Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải tự mình chứng kiến nỗi đau của người khác mới có thể cảm nhận được.

Người mà bản thân không thể chạm đến thì có cố gắng thế nào cũng vậy. Trong chuyện giữa hai người, có lẽ chẳng có ai chạm đến được ai. Kim Jinhwan bản tính cam chịu có chút cố chấp. Koo Junhoe lại vô tâm, có sao nói vậy.

Có lẽ nếu lúc đầu hắn không có ý định trêu đùa cậu, cả hai đều chẳng thể gặp nhau.

Điều mà Kim Jinhwan tức giận với bản thân chính là tại sao đôi lúc không thể điều khiển được chính mình. Koo Junhoe rõ ràng chẳng phải loại người cậu thích. Nhưng cuối cùng vẫn cứ như vậy. Cậu dùng cái cớ trả ơn Koo gia ra mà ở lại. Chính mình cũng không muốn thừa nhận, cậu không muốn từ bỏ cái danh phận này. Giống như tình cảm hoàn toàn tách rời với lý trí.

Cậu đều biết rõ, Koo Junhoe cho đến khiếp sau cũng không thể sống yên hoà với mình được. Nhưng có lẽ bởi bản tính không muốn từ bỏ, cố chấp, ngang bướng. Kim Jinhwan vẫn hy vọng. Cậu năm năm gần đây đột nhiên cảm thấy bản thân quá vọng cuồng.

Có lẽ 18 năm sống ở quê nhà, không thể bộc lộ rõ tính cách. Chính là khi tiếp xúc với những thứ xa lạ, con người mới bộc phát bản năng đặc tính sinh tồn. Cậu cố chấp không muốn thua một ai. Dù có nói năng khó nghe, lãnh cảm với Koo Junhoe, Kim Jinhwan vẫn muốn chính mình có thể mang một đặc tính mà khiến mấy chàng thiếu gia bản tính xấu xa này yêu mến. Chỉ cần yêu mến thôi, không cần chấp thuận. Tại vì Kim Jinhwan vĩnh viễn không thể ở bên Koo Junhoe giống như hai kẻ đang yêu được.

Cậu luôn mong muốn chính mình có thể kiếm được người như Koo Junhoe ngày đó trên chính con người hắn.

Nhưng cuối cùng lại phát hiện. Cậu dần dần yêu tất cả của hắn, dần dần giống như đứa ngu ngốc Kim Jinhwan trước kia, từng hành động đều yêu hắn. Có lẽ, những năm gần đây, lúc nào cậu cũng nghĩ đến anh hai, sau đó sẽ ngay lập tức nghĩ đến Koo Junhoe. Vì thế trong đầu cậu ngoài Kim Junsoo ra, chính là chỉ còn chỗ cho Koo Junhoe.

– Jinhwan a. cậu đang nghĩ gì vậy?

Anh nhân viên đánh máy bên cạnh lay lay vai Kim Jinhwan. Cậu chợt giật mình, bản thân vừa rồi càng suy nghĩ càng mù mịt. Chẳng biết cuối cùng phải kết luận thế nào nên cứ tiếp tục nghĩ. Cậu quay sang cười lắc lắc đầu.

– Lấy cho tôi tách cà phê đi.

Bên kia lại có người khác kêu cậu, Kim Jinhwan vội vàng đứng dậy, nhưng vừa xoay người lại đã liền giật mình lui vài bước, khiến thân đập mạnh vào mặt bàn. Koo Junhoe cùng giám đốc công ty nhỏ này đang cười cười nói nói rất hoà hảo. Cậu bất giác không biết phải hành động thế nào.

– Sao thế. A... Đó là Koo chủ tịch bên Koo thị đó, cậu biết không họ muốn nạp công ty mình vào bộ phận của họ, sản phẩm sẽ được bán trong siêu thị lớn, khu trung tâm thương mại lớn đấy. Công ty ta phát tài rồi.

Jinhwan làm trong công ty bao nhiêu năm, cũng biết được Koo thị thế nào lại muốn hợp tác với công ty nhỏ bé này. Cậu chỉ đứng ngơ ra đó nhìn chằm chằm Koo Junhoe, cuối cùng dùng ánh mắt tra hỏi nhìn.

– Tạp vụ, đi theo tôi. Giám đốc Sở, cho tôi mượn người kia một chút.

Tay giám đốc kia đần ra một hồi, sau đó dùng lời ngon tiếng ngọt nịnh bợ, gật đầu lia lịa nữa. Kim Jinhwan có cảm giác mình giống như một con vật mới thoát được lại bị bắt nhốt vào. Cậu không nói gì chỉ cúi đầu đi theo hắn.

Ra đến gara xe, Koo Junhoe ngồi lên xe, cài dây an toàn. Kim Jinhwan vẫn trầm mặc đứng ngoài, trước cửa xe nhìn chằm chằm hắn.

– Sao... tôi đã mượn người rồi mà.

– Anh làm cái gì vậy? Công ty không phải thiếu người hợp tác đến độ vậy chứ.

– Tôi muốn như thế.

Hắn nhìn thẳng đằng trước, tay nắm chặt vô lăng, không thèm liếc mặt sang nhìn cậu.

– Anh muốn thế nào. Tôi rất thoải mái khi đến được công ty, không cần nghĩ nó có liên quan đến anh, hiện tại anh muốn sát nhập họ thành một bộ phận nhỏ, chẳng có ích cuối tháng vẫn kiếm được tiền, anh không thấy việc làm này quá lãng phí sao? Người giàu các anh cái gì cũng làm theo ý mình thôi sao. Có tiền thì cũng nên nghĩ đến suy nghĩ của người khác.

Kim Jinhwan thực rất bức bách, cậu hiện tại thực sự không muốn nói chuyện nhiều với hắn. Nhìn sắc mặt Koo Junhoe đang cố kiềm chế lại có điểm sợ hãi nên hơi lùi lại. hắn đưa tay tháo dây an toàn, một bước đi ra, tiến thẳng đến chỗ Kim Jinhwan, hai tay nắm chặt hai cậu:

– Em rốt cuộc là muốn thế nào. Được rồi. Tôi thừa nhận, tôi tiêu tiền không suy nghĩ, nhưng những cái đó, cũng ảnh hưởng gì. Việc tôi sinh ra trong giàu sang là tôi quyết định được sao?

– Buông ra...

Kim Jinhwan sợ hãi nhìn xung quanh, Koo Junhoe thấy cậu càng giãy dụa thì càng dùng nhiều lực hơn.

– Tôi đang cố bù đắp cho em. Kim Jinhwan.

Hắn cúi đầu nhìn thẳng mắt cậu nói. Jinhwan sống lưng chợt đánh đến một dòng lạnh toát.

– Anh muốn bù đắp cái gì? Buông ra đi.

Koo Junhoe dùng lực lay mạnh hai vai cậu.

– Em không để ý, hay là đang muốn dùng thái độ này để trách móc anh. Anh không hề biết anh trai em tự tử, được không?

– Vậy... vậy... sao còn làm việc đó trước mặt Hwang Soozi.

Jinhwan dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn lên, cả người đang bị hắn kéo cao, chân phải kiễng lên mà mềm nhũn ra.

Koo Junhoe đột nhiên im re, không mở lời.

– Anh biết không? Bây giờ anh muốn gì, chắc chắn anh cũng không rõ đúng không? Sau này không cần nghĩ đến mấy chuyện về tôi nữa. Làm tốt công việc của anh đi. Quản lý công ty, chăm sóc ParkTiểu thư kia, và cả việc khinh tôi nữa.

Hắn đột nhiên buông lỏng hai tay, thả Kim Jinhwan xuống.

– Tôi biết, anh đang như thế nào. Chúng ta hình như đi quá xa rồi. Quay trở lại đi. Anh nên giữ vững cái quan điểm lúc đầu, hận tôi. Còn tôi cũng nên giữ vững tâm lý lúc trước không cần mong mỏi cái gì từ anh. Được không? Đừng tự làm bản thân rối loạn nữa. Anh yêu Park Nabin, vì vậy không cần bù đắp cho tôi. Được không?

– Kim Jinhwan, có lẽ cậu tự coi trọng bản thân rồi.

Jinhwan không đoán được hắn sẽ nói vậy. Cậu trừng lớn mắt nhìn hắn.

– Chỉ là tôi thương hại cậu, nghe chưa? Được nếu cậu không cảm thấy tôi có lỗi, tôi cũng không cần như vậy nữa. Chào.

Hắn gấp gáp nói, sau đó gấp gáp ngồi lên xe phóng đi.

Cậu trơ mắt nhìn chiếc xe lao thẳng ra ngoài. "Coi trọng bản thân?" Kim Jinhwan đã quá coi trọng bản thân rồi. Căn bản lúc vừa nãy cậu nghĩ hắn cũng đang có cảm xúc như mình. Rối loạn, không biết làm sao với đối phương. Có lẽ hắn cũng như mình, rất nhiều lần nghĩ mình đã yêu người kia, nhưng cuối cùng chỉ là cậu nghĩ vậy. Hắn nói cũng chẳng ngần ngại, ngượng ngùng gì.

Koo Junhoe ngồi trên xe, nhớ đến câu nói của Kim Jinhwan, càng lúc càng đạp ga tăng nhanh tốc độ để thoát xa xa cậu một chút. Chẳng hiểu sao, bản thân lại hành động giống một gã điên như vậy. Kim Jinhwan nói đúng, nên quay lại trạng thái trước đó, hai người đã đi quá xa rồi. Hắn vô tình cứ để hắn vô tình đi. Hắn chẳng làm gì có lỗi.

Kim Junsoo chết cũng không phải do hắn giết.

Kim Jinhwan mập mờ với Hwang Soozi, hắn không phải thần thánh mà biết được.

Mặc kệ cậu ta, cái gì cũng không cần nghĩ đến cậu ta tổn thương gì.

Mình bị thiệt thòi mới đúng.

... <Anh nhà ích kỉ vãi>....

Jinhwan còn nhớ, năm học trung học, cậu có quen một người bạn mới, nhưng người bạn kia vừa xuất sắc, lại rất khác với cậu, nên có vẻ không muốn gần gũi mình. Cả trường trung học, cậu cũng chỉ có một người bạn quen từ hồi học tiểu học đó là Hanbin. Cậu bạn xuất sắc kia, sau học kì một năm nhất trung học biết được Kim Jinhwan học giỏi thế nào liền thay đổi thái độ, thân thiết với cậu. Cậu lúc đó cũng rất tự hào, cuối cùng chơi thân với bạn đó, nhưng đối với Hanbin lại trở nên lạnh nhạt, xa cách. Và rồi, ba năm học trung học, Hanbin với Kim Jinhwan đều không thể thân lại nữa.

Giống như mất rồi, không thể nhặt lên. Tình cảm lại là thứ trừu tượng, kiếm hoài kiếm mãi cũng không thấy.

Kim Jinhwan sợ hãi, Koo Junhoe đối với mình càng muốn bù đắp, bản thân lại sợ cảm kích rồi, quyết chí theo đuổi, quyết chí ở cạnh. Rồi Hwang Soozi thế nào, ba má Koo cũng sẽ thất vọng.

May mắn trong mắt hắn Kim Jinhwan là Kim Jinhwan hiện tại, không phải của quá khứ.

Cậu chỉ cần vững vàng một chút, không thể tỏ ra mình bị tổn thương, bên cạnh hắn nửa năm nữa, để có thể làm tốt hơn người mà hắn yêu thương trước kia rồi lặng lẽ rời đi là hoàn thành, dứt hết tình cảm.

Hắn chỉ cần đừng nhìn lại trước kia, mỗi lúc đối xử càng lạnh nhạt với cậu. Thì chuyện sẽ sớm kết thúc.

Giống như Kim Jinhwan là đứa ngốc theo đuôi người kia, còn người kia căn bản không cần nhìn sang. Cậu tự nguyện.

Yêu thì cứ yêu, đâu cần đáp lại.

Jinhwan đứng một mình trong gara lớn, khu vực này cũng chẳng có nhiều người để xe, đột nhiên nhìn quanh thấy thực cô đơn.

Thở dài một hơi, mà vang lại đến não nề. Từ giờ nên hận Koo Junhoe thêm một chút.

Yêu hận hình như chẳng liên quan đến nhau. Hận cứ hận, yêu cứ yêu. Có lẽ chỉ đối với Kim Jinhwan mới có khái niệm này.

Cứ thử tưởng tượng, bạn muốn thực hiện một công việc, ngay từ đầu đã muốn đạt được kết quả như vậy, thành tựu giống vậy. Nhưng sợ hãi rồi không dám làm, có phải sẽ rất bứt rứt không? Ngược lại nếu thực hiện, sau này thất bại rồi, đau đớn cùng cực rồi. Có lẽ sẽ rút ra kinh nghiệm mà chẳng động tâm nữa.

Chính vì thế, Kim Jinhwan mới kiên quyết làm đến cùng, cho mình gánh vác đau đớn, có lẽ sẽ sợ hãi mà không dám đi lại vết xe đổ đó.

Có lẽ cũng vì cậu muốn chắc chắn một điều.

Koo Junhoe không yêu mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro