Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Jinhwan. sao không? Cậu sao không?

Koo Junhoe chạy vội lại gần chỗ cậu, thấy một mảnh kính vỡ cắm thẳng vào mu bàn chân Kim Jinhwan, rỉ máu, trong lòng động tâm không ít. Jinhwan không để ý, vội vàng lấy một mảnh đưa lên cào mạnh vào phía bức vẽ. Cậu không muốn Koo Junhoe nhìn thấy nó. Bức tranh vì thế rách ra sau đó nhàu nát.

Koo Junhoe ngồi đờ đẫn một lúc rồi hung bạo kéo Kim Jinhwan đứng dậy, hùng hổ bế cậu ra ngồi xuống giường.

Vứt phịch Jinhwan xuống, hắn đi ra ngoài gọi người đến băng bó chân cho cậu, còn bản thân sau đó cũng không muốn vào căn phòng kia.

Biểu tình sợ sệt của Kim Jinhwan làm hắn vừa đau lòng lại vừa tức giận, Koo Junhoe chính là một chút cũng không nhận thức được mình đáng sợ như thế nào.

Jinhwan kì thực bắt đầu vẽ cũng chưa lâu. Jung Chanwoo học bên Úc ba năm thì về nước, hắn ngay sau đó đến kết thân với cậu, còn nói cùng cậu đến một lớp học vẽ để bồi thêm kiến thức, cái lý do của hắn cũng chỉ đơn thuần là mới về nước còn chưa thông thạo đường lối, muốn có người đi cùng. Bản thân Jung Chanwoo sống bên Úc từ nhỏ nên Kim Jinhwan tin ngay lời hắn.

Tuy công việc bận rộn nhưng tối nào cậu cũng cùng Jung Chanwoo đến lớp học vẽ. Bản thân có thể vẽ thành thạo, đầu tiên là ngày nào cũng lôi bút chì vẽ đi vẽ lại bức tranh anh hai, sau đó đột nhiên lại lôi ra một tờ giấy lớn, cặm cụi vẽ Koo Junhoe. cậu thừa nhận rất nhớ hắn, nhiều lần muốn nghe lời ba má Koo sang bên Úc nhưng lại nhớ đến chuyện Jung Chanwoo kể về Park Nabin, cũng chẳng có bản lĩnh sang đó.

Thói quen rất đáng sợ, nhiều lần cậu muốn thay đổi nhưng lại không thể, Jinhwan rất hay kéo tấm rèm trắng che bức tường mình treo ảnh ra sau đó đặt tay lên xoa từng nét vẽ của mình trên đó.

Chính là tấm kính rất dày, tuy trong suốt nhưng nói cho cùng nó vẫn có thể ngăn cánh được tay cậu với nền giấy. Cho đến hôm qua, Tấm kính đó vỡ vụn, Kim Jinhwan lại sợ sệt không thể làm gì khác ngoài phá huỷ bức vẽ hai năm nay vẫn luôn đặt trong căn phòng quan trọng này.

Nằm trên giường nhìn thẳng vào bức tường, trước mắt hoàn toàn trống rỗng. Chị Tư đi vào dọn dẹp. Đây là lần đầu tiên chị được vào phòng này. Căn phòng có một chiếc cửa lớn hướng ra ban công, tấm rèm bay lộn xộn vì gió thổi vào đột nhiên đẩy mạnh giá vẽ cạnh đó. Chị vội vàng đi đến nhặt giá vẽ lên. Trên có kẹp một bức tranh một giọt nước. Thực tình đó chính là nước mắt. Jinhwan thường xuyên thích vẽ nó. Nước mắt trong suốt.

Cúi xuống quét những mảnh vỡ đi, thận trọng nhặt bức vẽ khổng lồ lên, rách như vậy rồi nhưng chị vẫn mơ hồ nhìn được người trong bức vẽ là ai.

– Cậu Kim, cái này.

Jinhwan vừa nghe thấy, liền nhắm mắt lại. Cậu thực không biết phải xử lý nó ra sao.

...

5 ngày sau, vết thương cũng dần khỏi, Jinhwan đã có thể đi lại, liền cùng Koo Junhoe khởi hành ra sân bay. Cậu cùng hắn phải đến dự buổi lễ kỉ niệm bên Úc của hiệp hội đồng tính kia.

Hai người yên vị ngồi trên máy bay, Jinhwan hướng mắt một chút ngắm nhìn từng đám mây mù bên ngoài, có chút mệt liền nhắm nhẹ mắt ngủ.

Koo Junhoe từ hôm đó cùng Kim Jinhwan đều không nói một câu, hắn cũng không nổi dã thú cường bạo Kim Jinhwan. Hai người giống như xa lạ cùng ở chung một nhà.

Căn bản Koo Junhoe không biết phải mở lời nói với Kim Jinhwan cái gì, còn Kim Jinhwan lại không muốn nói chuyện cùng hắn.

Xuống sân bay, cậu cũng ngoan ngoãn cùng Koo Junhoe đến nhà riêng của hắn ở bên này. Ba má Koo vì bận nên cũng không đến đón hai người được.

– Vào đi.

Thấy Jinhwan do dự vẫn đứng ngoài cửa, Koo Junhoe gọi cậu vào. Nhà hắn có hai tầng thôi, cũng không gọi là lớn, nhưng bên trong rất chú trọng trang trí nội thất. Jinhwan cởi giầy đi vào nhìn xung quanh, ngồi xuống bàn mới nhìn thấy trên bàn có đặt một quyển album ảnh, mà đập vào mắt cậu chính là một tập ảnh của Park Nabin cùng chụp với Koo Junhoe.

– Nhà đẹp thật. Rất ấm áp.

Jinhwan nói một mình nhưng bất quá Koo Junhoe vẫn nghe được, hắn đang pha cà phê quay sang, nhìn thấy Kim Jinhwan cầm trên tay cuốn album chăm chú xem, có chút khẩn trương.

– Cái này chụp cũng lâu rồi.

Koo Junhoe giành lấy đặt vào tủ. Không hiểu sao bản thân lại không muốn cho Jinhwan nhìn thấy chúng.

– Hai người kết hôn tôi sẽ tặng cho anh một bức tranh. Có một bức ảnh rất đẹp trong đó. Tôi sẽ vẽ lại nó sau đó mang đến tặng anh.

Jinhwan tự nhiên nói.

– Cái... cái nào?

– Anh cười rất tươi cùng Park Nabin đi bộ đấy.

Jinhwan tiếp nhận ly cà phê trên tay hắn, nói nhỏ. Cậu nhớ đến lần đầu tiên hắn và cậu chính thức nói chuyện chính là hoàn cảnh như vậy. Hai người cũng từng đi bộ giống như vậy, bất quá chỉ có một lần duy nhất.

Trong đầu Koo Junhoe cũng lơ mơ nhớ đến nó. Hắn có chút chột dạ lại tiếp tục nhìn chăm chăm Kim Jinhwan. Cậu ta nói mình cùng Park Nabin kết hôn.

– Tiểu Bạch.

Hắn không tự chủ được, liền gọi nhẹ như vậy. Kim Jinhwan nghe thấy cả người cứng nhắc, đến uống cà phê cũng ngừng lại, tay vẫn nâng ly cà phê lên miệng. Không ngờ lại xúc động mạnh như vậy. Máu có cảm giác đông cứng không lưu thông nổi. Cậu không có dũng khí quay sang bên đó nhìn hắn.

Bản thân Koo Junhoe cũng kinh ngạc, một lúc lấy lại bình tĩnh đứng dậy.

– Cậu nghỉ ngơi đi. Mai còn đến buổi lễ. Tôi nghĩ ba má cũng bận rộn, tự chúng ta chuẩn bị được rồi.

– Koo Junhoe.

Hắn ngẩn người nhìn Kim Jinhwan. Đột nhiên cậu gọi hắn lại với vẻ mặt nghiêm túc như vậy, có chút bất an.

– Sao chúng ta không kết thúc việc này đi. Anh có Park Nabin, tôi cũng muốn có cuộc sống của riêng tôi. Chỉ cần anh kí vào đơn thôi. Chúng ta có thể kết thúc mà. Có phải anh không đủ dũng khí chống lại ba má không? Tôi sẽ nói sẽ cầu xin ba má tha thứ. Chính tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm, tôi sẽ nói là do tôi, là do tôi không còn yêu anh nên muốn ly hôn. Còn nữa, Park Nabin không phải đang có con với anh sao? Ba má chắc chắn sẽ rất vui.

– Cậu chán ghét tôi như vậy sao?

Koo Junhoe trong lòng nhen lên chút tức giận, ánh mắt hừng hực lửa nhìn thẳng vào Kim Jinhwan.

– Chúng ta nên dứt khoát một chút. Ba má cuối cùng cũng chấp nhận thôi.

– Không phải việc của ba má nữa. Tôi muốn trói buộc cậu, tôi sẽ không cho cậu có cuộc sống tốt đẹp. Tôi năm năm qua phải sống đúng ý ba má là do cậu.

Hắn nói đầy thù hận, Jinhwan tròn mắt nhìn hắn. Không ngờ Koo Junhoe lại hận mình như vậy.

– Trước đó anh có đưa đơn ly hôn cho tôi mà.

– Khác rồi. Tôi cảm thấy, dù cậu có là vợ tôi, tôi vẫn có thể thoải mái bên cạnh Nabin.

Jinhwan lại một phen cứng ngắc.

– Anh ... hận tôi đến vậy sao?

Koo Junhoe không nói gì mà kéo hành lý vào phòng.

Kim Jinhwan ngồi ngơ ngốc trên ghế sô pha. Cậu đều không nghĩ ra bản thân sao lại đáng ghét như vậy. Đã cố gắng không làm gì phật ý hắn, cuối cùng vẫn bị hắn hận sâu đến thế.

– Koo Junhoe, chính tôi cũng muốn kết thúc lắm, muốn lắm mà, đã kiên quyết một chút, lại bị anh nhất quyết không đồng ý. Chúng ta sao lại như vậy.

...

Ngày hôm sau, Jinhwan cùng Koo Junhoe cùng nhau đến dự buổi lễ long trọng kia, phía ngoài có rất nhiều phóng viên, sau đó mới biết, nhiệm kì này chủ tịch hội nghỉ hưu, nhượng lại chức vị cho ba Koo. Koo Hiểu Hoa được một phen sung sướng khoe mẽ, giới thiệu với cả đám nhà báo quan hệ giữa Kim Jinhwan và Koo Junhoe.

Nghe nói chính là do có con là đồng tính mà hai ba má rất được tín nhiệm. Họ còn kể cuộc sống của cậu và hắn rất hạnh phúc, mấy vị khách ở dưới mắt long lanh ngưỡng mộ. Cậu còn nghe rõ có người nói. Công tổng tài cùng Thụ trợ lý. Có cái gì mà ngưỡng mộ như vậy. Chúng tôi tất cả chỉ là giả dối thôi.

Kim Jinhwan chứng kiến cảnh ba má Koo sung sướng giới thiệu cậu với mọi người, trong lòng thực rất lo lắng. Như vậy, nếu cậu chia tay với Koo Junhoe không phải sẽ có chuyện lớn sao. Nói không chừng ba má sẽ bị tước cái quyền chủ tịch hội này không chừng. Cả buổi trầm tĩnh suy nghĩ cực nhiều, cũng không có cách nào khác. Koo gia coi như là ân nhân của cậu. Sao có thể lật mặt mà phản bội được.

Chính là sự ràng buộc giữa Koo Junhoe và Kim Jinhwan quá chặt, quá áp lực, quá đau đớn.

...

Cả hai người bọn họ trở về đều rất mệt mỏi. Kanghwi đến sân bay đón. Jinhwan theo thói quen lên xe ngồi lên ghế bên cạnh anh. Koo Junhoe hơi nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn mở cửa ngồi xuống hàng ghế đằng sau.

– Mệt mỏi lắm sao?

Kanghwi hỏi. Đến Koo Junhoe còn không biết anh đang hỏi ai. Nói cho cùng gã cũng chỉ là tay tài xế, cả Kim Jinhwan lẫn Koo Junhoe địa vị đều cao hơn, sao có thể nói như vậy.

– Bay rất ù tai.

Jinhwan vì vừa xuống máy bay cả người có chút chưa tỉnh táo, theo thói quen mà nói giọng nũng nịu, đưa tay lên hai tai nhìn anh.

– Anh đưa hai người về nhà nghỉ ngơi.

Kanghwi lên ga phóng xe đi. Koo Junhoe ngồi hàng ghế sau, mắt cũng rớt ra rồi. Không phải Kim Jinhwan trước kia đều ngây thơ bị người ta lừa sao, hiện tại đi đâu cũng câu dẫn đàn ông như vậy. Hôm nay Mạc Hiểu có việc bận không thể đến đón, do vậy hiện tại hắn mới biết Kim Jinhwan cùng tài xế Kanghwi này tình cảm thực không bình thường.

...

Thời điểm về đến nhà, Park Nabin đã ngồi trên ghế mỉm cười nhìn Koo Junhoe. Cô chinh là nhìn thấy ảnh hai người họ trên báo nước ngoài liền cảm thấy khó chịu. Bản thân sao có thể chịu thiệt như vậy, cộng thêm việc Mạc Hiểu đến xin cô đừng giận thiếu gia nhà họ nữa, nên Park Nabin hiện tại đàng hoàng ngồi trong Koo gia.

– Em.. Nabin.

– Xin lỗi. Junhoe.

Koo Junhoe vứt đồ xuống, chạy lại ôm trầm cô vào lòng, giống y trong bộ phim truyền hình vậy, nhìn thực cảm động đi.

– Anh Jinhwan. Hu.. ba má hiện tại rất tức giận.

Jinhwan chưa kịp đặt đồ xuống đã nhận cuộc điện thoại của Soyoung.

– Có một anh đang quỳ trước nhà mình xin ba má tha thứ cho anh. Hu.. Ba má chửi anh và anh ấy rất lợi hại. Anh mau về đi.

Jinhwan chẳng để ý chuyện gì nữa, liền chạy nhanh đi tự lái xe trở về. Mà trong Koo Gia, Koo Junhoe vẫn ôm chặt Park Nabin. Hắn thực lo cô ta còn buồn chuyện ba mình mất nên tận tâm an ủi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro