Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đó, Park Nabin được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Mất máu rất nhiều, ngoài việc hỏng thai, còn có bị thương rất nặng ở chân. Koo Junhoe một tuần sau đưa Park Nabin về nhà, Kim Jinhwan chỉ ngốc lăng đi theo họ, hai người kia vào phòng liền đóng sập cửa.

Cả tuần nay, Koo Junhoe đều không đến công ty, thân là trợ lý của hắn, mọi người giục cũng không dám gọi nhắc nhở.

Jinhwan cả ngày làm việc, đều phải ôm một đống tài liệu xử lý. Jung Chu còn đang trong thời gian muốn nộp đơn nghỉ hưu, cũng chẳng thể làm gì nhiều. Nhắc đến việc thăm Park Nabin, Jinhwan cả người đã ớn lạnh nên không đủ can đảm làm chuyện đó. Buổi tối về nhà, Koo Junhoe đã đi đến bệnh viện, vì thế cả tuần đều không gặp hắn.

Đến bây giờ, Koo Junhoe dẫn cô ấy về cũng chẳng thèm nói chuyện hay trách móc cậu. Chuyện của anh hai có thể bù đắp được, vậy chuyện này Kim Jinhwan lấy gì để bù đắp đây. Kim Jinhwan không hiểu sao, bản thân đi đâu cũng gây chuyện. Bản thân như vậy đến chục Kim Jinhwan cũng không có khả năng dẹp sạch chuyện cậu làm ra.

Căn phòng yên ắng không có một tiếng động, một lúc sau tiếng mở cửa két một cái vang vọng trong khoảng không, Jinhwan ngẩng đầu nhìn Koo Junhoe. Hắn nhìn chăm chăm cậu, sau lạnh lùng đi lướt qua đến ngang người cậu thì dừng lại.

– Xuống nhà, cần nói chuyện.

Koo Junhoe nói lạnh rồi nhanh chóng cất bước đi về phía cầu thang. Jinhwan đến lúc này mới quay lại, thở dài một hơi cúi đầu đi theo sau hắn.

Hai người ngồi đối mặt nhau, Kim Jinhwan ánh mắt nhớn nhác nhìn hắn, cảm giác rất nặng nề. Koo Junhoe lấy trong túi một tờ giấy, hướng cậu nói:

– Viện phí. Trả lại tôi.

Jinhwan kinh ngạc cầm tờ viện phí.

– Bắt đầu từ bây giờ, tất cả những gì cậu ăn, tiền cậu ở, tất cả cậu tiêu dùng liên quan đến Koo gia đến cuối tháng đều phải trả.

Hắn mạnh miệng nói.

– Còn nữa, đứa nhỏ đã mất, mỗi ngày tôi đều nhắc cho cậu nhớ đến nó.

Koo Junhoe nói xong, kiên quyết đứng dậy. Hắn liếc Kim Jinhwan, khí tức làm ngực phồng lên.

– Nhớ kĩ, mỗi ngày đều phải nhớ đến đứa nhỏ.

Kim Jinhwan trong đầu liền nghĩ đến Kim Minsoo, lúc nó ra đời, cậu vai trò giống như người ba mà bế nó vào lòng. Có lẽ nếu con của Park Nabin có thể ra đời cũng như vậy. Koo Junhoe thực sự rất lợi hại. Chiến thuật tra tấn như vậy, đích làm cho cậu đau đớn rồi.

Jinhwan đứng dậy, đi thật chậm đến phía bàn ăn. Cậu ngơ ngẩn đi đến trạm bát, lấy ra hai chiếc bát.

– Đói quá, anh hai, ăn cơm thôi.

Cậu như người mất hồn nói nghẹn ngào.

...

Park Nabin khoẻ lại, càng ngày càng đòi hỏi cao chuyện yên lặng, không khí trong nhà, Chị Tư, chú Mạc gần đây rất mệt mỏi về chuyện này, Chú Mạc phải đi tận đến khu trồng hoa mua những bông hoa tươi nhất về. Chị Tư mỗi ngày đều phải đi chợ mua chổi lau nhà một lần. Kim Jinhwan với Koo Junhoe cũng không có cãi nhau như trước kia. Khu nhà sau vài hôm giống như bị chuyển hẳn sang nhà khác, sơn lại, thay rèm lại. tất cả tranh vẽ, hay màu sáp, ấm chén đều bị đưa đi.

Jinhwan hoàn toàn phải sống trong cuộc sống của bọn họ. Cả ngày làm việc, bữa tối đều nhìn Koo Junhoe chăm sóc tình nhân, đến khi Park Nabin dùng bữa xong, chị Tư dìu cô ấy lên phòng, Koo Junhoe sẽ ngồi một lúc nói về những dự định mình đã sắp đặt cho đứa bé đã mất.

Kim Jinhwan lúc đó sẽ im lặng lắng nghe. Mỗi lời nói của hắn, hoàn toàn có thể đâm sâu vào cơ thể cậu. Từng dự tính, hắn nói rất tự nhiên sau đó chốt một câu là căm hận Kim Jinhwan. Cậu lúc đó sẽ ngẩng đầu nhìn hắn. Bộ dáng rất đáng thương. Như thể muốn van xin hắn tha thứ.

Trong thâm tâm Koo Junhoe nhìn thấy vậy đều rất hả hê. Thực ra hắn muốn đưa tay bóp chặt chiếc cổ của Kim Jinhwan giết cậu ngay lập tức. Nhưng đều có thể kiềm chế. Hắn đã nghĩ ra đủ Kim pháp để hành hạ Kim Jinhwan, sau phát hiện ra bản thân tỏ ra không cần để cậu vào mặt, kìm nén lại, càng có thể tỏ ra khinh bỉ càng tốt.

...

Vừa tan tầm về nhà, Kim Jinhwan đã thấy một xe tải lớn đậu trước nhà. Một đám nhân công bước ra, hấp tấp bê từng bức tranh rời khỏi xe. Jinhwan kinh ngạc phát hiện tất cả là tranh của mình, chạy vội lại đỡ chúng.

– Chú! Cái này.

Cậu hỏi một người đàn ông trung niên đang bê bản vẽ của mình.

– Mấy cái này cậu Kim nói trả lại cậu.

– Nhưng...

Kim Jinhwan kinh ngạc nhìn, mấy người kia nâng niu bê từng bức vẽ, không có cách nào, Jinhwan cúi đầu nói với chú tài xế:

– Chú đừng mang vào nhà, có thể chuyển đến chỗ khác không?

– Ở đâu.

– Cách đây... cách đây...

Jinhwan ấp úng.

– Nói đi. Chúng tôi công việc đều rất bận.

– Cách đây hơn trăm cây số nữa.

– Cậu bị điên a. Có mở cửa cho chúng tôi chuyển vào không? Hay chúng tôi mặc kệ cậu đó.

Kim Jinhwan lúng túng gật đầu lia lịa, cuối cùng mấy bức tranh trước kia còn được treo trong phòng triển lãm đều được đưa hết vào nhà kho họ Koo. Cậu hiểu được Park Nabin không muốn nhìn thấy chúng, mà căn nhà nhỏ cậu vừa thuê ở ngoại thành để lưu mấy bức vẽ thì lại quá xa, đành phải để ở đây.

Vài ngày trước, Park Nabin đi từng phòng một nói muốn dẹp mấy đồ chướng mắt, cô bắt Kim Jinhwan mang sách vở vẽ cùng mấy thứ liên quan ra khỏi nhà. Cậu không cách nào phải chuyển chúng đi. Jinhwan trước đó có thuê một căn nhà ở ngoại thành, rất xa nơi này, cậu nghĩ bao giờ có thể yên ổn sống ở đó, sau sẽ tạo cho Hwang Soozi cùng Minsoo điều bất ngờ, ai dè giờ phải chuyển mấy thứ người ta coi là chướng mắt về đây.

Jinhwan nhìn đống tranh chất trong nhà kho, ngồi xổm xuống xếp từng bức tranh ngay ngắn lại.

Đột nhiên muốn ngắm chúng lâu một chút nữa, cậu đưa từng bức lên, chăm chú dùng vạt áo lau lau trên nền kính đã dính bụi, ánh dương đỏ buổi chiều hắt đến căn phòng, nhưng trong một khắc bị che lấp. Ngẩng đầu lên, mới biết Koo Junhoe đứng giữa đó khiến ánh sáng từ cánh cửa nhỏ bị chặn lại. Kim Jinhwan sợ hãi giấu mấy bức tranh về phía sau.

Koo Junhoe thấy vậy, tầm mắt nhìn chằm chằm thứ đằng sau cậu, nhắc nhở hắn nhớ đến quan hệ giữa Kim Chung Nhân và Kim Jinhwan. Mấy bức tranh kia tất cả đều trở thành đáng ghét

– Đưa đây.

Koo Junhoe đi đến giơ tay ra lện. Jinhwan kiên quyết lắc đầu.

– Đưa.

Hắn cũng kiên quyết cúi người giằng lấy một bức tranh nhỏ trong tay cậu.

– Anh muốn làm gì.

Koo Junhoe nhớ rõ những bức tranh này, hắn có hứng thú mua nhưng bất quá đều bị Kim Chung Nhân ngăn cản. Giờ cầm trên tay, thực có cảm giác chiếm hữu.

– Kim Jinhwan, những thứ trong nhà tôi đều là của tôi, ngay cả cậu.

Hắn đặt bức tranh xuống, cúi người đưa tay nắm chặt cằm Jinhwan nói. Mỗi lần nhớ đến Kim Chung Nhân với Kim Jinhwan quan hệ không đơn giản, hắn lại không sao điểu khiển được bản thân. Ví dụ như hiện tại, kì lạ đi nói Kim Jinhwan là của mình.

– Tôi sẽ mang chúng đi.

Jinhwan giật cằm lại, cúi người ôm một bức tranh lên tay. Koo Junhoe nghe được, bản tính hung dữ nổi lên, một tay giật mạnh bức ảnh ra ném không lưu tình xuống sàn. Kim Jinhwan liếc mắt lên nhìn hắn.

– Anh, cái gì của tôi anh cũng muốn phá sao?

– Tôi đã nói trong nhà tôi tất cả đều của tôi.

– Đồ điên.

Jinhwan nắm chặt góc áo gằn lên từng chữ, hung hăng hướng mắt nhìn hắn. Koo Junhoe quay sang nhổ một miếng nước bọt xuống đất, ngẩng đầu lên liền đưa tay nắm chặt bả vai cậu.

– Được, để tôi cho cậu thấy tôi điên như thế nào.

Hắn dùng sức nắm, cậu tưởng vai mình đang dần vỡ ra. Jinhwan nhíu mày, đưa tay dùng hết sức bình sinh đẩy tay hắn ra. Cuối cùng lại bị hắn đẩy ngã. Koo Junhoe nhìn cậu giống như con hổ đói nhìn con mồi, bước chân từ từ tiến lại gần.

Cậu khóc nấc lên khi nhìn thấy Koo Junhoe đưa tay giải khai thắt lưng của hắn. Jinhwan sợ hãi theo ánh dương yếu ớt hắt lại từ khe cửa hẹp muốn chạy ra, nhưng chân liền bị nắm chặt, Koo Junhoe dùng sức kéo Kim Jinhwan lại, chẳng để ý đến cậu đang giãy dụa mà đưa tay giật mạnh quần dài của cậu ra.

– Kim Jinhwan tôi cho cậu biết cứng đầu với tôi, kết cục đều không tốt đẹp.

Nói hung ác, sau đó vươn tay mở rộng hai chân cậu. hai tay nắm chặt lấy hai bắp đùi đang run lên kéo về phía mình, hướng đến phía nam căn đang hung dữ ngẩng đầu.

– Xin anh. Cầu anh đừng như vậy.

Jinhwan cố chấp kéo tay hắn ra, nhưng đều không tác dụng. Koo Junhoe cho dù hận cậu thế nào cũng không cần như vậy. Kim Jinhwan quằn quại đau đớn nửa nằm nửa ngồi trên sàn. Koo Junhoe một tay nâng mông cậu, một bên tiến đến, đem thứ kia chôn sâu vào trong huyệt khẩu cậu. Đến khi côn thịt chôn sâu trong động nhỏ, mới cố tình mãnh liệt đung đưa.

Tiếng kêu cứu thảm thiết phát ra từ nhà kho, ánh dương cuối cùng trong ngày lặn mất, Jinhwan vừa rên rỉ đau đớn vừa nhìn tia sáng đỏ rực kia lùi đi. Ánh đèn từ căn nhà chính chiếu vào mờ ảo, hắt đến một bên má cậu, mà phía Koo Junhoe đều tối om, Jinhwan không tài nào nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn. Chỉ biết toàn cơ thể Koo Junhoe đang điên cuồng di chuyển.

Tiếng rên nhỏ dần, đau đớn cũng trôi qua, cảm giác tê dại thay thế. Im lặng nhận từng đợt thúc mạnh. Kim Jinhwan ngay cả cảm giác nhận biết cũng dần mòn đi. Cậu chỉ dương mắt nhìn ánh đèn hắt đến ở khe cửa. Âm thanh xác thịt pha trộn tiếng thở hừng hực ôm trọn lấy không gian chật hẹp. Ngay đó mảnh vỡ của kính nằm rải bên cạnh, ánh sáng càng lúc càng rõ ràng hắt lên bên má đầy mồ hôi cậu.

Koo Junhoe gừ mạnh thoả mãn liền rút ra, toàn cơ thể cậu mềm nhũn nằm xuống sàn.

– Koo... Junhoe.

Hắn còn đang hoang mang không hiểu sao bản thân lại dùng hành vi này đối với cậu. Nghe thấy thanh âm yếu ớt kia, liền giật mình nhìn chăm chăm Kim Jinhwan.

– Tôi đáng bị như vậy sao?

Koo Junhoe giờ khắc này kinh ngạc, muốn trốn chạy, hắn kéo nhanh khoá quần, đi đến mở tung cánh cửa, ánh sáng hoàn toàn hắt vào, phía trong Kim Jinhwan nằm thảm thương trên sàn, mà hắn còn đang lo sợ, cũng chẳng thèm quay lại nhìn, chỉ một mạch chạy đi.

Koo Junhoe đã tự nói sẽ không đối xử với cậu như vậy. Chỉ cần dùng phương thức khinh bỉ thôi, ai dè cứ nghĩ đến Jung Chanwoo, nghĩ đến Kim Jinhwan cùng người khác yêu đương lại trở thành như vậy, không sao kiềm chế được. Hắn chỉ biết muốn Kim Jinhwan,muốn cậu không thể cùng người khác làm loại chuyện đó, muốn cậu trọn vẹn nghĩ đến hắn.

Hắn phát hiện, bản thân khi biết Park Nabin vì Kim Jinhwan xảy thai còn không tức giận bằng việc chứng kiến quan hệ giữa Kim Chung Nhân và cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro