Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có những việc bạn có động não đến đâu cũng không thể lường trước được. Jung Chanwoo đường đường cũng là Kim thiếu gia được nuông chiều từ bé giờ đang quỳ trước cổng đất nhà họ Kim. Gấu quần bị bụi bám lên lấm la lấm lép nhìn rất tội nghiệp.

– Đứng dậy. Cậu làm cái gì vậy?

Jinhwan chạy một mạch từ đầu ngõ đến nhà mình, do ngõ rất nhỏ nên không thể lái xe vào được, đến nơi cũng mệt gần hết hơi, nhưng nhìn thấy Jung Chanwoo quỳ trên mặt đất liền bực tức chạy đến kéo mạnh áo hắn lên.

– Jinhwan.

Hắn kéo cậu xuống sau đó ôm chặt. Hôm đó sau khi trở về, chính là mò từ thôn này biết được quá khứ của Kim Jinhwan. Hắn có cảm giác gần phát điên. Kim Jinhwan bị kéo mạnh chỉ có thể ngã nhào vào lòng hắn.

– Anh nói sẽ không để em uỷ khuất nữa.

– Jung Chanwoo.

Hắn đột nhiên hét lớn:

– Ba má. Tha thứ cho Kim Jinhwan đi.

– Cậu làm như vậy không ích gì đâu. Là do tôi hại chết anh hai, chuyện này không thay đổi được.

Jinhwan đứng dậy, tiếp tục kéo hắn lên.

– Đứng dậy đi.

May mắn thời điểm này đã gần xế chiều, người trong thôn cũng về nhà nghỉ ngơi, không có ai chú ý đến. Kim Jinhwan cùng cực lắm mới kéo được hắn dậy. Vừa đứng lên, thì má cầm theo một xô nước bước ra.

– Má.

Jinhwan ngơ ngác nhìn má Kim, chính là 2 tháng nay cũng chưa về thăm nhà. Má sao lại gầy như vậy.

Má Kim không nói gì, nâng xô nước muốn hất thẳng vào Jung Chanwoo, nhưng Jinhwan kịp nhận ra liền tiến một bước đứng trước hắn. Nước trong xô bắn tung toé lên người cậu ướt sũng. Jinhwan lạnh cả người đều rét run.

– Mày còn chưa biết hổ thẹn. Cút.

Cậu để mặc cho nước chảy từ đầu xuống dưới, Kim Lệ Hương từ nhà chạy vội ra lấy tay lau nước trên mặt cho Jinhwan.

– Má, trời đang lạnh như vậy, sao lại hắt nước vào anh ba.

– Anh ba cái gì, nhà tao chỉ có mày với Kim Junsoo là con thôi.

Jung Chanwoo đứng sau nhìn thấy hai vai Kim Jinhwan run rẩy, cậu vẫn đứng im lặng nghe chửi. Giống như một đứa nhỏ biết lỗi, chịu đựng nhận phạt. Hắn không biết tại sao, lúc này lại muốn ôm cậu, chính vì thế mà mạnh mẽ đưa tay kéo cả người Kim Jinhwan vào lòng. Toàn thân cậu ướt rượt, lạnh buốt. Cảm thấy hơi ấm bao phủ liền có chút thoải mái.

Má Kim chứng kiến, không tự giác lùi vài bước. Kim Jinhwan cơ thể suy nhược, hai môi tái mép, được người con trai kia ép chặt vào lồng ngực bảo vệ. Đột nhiên bà cảm thấy bản thân mình quá nhỏ bé rồi. Hai tháng nay không thấy đứa nhỏ này, nội tâm còn tưởng Kim Jinhwan chán nản rồi không muốn xin lỗi, không muốn ở nhà họ Kim nữa, giờ nhìn thấy người đàn ông khác quỳ trước nhà van xin cho cậu tâm trạng có điểm không đúng, càng cảm thấy tức giận.

Soyoungvừa khóc vừa đi đến đưa tay áp chặt lên bờ má tái xanh của cậu.

– Má ơi. Anh ấy ...

Giờ má Kim mới nhìn ra, Jinhwan trước kia cũng gầy nhưng hiện tại còn gầy hơn, khuôn mặt cũng không còn chút ngây thơ trẻ con như Kim Jinhwan trước kia.

Thực ra, bà cũng không hận đứa nhỏ này. Chỉ là không chấp nhận được chuyện của Junsoo. Cứ nhìn thấy Jinhwan, lại có tiếng nói nhắc nhở Junsoo không còn nữa, Junsoo chết rồi.

Jung Chanwoo chỉ thấy Kim Jinhwan cả người mềm nhũn nằm trong vòng tay mình, sau mới phát hiện từ lạnh, thân thể cậu chuyển dần sang nóng ran. Hắn sợ hãi tách cậu ra, nhìn Jinhwan đang nhắm nhẹ mắt, hôn mê.

– Jinhwan.

Jung Chanwoo đưa tay chạm lên trán cậu. Đích thực là sốt rồi. Hôm nay, Kim Jinhwan không phải vừa bay về sau đó đến đây chứ?

Hắn hấp tấp bế cậu lên. Kim Soyoungcàng khóc kịch liệt.

– Anh ấy bị sao vậy.

Má Kim thấy Jung Chanwoo bế Jinhwan đi, kinh ngạc quát lớn.

– Cậu đưa con tôi đi đâu?

Má sợ Kim Jinhwan từ chuyện này không còn muốn làm con của bà nữa. Má vội vàng chạy theo.

– Trả con cho tôi.

Vừa khóc vừa nói lớn, mà Jung Chanwoo lúc này cũng chẳng còn để ý gì, chỉ ôm Jinhwan chạy thẳng đến xe ngoài ngõ, đặt Kim Jinhwan vào xe, phóng vội đi.

Phía sau má Kim suy sụp ngã vào lòng Kim Soyoung.

– Má sai rồi. Sai rồi

– Má đừng lo. Anh sẽ trở về thôi.

Cảm giác giống như sắp mất thêm một đứa con nữa. Kim Jinhwan thực sự không sao chứ? Sẽ không phải giống như Junsoo mà rời đi?

...

Jung Chanwoo đưa Kim Jinhwan vào bệnh viện gần đó, chờ bác sĩ nói tình trạng của Kim Jinhwan ổn rồi, hắn mới lấy xe chở cậu lên bệnh viện trên Seoul.

Lúc cậu mở mắt tỉnh táo hoàn toàn thấy Jung Chanwoo đang ngồi trước giường mắt vẫn nhìn chăm chăm mình.

– Jinhwan.

Hắn gấp gáp đứng dậy, đặt gối dựng lên cho cậu ngồi dậy.

– Bác sĩ nói, em bị suy nhược, mấy ngày nay ăn uống không đầy đủ sao?

Hai môi Jinhwan bạc phếch, cậu suy yếu lắc đầu.

– Không có. Bên Úc thức ăn hơi khó nuốt.

– Đúng rồi. anh đi mua cháo cho em.

Jinhwan thấy Jung Chanwoo muốn đứng dậy, liền đưa tay kéo hắn lại.

– Cậu. đừng can hệ đến chuyện của tôi.

– Anh đã nói sẽ không để em uỷ khuất.

– Tôi không uỷ khuất.

– Em nhìn lại em đi. Không uỷ khuất sao. Em cứ như vậy. Còn nói không sao? Em không phải con người à, đừng nói dối. Anh không muốn Jinhwan nói dối.

Jinhwan sợ sệt nhìn vào ánh mắt kiên định của hắn.

– Thực sự lúc đó, em đứng chắn cho anh. Anh rất vui, cảm giác lần đầu tiên em tỏ thái độ với anh. Jinhwan à. Dù em có người phụ nữ khác, anh cũng sẽ bên cạnh em.

Cậu im lặng không nói gì.

Jung Chanwoo đau lòng đưa tay xoa nhẹ lên trán cậu. Hắn biết chuyện của Jinhwan vàHwang Soozi. Bất quá cũng chẳng thể ảnh hưởng hắn. Jung Chanwoo này có thể chấp nhận được Kim Jinhwan yêu Koo Junhoe,cớ sao không chấp nhận được người phụ nữ kia có thai với Kim Jinhwan. Mặc dù chuyện đó có thể vô lý đi. Chẳng phải năm năm trước Kim Jinhwan đã yêu Koo Junhoe rồi sao? Với cá tính của cậu, chắc chắn sẽ không có quan hệ với người khác được.

– Anh biết chuyện tôi với Hwang Soozi.

– Đúng vậy!

Cậu hít một hơi dài, sau đó nặng nề nói.

– Dù thế nào, khi chia tay Koo Junhoe, tôi cũng sẽ kết hôn với cô ấy.

Vừa nghe được Jung Chanwoo đã ấn mạnh Kim Jinhwan xuống giường bệnh, hôn bá đạo trên môi cậu. Chấp nhận thì chấp nhận được, chẳng qua rất đau lòng.

Chuyện tình cảm, ai lại muốn mình trở thành kẻ bị cho là người thứ ba. Chúng ta cứ đi, còn mặc ông trời quyết định tất cả. Dù sao, hiện tại Jung Chanwoo cũng không có cách nào buông tay.

...

Sáng hôm sau Jinhwan từ bệnh viện đến thẳng công ty làm việc. Koo Junhoe đường đường làm chủ tịch lại không đến công ty, buổi họp quan trọng bàn về dự án mở rộng khu thương mại cũng không đến. Buổi họp kết thúc, Jinhwan liền một mạch chạy xe về nhà mới hay, hắn đưa Đinh Nabin về nhà bái lỗi với Đinh gia.

Đến tối Koo Junhoe mở điện thoại. Tin nhắn báo đã đọc, hắn cũng không thèm gọi lại. Jinhwan một mình ngồi trong căn phòng trống rỗng theo thói quen, hướng mắt vào bức tường đối diện. Trống rỗng, lạnh lẽo chỉ còn cảm giác như vậy.

Jinhwan đột nhiên có cảm giác sợ hãi căn phòng này. Cậu cầm một cuốn sách đi xuống phòng khách. Nhưng càng đọc càng đau đầu.

Ngồi một lúc mới thấy Koo Junhoe đang đỡ Park Nabin vào nhà.

Cậu đứng dậy dùng tư cách làm trợ lý chủ tịch nói.

– Chủ tịch, hôm nay có cuộc họp rất quan trọng, anh không đến cũng cần nói với mọi người tạm hoãn lại.

– Công ty là của tôi, tôi muốn thế nào thì nó là như vậy.

– Anh sai rồi. Nếu không được lòng mọi người, họ có thể hợp cổ phần lại bán cho một người họ muốn sau đó cái tư cách tham gia cuộc họp như vậy của anh cũng không còn đâu.

Park Nabin bình tĩnh đi đến ngồi xuống bàn, cô ta cầm cuốn sách cậu đọc lên. Cô nhớ rõ cái cuốn sách này chính là cuốn cậu đọc lúc đang đấu khẩu với Koo Junhoe hôm trước.

– Kim Jinhwan. Tôi nên khen cậu đa tài không đây. Nếu chăm lo cho công ty như vậy, thì giờ nên đọc một cuốn sách kinh doanh chứ.

Nabin vừa cười vừa nói thâm hiểm.

– Nabin. Mệt rồi. Đi về phòng thôi.

Koo Junhoe đi đến kéo cô ta đi.

– Koo Junhoe. Tôi nhắc lại. Anh đừng lơ là việc công ty. Có rất nhiều người không phục anh và ba anh đâu.

– Trong đó có cậu chăng.

Hắn hơi quay đầu nói.

– Jinhwan à. Cậu nói cho cùng, năm năm trước cũng chỉ là đứa ngay cả bảo vệ cũng không được tuyển đó. Cậu còn nhớ không? Lúc đó nhờ tôi nói vài câu chú Lưu mới cho cậu vào làm. Mà cái công việc đó, là tôi nghĩ ra đó.

Jinhwan kinh ngạc , xoay người lại nhìn hắn. Koo Junhoe vẫn đưa tay vòng qua eo ParkNabin quay lưng với cậu, hắn chỉ hơi nghiêng đầu về sau nói. Nói xong thì quay hẳn đi, cùng tình nhân bước lên phòng.

Kim Jinhwan bị làm cho kinh ngạc, ngã phịch xuống ghế. Bản thân tự mỉa mai nhếch miệng cười. Từ trước đến nay cậu cũng không nghĩ chính mình lại kém cỏi như thế.

Mệt mỏi, nằm xuống ghế. Kim Jinhwan như người chết, nhìn vô định về phía trước, sau đó nhắm nhẹ mắt ngủ. "Nabin. Mệt rồi. Đi về phòng thôi" Ước gì hiện tại hắn nói với cậu được câu như vậy. Kim Jinhwan thực sự quá mệt mỏi rồi.

Có khi nào Koo Junhoe đứng trước bài vị của anh hai sau đó nói sẽ cùng cậu gánh vác không. Nói vì không đến được tang lễ của Junsoo nên cảm thấy rất có lỗi.

Cậu biết giữa cậu và Park Nabin rất khác, Nhưng đó là ước nguyện thôi. Ước nguyện thì luôn luôn xa vời như vậy mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro