Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm cậu đứng trước quán bar kia trái tim bỗng chốc đau nhói. Vừa rồi thất thần một mình đi trên đường, lại thấy chiếc xe của Koo Junhoe đỗ trước quán này, bên tay hắn còn ôm một cô gái.

Jinhwan vô cảm đi vào.

Trong đầu cũng không có tin là hắn. Miệng lại giống như đang niệm chú: "Không phải anh.. không phải anh"

– Dừng lại. cậu có thẻ, hay tiền không?

Ngay lúc Đi vào cửa liền bị nhân viên phục vụ kéo lại. Jinhwan ngơ ngác nhìn vào phía trong, Koo Junhoe ngồi quay lưng lại với cậu trên quầy rượu, trên đùi còn có một cô gái khác ngồi lên.

– Cho cậu ấy vào đi.

Phía sau đột nhiên có giọng một nam nhân, cậu kinh ngạc quay đầu. Dung nhan hắn cũng cực anh tuấn, bất quá Jinhwan không có để ý.

Nhân viên đồng ý cho cậu vào, Jinhwan liền im lặng lững thững đi đến gần Koo Junhoe.

– Anh nha. Cả tháng vì tiểu bạch thỏ kia không thèm đoái hoài đến em.

– Ha ha... cái gì. mỗi tuần có đến với em mà.

– Sao. lừa người kia thấy thú vị.

– Hư. Anh nói cái gì con thỏ đó cũng tin, em nói xem. Sinh nhật anh là ngày nào.

– Ai chẳng biết sinh nhật Koo thiếu gia là ngày 27-11, mỗi năm đều tổ chức linh đình rầm rộ chứ.

Koo Junhoe ngửa đầu cười lớn, sau đó cúi xuống cổ cô gái hôn thật sâu.

– Em nói xem, má anh còn bắt anh lấy tiểu dâm thỏ đó.

– Haha.. lấy đi. Có lẽ trang báo chuyện lạ có đăng ngay tin tức đó.

– Anh à.

Jinhwan phát hiện cả người đã run lên kịch liệt. Cảm giác giống như mình đang ở trên một vực thẳm nhảy xuống dưới. Trái tim đau nghẽn lại toàn bộ mạch máu. Hơi ấm trên người cũng biến đi hết, chỉ còn lại khí lạnh.

Bên trong rất ồn, rất khó quan sát, đèn chớp rất lóa mắt, Koo Junhoe không có nghe thấy tiếng gọi đằng sau. Jinhwan đi lại gần muốn đưa tay lên vai hắn nhưng ngay sau đó có người nhanh tay hơn.

Âm thanh trầm ổn nói với hắn:

– Koo Junhoe có người gọi kìa.

Quay lại mới biết là người vừa rồi giúp cậu vào đây.

– A Jinhwan. Em sao có mặt ở đây? Đến chơi sao

Chưa kịp quay lại đã bị hắn kéo ngồi lên đùi, đối diện với cô gái kia. Cô ta hứ một tiếng sau đó quay đi đưa tay ôm chặt cổ Koo Junhoe, còn hôn lên má hắn.

Cậu không thở nổi mà run rẩy. Người này rõ ràng đã nói yêu mình. Mới hôm trước còn cùng cậu ân ái, hiện tại lại ôm một người khác.

Sao lại...

Không tự giác đưa tay lên ôm chặt ngực.

Koo Junhoe kéo mặt cậu lại hôn choẹt lên má.

– Jinhwan à. Em không về xem anh em đi. Vừa rồi có nháo ở công ty muốn giết anh đó. Bất quá bị đuổi việc rồi.

– Anh nói gì?

Jinhwan rút hết khí khái còn lại để nói chuyện với hắn.

– Hắn nói anh là tên khốn, còn muốn giết anh. Em cũng biết mà anh là người tử tế như vậy, sao khốn nạn được.

Jinhwan kinh hãi đứng dậy mới phát hiện đứng không vững, đang chuẩn bị ngã xuống thì được một bàn tay đỡ dậy. Lần thứ ba hắn giúp cậu, người kia, bây giờ cậu mới để ý nhưng sau đó nhớ ngay đến lời Koo Junhoe, chân mềm nhũn cũng cố gắng vịn bàn để đứng lên.

– Cám ơn.

Người kia muốn đưa tay đỡ cậu lần nữa. Cậu phẩy tay ra hiệu không cần

Nhìn xung quanh mới thấy có rất nhiều người đứng xúm lại bàn tán. Tay chân múa loạn mà kể lể, chẹp miệng, cười cợt. Jinhwan giống như choáng váng, nơi này sao lại sa hoa như vậy. Jinhwan cảm thấy không thể tồn tại được. Một đứa có thân phận như cậu xuất hiện ở đây thì cũng cực đặc biệt rồi. Vừa rồi còn được Koo Junhoe ôm vào lòng.

– Jung Chanwoo lại đây cùng chơi đi. Còn có hơi sức đỡ cậu ta a. Bất quá muốn lên giường cũng rất dễ, như cậu là được rồi. Ăn mặc lịch lãm, nhiều tiền là cậu ta liền trèo lên giường cậu ngay.

Phía sau, thanh âm của Koo Junhoe làm cậu không sao tiêu hóa nổi. Dưới ánh mắt của rất nhiều người, Jinhwan cố gắng bước vững vàng ra ngoài.

– Anh à. Em xin lỗi.

Bây giờ lại niệm chú đi niệm chú lại câu nói kia.

Trời đột nhiên đổ mưa lớn. Jinhwan đi trong mưa khóc nức nở. mà hình như không có nước mắt, sao chỉ toàn mưa thôi vậy. Lạnh buốt từ trái tim ra ngoài da thịt. Koo Junhoe!

Rốt cuộc nhìn lại mọi chuyện, cũng cảm thấy nực cười. Nói cho cùng trước đó, cậu từng nghĩ cuộc sống có hai loại người: Xấu và tốt. Nhưng hiện tại cậu đã hiểu suy nghĩ đó thực sai. Đời có rất nhiều loại người, mãi mới nghĩ ra từ phụ hợp với Koo Junhoe nhất: Khốn nạn. Mất nhiều thời gian như vậy, cũng chỉ do cậu chưa bao giờ biết đến loại người này.

Koo Junhoe đâm một phát dao chí mạng vào ngực cậu, lại khiến cho cậu hiểu ra được rất nhiều điều. Anh hai hình như đã nói với cậu rồi. Sau đó cậu còn nói Koo Junhoe yêu mình.

Người chủ quan thực ra chính là người ngu ngốc nhất. Tự tin vì những gì đang có sao. Thực chất chẳng có gì. Cậu đã từng nghĩ tình yêu của hắn rất quý giá, mình có được thực sự là một phúc phận. Hiện tại mới phát hiện, thứ mình cho là quý giá duy nhất kia không tồn tại.

Tâm can bị đau nhức, cảm giác hối hận đè nén, nhưng tiếp sau đó hiểu được hối hận cũng chẳng có tác dụng gì.

Thế gian, một loạt những sự việc cứ như vậy diễn ra, chẳng cho con người có cơ hội ngăn cản. Cuộc sống của Kim Jinhwan cũng chẳng có cách nào cứu vãn.

Vừa về đến nhà.

– Mưa thế này, sao họ đứng trước nhà nhiều như vậy.

Jinhwan như người mất hồn lẩm bẩm.

Lại thấy có rất nhiều người khênh một chiếc cán đi ra xe cấp cứu. mà chiếc cán kia, có một người nằm trên đó. Jinhwan không biết ai, phía trên đã đắp một chiếc chăn trắng. Lại thấy bên dưới có cánh tay thõng xuống. Chiếc nhẫn. Trên tay có đeo một chiếc nhẫn, mà đến sau này cậu mới biết, chiếc nhẫn đó là nhẫn do Junsoo và Hwang Soozi cùng chọn để làm nhẫn cưới.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro