Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống của Kim Jinhwan vốn đã chẳng bình ổn, hiện tại càng lúc càng rối loạn. Cậu gần đây không vẽ được bức tranh nào, cứ nghĩ đến việc chính tay mình đã phá huỷ bức tranh kia, lại cảm thấy bản thân rất đáng trách.

Hồi sang có gọi về nhà cho bác Thư, bác nói Kim Minsoo bị ốm nặng, đã như thế cả tuần rồi. Jinhwan tức giận nói sao bác không báo sớm, sau liền hổ thẹn thầm nghĩ, cái đó là do cậu, dạo gần đây không có về nhà thường xuyên, sao có thể trách người khác. Jinhwan trước kia dù thế nào cũng không dễ tức giận như vậy. Ngồi trên bàn làm việc, lại hướng mắt đến mấy chiếc chén vỡ được dán bằng keo vặn vẹo, thở dài một hơi.

Tình cảm chính là như vậy, khó điều chỉnh bản thân. Cái mà Kim Jinhwan mấy ngày nay khó chịu xuất phát từ Koo Junhoe đi. Cậu nghĩ ra liền có điểm lo sợ.

Nếu hắn biết thì sao? Nếu Koo Junhoe biết cậu yêu hắn thì thế nào?

Jinhwan đâm ra hốt hoảng, cả ngày đứng ngồi không yên. Nếu bị phát hiện, chắc chắn hắn sẽ cười nhạo, cười cả ngày không dứt. Hắn sẽ kiêu ngạo nghĩ: "Con tiểu bạch thỏ đó, đối xử với nó như thế nào, nó cũng vẫn muốn lên giường cùng ta"

Kim Jinhwan cả thân cứng ngắc, rốt cuộc bản thân bị làm sao vậy?

Vừa rồi còn nghĩ đến mong muốn được cùng Koo Junhoe ở một chỗ. Căn bản là không thể, không bao giờ đi. Cậu gật gật đầu một mình. Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là bức ảnh kia, bức ảnh anh hai chụp với mình khiến bản thân hoàn toàn tỉnh táo rồi.

– Anh Kanghwi, trên đường đến đón em, có thể mua giúp em một con thú bông không?

Jinhwan đưa điện thoại nói nhỏ. Kanghwi ừ à trong điện thoại một hồi, dặn cậu ra ngoài nên mặc áo ấm sau đó cúp máy. Đang muốn kéo máy tính lại làm việc tiếp thì đột nhiên phía trên có cái gì ấm ấm vòng qua cổ, nhìn xuống phát hiện là một vòng tay, tiếp tục ngẩng đầu lên, môi đã bị hôn trọn. Jung Chanwoo từ đằng sau ôm chặt cổ cậu, một tay đưa lên nắm cằm Jinhwan hướng mặt cậu về phía sau.

– Cậu.

Jinhwan dứt khoát đẩy hắn ra, đưa cánh tay lau sạch môi mình.

– Sao! anh vào đây mà em không biết, giống super man a.

Hắn đưa một tay lên cao, làm dáng giống siêu nhân trong mấy bộ phim dành cho trẻ nhỏ, Jinhwan á khẩu không biết nói gì, chỉ đưa bàn tay chà chà lên môi.

– Tan tầm đi ăn với anh đi!

Kim Jinhwan liếc mắt nhìn hán, sau đó liền chăm chú kéo máy tính lại gõ không thèm để ý.

– Jinhwan. Jinhwan a.

Chanwoo thấy cậu không thèm để ý mình, dùng ngay bộ dạng làm nũng kéo kéo tay áo cậu.

– Tối nay phải đến chỗ Hwang Soozi rồi.

Jinhwan mãi sau đó mới nói nghiêm túc. Jung Chanwoo hiểu được cũng im bặt. Thà Kim Jinhwan cứ nói không muốn đi còn đỡ thảm hơn. Đáy lòng đánh lên một trận đau xót. Hắn nhìn vẻ mặt chăm chú dán vào màn hình máy tính của Kim Jinhwan. Nói xem, cuộc sống của cậu căn bản không có hắn trong mắt. Hiện tại đang làm việc đều là vì Koo Junhoe, làm cho công ty của hắn ta, còn chuyện tình cảm kia, ngoài Koo Junhoe ra cũng còn có Hwang Soozi. Jung Chanwoo thực sự muốn xen vào lại thấy quá chật chội.

Bỗng nhiên hắn muốn sinh khí. Jung Chanwoo nắm chặt tay, sau đó đưa lên, keó mạnh tay khiến cả người cậu đứng dậy dúi thẳng về phía hắn.

– Kim Jinhwan. Rốt cuộc em coi tôi là cái gì?

Hắn quát to, may mắn công ty lớn, không có chật hẹp đến nỗi đâu đâu cũng phải chen chúc người, phòng của cậu lại là phòng cuối dãy cũng ít người qua lại. Ban đầu Jinhwan biết phòng của trợ lý ở đây là không hợp lý, nhưng thà cố chấp có một nơi làm việc riêng tư một chút còn hơn.

Jung Chanwoo thực sự tức giận rồi, hắn nhìn cậu rất nghiêm túc. Jinhwan muốn kéo tay ra lại bị hắn dùng lực kéo mạnh lại.

– Jung Chanwoo, không được làm bậy.

Cậu nói vẫn duy trì nét mặt nghiêm túc, nhưng vừa dứt lời, hắn đã đưa 1 tay lên bóp chặt cằm cậu.

– Em yêu Koo Junhoe, hay là Hwang Soozi, rốt cuộc, đã bắt cá hai tay rồi, thì yêu nốt anh đi.

Hắn ngốc nghếch nói, nói xong cũng chẳng cảm thấy câu nói không hợp lý, chỉ chăm chăm nhìn thẳng Kim Jinhwan.

– Cậu bị điên rồi.

Jinhwan vì bị hắn bóp cằm nên câu nói không rõ nhưng vẫn xác định là ngữ khí tức giận.

Hai mắt hắn đột nhiên có ngấn nước, Jung Chanwoo cúi đầu muốn hôn lên môi cậu, Jinhwan lấy sức giật người ra, môi trắn liền trượt xuống cổ cậu. Có chút cay. Hắn tức giận ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Kim Jinhwan. Con người cậu, sao lạnh lùng tuyệt tình như vậy. Jung Chanwoo 2 năm nay bên cạnh cũng chẳng cho hắn một vị trí.

– Được lắm. được lắm. Kim Jinhwan.

Hắn vừa buông tay vừa nói. Bản thân tuyệt đối không có cái tính ôn nhu chịu đựng vậy mà vì Kim Jinhwan, hắn vẫn âm thầm muốn bên cạnh cậu. Cho đến tận bây giờ mới rõ ràng. Hắn một chút cũng không quan trọng.

– Cậu không trả lời. bất quá tôi hiểu rồi.

Ban đầu, Kim Jinhwan đều không nghĩ chuyện đến mức như vậy. Đối với Jung Chanwoo, cậu đều cư xử giống vừa rồi từ trước đến nay mà. Hiện tại hắn tức giận thế này, Kim Jinhwan đều không ngờ đến.

Cậu thấy hắn muốn quay đi liền vội vàng kéo lại.

– Cậu bị gì vậy?

– Không sao.

Hắn nói nhạt, sau đó kiên quyết rời đi.

Kim Jinhwan làm sao có cái suy nghĩ yêu một người khác có xuất thân như Koo Junhoe chứ. Căn bản một Koo Junhoe là đủ rồi. Cái cậu mong muốn sau này cũng chẳng có gì liên quan đến người cậu yêu nữa.

Jung Chanwoo rời đi giống như rút hết sinh khí làm việc của Jinhwan lần nữa. Tan tầm cũng như người mất hồn bước vào trong xe.

Nghĩ lại thực là mình sai rồi. Đúng ra không nên cùng Jung Chanwoo đến chỗ anh hai. Hắn thấy bản thân cậu khóc, sẽ càng ngày càng lún sâu tìm cái con người thực mà ngay cả Kim Jinhwan cũng không dám đối diện.

– Minsoo đỡ nhiều rồi.

Kanghwi cũng không nhìn ra tâm tư Jinhwan, chỉ nghĩ cậu đang lo lắng cho đứa nhỏ nên nói vậy. Cậu gật gật đầu dạ một tiếng, tiếp tục im lặng.

...

Park Nabin vốn là một cô gái không tầm thường. cô không phải là thiếu nữ trong trắng nhìn đời bằng con mắt ngây thơ. Năm đó gặp Koo Junhoe, bất quá chỉ có thể khinh bỉ, hắn mỗi ngày đều hai bên hai đứa con gái ôm trong lòng. Sẽ chẳng có gì nếu hắn đừng động đến đứa bạn thân của cô. Căn bản chỉ hất cho hắn một cốc nước lạnh vậy mà cũng có thể khiến đại thiếu gia chơi bời thành công tử ngoan hiền. Loại sự tình như vậy, cô cũng không nghĩ ra. Thực ra Koo Junhoe bắt đầu thay đổi từ giữa năm hai đại học, hắn bắt đầu có thành tích tốt đều đến khoe với cô.

Park Nabin đặc biệt thích những người có thể thay đổi tích cực bản thân một cách nhanh chóng. Cũng không biết từ khi nào mê luyến hắn,bất chấp hắn có người vợ đồng tính ở nhà mà bày trò hẹn hò với người này. Cái chính là Nabin đều không nghĩ đến Kim Jinhwan kia thực sự rất đặc biệt. Rõ ràng im lặng nhưng rất có uy lực.

Cô ngồi trên ghế uống một ngụm trà Mạc Hiểu vừa rồi pha. Tay đưa xuống xoa xoa bụng mình. Đầu đều nghĩ đến phải làm cách nào mới có thể khiến Koo Junhoe ghét bỏ người kia.

...

Minsoo vẫn như cũ cười rất nhiều, tuy bản thân không khoẻ nhưng vẫn quấn lấy Jinhwan nói lia lịa. Kim Jinhwan tay xoa xoa đầu đứa nhỏ. Khi kết hôn với Koo Junhoe, năm đầu tiên, ba má Koo có đề cập đến chuyện sinh con, tiến hành thụ tinh trong ống nghiệm với cả hai, nhưng Koo Junhoe đều từ chối, Jinhwan chỉ im lặng nên cũng được hiểu là nghe theo hắn. Jinhwan kì thực cũng muốn có thêm một đứa nhỏ như thế này nữa, lại còn mang dòng máu họ Koo.

– Jinhwan gần đây có vẻ mệt mỏi.

Bác Thư trên đường tiễn cậu ra ngõ cất giọng hỏi nhỏ.

– Cũng không có.

– Không nên nói dối.

Bác nâng cái túi trong tay lên.

– Ấm trà bác mới mua, nghe nói của nghệ nhân rất nổi tiếng. bất quá quen biết với người bán hàng, ông ấy giảm giá cho.

Jinhwan liền xúc động nhận chiếc túi từ tay bác. Nghĩ đến bộ ấm chén bị phá vỡ, có chút run nhẹ.

– Có phải xảy ra chuyện gì.

Jinhwan đột nhiên khóc nức lên:

– Bộ ấm chén vỡ rồi.

Sau đó ôm chầm lấy bác. Bác Thư chỉ nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu đứa nhỏ cao hơn đang nhún người xuống đặt cằm lên vai mình. Bác biết Kim Jinhwan sao có thể vì bộ ấm chén đó mà khóc. Người ta nói, con người ai ai cũng có điểm yếu. Điểm yếu của Kim Jinhwan, bác đều biết rõ. Jinhwan nhiều năm vá đi vá lại tấm áo che đạy sự mềm yếu kia. Cười đâu có nghĩa là vui. Im lặng đâu có nghĩa trong lòng không suy tính.

– Hwang Soozi cùng Minsoo, bác nữa, chúng ta sẽ sớm ở cạnh nhau, sau đó có một cuộc sống bình bình ổn ổn được chứ? Jinhwan.

Cậu gật gật đầu, Bác Thư to lớn, tuy là người gốc thành phố nhưng không mềm yếu mảnh mai xinh đẹp như mấy người phụ nữ ở đây. Jinhwan có cảm giác người này rất giống má Kim.

...

Thấy Kim Jinhwan đẩy cửa vào nhà, lại chứng kiến cảnh cậu ôm chặt chiếc túi nhỏ trong lòng, Koo Junhoe thực sự cũng có thể kiềm nổi tức giận, nhưng vẫn không chịu kìm sự tò mò, hắn đứng dậy, đưa tay chặn trước mặt Jinhwan.

– Anh chưa đi ngủ sao?

Cậu lại nhoài người về phía sau:

– Cô đang mang thai nên ngủ sớm một chút.

– Đi đâu vậy?

Hôm nay hắn rõ ràng trông thấy Kanghwi ôm một chú gấu lớn trước công ty, cho vào cốp xe. Cảm giác này rất đáng ghét. Hắn lại càng tò mò cái thứ trong tay cậu là cái gì. Rốt cuộc có phải hay không mấy cái thứ quà tặng lãng mạn của hai người đang hẹn hò.

– Tôi đã gọi cho chú Mạc nói tối không về.

Nghe thấy càng nổi đoá, hắn theo thói quen hét lớn vào mặt cậu:

– Chú Mạc là chủ nhà sao? Nhà này không phải nhà của tôi sao? Có cần viết cả cái nội quy không?

– Có đấy anh viết đi.

Jinhwan muốn nhanh lên lầu nên quay người bước một bước lên bậc thang, nhưng Koo Junhoe nhanh tay giật mạnh chiếc túi kia ra. Kim Jinhwan cố giằng lại, nhưng vừa không đủ sức buông tay, chiếc túi liền văng mạnh xuống sàn. Tiếng cheng đổ vỡ xuất hiện, Kim Jinhwan vội vàng chạy lại nhặt chiếc túi lên. Vỡ. Lại một lần nữa vỡ. Cậu ngước mắt nhìn hắn căm hận. Nhặt mảnh vỡ trên sàn cho vào túi, chầm chậm đứng lên.

– Tôi đã nói anh không có quyền gì động đến đồ của tôi mà.

Koo Junhoe cũng không chịu thua, giơ tay chỉ thẳng vào chiếc túi.

– Cậu nên nhớ ngày hôm qua còn dưới thân tôi cầu xin, không nên tỏ ra thanh cao trước người khác, rồi đi quyến rũ họ.

– Tôi không có.

– Không có cậu nghĩ tôi là đồ ngốc sao?

Tiếng cãi nhau vang lớn, Park Nabin ngồi đằng sau chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc cốc nước nóng trước mặt."Ngày hôm qua ở dưới thân tôi cầu xin" cô đã nghe rõ câu nói đó của Koo Junhoe. Kim Jinhwan chính là khiến người đàn ông như Koo Junhoe muốn như vậy. Cô cần làm cái gì đó. Đứng lên đặt cốc nước trên bàn để đồ sứ bên cạnh hai người. Đúng lúc đến gần, Kim Jinhwan đã không chịu nổi liền tát cho Koo Junhoe một cái. Park Nabin thấy vậy đi lại kéo cậu về phía sau.

Kim Jinhwan cũng không hiểu nổi, nỗi tức giận bộc phát. Cậu bắt đầu không điều chỉnh được bản thân, vung tay đẩy mạnh cô ra.

Park Nabin lảo đảo vài bước sau đó đập mạnh bụng vào bàn. Kim Jinhwan, Koo Junhoe vẫn mải cãi nhau căn bản cũng không có biết chuyện gì xảy ra ngay đó với cô. Đến khi nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn mới quay sang, Ban đầu thấy Park Nabin ôm bụng ngồi xuống. Sau mới phát hiện có máu cùng dòng nước nóng chảy xuống chân cô. Jinhwan hai mắt tròn xoe nhìn Koo Junhoe gấp gáp gào.

– Gọi cấp cứu nhanh. Nhanh lên.

Cậu lần đầu tiên thấy hắn chật vật như vậy, Mạc Hiểu nghe được chạy ra vội vàng gọi điện, Jinhwan chỉ đứng như cây cột bất động nhìn phía sau lưng Koo Junhoe. Lại nhìn phía chỗ Park Nabin vừa ngồi, có máu cảm thấy đau xót. Phía chiếc bàn, bình sứ vỡ phía dưới cửa kính căn bản cũng vỡ ra, còn dính chút máu. Kim Jinhwan đều không biết chuyện có thể đến nước này.

Lúc đó giống như đang mất hết lý trí quyết cãi nhau với Koo Junhoe đến cùng liền chẳng để ý, cậu không có như vậy trước kia.

Khi mà cuộc sống có bề bộn nhiều thứ phải lo, sao lại cứ để tình cảm chi phối con người.

Phía xa tiếng xe khởi động xa dần. Hình như, Kim Jinhwan đối với Koo Junhoe hoàn toàn bị mảng tối che khuất rồi.

Nhắm chặt chiếc túi đựng mảnh vỡ ấm trà trong tay. Cậu có vẻ đã nghĩ thông.

Kim Jinhwan không hận Koo Junhoe, ngược lại còn hận chính bản thân. Sau chuyện này, cũng không còn mặt mũi đâu mà tiếp tục ở lại. Park Nabin cùng đứa nhỏ có mệnh hệ gì, chắc chắn cậu cả đời ăn chay niệm phật cũng không thể bù đắp.

Thở dài một hơi.

– Kim Jinhwan lại làm hại người ta nữa rồi. Có nên báo cảnh sát nhốt vào đồn không?

Cậu nói nhỏ. Xung quanh yên ắng, tiếng nói của bản thân tự văng lại bên tai. Nghe thực đáng thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro