Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Jinhwan bị gạch tên khỏi dòng họ, bị đuổi ra khỏi nhà. Soyoung khóc nháo mắng chửi các bô lão của họ bị đánh ba mươi roi. Kim Jinhwan trong lòng đau đớn cố gắng chịu thay.

Cuối cùng cậu đưa Hwang Soozi và bác Hwang lên căn nhà nhỏ trên thành phố sinh sống. Đọc bức thư kia, cậu cũng biết lý do tại sao bác Thư không cho cậu tiếp tục thuê nhà, vì thế cậu quỳ gối trước nhà bác cả ngày trời van xin.

– Cút đi. Nhà tôi không chứa chấp cậu đâu.

Bác Thư lạnh lùng nói.

– Bác, anh hai cháu chết do cháu. Người phụ nữ vừa rồi có mang trong bụng con của anh ấy. Cháu xin bác cho chúng cháu thuê nhà đi.

Bác Thư nghe Jinhwan nhắc đến tên anh hai cũng có chút xót lòng. Junsoo đứa nhỏ rất ngoan cuối cùng lại tự tử ở ngôi nhà thuê kia. Nghĩ đi nghĩ lại cũng rất đau xót.

Đứa nhỏ Kim Jinhwan này cũng đơn thuần, nhìn lại thì chắc chắn không phải loại người xấu.

– Cháu bị hắn lợi dụng. Ban đầu cháu còn nghĩ tình yêu, thực sự lớn, lớn đến mức chẳng ai để ý đến túi tiền của ai. Lớn đến mức họ sẽ chẳng để ý cháu sinh ra từ đâu. Lớn đến mức chẳng ai để ý đến giới tính của đối phương, nhưng cháu sai rồi. Bác à. Cháu sai rồi.

Cảm xúc kìm nén, bác Thư nhớ lại chuyện với chồng mình cũng khóc lớn một trận, còn ôm cậu khóc. Jinhwan không hề rơi một giọt lệ, sau bao nhiêu chuyện như vậy, cậu cũng không cần phải khóc nữa rồi. Im lặng làm chỗ dựa cho bác Thư.

...

Kim Jinhwan vẫn làm việc trong công ty, đi làm đầy đủ, nhưng sau đó công ty thực sự dọn dẹp nhà kho, anh hai cũng không có ở đây, cậu cũng không thể cãi nhau như trước. Jinhwan yên lặng đi cầm lương tháng này đi khỏi công ty.

Cuộc sống mưu sinh ở đây, cậu phải đối diện thôi. Nhìn thành phố sa hoa, toàn thân hiện tại mới cảm thấy hổ thẹn.

Đột nhiên cậu muốn gặp Kanghwi quá. Anh ấy vẫn chưa xuất hiện sau ngày đó. Jinhwan biết vì sao.

Thư của Junsoo, anh có nói Kanghwi thực ra thích anh hai. Cảm giác làm người bạn thân nhất của mình đau khổ sẽ rất áy náy.

– Jinhwan.

Song Yunhyeong thò đầu ra xe gọi lớn.

Cậu giật mình quay lại, sau đó nhìn hắn không biểu cảm.

...

– Jinhwan à! Koo Junhoe thực ra tại vì nó bị phản bội nên mới vậy, anh biết ít ra nó cũng rất yêu em. Thằng cha kia, tại nó bỏ rơi Koo Junhoe nên mới biết nó thành vậy. Cứ ở bên Junhoe sáu năm thì đã sao?

Song Yunhyeong lợi dụng tất cả những lời nói dối trước kia của Koo Junhoe mà nói. Thực ra thì rất nan giải a, Song Yunhyeong thực chất rất tốt bụng, hắn ai nhờ làm gì cũng làm hết đó. Chỉ cần mua chuộc một chút, Koo lão gia đã hứa trước mặt Ôn lão gia nói tốt cho hắn a.

– Em kết hôn với Koo Junhoe đi. Nó cũng không xấu lắm đâu.

Jinhwan từ đâu đến cuối im lặng, giờ mới mở miệng:

– Có được trả tiền không?

Song Yunhyeong cũng không ngờ cậu lại hỏi câu này, một lúc kinh ngạc nên im lặng, nhưng sau lại cười ha hả:

– Có .. em là thiếu phu nhân ở đó rồi, chắc chắn sẽ được ăn ngon mặc đẹp, tiền tiêu hàng tháng không ít.

Cậu nghe xong đứng dậy khỏi bàn uống nước.

– Vậy thì sẽ kết hôn.

Song Yunhyeong nghe xong, mắt nổ đùng đoàng, sướng đến độ muốn nhảy lầu luôn. Lâu nay ba hắn luôn chê hắn ngu ngốc, ăn học không đàng hoàng, chời bời phè phỡn, giờ được Koo lão gia khen thực sự rất có giá trị a.

...

Jinhwan tối hôm đó đem tất cả chuyện quá khứ kể cho bác Hwang, Hwang Soozi nghe. Họ có chút kinh ngạc, sau đó lại đau lòng vì Junsoo chịu quá nhiều áp lực. Công ty đuổi việc, Bác Thư đuổi khỏi nhà, Jinhwan là Gay, Hwang Soozi mang thai, Kanghwi bị tổn thương.

Chính là như vậy. Không cảm thấy mệt mỏi thì thực là ngọc hoàng đại đế rồi.

– Có thể đợi cháu 6 năm không?

Bác Hwang không hiểu, mặt ngơ ngác.

– Cháu lấy hắn 6 năm, coi như cháu nợ nhà họ Koo, nên sẽ trả bằng 6 năm này. 6 năm sau, ly hôn với hắn, cháu sẽ kết hôn với Hwang Soozi, 6 năm cháu sẽ cố gắng học hỏi ở môi trường của họ, để sau này cho Hwang Soozi và bác sống thật tốt.

– Jinhwan à. Cậu làm như vậy thì giết chị đi.

Hwang Soozi ngồi trên ghế khó khăn nói.

– Chị nghĩ đến đứa con một chút, nó cần phải sống tốt.

Hwang Soozi một khắc im bặt nhìn xuống bụng mình. Nhưng sao nỡ để Jinhwan vì mình hi sinh như vậy.

– Cháu làm thế, cũng do cháu nữa, cháu cũng phải sống.

Jinhwan nói chắc nịch.

...

– Lấy vợ thì đã sao a. Anh có thể làm vừa lòng ba má. Lúc đó, ba má cũng chẳng thèm để ý anh làm gì đâu.

Song Yunhyeong giống như đang hét vào lỗ tai Koo Junhoe.

Nhạc ồn ào, đèn chớp tán loạn, không có cách nào a.

– Chỉ có thế hả.

Koo Junhoe nâng rượu lên uống. Biểu cảm vô vị, sau đó cũng chẳng thèm để ý hắn nói luyên thuyên, quay sang liếc mắt đưa tình với cả nam nữ ngồi phía ghế đằng xa.

– Anh không thấy Jinhwan rất ngốc sao? Dù tránh được cậu ấy, sau này anh cũng bị ép lấy vợ thôi. Thà lấy một đứa ngốc về không phải tốt sao?

– Hư. Cậu ta còn chịu lấy anh.

– Thế mới nói ngốc, hôm qua em có gặp cậu ấy, cậu ấy nói đồng ý rồi.

– Quái gì. Đúng là ngốc mà. Nhưng mà anh không có hứng thú.

Koo Junhoe cầm rượu đứng dậy, ngồi lên ghế bên cạnh một cô gái đang cô đơn uống rượu.

– Anh. Anh không lấy Jinhwan thì sau này còn bị má la nhiều hơn đó.

– Với lại. Anh lấy rồi cũng chẳng có gì mà...

– ....

Song Yunhyeong nói không ngừng nghỉ bên tai Koo Junhoe. Koo Junhoe đang muốn tán gái lại bị hắn quầy rầy quay sang nhăn mặt quát lớn:

– Được rồi. Mày cút đi cho anh. Lấy là được chứ gì.

...

Kim Jinhwan trong đêm tối thở dài không nghỉ, cậu phát hiện, hình như sinh nhật mình đã qua rồi.

Cũng không có gì quan trọng, nhưng năm nay cậu 19 tuổi. Cái tuổi đánh dấu sự trưởng thành.

Mà ngày anh hai qua đời chính là ngày đó.

Có lẽ ngay cả Junsoo cũng không có nghĩ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro