Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực tình Kim Jinhwan không thể phủ nhận rằng bản thân vẫn còn yêu Koo Junhoe. Nhưng chính là hiện tại tình yêu còn quan trọng sao?

Đôi lúc cuộc sống, người ta cứ yêu xong đến lúc tan vỡ lại đau khổ, nói rằng chưa bao giờ tổn thương như vậy. Nhưng, hình như họ đã quá coi trong tình yêu rồi.

Kim Jinhwan biết với xuất thân của mình, những người ở đây đâu chắc chắn toàn tâm toàn ý cho cậu một tình yêu trọn vẹn.

Thử hỏi xem. Cậu lấy một cô gái về, lúc đến nhà chồng cho dù không phải ở đó suốt 24/24 giờ, nhưng chỉ cần đưa cô ta đến nhà cậu trong 5 phút, có lẽ cô đã ngay lập tức bỏ về rồi.

Vì thế cậu nghĩ bản thân hiểu được giá trị, vị trí của mình. Cậu chỉ cần yên ổn tạo cho mình một cuộc sống vững chãi, kiến thức đầy đủ. Sau đó sẽ cùng Hwang Soozi nuôi đứa nhỏ.

Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ đánh giá hoang đường đi. Bản thân lấy người yêu của anh trai mình làm vợ. Tuy chỉ có tránh nhiệm, nhưng kết hôn là như vậy mà. Trên danh nghĩa thì không phải trách nhiệm sao? Trách nhiệm, nếu không có thì hai người muốn kết hôn đi đăng kí làm gì. Cứ vui vẻ sống một cuộc sống đầy ý nghĩa bên người kia đi.

Mà cuộc hôn nhân giữa cậu và Koo Junhoe cũng chẳng ngoại lệ. Cậu còn muốn giữ gìn nó do cậu cảm thấy rất biết ơn nhà họ Koo. Cho dù một phần cũng là do lời hứa trước kia với bản thân đi.

Nói cho cùng hôn nhân cũng cần tôn trọng nhau.

Kim Jinhwan cả đêm nghĩ rất nhiều. Năm năm trước, lên giường với hắn cũng mất hết sĩ diện, mặt mũi như vậy. Hiện tại còn đáng sợ hơn.

Bị hắn vừa sỉ nhục vừa xâm phạm. Không phải rất mất mặt sao?

Người ta sống, đối diện với nhau cũng phải có tự tôn. Trước mặt hắn, hiện tại cậu lấy đâu ra cái tự tôn kia để ngẩng đầu nhìn hắn đây.

Jinhwan cúi đầu kéo ngăn tủ, lấy ra tờ đơn ly hôn đã chuẩn bị rất lâu rồi. Cậu còn nghĩ sẽ kéo dài một chút để có thể dốc lực trả ơn Koo gia. Mà "6 năm" nghĩ lại thì thực sự chẳng có ý nghĩa gì, nhưng đối với cậu, lại giống như đã được lập trình sẵn. Mối quan hệ phải kéo dài được như vậy.

Coi như là cậu ghen tỵ với người Koo Junhoe yêu trước đây đi.

Cậu muốn cho hắn thấy người hắn yêu sẽ không làm được như cậu. Ở bên hắn 6 năm. Mà điều đáng trầm trọng hơn là, Kim Jinhwan đôi lúc còn lầm tưởng hắn nói vậy để níu kéo mình.

"Chỉ cần ở cạnh anh 6 năm thôi"

Cậu nhớ rõ lời nói đó rất chân tình.

Kim Jinhwan đôi lúc khát khao câu nói là để ám chỉ mình.

Hít một hơi dài, đứng dậy, Jinhwan tiến đến phòng hắn. Ban đêm căn nhà lớn như vậy lại rất tịch mịch, bàn chân chạm xuống sàn vang lên tiêng động, sau đó tại hai vách tường dội lại tai cậu.

Thời khắc này, đối với Kim Jinhwan thực rất trọng đại.

Đối với cậu, tình yêu không phải toàn bộ cuộc sống, nhưng vẫn không dám nói, nó chiếm phần nhỏ. Đó là lần đầu tiên Jinhwan biết rung động, lần đầu tiên cậu cùng người khác ôm ấp, lần đầu tiên được người khác ngoài anh hai gọi Tiểu Bạch, lần đầu tiên cùng đàn ông ân ái, lần đầu tiên tiếp xúc gần với người cậu cho là xuất sắc.

Bao nhiêu cái đầu tiên, sao có thể không ấn tượng được.

Vì thế hiện tại cậu có cảm giác mình đang cầm trên tay một vật rất thiêng liêng để đánh dấu cái lần đầu kia, vứt bỏ nó vào dĩ vãng.

Bước chân vào phòng, cậu cảm thấy nhiệt độ vẫn hạ thấp như trước. Nhíu mày một chút, đi đến chỉnh lại điều hoà, sau đó mới hướng mắt nhìn Koo Junhoe đang nằm trên chiếc giường lớn.

– Giường rộng thật. Êm quá.

Jinhwan đặt nhẹ tay lên đêm. Năm năm cậu đã nằm trên chiếc giường này, coi như là đủ rồi đi.

– Koo Junhoe. Chúng ta ly hôn nhé.

Jinhwan nói nhỏ, mang chút trang trọng. Cậu biết việc này, hắn rất mong đợi. Từ lúc về nước đến giờ, Koo Junhoe đều nói qua muốn cậu kí vào đơn của hắn.

– Em... mệt mỏi lắm. Junhoe à. Tiểu Bạch rốt cuộc cũng chỉ là Tiểu Bạch thôi mà, sao có thể làm Đại đại nhân cứng cỏi như đá được.

Jinhwan mím chặt môi, nhìn Koo Junhoe vẫn ngủ ngon lành trên giường.

Cậu đưa tay xoa nhẹ má hắn.

– Anh. Em rất hâm mộ anh. Dứt khoát. Rất dứt khoát. Vậy thì chúng ta cùng nhau dứt điểm chuyện này đi.

Nói xong, cậu đứng thẳng người đi ra khỏi phòng. Đến khi đóng cửa phòng mới quay đầu nhìn chăm chăm vào tấm cửa gỗ.

Có thể sớm một chút kết hôn với Hwang Soozi rồi.

Đau khổ có, nhưng trách nhiệm vẫn đè chặt lên vai cậu. Hiện tại hành lang lớn, bóng Jinhwan đơn độc một mình. Tiếng bước chân vang lại cứ như thế nghe ớn lạnh.

...

Sáng hôm sau, thức dậy, cảm giác rất khác, cậu đêm qua đã chuẩn bị rất kĩ để rời khỏi Koo gia, chỉ mang đi một chút quần áo, tranh, giá vẽ.

Vào phòng Koo Junhoe muốn cùng hắn nói rõ ràng, nhưng vừa đẩy cửa ra, Koo Junhoe ngồi dậy, đang đọc đơn ly hôn của cậu, thấy tiếng mở cửa, liền ngẩng mặt lên nhìn hung ác.

Đưa tay chậm chậm xé thành từng mảnh vụn, hắn tung ra phía trước. Rất giống tuyết. Jinhwan lặng người nhìn về phía hắn.

– Muốn cùng Jung Chanwoo đi khắp thế giới triển lãm tranh của hai người sao? Soo Soo.

Nghe thấy hắn nhắc đến tên kia, cậu giật mình, "Soo Soo", cậu nhớ anh hai quá. Mắt Jinhwan mở lớn nhìn Koo Junhoe đi đến trước mặt mình.

– Tôi không cho cậu đạt được đâu. Tôi hận cậu. Vì thế sẽ phá huỷ cậu.

– Anh.. Anh..

Jinhwan nghẹn giọng nói không nên lời. Cảm giác người trước mặt rất giống ác quỷ, yêu tất nhiên sẽ đau đớn, đây là tự mình chuốc lấy.

Koo Junhoe một tay kéo mạng cậu áp chặt vào bức tường hôm qua. Toàn thân trở nên lạnh buốt.

Sự tra tấn kinh khủng nhất là giống như thế này. Koo Junhoe chẳng thèm nhìn cậu đang khóc chỉ đưa tay xé rách chiếc áo lành hôm qua vừa thay ra của Jinhwan.

Đờ đẫn nhìn chiếc áo nằm yên trên sàn. Cậu đã cố gắng tự mình chữa lành vết thương kia rồi mà. Nhưng giống như chiếc áo đó. Áo rách thay chiếc khác, hiện tại lại rách nữa rồi.

– Thiếu gia.

Mạc Hiểu vừa bước vào đã thấy cảnh tượng đáng hổ thẹn trước mặt. Kim Jinhwan trên thân chỉ còn chiếc quần lót, bị Koo Junhoe đặt ép chặt xuống giường. Trên người toàn vết bầm tím, tối qua thì đã lành, còn mới thì đang rướm máu.

Jinhwan kinh động nhìn ra ngoài cửa, Mạc Hiểu biết ý muốn quay đi lại bị Koo Junhoe gọi lại.

– Chú Mạc, đọc thư ...

Nhìn chú Mạc cầm trên tay một bưu kiện, hắn biết chắc chắn là việc gì quan trọng.

– Tôi...

Mạc Hiểu lúng túng, hơi quay đầu lại đã thấy Koo Junhoe lột sạch chiếc quần duy nhất trên người Kim Jinhwan, lật ngược cậu quỳ xuống đệm. sau đó phủ một chiếc chăn mỏng lên hai người. Ông biết sau chiếc chăn kia, Koo Junhoe đang ra sức xâm phạm Kim Jinhwan

– Chú Mạc, cứu tôi.

Kim Jinhwan hai mắt ngấn nước nói.

– Cứu tôi đi.

Cậu rất hổ thẹn, nhưng vẫn mong người kia có thể cứu mình, chấm dứt sự thống khổ nhục nhã này.

Mạc Hiểu muốn tiến lại, Koo Junhoe đã gừ mạnh.

– Chú Mạc, chú có biết chú được ai thuê không? Koo gia, chứ không phải Kim Gia. Đứng đó đọc đi.

Nói xong, hắn lại hung bạo đẩy lên. Thực ra cảnh tượng này, Mạc Hiểu cũng thường xuyên nhìn thấy tại năm năm trước. Nhưng người dưới thân hắn đều sung sướng, thoả mãn chứ chưa có ai vẻ mắt bi thương như Jinhwan.

Chú hiểu được cảm xúc muốn tàn phá của Koo Junhoe, cũng hiểu được sự đau khổ của Kim Jinhwan.

Mạc Hiểu run run đọc lá thiệp trong tay.

– Hiệp hội tuyên truyền bảo vệ Đồng tính. Chủ Tịch: Mark, Phó chủ tịch: Koo Hiểu Hoa (ba của Junhoe) mời vợ chồng Koo Junhoe... Kim... Kim...

– Đừng đọc nữa. xin chú... đi ra đi...

Jinhwan nghe thấy hai từ "vợ chồng" không thể chịu nổi liền yếu ớt nói, phía trên liền bị Koo Junhoe đưa tay giật mạnh tóc kéo lên sau đó ấn mạnh miệng cậu xuống gối...

– Ưm,.. ahhh...

Phía dưới bị xỏ xuyên muốn rách ra làm đôi.

– Đọc tiếp.

– Kim.. Jinhwan đến buổi lễ kỉ niệm 2 năm thành lập hội của chúng tôi.

– Được rồi.. Chú ra ngoài.

Koo Junhoe nói cho cùng cũng cảm thấy không được thoải mái khi có người thứ ba ở đây, nên hắn vừa thở dốc vừa nói với chú Mạc.

Mạc Hiểu vừa bước ra, chị Tư đứng ngoài đang hai tay che miệng hấp tấp đi theo chú.

– Cậu Kim bị như vậy sẽ chết mất...

Chú Mạc dừng lại, suy nghĩ một chút.

– Chị Tư, tôi đi gặp Park Tiểu Thư có được không? Tôi nghĩ chỉ khi Park Tiểu thư trở lại, thiếu gia mới không làm như vậy với Jinhwan nữa.

– Đúng đúng.. Chú đi xin Park Nabin đi...

Chị Tư vừa khóc vừa nói.

– Chị Tư. Chúng ta là người hầu của Koo gia, cũng phải luôn hiểu cho thiếu gia.

Mạc Hiểu âm trầm nói. Chị Tư nghe xong đột nhiên không biết phải hiểu cho thiếu gia như thế nào. Người kia vô cùng độc ác, biết hành hạ người ta như vậy, hiện tại nhìn thấy đã đủ khiến chị sợ hãi rồi. "Hiểu" như thế nào a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro