Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời mưa ròng rã rất lâu, bầu trời u ám. Jinhwan nhớ rõ, lúc đó tâm mình đã chết lặng, nhưng bá má lại cố gục cậu dậy, sau đó đâm thật mạnh vào ngực.

Xe chở thi thể anh hai về nhà. Suốt chặng đường cậu giống như người mất hồn, toàn thân cũng mềm nhũn không có chút sức lực.

Vừa bước chân xuống xe, đã bị má Kim xông ra đánh không ngừng vào ngực cậu, sau đó khóc nháo.

– Thằng con mất dạy. tao phải làm sao bây giờ. Nó hại anh nó. Bà con ơi. Nó hại anh nó. Bắt nó vào đồn đi.

Jinhwan toàn thân ốm nhắt, lại bị má đánh liên tục như vậy,nhưng vẫn cố bám chân thật chặt để đứng vững. Ba Kim từ đâu bước ra cầm một chiếc gậy lớn, mặt hùng hổ đánh không ngừng lên vai cậu. Dân làng đứng bên cạnh, một phần xúm vào thi thể Junsoo, một phần đứng ra ngăn cản ba má. Kim Soyoung, nước mắt chảy không ngừng, nhưng cũng không gào hét gì, chỉ im lặng ôm lấy xác anh hai.

– Con xin lỗi.

Khi ba má, mọi người đến chỗ cuối xe để nhìn anh hai, Jinhwan vẫn đứng một chỗ.

Buổi tối hôm qua, mưa lớn như vậy, anh hai được đưa đến bênh viện. Jinhwan ngồi cạnh người anh, nhìn máu chảy từ cánh tay của anh, chỉ biết khóc nức lên, co người lại một góc trong xe cấp cứu.

Khi Junsoo được đưa đến phòng cấp cứu, má Kim đột nhiên gọi điện thoại vào số máy của anh hai.

– Jinhwan. anh hai mày nói là thật chứ. Mày bị đồng tính à. Mày còn quan hệ với người ta. Sao mày lại như thế hả?

– Má.

Cậu không sao nói thành câu hoàn chỉnh toàn thân run rẩy trả lời.

– Anh hai mày xin lỗi ba má không ngừng. Mày không thương ba má cũng thương anh hai mày đi. Thằng con mất dạy. Ai dạy mày lên giường với đàn ông hả?

– Má. Con xin lỗi.

– Anh hai mày đâu?

Ngay lúc đó từ phòng cấp cứu bác sĩ bước ra, họ nói anh hai được đưa đến không kịp, nên chết rồi. Anh ấy tự tử chết rồi. Jinhwan toàn thân vô lực, chiếc điện thoại cũng không giữ vững. Lê chân bước vào, thấy trên ngực anh vẫn còn máy shock điện.

– Anh. Em xin lỗi.

Jinhwan đưa tay kéo nhẹ cánh tay lạnh buốt của anh.

– Anh à. dậy đi, em xin lỗi mà.

Cậu vừa khóc vừa nói, mà lay thế nào Junsoo cũng không tỉnh dậy, mỗi chốc, thân anh lại lạnh đi một chút.

– Anh. Anh nói cùng em nuôi Soyoung mà. Anh. Em chia tay với Koo Junhoe rồi. anh dậy đi.

Đến khi các y tá phải kéo cậu ra, Jinhwan mới chịu ngưng.

"Jinhwan à, anh buồn ngủ quá"

Anh thực sự mệt mỏi như vậy sao? Vì cậu anh thực sự mệt mỏi như vậy sao? Cậu khiến anh tự tay kết thúc đời mình sao?

Jinhwan phát hiện đứng dưới trời mưa thật yên bình, ít ra còn yên bình hơn tâm trạng trong cậu. cái cảm giác mưa xối xả lên người gột rửa toàn bộ tất cả thật dễ chịu.

Mọi người trong thôn đều nghĩ cậu đã gây nên tội với anh hai mình, cũng chẳng ai ngờ đến chuyện kinh khủng kia. Vì nó đã quá mức tưởng tượng nên chẳng ai nghĩ đến.

Jinhwan nên cảm thấy may mắn hay hổ thẹn.

Tang lễ của Junsoo diễn ra đầy nước mắt, hối hận, uất ức. Mọi người đều nhìn Jinhwan nói thì thầm.

"Đứa nhỏ ngoan như vậy, có cuộc sống, công ăn việc làm tốt như vậy, sao có thể tự tử chứ."

Toàn bộ tội lỗi cậu sẽ gánh vác, nhưng đến tận cùng cũng không thể có được một ngày yên bình. Anh trai người thân ra đi đã là một nỗi đau, lại còn cái lý do kia, khiến cậu cả đời bứt rứt. Jinhwan nhớ hồi nhỏ có phân chia trách nhiệm cho cả ba người. Junsoo nuôi mình, mình nuôi Soyoung, Soyoung nuôi ba má. Nghĩ lại tuổi thơ chỉ đơn thuần như vậy thôi. Cuộc sống này, cái gì cũng có thể xảy ra. Con người không thể tự lập nổi sẽ thành một thảm họa.

"Junsoo à. Em chỉ mong anh ngủ thật yên bình. Em sẽ gánh vác tất cả"

Thực ra anh đi, có để lại cho gia đình một lá thư. Bất quá, cậu sẽ không bao giờ đưa cho ba má. Nội dung trong thư cậu sẽ ôm gọn trong lòng, sau đó tự mình giải quyết tất cả. Tự mình sẽ giúp anh gánh vác.

Bên ngoài thì bình ổn vui vẻ, nhưng thực chất lại chất chứa rất nhiều chuyện. Cậu cuối cùng cũng hiểu được thế giới là như thế nào.

Junsoo một lúc gặp rất nhiều chuyện. Nếu anh cùng cậu chia sẻ, nếu anh cùng người khác nói ra, có phải tốt hơn không?

...

Tang lễ xong xuôi, bầu trời vẫn âm u như cũ. Trên vai Jinhwan rỉ máu cũng chẳng có ai thương tâm. Cậu nhìn thấy phía xa Hwang Soozi ôm bụng tuy không khóc thảm thiết nhưng cái nhìn của cô chất chứa sự đau đớn tuyệt vọng.

Jinhwan muốn đến gần, nhưng cô giống như đang trốn tránh liền chạy đi thật xa. Đến giờ cậu mới phát hiện, Kanghwi không có trở về dự tang lễ anh.

Có phải tất cả đều quay lưng với cậu.

Ngay cả Kanghwi cũng không muốn nhìn thấy mặt cậu.

– Đi về xoa thuốc đi.

Kim Soyoung đứng vỗ vai Jinhwan nói lạnh lùng. Cậu biết đứa nhỏ đang rất tức giận. Jinhwan cúi đầu nói không cần đâu.

Soyoung sau đó mới khóc nức nở, hai vai run lên không ngừng :

– Anh ơi. Anh hai đi thật rồi.

Jinhwan nhìn xuống mộ anh, sau đó ôm chặt Soyoung vào lòng.

– Anh xin lỗi. Soyoung, anh chỉ hy vọng một mình em tha lỗi cho anh thôi. Anh sai rồi.

...

Cuộc sống ở nhà cứ như vậy, má Kim ba Kim từ ngày anh hai đi, suốt buổi đều ra ruộng cải làm việc. Soyoung đi học. Jinhwan biết mọi người đang cố tỏ ra bình thường nhưng thực ra lòng đang rất đau.

– Mai dọn đi. Tao từ giờ từ mày.

– Ba má.

Soyoung đứng một bên nói nhẹ.

– Tao chỉ nói một câu thôi. Cứ nhìn thấy mày là tao không nhịn nổi.

Má khóc sau đó vội vàng chạy vào nhà. Ba Kim kiên nhẫn ngồi lại, lúc này cũng chẳng thèm nhìn Jinhwan một cái.

– Ba à. Anh hai mất rồi. nhà mình chỉ còn mỗi anh ba là con trai. Làm sao mà như thế chứ.

Soyoung quỳ xuống dưới chân ba Kim khóc lớn.

– Nó mà là con trai sao ?

Câu nói ngắn, nhưng lại nhọn, đâm vào lòng sẽ bị thương rất nặng. Jinhwan giữ vững không để mình khóc, cuối cùng nhẹ nhàng nói một câu :

– Vâng.

Chân bước vào phòng lại vô cùng nặng nề. Kim Soyoung bên ngoài khóc càng ngày càng lớn, sau đó cũng chạy vào trong làm ầm ĩ lên.

– Anh mà đi thì đừng nói em là em anh. Anh.

Nó giằng lấy túi hành lý của cậu điên cuồng mà hét. Jinhwan sắp xếp xong, đưa tay xoa đầu Soyoung.

– Anh cần trưởng thành. Soyoung à. Anh phải gánh vác rất nhiều những thứ anh hai còn làm dở. Anh không bỏ ai cả. Không từ bỏ ba má và em đâu. Ở nhà, coi như anh đi làm việc kiếm tiền nuôi cả nhà như anh hai đi.

Jinhwan đeo túi lên, sau đó bước ra khỏi nhà. Ba má cũng không ngăn cản, Soyoung còn ngồi gục xuống góc giường khóc. Xin lỗi. Thực xin lỗi.

...

Đi đến nhà bác Hwang, căn nhà nhỏ, lại rất yên bình.

– Chị Hwang Soozi.

Jinhwan thấy Hwang Soozi đang trong bếp đun cái gì đó, sau đó cô quay sang mới thấy mắt ướt sũng, đỏ au. Hwang Soozi kinh ngạc nhìn Jinhwan, sau đó mới tắt bếp cùng cậu đi lên nhà.

Bác Hwang đúng lúc đó cũng về, nhìn thấy Jinhwan không còn tỏ ý muốn trêu chọc như trước nữa, cũng cùng cậu và Hwang Soozi ngồi uống nước.

– Hwang Soozi có bầu. Mai tôi sẽ đến nói với ba má cậu.

– Bác. Có thể không nói không ?

Jinhwan hỏi nhỏ. nếu bác nói ra, chắc chắn anh hai sẽ bị gạch tên khỏi dòng họ. Anh hai cũng nghĩ rất nhiều chuyện này.

– Anh hai mày, chắc chắn không muốn gánh vác nên tự tử.

– Má đừng nói nữa.

Hwang Soozi ở một bên cũng khóc. Jinhwan một ngày chứng kiến quá nhiều nước mắt, cảm thấy lòng mình cũng có thể điều chỉnh được không khóc.

– Anh ấy tự tử là do con, má còn không thấy hổ thẹn thay con sao ?

Jinhwan kinh ngạc nhìn Hwang Soozi, vội vàng nói :

– Không có đâu, anh ấy không phải do chị.

– Nói tóm lại mai tao sang nhà ba má mày.

– Bác. Cháu sẽ nuôi hai người.

Bác Hwang tròn mắt nhìn thân hình nhỏ bé của Jinhwan. Trước kia, bác hay trêu cậu chẳng cuốc được ruộng, bác cũng chưa từng nghĩ Jinhwan có thể nuôi ai, nuôi được mình là đủ rồi.

– Bác nói Hwang Soozi có thai với cháu đi. Cháu sẽ đưa hai người đến thành phố. Khi xong việc, cháu sẽ kết hôn với Hwang Soozi, thay anh hai nuôi cô ấy và con. cháu hứa. Con của Hwang Soozi chắc cũng không được ghi trong dòng họ Kim, nhưng cháu hứa sẽ đặt tên nó theo họ anh hai. Anh hai chết rồi, cháu sẽ thay anh ấy nuôi hai người.

Bác Hwang nhìn biểu cảm nghiêm túc của Jinhwan, lòng có chút yên ổn. Quay sang nhìn Hwang Soozi, phát hiện cô cũng đang kinh ngạc, nhưng rồi lại cúi đầu, tỏ ý chấp thuận.

– Nhưng tôi chỉ có anh hai cậu trong lòng thôi.

– Em hứa sẽ chăm sóc chị.

Hwang Soozi nhất kiến chung tình với Junsoo, nếu kết hôn với em trai anh cũng có chút kì quặc nhưng Jinhwan lại thực tâm như vậy. Cô có một lòng tin vào cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro