CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 tháng nay, Doãn Khởi không có phúc phận ngắm long nhan. Ha. Cuối cùng cũng buông tha. Sau khi khiến Băng Nhi phải lấy 1 lão quan, Khiến phụ mẫu cậu tự tử, thật nực cười, Doãn Khởi mất hết tất cả
Bây giờ đang an nhàn ngồi hưởng trà
-Phụ mẫu!
Doãn Khởi mím chặt môi, lòng chua xót
-Chủ tử!
Doãn Khởi quay sang phía Tiểu Bảo, trong lòng lại nhớ đến Tiểu Quế Tử. Vì Tiểu Quế Tử tận với cậu nên mới bị đánh cho tàn phế
-Tiểu Bảo!
-Chủ tử cứ nói
-Đừng tận lực với ta!
Cậu nhấp 1 ngụm trà, cay đắng nói
Tiểu Bảo hoảng hốt, dập đầu
-Chủ tử! Nô tài làm sai chuyện gì sao?
-Ngươi biết Tiểu Quế Tử vì sao bị đánh đến tàn phế không? Vì ta! Vì hắn tận lực với ta!
-Người là chủ tử, nô tài hầu hạ người, có chết cũng hầu hạ người
Doãn Khởi cúi xuống xoa đầu tiểu tử này. Phận nô tài như các ngươi còn tốt đẹp hơn ta nhiều
-A...chủ tử...
Tiểu Bảo ấp úng
-Có gì cứ nói
-Nhu quí phi có long thai nên mời người đến dự tiệc! Tiệc rất lớn!
-Vậy sao? Ta ở trong cung còn chưa đủ xấu hổ, có thể đến dự tiệc sao?
Doãn Khởi cầm trên tay tấm thiệp đỏ. Có tin vui. Trịnh Hạo Thạc hẳn là rất vui
------------------------
-Chúc Nhu phi cùng đứa trẻ hảo khỏe mạnh, vạn phúc
Doãn Khởi hướng ánh nhìn đến Nhu quí phi nhưng lại chú ý đến ánh mắt Trịnh Hạo Thạc nhìn nàng âu yếm
-A...Doãn Khởi..
Nhu phi cao hứng
Doãn Khởi ngẩng mặt 1 chút, liền đứng lên phía trước
-Ta nghe hoàng thượng nói ngươi chính là bùa hộ mệnh. Nhờ có ngươi đứng trong tẩm cung hôm đó, ta mới có thể mang long thai. Hoàng thượng! Người nghĩ nên ban thưởng cho hắn cái gì đây?
-Ban cho hắn...
-Hoàng thượng, nương nương, Doãn Khởi là dân nước này đương nhiên là mong hoàng thượng có hoàng tử, xin miễn thưởng ạ, dù sao ở trong cung ăn ngon mặc đẹp là quá đủ rồi!
Thưởng cái gì? Doãn Khởi hiện tại không thân không thích, có mang đi chém đầu cũng được, cần quái gì ban thưởng?




Thực mệt, ngủ 1 giấc trên bàn đá mới thoải mái làm sao. Doãn Khởi nhắm mắt, trong mơ lại thấy cùng Trịnh Hạo Thạc chơi cờ. Rõ ràng là mơ nhưng cảm thấy thật hạnh phúc
Mắt mở hờ, trước mắt chính là Trịnh Hạo Thạc. Hẳn là đang mơ rồi. Vậy thì cứ mơ đi. Doãn Khởi cọ cọ vào ngực hắn.




Lần đầu tiên cảm thấy ấm áp như vậy. Doãn Khởi mở tròn 2 mắt nhìn ngắm long nhan tuấn mĩ. Đôi mắt nhắm hờ tự nhiên, môi cong cong ý cười. Có phải mơ không? Từ hôm qua đến giờ vẫn mơ sao? Giấc  mơ này dài quá, liệu Doãn Khởi có đi nổi không?
Cậu đưa tay ôm lấy Trịnh Hạo Thạc, sợ hắn hung dữ, sợ hắn bỏ cậu mất
Doãn Khởi, ngươi yêu hắn rồi
Lại thấy dưới thắt lưng, hắn xiết chặt tay hơn. Doãn Khởi kinh ngạc định rút tay về, nhưng ngay lập tức, Trịnh Hạo Thạc giữ chặt bàn tay yên vị trên tay hắn
-Ngươi đừng rút lại!
Doãn Khởi ngước mắt nhìn, thấy hắn nhắm chặt mắt
-Hoàng thượng! Người không phải lên triều sao?
-Không!
-Người không đến Tư Hoa cung sao?
-Không!
-Người không thăm nương nương sao?
-Không!
-Người ở lại đây à?
-Ừ!
Trịnh Hạo Thạc trả lời xong lại ôm chặt lấy Doãn Khởi
-Ngươi nói xem, bây giờ trẫm muốn gì?
Trịnh Hạo Thạc nói đều đều
Doãn Khởi đỏ mặt,không khỏi có những suy nghĩ đen tối trong lòng
-Hoàng thượng! Người nghỉ ngơi đi
Nói xong rúc sâu vào lòng hắn
Trịnh Hạo Thạc cười haha rồi kéo cậu đối diện vs mặt mình
-Cho ta hôn 1 cái!
Trịnh Hạo Thạc chầm chậm đưa môi chạm nhẹ xuống môi Doãn Khởi. Cậu cố gắng đẩy hắn ra lại khiến hắn ôm chặt cậu hơn, đầu lưỡi ngang bướng đưa vào trong khuấy động
-Hoàng thượng...ưm...
Doãn Khởi không còn chống cự nữa,, đưa tay ôm lấy hắn
-Hoàng thượng!
-Gọi ta là Hạo Thạc!
-Hạo Thạc!
Vừa nói xong, Trịnh Hạo Thạc đã như con hổ dữ, bàn tay xé từng lớp xiêm y của Doãn Khởi
-Hạo Thạc, nhẹ nhàng 1 chút
Từng động tác nhỏ cũng khiến Doãn Khởi mềm nhũn cả tay chân
Trịnh Hạo Thạc. Bây giờ ta vứt bỏ tất cả được không? Vứt bỏ suy nghĩ ngươi là hoàng đế, vứt bỏ chuyện ngươi làm trước đó với ta, vứt bỏ chuyện ngươi cùng người phụ nữ đó có con. Ta bên ngươi được rồi. Ngươi bá đạo ta cũng chấp nhận. Miễn sao lòng ngươi có ta





Những tưởng cứ như vậy sẽ được yên ổn. Nhưng không phải cư nhiên mà gọi là thâm cung, sống ở đây, được hoàng thượng sủng ái còn đáng sợ hơn cả sống tại lãnh cung.

Mỗi đêm Trịnh Hạo Thac đều đến chỗ Doãn Khởi, khi nghe hắn kể về đứa bé trong bụng Nhu nương nương, Doãn Khởi lại thấy ánh mắt đó sáng rực, đầy hi vọng. Cậu cũng không phải vô tri vô giác, lúc đó lại cảm thấy rất hổ thẹn tủi thân, nếu mình là phận nữ nhi, có thế sinh cho hắn thật nhiều hài tử rồi. Hạo Thạc là vị vua  trẻ, còn chưa lập hậu, đã có một vài vị công chúa, rất ít hoàng tử, có lẽ vậy nên khiến hắn rất mong chờ đứa bé này.

Lòng dạ đàn bà lại khác rất hẹp hòi, chỉ cần thua kém một chút, sẽ sinh đố kị. Nhu phi cũng vậy, họ Nhu nhưng không hề ôn nhu. Nàng dã tâm đầy mình, lúc nào chạm mặt Doãn Khởi cũng gây khó dễ, châm chọc. Đôi khi còn mời Doãn Khởi đến để cùng thưởng thức đồ hoàng thượng ban cho.

Giống như muốn khiến cậu xấu hổ, tủi thân.

Doãn Khởi quay về cũng chỉ lắc đầu ngán ngẩm, Trịnh Hạo Thạc là vua một nước, không có cậu cũng có người khác, khiến cho Nhu phi gánh ghét như thế, Mẫn Doãn Khởi đúng là có phúc.

Hôm đó mưa lớn, Tư Hoa cung nhốn nháo người qua kẻ lại. Nghe nói Nhu phi bị động long thai, chảy rất nhiều máu. Bao nhiêu thái y gấp gáp tiến cung.

Sau đó hoàng thượng cũng nhiều hôm không còn đến Thư Nguyệt cung. Doãn Khởi cười nhạt, mình chẳng khác nào trở thành bà góa a.

-Tiểu Bảo ngươi nói xem bao giờ Hoàng Thượng lại đến tìm ta.

-Sớm thôi ạ. Người đừng lo lắng.

Tiểu Bảo cúi đầu nói nhỏ, trong ánh mắt nhìn ra rõ nỗi niềm.

“Chủ tử đối với tôi rất tốt, rất tốt…

Tôi xin lỗi…”

Hoàng Thượng đúng như vậy, đến rất sớm.

Mang theo khí lạnh, hung hãn đạp cửa bước vào.

Doãn Khởi tròn mắt nhìn Trịnh Hạo Thạc

Tiểu Bảo ngươi nói đúng  rồi, Hạo Thạc đã đến, sớm thế này, không thể nghĩ ra. Phải vui mừng mới đúng, nhưng mặt hắn đâu có vẻ gì giống như người yêu sau bao ngày nhớ nhung nôn nóng gặp mặt.

-Mẫn Doãn Khởi, ngươi thật to gan.

Trịnh Hạo Thạc bóp thật chặt tay kéo cậu đứng thẳng dậy.

-Hạo Thạc?

Doãn Khởi còn chưa hiểu chuyện, gọi hắn một câu ngay lập tức nhận cái tát đau điếng trên má ngã nào xuống giường.

-Có phải Trẫm chiều chuộng, sủng ái, rời ngươi một chút khiến ngươi đố kị.

-Tâm địa của ngươi thật độc ác.

Trịnh Hạo Thạc đau đớn nói, giống như Doãn Khởi thật sự đã mắc lỗi, giống như hắn đang rất thất vọng vì Doãn Khởi

-Hạo Thạc?.

Doãn Khởi gọi nhỏ, lại nhìn ánh mắt lạnh lùng đó. Nhấc tấm thân gầy yếu ngồi dậy, quỳ xuống.

-Hạo Thạc, ta đã làm gì khiến ngươi tức giận như vậy?

-Đừng gọi ta là Hạo Thạc. Còn hỏi ư ? Đồ đê tiện.

Trịnh Hạo Thạc đạp mạnh Doãn Khởi, khiến đầu cậu chạm vào thành sàng ứa máu. Hai mắt tối sầm, sau đó cảnh vật đều quay tròn. Dừng lại tiếp tục ngước lên nhìn Trịnh Hạo Thạc. Là hắn nhưng sao giống một cơn ác mộng vậy. « Đừng gọi ta là Hạo Thạc». Trước đó ai đã muốn cậu gọi bằng danh tự chứ.

-Ngươi nói đi. Tại sao sai Tiểu Bảo bỏ thuốc vào đồ ăn của Nhu phi.

A.

Doãn Khởi cuối cùng cũng thông ra. Nhu phi, Có chuyện đó sao ? Hẳn là Tiểu Bảo đã đi nhận tội rồi. Cậu cong miệng cười khổ sở.

-Ta có làm chuyện đó sao ?

-Ngươi còn chối. Ngươi tâm địa thật kinh tởm, ta không ngờ. Ngươi lại trở nên như vậy.

-Vậy Hoàng Thượng còn không mau mang ta đi chém đầu.

Mẫn Doãn Khởi mạnh mồm.

Điều duy nhất ta còn trên thế gian này là ngươi, là niềm tin của ngươi. Ngươi khiến ta trở nên như vậy, khiến ta yêu ngươi như vậy, giờ lại muốn vứt bỏ ta rồi. Hoàng Thượng, ta đã hiểu tâm tình ngươi. Từ đầu đã tự nói với mình, ở bên ngươi sẽ không được yên ổn. Ta cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thân rồi.

-Hư.

Trịnh Hạo Thạc tức giận quay lưng ly khai, khi đi còn không quên trút giận đạp đổ cả bàn ghế.

Ánh mắt hắn, lời nói hắn, từng hành động của hắn.. tất cả khiến Doãn Khởi chết lặng. Sao còn chưa bị tống vào thiên lao. Mẫn Doãn Khởi, sau này số ngươi thảm rồi. Đụng đến bảo bối của Hoàng Thượng. Ngươi xem, trên đời này còn gì ngươi lưu luyến nữa. Cả đời chịu nhốt ở nơi này.

Tiểu Bảo ngươi làm vậy rất đúng, không cần tận lực với ta. chủ nhân của ngươi rất có phúc a. Được hoàng thượng sủng ái đến vậy. Nhu quý phi.

Tận trời xanh…

Có lẽ sống cũng vậy, chết cũng vậy. mặc kệ thế gian vô tình đi.

Ta phó mặc cho ngươi định đoạt

Cuộc sống của ta vốn từ trước, ngươi muốn tùy ý đặt đâu thì đặt.




Màn đêm đáng sợ, phía trước là Trịnh Hạo Thạc cao cao tại thượng đang ngồi trên ngai vàng.

Cứ xem như là ác mộng vậy.

Ta cũng quen với cơn ác mộng có ngươi rồi.

Cảm ơn ngươi đã che giấu tội danh cho ta. Haha..

Doãn Khởi đến động cũng không động một chút. chỉ chăm chăm đưa mắt nhìn Trình Hạo Thạc, đôi mắt vô hồn không chút cảm xúc, long lanh trong bóng tối.

Chỗ ngươi thật sáng, Trịnh Hạo Thạc

Ta với ngươi, bây giờ đang sống ở hai thế giới, đúng không ?

Cả người xích lõa, mặc cho đám nam nhân giày vò. Doãn Khởi, cậu kiệt sức rồi. Thứ duy nhất cũng biến mất rồi. Hắn muốn định đoạt thế nào cũng được.

Nhưng hình phạt của ngươi, thật khiến người ta nhục nhã, trước đó hầu hạ một mình ngươi khiến ta thống khổ, bây giờ còn sai lũ nam nhân kia xâm phạm ta. Thực không thể không thấy ghê tởm.

Doãn Khởi một tiếng rên rỉ cũng không có, bây giờ lại hướng ánh mắt đến vô định không còn nhìn Trịnh Hạo Thạc nữa.

Ngươi hả hê là được rồi.

Tính khí ta ngươi cũng hiểu rõ. tất nhiên không thể nhận lỗi, cũng không chịu khuất nhục trước ngươi. Ta không đê tiện như vậy. Nhưng ngươi lại không hiểu. Ta bất lực

-Thật đáng thương. Sao hắn lại chảy nhiều máu như vậy.

-A, hắn chỉ mặc một chiếc áo mỏng, chảy máu nhiều như vậy trông thật thảm.

-Hắn bị đánh đập a.

Doãn Khởi nhắm nhẹ mắt, bên ngoài quả thật tự do. Cảm ơn ngươi đã cho ta đi khỏi nơi đó.

Nhưng Trịnh Hạo Thạc a.. Nguyện vọng của ta lúc đó không phải được xuất cung.. mà đã ở bên ngươi rồi.

Mẫn Doãn Khởi đau đớn, trong đầu lúc nào cũng là hình ảnh đó, hắn ngồi trên ngai vàng hả hê nhìn xuống. Từ lúc đó cậu biết hắn đã hết hứng thú với mình, thật sự hết hứng thú. Lúc mở mắt ra vẫn còn nằm trên đường, người bẩn thỉu đầy máu như vậy, ai ai cũng xa lánh là phải.

Thế gian có ai tốt bụng như trong truyền thuyết đâu.

Mẫn Doãn Khởi nặng nhọc đứng dậy. Con đường thật lớn. Trăng sáng quá. Từ bây giờ, cậu sẽ có cuộc sống mới, cuộc sống tự do.

Nhưng không có Trịnh Hạo Thạc.

Người Mẫn Doãn Khởi yêu.

2 năm sau…

-Tìm thấy hắn chưa ?

-Hoàng thượng. Kim đại nhân vẫn chưa tìm ra.

Vu công công tóc đã bạc hết. lâu nay bên cạnh Trịnh Hạo Thạc càng ngày càng nhiều âu lo, khiến bản thân cũng già đi rất nhanh.

Sau hôm vất Doãn Khởi ra khỏi cung, Trịnh Hạo Thạc ngày đêm tức giận. Nhu phi sinh hài tử cũng không thèm ngó ngàng nữa.

Đã vậy sau này còn phát hiện ả chính là tự mình sai Tiểu Bảo cho thuốc vào đồ ăn. Nhu phi bị tống vào lãnh cung. Ngu ngốc, chuyện lớn như vậy lại làm vô số sơ hở. Bọn người hầu ngày ngày thấy Tiểu Bảo qua chỗ Nhu phi, lại còn lén lút thậm thụt rất đáng nghi.

Nhưng Trịnh Hạo Thạc lại càng day dứt, lần đó, Doãn Khởi chịu hình phạt phía dưới sau một lúc, ánh mắt vô hồn nhìn hắn thì lại quay sang chỗ khác. Ánh mắt ấy vô cùng tuyệt vọng, giống như chẳng còn quan tâm bất kì việc gì nữa.

Lúc đó hắn cũng rất đau lòng. Nhưng lại vô cùng tức giận. Trịnh Hạo Thạc kì vọng vào hài tử kia biết bao nhiêu. Còn nữa, hắn cũng thất vọng vì cậu. Đứa trẻ trong sáng, lương thiện chẳng lẽ không còn.

Trịnh Hạo Thạc từ đầu đến cuối nhìn chăm chăm cảnh tượng kinh hoàng đó.

Khi mới vào cung, bị hắn áp xuống giường, cậu đau đớn nhục nhã như thế nào. Bây giờ chính hắn sai vô số kẻ khác, cùng nhau giày vò cậu cùng một lúc.

Nhưng lúc đó câuh không chịu mở miệng giải thích mà chỉ khiêu khích sự kiên nhẫn của hắn. Lại còn cự tuyệt hắn động chạm. Khiến Trịnh Hạo Thạc sinh khí. Vẫn là lỗi của hắn không tin cậu.

Hai năm nay, kiếm mọi ngóc ngách đều không tìm thấy Mẫn Doãn Khởi, có khi nào cậu đã….

Không thể nếu vậy cũng phải tìm thấy xác. phải nhìn bằng được Doãn Khởi, Trịnh Hạo Thạc mới cam lòng.

Hắn lệnh cho vô số người, dán vô số giấy trên đường, thưởng cao vậy mà cũng không thể tìm thấy cậu. Giống như người có thể bốc hơi biến mất hoặc vô hình vậy.

-Vu Nhạc. Ngươi nói xem, có khi nào ta sẽ không gặp được hắn.

-Hoàng thượng. chắc sớm gặp thôi.

-Sớm là bao giờ. Ta muốn xuất cung một chuyến.

Vu công công hốt hoảng :

-Hoàng thượng. Người muốn tự mình tìm sao ?

-Ta cũng muốn đi xem cuộc sống ngoài đó thế nào. Nói với triều thần như vậy. Ta sẽ cùng Kim Tại Hưởng đi.

Thiên a.

Nếu ta có thể gặp được Mẫn Doãn Khởi thì người hãy cho ta gặp hắn vào mấy ngày sau đi. Ta nhớ hắn. Rất nhớ hắn.

Trịnh Hạo Thạc nhìn xuống đóa sen bên dưới. Trong mắt ta ngươi lúc nào cũng đẹp, sạch như vậy. Doãn Khởi hãy trở lại được không ?

-Mẫn công tử, sao tháng trước không thấy người bán chữ.

-A. ha.. ta. bận..

Mẫn Doãn Khởi hướng đến khách nhân nói ấp úng. Tháng trước, lại dán cáo thị, không sao đi được, chỉ cần ló ra một chút cậu sẽ lại bị bắt đến chỗ đó.

-Doãn Khởi ca ca!

Đang nói chuyện, đột nhiên thấy một bàn tay đặt trên vai mình. Cảnh tượng hai năm trước lại hiện ra. Cậu lõa thể mặc cho vô số nam nhân xâm phạm

-A.

Doãn Khởi giật bắn mình đứng thẳng dậy. Tim đập mạnh muốn nhảy ra ngoài.

-Haha.. ca có thể bĩnh tĩnh không, mỗi lần như vậy đều sợ hãi là sao. Hai năm nay còn chưa quen, kiểu xuất hiện của đệ.

-Ha.. không.. làm ta hơi giật mình.

Doãn Khởi hoàn hồn lại ngồi xuống ghế, viết tiếp chữ.

-Viết cho đệ chữ Duyên đi.

Cậu không chủ động cười tươi..

-Ngươi.. haha..

-Ca cười cái gì. đệ chờ ca lâu lắm đó. Nói nhỏ a. Chuyện dán cáo thị, đệ giúp ca đi xé hết đó.

Chí Mẫn cười cười thì thầm, sau đó nháy mắt với Doãn Khởi một cái.

-A.. cảm ơn.

Doãn Khởi vội nhặt bút lên chấm mực, chăm chú viết chữ.

-Ca…kể cho đệ.

-Thôi…

Doãn Khởi định mắng hài tử này một trận, nhưng vừa ngẩng đầu lên, cặp mắt sực mùi vị men cay. Tay cầm bút cũng run rẩy. không kiểm soát được mà cắm bút lông thật mạnh xuống trang giấy.

Chí Mẫn nhìn Doãn Khởi biểu hiện lạ lùng liền đưa tay đẩy cậu vài cái.

-Tiểu Mẫn, giúp ta… Hình như là hắn.

Doãn Khởi mải móng vơ loạt giấy trắng lại, tay vẫn còn run run. đầu óc chỉ quanh quẩn từ chạy trốn.

Chí Mẫn cũng cúi người ôm đống giấy trắng với Doãn Khởi, mải móng kéo cậu đứng dậy.

-Tại Hưởng.. Đệ xem kia có phải … Đúng hắn rồi…

Trịnh Hạo Thạc từ xa nhìn thấy thiếu niên mặc áo xanh lục, đang khẩn trương dọn giấy trắng, sau đó gấp gáp chạy đi cùng thiếu niên khác. Dáng người nhỏ gầy, khuôn mặt nhìn từ xa vẫn thấy nét thanh tú đó, không sai được, chính Mẫn Doãn Khởi .

Không suy nghĩ nhiều, đuổi vội theo cậu.

-Thạc ca…

Kim đại nhân ấp úng gọi hắn từ xa. Lại cảm thấy ngượng miệng nên im bặt đuổi theo phía sau.

-Nhanh… bỏ đống giấy đó xuống.

Chí Mẫn kéo tay Doãn Khởi, vừa ra lệnh vừa chạy bán mạng.

Doãn Khởi sợ hãi chạy theo sau, nhưng vẫn giữ khư khư đống giấy trong tay. Đây là cuộc sống của cậu, sao có thể vứt chúng nhàu nát dưới nền đất được.

Từ bao lâu, cậu lúc nào cũng nâng niu, trân trọng giấy trắng. Giống như hoài tưởng bản thân mình từ lâu rất lâu rồi.

Cũng không hiểu tại sao lại chạy bán mạng như vậy. Sợ người đó, sợ đối mặt với hắn. chỉ đơn giản như vậy.

-Ca… đến đây là đường vào rừng, chúng ta đổi y phục cho nhau, ca chạy về đó đi.

-Được.

Doãn Khởi mau mải cởi chiếc áo bên ngoài đưa cho Chí Mẫn. Sau đó ôm giấy trắng chạy thẳng vào rừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro