Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến chính bản thân dù có cao siêu thế nào cũng không trở tay nổi.

Tôi lúc đó không còn cách nào.

...

– Bác.

Jinhwan kinh ngạc nhìn hai người đang ngồi trên ghế. Thời điểm bước chân vào nhà thì anh hai đột nhiên đứng dậy, biểu cảm lạnh băng đi vào phòng ngủ. Cậu thở dài sau đó hướng Koo phu nhân tươi cười chào hỏi :

– Bác đến đây có chuyện gì vậy ?

Koo mẫu ha hả cười sau đó đi đến âu yếm xoa đầu cậu :

– Jinhwan ngoan. Con bữa trưa ăn uống thế nào. Đến cùng anh hai con bàn hôn sự a. Anh hai con từ đầu đến cuối không nói gì, chắc chắn là đồng ý rồi.

Hành động thân mật như vậy, cậu có chút không quen nên hơi nhếch người tránh ra, sau lại nghe được Junsoo biết chuyện trong lòng đột nhiên có chút lo lắng. Vừa rồi nhìn sắc mặt Junsoo thực sự rất bất thường. Anh hai chưa bao giờ đối với cậu như thế, ngoại trừ những lần anh thực sự tức giận.

Jinhwan năm học trung học, vì gia đình khó nên có ý định bỏ học, anh cũng im lặng như vậy, đến khi cậu viết xong đơn xin nghỉ học muốn mang đến trường nộp thì bị anh lôi gậy ra đánh thật đau vào mông, sau đó cực lực mắng chửi: "Muốn nghỉ học vì anh thì mày giết luôn anh đi!"

Nghĩ lại chuyện đó cậu có thể chắc chắn hiện tại anh đang tức giận rồi.

– Hai đứa yêu nhau như vậy. Má thực sự rất vui.

Koo phu nhân đột nhiên ngồi xuống ghế khóc. Jinhwan tay chân luống cuống không biết làm sao.

Khi phát hiện vừa rồi người này xưng hô với mình là "má" thân thể cậu có chút co lại kinh ngạc.

– Thằng Junhoe nhà má nó khó khăn lắm mới kiếm được người như con. Giúp má chăm sóc nó, má phải ở ngoại quốc bận rất nhiều. Giờ kiếm được vợ cho nó, vui thực rất vui.

Bà vừa nói vừa liếc sang người bên cạnh. Không ngoài suy đoán, cậu biểu hiện nan giải, rối bời, cảm giác đã đạt được mục đích, Koo mẫu đưa tay lên che miệng tránh cho Jinhwan thấy mình đang cười.

– Chuyện kết hôn... cháu... thực sự phải làm ngay sao.

– Đúng vậy. Phải ngay. Ba má có bệnh, nếu nó không kết hôn, nghĩ nhiều thực đau đầu sẽ chết sớm.

– Dạ.

Jinhwan kinh hô một tiếng. Cậu lo lắng nhìn Koo mẫu, lại cảm thấy có chút không đúng, nhưng cậu rất dễ tin người nhìn biểu cảm thành thật của người kia lại tin ngay.

– Tuần sau đi. Má đã chọn được ngày rồi. rất đẹp. a. Má có việc phải đi a.

Nói xong lại vội vàng đi ra ngoài ngay. Jinhwan cũng đứng dậy muốn nói một chút nữa về việc kia, nhưng gần đuổi được thì bà đã lên xe phóng đi mất.

Vừa trở lại nhà đã thấy Junsoo mặt hằm hằm ngồi trên ghế.

– Anh.

Jinhwan sợ hãi gọi nhỏ.

– Nằm sấp xuống bàn.

Junsoo đưa tay cầm cây gậy đặt dưới chân lên nói nghiêm khắc. Sắc mặt anh cứng như thép. Jinhwan toàn thân run rẩy đi đến bàn gỗ, sau đó nằm sấp trên đó theo lời anh.

Junsoo cắn chặt môi, nặng nề nâng tay đánh mạnh xuống mông Jinhwan.

"Chát"

Âm thanh nghe đáng sợ, Jinhwan hét lên một tiếng. rất đau. Nhưng sau đó cậu lại mím môi không kêu nữa. Cứ như thế đến roi thứ mười năm thì ngưng lại. Junsoo suy sụp vô lực ngồi xuống ghế. Môi anh run rẩy nói:

– Jinhwan a. Em thực có biết con người thật của Koo Junhoe không?

Jinhwan bị đánh nhưng vẫn cố mở mắt tỉnh táo. Koo Junhoe. Tất nhiên là cậu biết. Đã quen nhau một tháng rồi tất nhiên là biết chứ. Hắn rất tốt, con người lại hoàn hảo, biết chăm sóc người khác, nói chuyện rất thành thật, còn nữa là người cùng cậu làm việc kia rồi.

– Anh. Em yêu anh ấy. Tất nhiên là hiểu rõ.

– Em

Junsoo giơ gậy lên muốn đánh tiếp xong lại nhìn cậu đang đau đớn nằm bên dưới, xót xa không dám đánh tiếp.

– Anh đã nói không được để thằng đàn ông không tử tế tiếp cận mà.

– Anh ấy rất tử tế. anh.

Jinhwan biết anh hai nói một câu cậu cãi một câu là sai, nhưng Koo Junhoe là người cậu yêu tất nhiên phải bảo hộ danh dự hắn.

– Hắn đã động đến em chưa ?

Junsoo có chút run hỏi. Anh lại không có can đảm nghe câu trả lời. Toàn công ty ai chẳng biết bản chất của Koo Junhoe. Bất quá chỉ dám thì thầm to nhỏ với nhau. Jinhwan đơn thuần như vậy, đâu có thừa thời gian công sức đi tìm hiểu được. Chắc chắn là bị hắn lừa. Ngay giờ phút này anh muốn vác dao đến đâm cho hắn vài phát để hả giận.

Tính cách Jinhwan ôn nhuận, bình thường không dám cãi lại, nhưng anh biết một khi đã bảo vệ cái gì cậu thích, Jinhwan sẽ nói đến cùng.

Năm 15 tuổi, Jinhwan đột nhiên mua một đống giấy vẽ, bút vẽ, màu vẽ về. Trước đó thấy cậu vất vả thu nhặt giấy lộn, sắt vụn bán cho bác Hwang. Thì ra tiết kiệm tiền để mua chúng.

Bị má Kim phát hiện, cậu cũng thừa nhận như vậy, còn nói muốn tham dự cuộc thi vẽ. Nhưng sau đó tất cả giấy, bút, màu đều bị tịch thu bán lại cho chị Tư cho con chị ấy dùng.

Jinhwan biết được tức khí cãi nhau với má Kim, cuối cùng má cũng không có phương cách đành im lặng, không nói. Đánh rồi cũng không nghe, đành bó tay, chơi trò chiến tranh lạnh.

– Rồi.

Jinhwan nói nhỏ thật nhỏ, cậu thực xấu hổ nhưng vẫn phải thành thật mà trả lời. Junsoo tức thật sự tức rồi. Anh hùng hổ đi đến hung hăng đưa tay túm cổ áo cậu kéo lên:

– Hắn làm gì mày? Mày bị ngu phải không? Sao cho hắn động vào.

Anh gần như hét vào mặt cậu. Jinhwan sợ hãi đến phát khóc.

– Em với anh ấy yêu nhau mà.

– Mày yêu nó, có biết nó thế nào không?

– Em... anh ấy có thế nào, em vẫn yêu anh ấy.

Junsoo đưa tay tát mạnh vào mặt cậu. Tháng trước, anh đã hứa với ba má chăm sóc, bảo vệ Jinhwan. Bây giờ sao lại ra thế này.

Anh biết trách Jinhwan thì rõ ràng rất tội nghiệp cậu. Nhưng sao Jinhwan lại đơn thuần như vậy, cho đến bây giờ còn nói yêu hắn ta.

– Chia tay nó.

Anh ra lệnh. Jinhwan vội lắc đầu. Sao có thể chia tay chứ, nếu làm như vậy Koo Junhoe sẽ rất tổn thương, còn Koo phu nhân nữa. Không được, họ rất tốt, sao Jinhwan có thể phụ họ.

Junsoo đột nhiên buông lỏng nắm tay sau đó ngã sụp xuống. Anh không có phương thức nào ép cậu. Anh thương Jinhwan, lại càng hổ thẹn với mọi người trong nhà, Tất cả là do anh không quan tâm nhiều đến cậu. Đêm nào cũng làm việc về muộn, lại chẳng thèm để ý đến nhà người bạn mà Jinhwan qua đêm là đâu, chỉ biết bản thân mệt mỏi sau đó nằm lăn ra ngủ. Ngủ lại không ngủ được, có thời gian lại nghĩ đến làm thế nào để xử lý chu toàn việc Hwang Soozi.

– Anh ơi. Em xin lỗi. Nhưng mà em với Junhoe thực sự yêu nhau. Ba má anh ấy cũng nói sẽ cưới em về.

– Jinhwan à. Anh buồn ngủ.

...

Buồn ngủ. Nhắm mắt lại phải không? Nhớ lại năm đó, câu nói như vậy, Jinhwan đơn thuần không có hiểu.

...

Ngày hôm sau bác Thư đột ngột bắt hai anh em chuyển nhà, không thì Kim Jinhwan chuyển đi, còn Junsoo ở lại cũng được.

Jinhwan hết sức kinh ngạc. Chính bác Thư mỗi ngày đều cùng cậu đi chợ sớm mua đồ, sao lại muốn dồn ép cậu như vậy. Anh hai hỏi lý do, bác Thư không trả lời, chỉ là bắt buộc phải làm thế. Bác từ đầu đến cuối không thèm nhìn Jinhwan một cái. Nói xong, quay đầu bước nhanh ra ngoài.

Jinhwan sợ hãi nhìn anh hai. Junsoo cũng không thèm nhìn cậu, mà chạy theo bác Thư.

30 năm trước, Thư Cửu có kết hôn với một người đàn ông. Ban đầu cũng tình nghĩa vợ chồng cực kì thắm thiết. Đến khi bác mang trong bụng một đứa trẻ, bác cũng rất được chồng chăm sóc. Nhưng đột nhiên lại phát hiện, chồng mình bên ngoài có ngoại tình. Bác hứa sẽ lột da con nhỏ quyến rũ hắn, sau lại phát hiện con nhỏ kia là đàn ông. Bàng hoàng không biết làm gì. Cuối cùng do tâm lý bất ổn, làm việc gì cũng chẳng chú tâm nên đang đi thì té ngã hỏng thai. Sau đó thì ly hôn, sau đó lại sống cô độc đến bây giờ.

Mà nỗi đau kia trở thành ám ảnh. Bác cực kì ghét đồng tính. Nhìn thấy bọn họ chỉ hận không thể băm vằm thân thể họ thành nhiều mảnh.

Hôm qua, có canh cá muốn mang sang cho hai anh em, lại phát hiện hai người đang cãi lộn. Mọi chuyện lọt vào tai, bác Thư liền hiểu ra.

Jinhwan cho dù có tốt bụng thế nào chỉ cần là đồng tính cũng có thể mất hết thiện cảm rồi. Căn bản trước kia chồng bác cũng rất tốt a.

Bác Thư có tính chỉ cần nhìn một thứ là đánh giá tất cả các thứ đồng dạng còn lại. Hận chồng suy ra hận luôn toàn bộ người đồng tính.

Jinhwan cho đến giờ vẫn ngơ ngác không hiểu, chỉ thấy sau đó anh trở về, bắt cậu phải chia tay với Koo Junhoe ngay, còn nói nếu không chia tay thì đừng gọi anh là anh hai.

Jinhwan lại im lặng không nói một lời. Junsoo nghĩ cứ như vậy để cậu thông suốt vài ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro