CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Hoàng thượng...không được...xin buông...a...
Mẫn Doãn Khởi hết sức bình sinh cọ cọ 2 chân đang bị đè chặt.Trí não tưởng chừng vỡ vụn.Cánh tay đưa lên đẩy mạnh người đang phủ trên thân mình
Tấm trướng bào phanh ra,rộng thùng thình phủ xuống  thân thể nhỏ gầy run lên vì lạnh ở phía dưới.Trịnh Hạo Thạc hịên tại không thể kìm chế nổi.1 bên dùng lực siết chặt 2 chân nhỏ của Doãn Khởi,bên trên 1 tay nắm chặt 2 cổ tay cậu kéo lên cao,1 tay bám vững phần eo cậu,lưỡi ra sức càn quét trong miệng
-Hoàng thượng...ưm...
Nước mắt Doãn Khởi chảy đầm đìa.Trong đầu,hình ảnh kì dị hiện tại làm cho bấn loạn.Trịnh Hạo Thạc vốn là 1 nam nhân nhìn vào có thể thấy khí chất ngất trời,sao hiện tại lại thượng trên 1 nam nhân khác.Doãn Khởi không khỏi rùng mình.
Từ trước đến nay,cũng chỉ biết đến giữa nam và nữ mới có thể sinh cảm giác.Bất quá,trước kia cũng loáng thoáng nghe qua,có chuyện nam nhân cùng hoạn quan ở chung 1 chỗ
Nhưng mấy tháng nay bị ép phải bồi nam nhân, Doãn Khởi mới biết đến có chuyện kì dị này
Mẫn Doãn Khởi vốn là dân đen bình thường,tháng đó cùng phụ thân vận chuyển vải vào cung.Mới có 16 tuổi nên bản thân nhìn thấy khung cảnh tráng lệ như vậy có phần thực hấp dẫn,không biết cấm cung nhiều qui định mà chạy nhảy lung tung
Luận thế nào cũng không ra tại sao có thể gặp vua
-Ngẩng đầu lên ta xem...
-Hoàng thượng...tiện dân...
Chưa hiểu biết cũng không rành bây giờ nên giải thích thế nào.Không phải kẻ sống trong cung,đương nhiên xuất hiện ở cấm địa này,cảnh sắc trữ tình,chắc hẳn thân phận cao quí mới có thể bước đến.Nghĩ đến đó,toàn thân run rẩy,không sao bình tĩnh đc.
-Hoàng thượng...đứa bé này...chỉ là ở bên ngoài nay đến đây vận vải,không biết phép tắc,xin tha tội.
Vu công công chạy nhanh đến lo lắng đến quên cả phép tắc mà cầu tội
Doãn Khởi 1 chút cũng không dám ngẩng lên,chỉ nhìn xuống dưới,hài thêu hoa văn thực tỉ mỉ
-Ta nhìn không giống...người vận vải cho lắm.Giống 1 thư sinh hơn
Ngữ khí cũng thực quyết đoán.Đúng là bậc quân tử.Nghe đến thư sinh,  Doãn Khởi quên hết sợ hãi mà ngước lên nhìn chằm chằm long nhan
-Ta có theo học chữ.Chỉ là giúp phụ thân vận chuyển vải thôi...A...
-To gan!Dám nói trống không với đương kim thánh thượng.Hoành thượng khai ân!Tha mạng cho đứa trẻ kém hiểu biết này!
Vu công công nhéo mạnh vào eo cậu,dập đầu thỉnh tội
Trịnh Hạo Thạc lúc này cũng nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng trong kia.Làn da trắng nõn,ngũ quan tinh tế.Thực là 1 mĩ nhân.Các thái giám,cung nữ phía dưới cũng liếc xuống nhìn mà ngơ ngẩn.Nhan sắc này quả khiến lòng người 1 phen rung động.Đôi môi mọng,hồng nhuận,các đường nét tinh tế,1 vẻ đẹp khi nhìn xuống khiến người đói diện cảm thấy nhẹ nhõm vui vẻ
-To gan...không được nhìn hoàng thượng như vậy!
Vu công công lại chỉ giáo cậu
-Lui đi!
Các người hầu đều thảng thốt khi nghe Trịnh Hạo Thạc ra lệnh
Doãn Khởi vẫn nhìn thật lâu lên khuôn mặt đó,tấm trường bào sáng rực,vóc dáng cao lớn,nhan sắc thực vượt trội a.
Vu công công kéo y dậy
-Đa tạ hoàng thượng!Nô tài xin lui
-Đi!Coi ta xử ngươi thế nào!
Doãn Khởi lúc này mới quay sang.Ngơ ngác đến quên cả hành lễ.1 khắc đứng dậy,quay đầu hướng thẳng đi
-A!!!
Vu công công định kéo y lại nhưng Trịnh Hạo Thạc lên tiếng
-Không cần!Vu công công!Ta có chuyện muốn nói với ngươi!
------
Sau hôm đó,Mẫn Doãn Khởi nhận được thánh chỉ mật nhập cung.Mẫn lão gia vô cùng lo sợ.Xưa nay nam nhân vào cung đều phải biến thành thái giám.Con mình vốn không phải mang huyết thống hoàng tộc,chuyện ấy là tất yếu
Mẫn lão gia chính là còn không hiểu ý tứ của Điện Hạ.Thánh chỉ này sao có thể tình nguyện mà làm theo?
1 tháng sau phải vào cung
Mục đích gì? Doãn Khởi sẽ biến thành bộ dạng nào,phục vụ cho Trịnh Hạo Thạc cái gì.Mới 16 tuổi,tài năng xuất chúng cũng chưa có đến kì thi cử. Mẫn lão gia thoáng sợ hãi,ánh mắt căng thẳng nhìn đứa trẻ đang ngơ ngác theo dõi mình.Không lẽ...
Trong cung chính là chỉ có phi tần,cung nữ,thái giám,hoàng thân quốc thích.Ngoài việc 1 nam sủng thì còn làm cái gì nữa?Nhưng đương nhiên thu nhận 1 nam sủng như vậy. Trịnh Hạo Thạc không sợ bá tánh không phục sao?
Thời gian 1 tháng rốt cuộc là ý tứ gì?
--------------
Ngay sau đó,mỗi ngày Doãn Khởi đều phải tiến cung.Chỉ ngồi yên 1 chỗ đánh cờ với nam nhân kia. Mẫn gia được cấp ngân lượng,đất đầy đủ
Mẫn Doãn Khởi cuối cùng cũng hiểu chuyện gì diễn ra. Cậu quả thực cũng lớn,có thể nhận thức được.Mỗi ngày đều phải tiến cung hưởng trà,đánh cờ,hơn nữa là bí mật ra vào,nếu là chuyện tốt thì không gọi là mật chỉ,cũng không phải ngày ngày lén lút vào cung cùng ngồi hầu chuyện nam nhân kia
Mà mỗi lần Doãn Khởi đến,hắn đều cảm thấy thích thú hơn.Ban đầu cậu vô tư kể không xót 1 chuyện nào về cậu cho hắn nghe.giống như mỗi ngày đều có thể tâm sự cùng hảo bằng hữu
-Lại thua rồi!
-Khởi Nhi!Ngươi đang run!
Nhìn xuống bàn tay Doãn Khởi,Trịnh Hạo Thạc nhíu mày
-Hoàng thượng...
Doãn Khởi lập tức quì xuống,đưa tay bám lấy long bào
-Gọi ta Hạo Thạc!
-Không được!
Doãn Khởi vừa khóc vừa lắc đầu
-Hoàng thượng tha mạng!Buông tha cho ta đi!Ta đã hiểu...hiểu hết  rồi...nếu sau này phải hầu hạ người,ta thà chết đi!
-Ngươi nói cái gì?
Trịnh Hạo Thạc, nghe thấy liền sinh khí đứng bật dậy,vươn tay lật đổ bàn cờ."Thà ta chết đi?". Mẫn Doãn Khởi quả thực to gan
-Ngay ngày mai tiến cung!Kháng chỉ chém cả nhà!
Trịnh Hạo Thạc tức tối xoay người bỏ đi
Ngay ngày mai...Doãn Khởi giương mắt nhìn quanh,nơi này thật rộng lớn. Cậu phải đến đây,sau đó cùng ai tâm tình?Cùng ai trò chuyện?Nghe từng lời nói của phụ thân,Doãn Khởi ngu ngốc đến đâu cũng phải hiểu chút ít.Cái gọi là hầu hạ kia,giống như việc nữ nhân nằm dưới thân nam nhân,để hắn thỏa mãn.Giống như loài động vật cho hắn phát dục
Còn chốn cung hiểm này,đáng sợ tuyệt cùng.Bên cạnh vua không 1 ngày nào có thể yên ổn.Nơi này tuy rộng lớn nhưng lại là 1 ngục giam
Không được cùng bằng hữu đến trường.Còn người ấy cũng không được gặp sao? Cậu còn chưa tỏ rõ lòng mình với Băng Nhi
Nếu phải vào cung chính là thà chết đi còn hơn





-Hoàng thượng...xin đừng...
Trịnh Hạo Thạc bỏ ngoài tai từng lời van xin khẩn thiết của Mẫn Doãn Khởi,lê tay xuống phía thắt lưng,kéo bạch y mỏng của Doãn Khởi ra.Chiếc sáo trượt xuống phía vai,để lộ làn da trắng nõn,dưới ánh trăng lại thêm phần tinh tế.
Trịnh Hạo Thạc ngây ngẩn ngắm nghía.Qủa thật rất đẹp.Cái eo nhỏ đang run lên,2 bên xương quai xanh gồ lên tỉ mỉ tạo thành đường nét hoa mĩ,phía dưới 2 núm nhỏ dâm đãng như đang vô thức mời gọi hắn.Kiềm chế không nổi nữa.Cả tháng nay bên cạnh cậu,cố gắng đối xử lịch thiệp lấy lòng,cho cậu tình nguyện theo hắn hầu hạ.Nhưng cậu lại nói thà chết đi.Thực khiến người ta tức giận.
Ngày hôm nay,vừa tóm được cậu trên đường chạy trốn,sau khi đám thuộc hạ khiêng cậu đến tẩm cung,Trịnh Hạo Thạc không chịu được liền ném cậu xuống long sàng,ra sức lăng mạ.
-Ngươi là dân của nước ta phải nghe theo ta...
-Không phải vì ngươi sinh ra để câu dẫn đàn ông ta cũng không làm thế này.
-Ngươi...nếu không nghe theo ta sẽ chu di cửu tộc!
Lâu nay nghe danh thánh thượng anh minh,trị quốc như thần.Bây giờ tiếp xúc mới hiểu rõ.Bức người ta cùng Người lên giường,bức phải tiến cung ngày ngày bị ép dưới thân Người,nếu không nghe theo sẽ bị xử tuyệt tử tuyệt tôn
Cái đó gọi là anh minh sao?
Mẫn Doãn Khởi ngừng giãy giụa. Trịnh Hạo Thạc thấy cậu thả lỏng cũng buông tay đưa xuống giữ chặt lấy eo
Biết được điểm yếu này,hắn đắc chí nhắc lại:
-Ta sẽ xử trảm hết gia đình ngươi. Ngoan. Theo ta.
Mắt Mẫn Doãn Khởi đong đầy nước.Trước đó,bị bắt,cậu đã chứng kiến cảnh tay sai Trịnh Hạo Thạc đánh đập phụ mẫu
Bây giờ vẫn thấy rất đau đớn. Tay hạ xuống,nắm chặt lấy phần đáy áo đã bị phanh ra,áo lụa mỏng nhưng lạnh buốt,,cứa sâu đến từng thớ da
Trịnh Hạo Thạc thấy Doãn Khởi khuất phục,được đà ra sức hôn.Miệng vẫn lẩm bẩm cảnh cáo.Doãn Khởi cắn chặt môi dưới,tòan thân đung dưa theo từng cử động của hắn
Đưa tay mơn trớn làn da mịn nhẵn,cảm giác khoái cảm dâng tràn,nơi đáy mũi xộc lên hương vị nồng đượm của tình dục.Khát khao được xâm chiếm kẻ dưới thân,hắn tốc lực cúi đầu xuống chôn trên hõm cổ cậu ,sau đó lê môi hôn xuống môi .Thấy Doãn Khởi cắn chặt môi dưới,Hạo Thạc đưa răng cạ lên răng cậu,cắn môi cậu đến bật máu để khiêu khai. Được thế,hắn đưa lưỡi mơn man bên trong khoang miệng mằn mặn, ngọt ngào
Doãn Khởi 1 tiếng cũng không phát ra, nhưng ngược lại, hơi thở càng ngày càng mạnh. Nóng rực đến mặt Trịnh Hạo Thạc. Hạ khố thực khó chịu. Nhưng nhìn xuống thân ảnh bé nhỏ  phía dưới, hắn lại cố kiềm chế, từ từ mới lấy được lòng mĩ nhân
Thỏa mãn ở nơi miệng ngọt, hắn kéo môi xuống 2 đầu nhũ. Thật hoàn mĩ. Trịnh Hạo Thạc lê la qua lại 2 bên, sau đó cạ răng gặm nhấm nó
Doãn Khởi nhẫn nhục, toàn thân đáp lại đều run rẩy kịch liệt. Nhìn xuống, nam nhân kia, hiện tại đã cởi bỏ áo khoác ngoài, trên người là bộ nội y mỏng trắng tuyết. Môi nóng đang muốn lấn đến từng chỗ trên thân thể mình. Đôi mắt đã nhuộm đầy dục vọng. Mắt cũng đỏ nhừ, không còn tao nhã như mọi ngày
Hạo Thạc tức tốc giật mạnh chiếc áo đang bị Doãn Khởi nắm ra
-Ngoan...kêu lên 1 chút. Khởi Nhi của trẫm ngoan.Nghe lời. Mở miệng
Trịnh Hạo Thạc đưa lưỡi liếm liếm giọt đỏ tươi trên môi Doãn Khởi. 1 tay đưa xuống phía đai quần cậu
-A.....đừng...
Mẫn Doãn Khởi cuối cùng cũng mở miệng, đưa tay định kéo lại chiếc quần lên, nhưng Trịnh Hạo Thạc nhanh tay giật mạnh, xé quần lụa thành nhiều mảnh
-Hoàng thượng....
Doãn Khởi nhìn hắn ai oán. Hiện tại toàn cơ thể đều bị người khác nhìn thấy, nhục nhã vô cùng
Trịnh Hạo Thạc nắm chặt lấy hạ thể cậu cười tà:
-Khởi Nhi của trẫm xem ra đang rất khó chịu để trẫm giúp ngươi thoải mái
-Không cần!Ta thà giao phối cùng động vật!
Doãn Khởi quay đi chỗ khác nói rõ ràng
-Nói cái gì?
Trịnh Hạo Thạc lại sinh khí, đưa tay nắm chặt cằm cậu hung hăng kéo mạnh lại
-Ngươi có biết mình đã nói gì?
Doãn Khởi thà bị hắn đem ra xử tử còn hơn bị khuất nhục thế này
-Chính là nói ở cùng hoàng thượng thà ở cùng động vật còn hơn!
Mẫn Doãn Khởi ánh mắt kiên quyết. Cậu rốt cuộc vẫn chưa hiểu. Người đang trên thân cậu đáng sợ thế nào. Chỉ cần 1 từ cũng có thể khiến hắn nổi điên. Đem sinh mệnh thiên tử tôn quí so sánh với động vật. Qủa là lớn mật
-Được!Để ta cho ngươi biết, ta với động vật khác nhau thế nào?
Đưa tay kéo nội y xuống.
Trịnh Hạo Thạc vừa nói vừa thô bạo đưa nam căn đâm thẳng đến tiểu huyệt của Doãn Khởi. Huyệt đạo nhỏ, chưa 1 lần khai mở, giờ phải tiếp nhận tính khí thô to kia, đúng là 1 cực hình
-Hoàng thượng...a...
Hắn ra sức tách hai chân cậu để tiến sâu hơn
Từng cú thúc mạnh mẽ mang theo tư vị trừng phạt
-Câm miệng! Không cho phép kêu nữa! Ta chém đầu cả nhà!
Trịnh Hạo Thạc thở hổn hển ra lệnh. Phía dưới nơi giao hơp, 1 dòng máu đỏ tươi chảy ra. Để xem!Ương ngạnh vừa rồi còn không chịu rên rỉ
Doãn Khởi nghe nhắc đến nhà, lại cắn chặt môi, để mặc cơ thể đưa đẩy theo hắn
-Khởi Nhi! Ngoan...nghe trẫm!Nói xem, dưới thân trẫm có thoải mái không?
Doãn Khởi cắn chặt môi, mắt nhòe đi,mờ mờ ảo ảo nhưng nhìn mặt hắn vẫn rất đáng sợ
-Nói...
-A...
Hắn đột nhiên thúc mạnh khiến Doãn Khởi không kiềm được mà kêu rống lên. Sau đó tất cả đều mờ ảo, mọi thứ quay cuồng 1 hồi rồi đen kịt. Doãn Khởi nhắm chặt mắt. Trong đầu lại là cảnh điện hạ anh minh kia đề lên người mình



-Mẫn công tử! Ngài đã tỉnh?
Thức dậy đã thấy 1 kẻ mặc y phục thái giám đứng cạnh giường mình. Nhìn quanh chính là cảm thấy nhẹ nhõm khi không phải căn phòng đêm qua.
Doãn Khởi ngơ ngác nhìn người trước mặt.
-Gọi nô tài là Tiểu Quế Tử, người đã hôn mê 2 ngày rồi. Tiểu Quế Tử rất lo lắng cho người.
Lo lắng? Lần đầu tiên gặp mặt có gì mà lo lắng?
Nói vậy cũng không đúng. Khi đó Mẫn Doãn Khởi được đưa đến Thư nguyệt cung, toàn cơ thể chỉ có 1 tấm áo mỏng che thân, da thịt kín mít vết thâm, phía dưới hậu khố mắu tươi không ngừng chảy.
Người vốn gầy, nhìn càng tiều tụy xanh xao
Tiểu Quế Tử liền hiểu ngay người này là chủ tử mà Vu công nhắc tới. Diện mạo y đúng là khiến người ta say đắm
-Ta đang ở đâu?
Doãn Khởi thấp giọng hỏi
-Hoàng thượng nói tất cả chỗ này đều là của Người. Thư nguyệt cung.
Doãn Khởi nhếch miệng cười, cái gì mà tất cả đều là của người?Thư nguyệt cung. Giống đám phi tần ngày ngày chờ được sủng ái. Ngồi đây chờ hắn đến, rồi khi chán, cả năm cũng không liếc qua
Trong đầu lại hiện ra cảnh đêm đó
-Chuẩn bị nước...đưa ta đi tắm!
Doãn Khởi vội ngồi dậy, lại cảm thấy phía dưới truyền đến đau nhức. Tra tấn...hàng nghìn dao đâm còn hơn là bị thế này. Vừa xấu hổ, nhơ nhớp, vừa bẩn thỉu, ti tiện
-Thái y nói người nên thận trọng nhẹ nhàng, vì...
-Vì gì...
Doãn Khởi ngước lên quan sát nét mặt hắn
-Vì bị xâm phạm quá...
-Thôi được rồi...Tiểu Quế Tử...từ giờ gọi ta là Doãn Khởi đi. Chuẩn bị nước cho ta tắm!
"Bị xâm phạm"? Hơ...đường đường là 1 nam nhi, vốn trước kia, muốn thi cử đỗ đạt, sau đó lập gia thất. Hiện giờ lại vì "xâm phạm" mà nằm liệt giường
Thử hỏi trời cao có mắt? Hắn chính là tên Hoàng thượng hỗn đản
-Tuân lệnh
Tiểu Quế Tử lui xuống. Nơi này quạnh quẽ, không có bóng dáng phụ mẫu, sao có thể sống? Doãn Khởi muốn đi học, muốn ở ngoài tự do bay nhảy, muốn...
-Hoàng thượng giá lâm!
Mẫn Doãn Khởi vội vàng nhắm chặt mắt, quay lưng lại
-Khởi Nhi!
Trịnh Hạo Thạc ngồi bên cạnh gọi tha thiết
-Khởi Nhi!
Doãn Khởi vẫn nằm im bất động
-Khởi Nhi!
Giọng nói nóng rực tiến lại gần hơn. Phía dưới lại thấy bàn tay Trịnh Hạo Thạc chống lên giường
Doãn Khởi kinh ngạc mở trừng mắt, lập tức hắn đưa thân đè lên cậu, 2 tay chống 2 bên. Doãn Khởi nín thở nhìn người phía trên. Nếu hỏi có mong muốn gì, cậu mong muốn mình ngay lập tức tiêu tan mất
-Điện hạ...
Cậu nuốt nước bọt. Bây giờ không biết nên hành xử như thế nào, lại cảm thấy hơi thở nóng rực của hắn. Thần trí run rẩy. Ngước mắt nhìn khuôn mặt hắn nhìn chằm chằm mình. Cái gì đây? Hôm đó hành hạ cậu còn chưa đủ ư?
-Khởi Nhi! Lúc nào nhìn ngươi ta cũng không thể bình tĩnh được. Giờ ngươi là của ta rồi...nhất quyết phải theo ta
-Hoàng thượng...đừng như vậy...
Doãn Khởi muốn ngồi dậy nhưng lập tức bị áp xuống giường. Trịnh Hạo Thạc đưa lưỡi liếm cái cổ trắng ngần của cậu
-Hoàng thượng...đừng a...đừng cắn...
Trịnh Hạo Thạc cắn hờ lên xương quai xanh, sau đó lại đưa lưỡi liếm quanh cổ Doãn Khởi khiến cậu khó chịu. 2 tay bị nắm chặt khiến câuh chỉ có thể uốn éo thân mình
...
-Khởi Nhi ngoan! Nghe lời!
Hạo Thạckéo Doãn Kì toàn thân run rẩy vào trong lòng. Trải qua 1 hồi mây mưa, vết thương hôm đó còn chư lành, bây giờ lại nhói lên. Trịnh Hạo Thạc có nhẹ nhàng hơn nhưng cũng không khiến Doãn Khởi biết ơn.
Cái cách hắn đưa cậu xuống dưới thân, cách hắn nhục mạ cậu. Không thể không thấy tức giận
-Sao lại khóc? Khởi Nhi ngoan ngoãn nghe lời ,muốn cái gì trẫm cũng cho!
Trịnh Hạo Thạc hôn khắp lên vai Doãn Khởi, sau đó đột ngột gặm cắn nhũ tiêm
-Hoàng thượng! Người không thấy làm như vậy rất biến thái sao?
-Biến thái?Haha...
Trịnh Hạo Thạc cười lớn sau đó đưa tay nhéo nụ hoa trước ngực cậu
-A...hoàng thượng....
Theo phản xạ, Doãn Khởi đưa tay ôm chặt đầu hắn mà rướn cổ kêu
-Ngươi nói xem...bộ dạng này,,,ai biến thái hơn?
-Hoàng thượng!Xin người đừng xúc phạm ta!
Doãn Khởi vừa thở vừa nói, lập tức buông tay ra
-Xúc phạm? Có biết bao kẻ muốn nằm dưới thân ta còn không được. Ngươi nên cảm tạ trời đã cho ngươi cái phúc phận này.
Doãn Khởi quay đầu đi chỗ khác
-Vậy hoàng thượng đi tìm những kẻ đó đi! Tiện dân không xứng
Trịnh Hạo Thạc đang mút mát  nụ hoa cương cứng của cậu liền mất hứng ngẩng đầu lên, đôi mắt xoáy sâu vào câyh
-Ngươi...
Trịnh Hạo Thạc đứng dậy , vung tay bỏ đi
Doãn Khởi nằm bất động trên sàng, nhắm chặt mắt. Chuyện vừa rồi chứng tỏ hắn chẳng yêu thương gì câyh. Câuh chỉ là 1 công cụ phát tiết của hắn. khi nào chơi chán rồi hắn sẽ bỏ mặc câyh ở nơi lạnh lẽo này
Hoàng thượng như vậy, không muốn phục cũng phải phục. Doãn Khởi không cam tâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro