CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Tiểu Quế Tử ngươi mỗi ngày đều có thể ra ngoài đúng không?-Doãn Khởi dè dặt hỏi
-Chủ tử, mỗi ngày đều phải ra ngoài lấy thuốc cho người, vì vị tiên y đó không chịu vào cung. Mà hoàng thượng nói chỉ có thể uống thuốc của người...
Chưa đợi Tiểu Quế Tử nói hết Doãn Khởi đã ngắt lời
-Quế Tử ngươi giúp ta 1 việc đượ! c không?
-Chủ tử cứ nói! Chỉ cần làm đc nô tài nhất quyết tận lực

-Hoàng thượng giá lâm!
Doãn Khởi giật mình sau đó đưa tay lên vuốt ngực.
-Chủ tử!
Tiểu Quế Tử cũng nhìn ra việc Doãn Khởi định sai nếu Hoàng thượng biết, hắn sẽ khó thoát tội, nhưng thân phận nô tài nhất định phải theo chủ tử của mình
Tiểu Quế Tử chạy lại giúp Doãn Khởi xoa lưng
-Chủ tử an tâm! Nô tài nhất định tận lực!
Doãn Khởi nhìn hắn cảm kích, gật đầu cảm ơn
-Khởi Nhiw của trẫm! Trẫm vừa bãi triều là đến đây luôn với ngươi!
-Hoàng thượng!
Doãn Khởi có ý định làm chuyện xấu, tự mình cảm thấy nên đối với hắn ân cần 1 chút. Liền đứng dậy, quì xuống
Tiểu Quế Tử cũng đã hành lễ
-Hoàng thượng vạn...
-Nào! Ngươi còn chưa khỏe..
Trịnh Hạo Thạc mải móng ôm Doãn Khởi vào lòng vuốt ve mái tóc cậu, sau đó nháy mắt ý bảo Tiểu Quế Tử ra ngoài
-Hoàng thượng! Người khỏe không?
Doãn Khởi cười cười lúng túng nói
Trịnh Hạo Thạc nhìn cậu nhíu mày. Mọi hôm đều chống đối hôm nay lại bất ngờ ngoan ngoãn cho hắn ôm, còn hỏi sức khỏe của hắn. Mẫn Doãn Khởi có gì muốn thỉnh cầu ư?
-Ngươi muốn gì? Cứ nói!
Trịnh Hạo Thạc nâng cằm Doãn Khởi lên khiến câyh nhìn thẳng mình
-Nếu ta muốn về nhà?
-Im!
Trịnh Hạo Thạc tức giận đứng bật dậy
-Ta chỉ muốn ở nhà của ta!
Doãn Khởi cũng nóng giận mà đấu khẩu lại. Điều duy nhất cậu muốn là về nhà
-Ngươi thật là...Trẫm đã hết lòng chiều chuộng còn muốn ra khỏi cung, rời bỏ trẫm!
-Chiều chuộng? Ngươi căn bản là không nghĩ đến ta! Chỉ muốn ta cùng ngươi lên giường!
-Im!
Trịnh Hạo Thạc quật tay áo vào mặt cậu , khiến cậu ngã nhào xuống sàng. Vừa muốn ngồi dậy đã bị hắn đè xuống
-Ngươi cả vạn năm đừng mong thoát khỏi nơi đây!
Hạo Thạc ngiến răng nghiến lợi nói sau đó cúi xuống cắn mạnh môi Doãn Khởi khiến nó bật máu. Bàn tay nhanh chóng tiến vào trong vạt sáo. Bên trong còn có tấm áo gấm mỏng nhưng mịn, vẫn cảm giác được làn da nhẵn nhụi phía trong nữa
-Hoàng thượng...
-Sao cứ phải từ chối ta?
Doãn Khởi dứt khoát quay mặt đi chỗ khác. Môi bị cắn, máu tươi chảy xuống khóe miệng. Tuy xót nhưng không đau bằng nỗi đau trong lòng
-Được...được lắm...
Trịnh Hạo Thạc đứng lên giật mạnh tay câyh
-Đi với ta!
Hắn hung hăng kéo lê câụ đi
-Hoàng thượng bớt giận!
Vu công công cùng Tiểu Quế Tử hoảng hốt khi hắn đạp mạnh cửa, mặt hằm hằm kéo lê Doãn Khởi đi. Doãn Khởi trên khóe môi còn lưu lại 1 ít máu tươi càng làm Tiểu Quế Tử lo lắng
-Vu công công! Mang Nhu phi đến đây cho ta!
-Dạ tuân chỉ!
Vu công công tái mặt nghe mệnh lệnh
-Hoàng thượng! Tha cho chủ tử của nô tài!
-To gan! Dám coi chủ tử của ngươi lớn hơn ta! Mang hắn ra đánh 50 trượng cho ta!
Trịnh Hạo Thạc tức khí kéo mạnh Doãn Khởi dúi về phía trước
Doãn Khởi bị kéo đến long sàng, hắn điên cuồng lột hết quần áo cậu, hôn ngấu nghiến nhưng sau đó lại sai người mặc cho cậu bộ đồ thái giám
Doãn Khởi toàn thân yếu ớt không thể chống trả, kiệt sức nhưng vẫn gắng gượng tỉnh táo, cho hắn tùy ý sắp đặt
Khi hắn ôm Nhu quí phi sắc nước ngiêng thành, hiện tại vẫn phải đứng bên long sàn giương mắt nhìn vào trong nơi màn che xuân tình
Hắn nằm bên nữ nhân ra sức cuồng loạn. Nhu quí phi cũng ra sức ôm ấp hắn, môi cong cong chứa đầy ý cười
Doãn Khởi muốn nhắm mắt lại nhưng không thể. Chỉ cần quay đi 1 chút, hắn sẽ chém đầu cả nhà
-Doãn Khởi không muốn nhìn thì quay mặt đi 1 lúc! Ta sẽ không bẩm báo với hoàng thượng!
-Không cần!
Doãn Khởi kiên định mở trừng mắt nhìn về phía long sàng. Biết ngay hắn không yêu mình. Hắn có thể phía trên tận lực với bất kì kẻ nào. Nếu tin rằng chỉ đối với cậu hắn mới như vậy thì sai lầm lớn rồi. May mắn Doãn Khởi chưa tin. Nhưng nơi đáy tim lại vang lên tiếng đập dữ dội. Đau lòng.
Cậu trốn không thoát nơi này. Bỗng dưng cảm thấy tuyệt vọng vô cùng
Thế nhưng giờ mới phát hiện, cảm giác khi nhìn thấy hắn bên nữ nhân kia, thực sự rất khó chịu
...Căn phòng yên tĩnh, không 1 tiếng động
Doãn Khởi nhớ lại có lần hắn đã đưa cậu đến đây cùng nhau chơi cờ. Cậu cười rất nhiều còn kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện
Nơi đây, hình như cũng là nơi hắn ghì cậu xuống, xâm phạm đến điên loạn
Tiếng nói khàn khàn của Trịnh Hạo Thạc đánh bật cậu ra khỏi dòng suy nghĩ
-Ngươi thấy không? Nàng xinh đẹp như vậy, còn muốn hầu hạ ta. Ngươi là cái gì? Nghĩ mình nghiêng nước nghiêng thành, trẫm phải sủng ái ngươi hết đời sao?
-Tiện dân sai rồi...
Doãn Khởi nói run rẩy, nói khó khăn, gấp gáp hơn, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn
-Đúng ra không nên nghĩ hoàng thượng yêu mình. Hoàng thượng cũng chưa từng nói như vậy. Vậy mà bản thân tự coi trọng mình. Thật đê hèn!
Trịnh Hạo Thạc mở bừng 2 mắt nhìn lên. Ánh trăng chiếu lại, hắt giọt nước mắt trên má cậu sáng lóa
-Người đâu! Đưa Mẫn Doãn Khởi đến Thư nguyệt cung. Đồ hắn đang dùng đốt hết cho ta! Còn nữa, từ giờ hắn chỉ được mặc đồ nữ nhân, trang điểm cũng phải giống nữ nhân, à không phải tỉ mỉ hơn cả nữ nhân. Mai ta nhìn không vừa ý ta sẽ đem xử trảm hết
-Hoàng thượng..
Doãn Khởi ai oán nói lớn
-Tuân lệnh!
Vu công cũng sợ hãi mà nghe theo

-Chủ tử....
Tiểu Quế Tử nhìn hình hài Mẫn Doãn Khởi hiện giờ cảm thấy 1 cơn chấn động, Trước kia hắn phải làm thái giám, nam không ra nam, nữ không ra nữ, rất đáng sợ. Chỉ mong quãng đời còn lại không diễn ra
Vậy mà nhìn người trước mặt còn thấy đau lòng hơn. Môi son đở chót, mắt cũng phải đánh đậm, trên mặt dày cộm phấn, Trên người khoác 1 tấm áo mỏng, chỉ cần đưa tay 1 cái sẽ lộ ngay bờ vai mềm mại trắng tuyết, Vóc dáng còn gợi tình hơn cả kĩ nữ. Doãn Khởi không dám nhìn mình trong gương chỉ quay đi. Ngửi mùi sao phấn của chính mình còn cảm thấy buồn nôn
Trịnh Hạo Thạc lệnh cho cậu đến cung hắn, khi nào được triệu đến chỉ được mặc chiếc áo mỏng này, không mặc nội y. Doãn Khởi cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Còn nhục nhã, rất nhục nhã
-Chủ tử! Người có lạnh không?
Tiểu Quế Tử tiến lại khoác tấm áo khoác lên người Doãn Khởi
-Chủ tử đến giờ rồi!
-Sao bộ dạng ta lại như thế này? Quế tử! Từ giờ vất hết gương trong phòng đi cho ta!
-Vâng! Chủ tử!
Doãn Khởi đứng dậy, nhưng lại chợt nhớ ra gì đó, cúi xuống kéo ngăn tủ, lấy ra 1 bức thư
-Tiểu Quế Tử! Hôm nay ngươi ra ngoài có thể giao bức thư này cho phụ mẫu ta?
Tiểu Quế Tử nhận lấy, kiên quyết nói
-Chủ tử yên tâm! Nô tài nhất định đưa đến tau Mẫn lão gia!
-Ừm!
Doãn Khởi gật đầu sau đó hổ thẹn cúi đầu xuống
..................................

-Ưm...ư....
Trên long sàng, Trịnh Hạo Thạc đưa tay túm thật mạnh tấm áo lụa kéo xuống, đầu vùi vào hõm cổ Doãn Khởi, 2 tay đặt trên ngực cậu xoa nắn
Doãn Khởi mím chặt môi, cố không phát ra tiếng rên rỉ. Nhưng não bộ kích thích khiến câụ chỉ ưm ư theo từng cử động của hắn
-Doãn Khởi!
Toàn thân lay động theo nụ hôn
-Trẫm muốn ngươi nhu thuận theo trẫm!
Hắn hôn lến đôi môi đỏ mọng, ngửi mùi son phấn trên người Doãn Khởi thật khó chịu nhưng vẫn cố chấp hôn lên
Doãn Khởi nhắm chặt mắt nằm dưới thân hắn
Trên trời nếu có sao thì hãy nghe ước nguyện của cậu. Trịnh Hạo Thạc nếu như ngươi không phải hoàng đế thì sau đêm đó, có lẽ ta đã theo ngươi
...............

-Tiểu Quế Tử...
Trịnh Hạo Thạc gọi giật lại
-To gan nhìn thấy Hoàng thượng không hành lễ
Vu công công lớn tiếng
-Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế
-Đứng lên đi!
Tiểu Quế Tử gấp gáp đứng lên lại hấp tấp làm rơi vật gì đó trong vạt áo
-Hoàng thượng...tha tội...
Bản thân làm việc xấu không khỏi giật mình, hắn vội vàng quì xuống van xin
-Đưa cái đó cho trẫm!
-Hoàng thượng...
Tiểu Quế Tử nắm chặt bức thư trong tay
-Hoàng thượng! Chắc chỉ là thư của hắn với tên nào ngoài cung thôi!
-Im!
Đúng ra nếu đó là thư viết cho phụ mẫu thì hắn cũng không run như vậy, nhưng nhắc đến mới hoảng. Hôm nay Doãn Khởi kể cho hắn nghe chuyện cậu thích Băng Nhi. Tiểu Quế Tử liền khuyên cậu nên viết gì đó cho Băng Nhi, nếu kiếp này không thành duyên thì để kiếp sau
Trịnh Hạo Thạc vừa mở bức thư ra mặt đã cau có như giấy nhàu
Hắn sinh khí thở cũng không được bình thường nữa
-Về cung!
Nói tức giận 1 câu sau đó cầm bức thư quay đi
........................

-Không sao! Hắn còn cái gì chưa hành hạ ta chứ?
Doãn Khởi vỗ vai an ủi Tiểu Quế Tủ. Không sao là do cậu nói thôi. Trong lòng lại cực kì lo sợ
Cả tháng nay bị dày vò tuy quen nhưng vẫn rất nhục nhã đau đớn
-Thay đồ!
Cậu nói nhẹ rồi đứng dậy kéo tấm màn che lên, trút hết y phục diễm lệ vừa mặc. Nhìn thân thể tàn tạ của mình, cậu liền thở dài
.............

-Thỉnh an hoàng thượng
-Đến đây có việc gì?
Trịnh Hạo Thạc lạnh lùng ngồi phía trên nhìn xuống. Doãn Khởi tự tin đi, từng bước đi thật nhẹ nhàng thướt tha
Đưa tay kéo chiếc áo choàng lớn trên người ra. Hiện tại chỉ mặc áo choàng hoa mỏng. Chỉ mong hắn thỏa mãn tha mạng cho những người không liên quan
-Hoàng thượng! Khởi Nhi biết tội rồi!
Đưa tay choàng qua cổ Trịnh Hạo Thạc sau đó áp môi vào tai hắn, Từ từ lướt xuống cổ
-Á...
Trịnh Hạo Thạc dục vọng sớm đã nổi lên, 1 khắc đứng dậy đè mạnh Doãn Khời xuống giường
-Ngươi nói xem, kiếp sau ngươi là của ai?
-Á...của hoàng thượng...
Doãn Khởi cố tình phát ra những tiếng rên dâm mĩ để lấy lòng hắn. Cậu biết chỉ cần hắn phật ý 1 chút, phụ mẫu, Băng Nhi, cả Tiểu Quế Tử...khó mà thoát tội
-Vậy sao còn viết thư đó? Nói kiếp sau sẽ kết nghĩa phu thê?
Trịnh Hạo Thạc dường như lại tức giận, rời khỏi cơ thể Doãn Khởi đưa tay chỉnh lại vạt áo, định hướng đến bàn phê tiếp tấu chương
-Hoàng thượng! Khởi Nhi biết lỗi rồi! Kiếp sau vẫn là của người! Kiếp sau vẫn hầu hạ người!
1 bên nói, 1 bên đưa lưỡi liếm bàn tay hắn, Trịnh Hạo Thạc , xin ngươi, vạn lần xin ngươi đừng tức giận, ta biết ngươi là hoàng đế cao cao tại thượng, muốn làm gì cũng được. Ta biết
Nhớ hồi đó hắn chỉ và ghen với 1 con mèo mà đem giết nó, còn khiến cả tuần không thể nhấc người dậy nổi
Chuyện này, hắn nhìn thấy những từ đậm đà tình cảm của Doãn Khởi viết cho Băng Nhi sao có thể bình tĩnh được?
Ở với hắn vài tháng có thể biết được cách lắy lòng hắn. Chỉ bằng cử chỉ đáng nhục nhã này
-Ngươi làm thế này, ta càng khó chịu, có biết không? Chỉ vì Băng tiểu thư gì đó mà,,,haha...nói như ngươi thì là hạ thấp bản thân hầu hạ ta
-Hoàng thượng! Không phải vậy...
Doãn Khởi đứng lên, kéo vạt áo hắn ra, hôn lên ngực hắn. Trịnh Hạo Thạc đứng yên, xem Doãn Khởi cậu  muốn làm gì tiếp theo
-Hoàng thượng! Kiếp sau Doãn Khởi là của người!
Chỉ cần hắn không làm gì tổn hại đến phụ mẫu, Băng Nhi và bằng hữu của cậu, cậu đi theo hắn cũng không sao
Doãn Khởi quì xuống, hơi thở cũng gấp gáp, kéo đũng quần hắn xuống, ngậm lấy nam căn to lớn. Nước mắt không kìm được chảy như mưa. Mọi hôm có chết cậu cũng giãy giụa không làm, vậy mà hôm nay...
Mùi vị tanh nồng xộc thẳng đến các giác quan. Cậu nhám mắt lại, lúng túng ngậm vào
-Cút!!
Trịnh Hạo Thạc đạp 1 cái khiến Doãn Khởi ngã nhào xuống sàn
-Cút đi! Đồ ti tiện!
Hắn kéo quần áo, mặc lại chỉnh chu
Doãn Khởi nhục nhã kéo tấm áo che đi vai mình, cuối cùng cũng có 1 ngày hắn hết hứng thú với mình. Cậu đứng đậy nhặt tấm áo khoác dày kia mặc lên người. Thực ấm. Vậy để mọi chuyện do ông trời quyết định đi
Hắn thấy bản thân cậu tàn tạ, nhìn vào đã thấy buồn nôn, chắc vậy. Cùng lắm Thư nguyệt cung biến thành lãnh cung. Không ở cùng hắn sẽ không xảy ra chuyện gì nữa. Cũng tốt .
Nhưng nhớ lại khi nãy hắn đạp cậu 1 cái, cậu cảm thấy đau đớn. Nhất là là bên ngực trái. Đau nhói.
Cậu ngước mặt nhìn vị hoàng đế phía trên 1 lúc, sau đó xin lui
Mặc y phục như vậy, bộ dạng như vậy, mặc dù là buổi đêm nhưng cậ đột nhiên cảm thấy hổ thẹn







-Tiểu Quế Tử...
Doãn Khởi gọi đến lần thứ tư cũng không ai thưa 1 câu. Sáng sớm dậy muốn rửa mặt 1 chút, lại kì lạ là Tiểu Quế Tử không đứng bên cạnh
-Quế Tử à! Chuẩn bị nước cho ta được không?
Doãn Khởi ngồi lên ngán ngẩm nhìn tấm áo khoác hoa trước mặt miễn cưỡng mà khoác vào
-Chủ tử!
1 thái giám lạ vội vàng tiến đến
-Ngươi là ai?
Doãn Khởi hốt hoảng
-Nô tài Tiểu Bảo ạ! Tiểu Quế Tử bị đánh cho tàn phế, hoàng thượng buộc hắn phải về quê! Từ giờ người là chủ tử của tôi!
-Cái gì?
Doãn Khởi gần ngã nhào xuống đất, toàn thân mềm nhũn không sao đứng dậy được. Rốt cuộc Trịnh Hạo Thạc hắn muốn như thế nào? Những tưởng đã chán ghét buông tha, giờ còn giày vò như thế này! Còn đánh Tiểu Quế Tử tàn phế
-Hoàng thượng giá lâm!
..................
-Mẫn Doãn Khởi còn không mau hành lễ?
Vu công công lớn tiếng nói
-Các người ra ngoài hết đi!
Trịnh Hạo Thạc nói nhẹ, cửa phòng đóng lại, không gian yên tĩnh nhưng cảm thấy đầy bất an. Hắn tiến đến phía cậu buông lời chế nhạo
-Thế nào? Ngươi còn muốn làm tiếp việc hôm đó?
Hắn nâng cằm y ngắm nghía. Sáng nay mới tỉnh dậy, còn chưa kịp trang điểm theo ý hắn
BỐP
Doãn Khởi vung tay tát thẳng vào mặt thánh thượng
Trái đất ngừng chuyển động. Doãn Khởi đánh, gương mặt vẫn kiên định nhìn thẳng hắn. Sao lại ghê tởm đến mức này?
Trịnh Hạo Thạc trợn trừng 2 mắt nhìn cậu. Lần đầu tiên bị tát, lại còn không phải phụ mẫu, vậy mà dám đưa tay tát hắn
-Hoàng thượng! Tiện dân có tội! Đưa đi chém đầu đi! Chu di tam tộc cũng được!
-Ngươi...
Trịnh Hạo Thạc 1 bên má đã đỏ rực. Hung hăng tiến đến kéo mạnh tay Doãn Khởi. Cậu biết hắn không thể giết cậu nên mới làm vậy đúng không?
Hắn đưa tay kéo bạch y gấm của cậu xuống
-Buông ra...buông...
Trịnh Hạo Thạc kéo trường bào, hạ y phục, lộ nam căn thô to, không chờ đợi mà tiến vào
Doãn Khởi tuy đau đớn nhưng tay nắm chặt mép bàn, cắn chặt môi đến bật máu cũng không kêu 1 tiếng
Chiếc bàn đung đưa kêu ken két. 1 lúc sau phía dưới nơi giao hợp đã chảy máu
-Xem ngươi hỗn láo đến đâu? Giết ngươi? Sao có thể? Ta còn chưa chán ngươi
Cậu không muốn khóc nhưng nước mắt cứ thế trào ra
-À quên chưa nói ta đã ra lệnh gả Băng Nhi cho Văn đại nhân rồi! Ông ấy tuy già nhưng vẫn khỏe lắm!
Doãn Khởi nghe vậy, tim càng nhói lên dữ dội. Sao có thể gả Băng Nhi cho 1 tên như vậy được?
-Ngươi có hài lòng không?
Phía dưới bỏng rát, thúc từng cú trừng phạt, sau đó hắn hừ mạnh 1 tiếng, 1 dòng dịch chảy mạnh vào trong
Trịnh Hạo Thạc buông cậu ra, cũng rút nam căn ra khỏi người y. Theo đó Doãn Khởi ngã nhào xuống đất
Lạnh. Rất lạnh
-Còn nữa...phụ mẫu ngươi...tự vẫn rồi
-Cái gì? Hoàng thượng! Người đang đùa đúng không? Phụ mẫu ta sao có thể?
Doãn Khởi 2 bên lệ không ngừng chảy
-Ta không biết chỉ nghe phụ mẫu ngươi nghe người khác đồn ngươi...nên mới...
Cậu ngẩng đầu nhìn hắn đầy ai oán
-Ngươi hài lòng chưa? Có phụ mẫu nào lại muốn con trai mình thành ra cái dạng như thế này?
Trịnh Hạo Thạc đạp mạnh vào bàn
-Ngươi nói xem, cả nhà ngươi sao lại ngu ngốc như vậy? Cả ngươi nữa? Ta sủng ái ngươi như vậy, tại sao cứ chống đối ta?
Doãn Khởi nhếch miệng cười mỉa mai
-Sủng ái? Như thế nào gọi là sủng ái? Ngươi lúc nào cũng như vậy! Hễ giận là đem ta ra hành hạ! Không cần quan tâm đến cảm giác của ta! Ngươi thật tàn bạo!
Trịnh Hạo Thạc nắm chặt 2 vai cậu nhưng cậu vẫn không ngừng nói
-Bộ dạng ta...ngươi xem còn là nam nhân sao? Chính ta cũng không nhận ra! Ngươi sủng nữ nhân tên Doãn Khởi hay nam nhân tên đó?
BA
Hắn lại tát xuống mặt Doãn Khởi cái nữa
Phía dưới máu chảy đầm đìa nhê nhớp, bụng bị hắn đá liên tiếp mấy cái đau nhói
Doãn Khởi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy 1 màu đen kịt
Trịnh Hạo Thạc cùng ta chơi cờ đâu rồi? Hắn khi đó rất ôn nhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro