố bò ra cửa.

– Chị Tư... cứu..

Vừa nói đến đó đã bị Koo Junhoe hung hăng kéo lại.

– Còn chạy. Loại người như cậu, còn tỏ ra thanh cao nỗi gì.

Hắn đưa tay lột quần cậu xuống, bực tức xé rách nó làm đôi rồi vứt đi.

– Koo Junhoe...

Jinhwan phía dưới trống trơn, lại bị hắn mạnh mẽ đưa tay tách hai chân ra.

– Koo Junhoe... anh... làm như vậy. Tôi sẽ hận anh đến suốt đời.

Cậu vô lực nói. Toàn thân vì nhiệt độ bị hạ thấp mà lạnh toát. Môi cũng tím tái lại.

– Cậu nói xem. Vì sao Nabin lại lấy lý do vì cậu mà muốn đuổi tôi đi. Cậu vốn là không có tư cách.

Hắn bực bội đưa tay xé rách chiếc áo trên người cậu.

– Cậu vốn rất đáng ghét, có biết không Kim Jinhwan. Biết trước, năm đó tôi đã không dây dưa với cậu.

Kim Jinhwan nghe xong giống như bị hắn đẩy xuống địa ngục. Cậu cũng đã từng muốn chuyện năm năm trước không xảy ra. Cậu từng muốn mình lại được ôm anh hai ngủ, hoặc có thể cùng ba má trồng cải, đưa Soyoung lên đây đi thi cùng sống với Junsoo và mình.

Nhưng biết trước cái "muốn" đó sẽ không có khả năng, nên Jinhwan chỉ mong mình có thể làm gì đó để tạ tội.

Koo Junhoe đưa tay xuống ôm chặt hai bên hông cậu, sau đó kéo Kim Jinhwan giạng hai chân ngồi trên đùi mình, bên dưới nam căn thúc mạnh vào huyệt khẩu.

– Đừng làm vậy với tôi.

Cậu phát hiện bản thân mình rất ngu ngốc, trước đó khi hắn chưa xâm phạm mình thì không kiên quyết mà đẩy hắn ra, đến hiện tại mới mở lời van xin.

Kim Jinhwan luôn như vậy. Chuyện đã rồi mới nhìn ra nó rất đáng sợ.

– Koo Junhoe. Vì sao đối xử với tôi như vậy.

Jinhwan khóc, mặt cố gục vào vai trần ướt đẫm mồ hôi của hắn, tay lại đưa lên nắm chặt bả vai hắn.

Tại sao Koo Junhoe yêu Park Nabin nhưng lại làm những việc thế này với cậu. Ban đầu, Jinhwan chỉ nghĩ, những chuyện quan hệ tình dục như hiện tại chỉ dành cho hai người yêu nhau thôi chứ.

Jinhwan bị ép giữa bức tường với hắn, mỗi lần thúc lưng lại đập mạnh vào tường, hậu huyệt bị đâm đến đau nhói.

Chính là phát hiện tim còn đau hơn.

– Chị Tư... Cứu tôi với.

Đúng ra cậu muốn van xin Koo Junhoe dừng lại. nhưng nếu xin hắn, hắn có dừng không hay còn tàn nhẫn hơn.

Koo Junhoe bóp chặt hai bên đùi cậu, không ngừng tăng tần suất trừu sáp, mà Kim Jinhwan chật vật, mồ hôi lạnh toát ra, không ngừng khóc lóc rên rỉ.

– Cứu tôi.. cứu...

Trước đó, cậu nghĩ Koo Junhoe ít ra còn chút tôn trọng mình. Nhưng hiện tại tất cả đều suy sụp rồi. Hắn đã làm ra cái loại hành vi như vậy, nghĩa là chẳng còn coi Kim Jinhwan với cái danh nghĩa vợ kia nữa. Có thể hắn đang coi cậu là một dụng cụ phát tiết trút hết tức giận lên đó.

Hoặc có thể trong mắt Koo Junhoe, Kim Jinhwan là kẻ thù rất đáng ghét, hắn muốn cướp hết tôn nghiêm, danh dự của cậu. Muốn đặt cậu dưới thân rồi chẳng coi cậu là người mà xâm phạm.

Lưng Jinhwan sáp vào tường đã thấm máu. Phía dưới hắn chưa chịu rút ra, vẫn không ngừng mạnh mẽ ra vào.

– Thiếu gia ... Tha cho cậu ấy đi.

Chi Tư ở bên ngoài nghe thấy tiếng rên rỉ của Kim Jinhwan trong lòng giống như có lửa đốt cũng không ngừng đập cửa mong thiếu gia dừng lại.

Đáng tiếc phía trong, tiếng khóc mỗi lúc một lớn, lại còn phát ra những âm thanh rơi vỡ nghe rất đáng sợ.

Đến khi cánh cửa mở ra, chỉ thấy Kim Jinhwan mặt tái xanh như tàu lá, tóc đã ướt nhèm đứng trước cửa. Trên người chỉ khoác một chiếc áo sơ mi của Koo Junhoe, thân dưới không mặc quần. Chị hớt hải lại gần.

– Cậu Kim.

– Giúp... Giúp hắn lên giường. sẽ bị cảm lạnh.

Kim Jinhwan sợ sệt nói, sau đó chạy vội về phía phòng mình. Mạc Hiểu giờ này mới tiễn ba má Koo trở về, vừa rồi nhận được cuộc gọi của chị Tư có chút khẩn trương lái xe thật nhanh.

– Chú vào xem thiếu gia đi.

Chị Tư sợ hãi chỉ vào trong phòng. Chú Mạc bước vào chỉ thấy Koo Junhoe quần áo chỉnh tề nằm tựa vào tường ngủ nhưng bên cạnh có vài mảnh vải rách, còn có vết màu cùng mùi tinh dịch thoảng đến.

Trong đầu đã đoán được xảy ra chuyện gì, lại gần càng chắc chắn hơn. Koo Junhoe say rượu làm càn rồi. Chú lắc đầu, kéo tay Koo Junhoe lên sau đó kéo hắn nằm trên giường.

– Thiếu gia, một ngày cậu sẽ hối hận.

Mạc Hiểu nói nhỏ, nghiêng đầu nhìn chị Tư.

– Cậu Kim rất đáng thương.

Chị Tư nhớ lại hình ảnh vừa rồi của Kim Jinhwan. Cả người mệt mỏi, thê thảm như vậy, nhưng vẫn cố nói chị đưa Koo Junhoe lên giường nằm.

Jinhwan trong phòng mình vẫn chưa gột rửa mà đứng trên kệ tranh không ngừng lấy chì tô lên giấy vẽ. Vẽ xong mới nhận ra đó là gương mặt của Junsoo. Cậu đã vẽ hàng nghìn bức tranh như vậy, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy không giống anh. Hai chân đột nhiên mềm nhũn ngã xuống sàn. Nhớ lại sắc mặt vô tình của Koo Junhoe lúc xâm phạm mình, toàn thân liền lạnh run.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro