Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều công ty có cuộc họp hội đồng. Kim Jinhwan làm thư kí của chủ tịch phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Cậu cả sáng bị gây sức ép, hiện tại đầu óc có chút choáng váng nên làm cái gì cũng muốn làm nhanh một chút còn có thời gian nghỉ ngơi.

Nhưng chính là vì hấp tấp, giữa buổi họp Koo Junhoe cần hồ sơ đầu tư của trung tâm mua sắm ở chi nhánh trong nước cậu lại chuẩn bị nhầm ở nước ngoài.

– Kim Jinhwan. Cậu làm như vậy a.

Koo Junhoe ngồi giữa hội đồng quản trị quát lớn, Jinhwan đang lơ mơ ngủ gật chợt đứng bật dậy.

– Cậu là loại gì vậy. Trong nước với ngoài nước còn không phân biệt được sao?

Jinhwan trước mắt mọi thứ đều quay mòng mòng, cậu nghe xong hiểu chuyện vội vàng đi đến chỗ Koo Junhoe, vừa đứng trước mặt hắn, đã bị hắn ném cả sập tài liệu vào mặt.

Mọi người cũng nín bặt không dám nói gì. Jinhwan tỉnh táo lại quay sang nhìn những người bên dưới, họ đều cúi đầu không nhìn. Cậu biết chính là họ nghĩ gì. Kim Jinhwan thân là vợ Koo Junhoe lại bị hắn làm cho không còn mặt mũi trước người khác.

– Xin chờ một chút, tôi đem đi đổi.

Jinhwan cúi người nhặt mấy tờ tư liệu dưới đất. Năm năm trước khi cậu mới vào công ty, người người đều không tôn trọng cậu. Nếu là anh em họ hàng của Koo gia, ai ai cũng không thể có thái độ phớt lờ với cậu, nhưng chính là mang danh vợ Koo Junhoe.

Người ta hiểu được, đàn ông khác với đàn bà. Đàn bà từ khi sinh ra đã được định sẵn sẽ nằm dưới, còn đàn ông cũng tương tự định sẵn sẽ nằm trên.

Nhưng Kim Jinhwan chính là đàn ông lại làm vợ người ta.

Cậu không cần nghe cũng hiểu. Họ nghĩ về mình thế nào.

Năm năm qua, cậu cố gắng học tập.

Nông thôn cùng thành phố rất khác biệt.

Ở quê, người ta nhìn bạn bằng hai con mắt, mặc dù rõ ràng miệng vẫn mở lớn chê bai.
Nhưng ở đây, ai khinh bạn, họ đến nhìn cũng không thèm nhìn, huống chi là tốn thời gian mỉa mai.

Kim Jinhwan có một hồi đã chán nản vì việc này, nhưng nói chung, con người có địa vị, học vấn rồi cũng trở nên khác. Giờ có ai dám đối với cậu thế đâu.
Chỉ là hiện tại Koo Junhoe lại muốn Jinhwan trở về Jinhwan của ngày xưa, không được ai tôn trọng.

Mà sự tôn trọng của người ta, Jinhwan vất vả lắm mới có được. Bây giờ bị hắn làm nhục trước mặt người khác như vậy. Thử hỏi còn ai muốn tôn trọng cậu nữa.

Jinhwan sau hôm đó cũng hiểu được, cái gì gọi là vô tình.

Koo Junhoe không muốn buông tha cậu. Năm năm hắn cho rằng hắn đã đánh đổi quá nhiều thứ. Còn Kim Jinhwan chính là người cướp đi.

...

Jung Chanwoo vừa đến công ty đều nghe mọi người bán tán chuyện phu nhân chủ tịch bị đánh trước mặt ban quản trị. Còn có người nói Jinhwan bị Koo Junhoe đạp ngã xuống đất nhặt văn kiện. Vội vàng chạy đến phòng Kim Jinhwan thấy cậu đang ngủ, cũng không có đánh thức nữa, đùng đùng tiến vào phòng Koo Junhoe.

– Koo Junhoe.

Chanwoo đóng sập cửa, hùng hùng hổ hổ tiến lại túm áo Koo Junhoe.

– Có chuyện gì?

Junhoe cũng không muốn khách khí với người em họ muốn cướp vợ mình nữa, hắn đứng thẳng kiêu ngạo nói.

– Anh cảm thấy làm như vậy vui lắm sao. Tôi cảnh cáo anh, đừng động đến Kim Jinhwan.

– Jung Chanwoo, trước kia cậu không có xưng hô với tôi như vậy. Tôi là anh cậu đó.

– Im. Tôi không có thằng anh như anh.

Jung Chanwoo đưa tay chỉ thẳng vào mặt Koo Junhoe.

Junhoe- hắn bực tức giơ nắm đấm đấm thẳng vào mặt Jung Chanwoo.

– Kim Jinhwan. Mày phải hiểu cậu ta là vợ tao. Công việc chỉ có phục vụ chồng, chứ không phải bên cạnh mày, kể cả mày có muốn bảo vệ cũng không đủ tư cách.

Hắn gằn giọng nói, sau đó ra khỏi cửa hừng hực đi vào phòng của Kim Jinhwan.

– Kim Jinhwan.

Koo Junhoe đưa tay kéo mạnh tay cậu lên, Jinhwan vẫn suy yếu nằm trên bàn.

– Jinhwan.

Hắn gọi lớn, vẫn không có hồi đáp.

Đến khi Jung Chanwoo chạy vào, đưa tay chạm lên trán nóng hực của Kim Jinhwan, mới hớt hải cõng cậu đi.

Koo Junhoe đứng ngơ ngốc tại chỗ. Kim Jinhwan vừa rồi cả người mềm nhũn nằm trên bàn, mặt tái nhợt, nhìn thật đáng sợ.

Hắn chút nữa đã ôm chặt cậu vào lòng.

Sợ người kia có thể tan biến trong giây lát.

...

Kim Jinhwan khi đó thực sự không còn cảm giác, giống như đã gần được gặp anh trai rồi, nhưng nhìn đằng sau, ba má Koo, Hwang Soozi, bác Thư lại muốn quay đầu trở lại.

Lúc mở mắt ra đã là đêm khuya, một mình trong phòng.

Có chút kinh ngạc, ai đưa cậu vào đây, chìa khoá. Jinhwan đưa tay phát hiện chìa khoá không còn bên người, hoảng hốt bật dậy, khập khiễng đi đến phía bức tường đối diện, tay run run kéo tấm vải trắng ra. Bên trong bức vẽ vẫn yên vị nằm trên tường. Bức tranh lớn treo cũng che lấp gần hết bức tường.

Jinhwan đưa tay chạm lên nó. Mà Koo Junhoe đứng đằng sau còn kinh ngạc hơn, hắn nhìn thấy chính mình trong bức tranh, nhưng có điểm khác, Koo Junhoe kia là hắn 5 năm trước đã từng cười tươi như vậy với Kim Jinhwan.

– Jinhwan.

Jinhwan giật mình kinh ngạc quay đầu lại,cậu sợ hãi lùi lại người đập mạnh vào bức tranh trên tường. Tấm khung rơi xuống, kính vỡ nát.

Sau đó cậu bị thương ở chân, chỉ thương nhẹ nhưng bức tranh bị hỏng mất một góc vì kính vỡ xuyên qua.

Hắn phát hiện Kim Jinhwan vẽ cực đẹp. Tất cả chi tiết đều có hồn, sử dụng màu cũng vô cùng tinh tế.

Bất quá bức tranh hỏng rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro