CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến một ngôi nhà trúc, Doãn Khởi mới thở phào. Về đến nhà, về đến nhà, quay đầu lại vẫn là nơi rừng rậm u ám, lạnh lẽo, không một bóng người. Cậu yên tâm mà vào nhà.

Cuộc sống của Doãn Khởi hai năm nay rất yên tĩnh, ngoại trừ nhiều đêm mơ thấy ác mộng, thì đều rất an ổn. Khi đó lết thân đi, không hiểu sao lại hướng đến phía rừng khi trước hay cùng phụ thân vào đây đốn củi, biết rõ có một căn nhà trúc ở đây, mới chắc chắn mà đi vào.

Mỗi tháng cậu đều ra phố viết chữ kiếm tiền, mua một ít sách, đồ dùng. An nhàn tận hưởng. Ở rừng lại rất nhiều nấm, động vật. thoải mái mà sống. Nếu không đáng sợ, chắc người dân kéo nhau đến rừng sống rồi,cuộc sống an nhàn cũng không có nổi a.

Chí Mẫn năm nay 17 tuổi, kém cậu 1 tuổi, tính tình vui vẻ hoạt bát, lúc mới gặp, hắn chẳng biết chữ nghĩa gì, nên thi thoảng đến nhà học theo Doãn Khởi đọc sách. Cậu cảm thấy có hắn đến học cũng rất vui.

Một con chim bồ câu đậu trước của, Doãn Khởi vươn tay kéo nó vào, lấy lá thư dưới chân sau đó để nó bay đi.

« Ca! Họ không đuổi nữa! Đệ thân thủ phi phàm, chẳng ai đuổi nổi"

Doãn Khởi bụm miệng cười, hài tử ngạo mạn này, còn không đến chơi với ta.

Cậu đặt lá thư xuống đứng lên tiến đến giá đựng đầy sách, cao hứng kéo một cuốn ra, lật từng trang để đọc.

Ngươi xem xem, hai năm nay giá sách của ta đã chất đầy rồi. Hai năm nay, ngươi khiến ta không thể quên, khi đó vì hài tử trong bụng Nhu phi đối xử với ta như vậy. Tiểu Mẫn nói ta viết chữ Duyên cho hắn, khiến ta cảm thấy rất khó khăn. Bản thân duyên đoạn nghĩa tuyệt, sao có thể viết.

Ngẩng đầu lên phát hiện bên ngoài lất phất mưa lạnh.

A... mưa rồi.

Doãn Khởi mỗi khi trời mưa đều cầm đèn và ô đi ra ngoài. Cũng không hiểu sao lại có thói quen này, mưa phùn rất lạnh, nhưng cứ như vậy, giống như chờ đợi ai đó ôm mình ủ ấm vậy. Khi cậu nằm trong lồng ngực hắn. Rất ấm.

Cầm đèn đi ra ngoài. Gió lạnh heo hắt thổi đến.

Ngươi nói xem, bao giờ ta có thể bình tĩnh gặp ngươi.

Hai năm nay sao muốn tìm ta? Lại muốn giày vò ta ư? Nhu phi vào lãnh cung, lẽ nào ngươi thấy có lỗi.

Doãn Khởi vừa đi vừa suy nghĩ.

-A. có người kia. Hoàng thượng.

Phía xa giọng nói của nam nhân vọng lại.

Doãn Khởi hoảng hốt ngẩng đầu lên. Dáng người cao lớn, khí chất ngất trời đó, trên người mặc bộ y phục màu đen, nhưng vẫn toát vẻ phong lưu, cao quý. Doãn Khởi đứng bất động một chỗ, nhìn thấy hắn tiến lại cũng không có ý định thoái lui,cứ đứng như vậy nhìn. Ánh mắt chứa đầy xúc cảm.

Trịnh Hạo Thạc thấy thiếu niên cầm đèn từ xa, phát hiện ngay là cậu. Thấy cậu đứng bất động nhìn mình, ánh mắt này không phải vô cảm như lúc ở đại điện khi đó.

Hắn từ từ mà tiến lại, mưa phùn thấm ướt hết áo. Vừa rồi đuổi theo cậu bị lạc vào rừng, không tìm thấy đường về, mặt trời lặn vẫn quanh quẩn nơi này.

Hắn đi đến, hàn khí lạnh ớn người, Doãn Khởi ngước lên nhìn thật lâu.

-Sao lại trốn ta? Hận ta sao ?

Trịnh Hạo Thạc lên tiếng trước, câu nói đầu tiên sau hai năm nhớ nhung.

Hận ta không ? Ngươi hận ta cũng được, chỉ cần lại bên ta. Bên ta đi !

Thấy người trước mặt y phục đã đẫm nước mưa. Doãn Khởi không khỏi xót xa, không hiểu sao có thể vứt bỏ bao nhiêu sợ hãi, đưa tay lên chạm nhẹ vào vạt áo hắn. hơi lạnh xộc đến bàn tay.

-Người bị lạc sao ?

-Đúng.

Hắn và cậu vẫn nhìn nhau như vậy. người hỏi kẻ trả lời.

-Đến chỗ ta sưởi ấm đã.

-Tại Hưởng!

Quay ra gọi Kim đại nhân, mới phát hiện hắn không còn đằng sau, quay lại tiếp tục nhìn cậu, gật gật rồi bước sau Doãn Khởi.

Ngươi hai năm nay có nhớ ta ?

Ngươi hai năm nay sống thế nào ?

Có còn hận ta ?

Sao hồi chiều trốn tránh, bây giờ lại tự nguyện dẫn ta về nhà.

Sao giữa chúng ta hiện giờ lại cảm thấy khoảng cách rất lớn.

Ta không tài nào mở miệng nói ngươi trở về.

Vì ngươi, đối xử với ta giống như chưa có chuyện tồi tệ đó xảy ra.

Doãn Khởi.

Xin lỗi.. xin lỗi..

Hạo Thạc ta rất hối hận.

...

....

-Hoàng Thượng cởi áo, choàng cái này vào đi.

Doãn Khởi đưa cho hắn một cái áo choàng dày, tay kia, đưa ra tiếp nhận áo của Hạo Thạc, sau đó đứng dậy treo trên thanh xà, vuốt thật phẳng.

Lặng lẽ ngồi xuống pha trà ấm. Từ đầu đến giờ hắn không rời mắt khỏi Doãn Khởi , nét mắt thật ôn nhu, không có vẻ gì hờn dỗi, hay thù hận. Nhưng tâm can hắn lại vẫn khó chịu. Doãn Khởi dường như coi chuyện trước kia đều chưa từng tồn tại.

-Hoàng Thượng, uống trà đi. Rất ấm.

Doãn Khởi ngước mắt lên một lúc, sau đó vội vàng cụp mí xuống chú tâm rót trà.
-Doãn Khởi. Gọi ta Hạo Thạc được không?

Doãn Khởi cong môi cười, trước đó ai đã từng nói đừng gọi hắn là Hạo Thạc

-Thay đổi rất khó.

Cậu nói nhỏ, vẫn đều đều như vậy.

Hắn lặng lẽ đứng dậy, ngồi sau quàng tay qua vai Doãn Khởi kéo cậu vào lòng. Mùi hương này, dịu mát thoải mái như vậy. Doãn Khởi nhỏ bé nằm gọn trong ngực hắn. Không hề kháng cự.

Nhưng

-Doãn Khởi. Ngươi sao vậy.

Toàn thân thể cậu run lên kịch liệt. Từ hôm đó, có ai chạm đến, Doãn Khởi lại thảng thốt giật mình, hoặc run rẩy. Tâm trí liền nhớ đến những va chạm đáng sợ lúc đó.

Càng lúc câuh càng co lại run rẩy.

-Hoàng Thượng có thể buông được không?

Hơi thở dồn dập, không hề kháng cự, chỉ một câu nhỏ như vậy lại khiến Trịnh Hạo Thạc sửng sốt nghe theo liền buông tay.

-Hoàng Thượng nghỉ ngơi đi. Mai tiểu dân dẫn đường cho người. Phòng trong đó.

Doãn Khởi đứng dậy dẫn đường đi vào trong phòng.

-Hoàng Thượng... a.

Doãn Khởi vừa quay sang đã bị Trịnh Hạo Thạc gắt gao ôm lại.

-Hoàng Thượng.

Cậu đưa tay đấm mạnh lên ngực hắn nhưng Trịnh Hạo Thạc vẫn không có ý định buông tay.

-Buông ra.. buông đi..

Doãn Khởi toàn thân đã run rẩy, vừa nói vừa khóc, khiến câu nói không thể bình thường được. Chỉ là ôm thôi đã khiến cậu kích động như vậy. Nhưng thực rất đáng sợ. Mỗi lần như vậy khiến trong đầu Doãn Khởi hiện ra cảnh đó. Nhơ bẩn, nhục nhã.

-Doãn Khởi, ta nhớ ngươi. Ta xin lỗi đã hiểu nhầm ngươi. Ta rất hối hận. Hai năm nay đã cố gắng tìm ngươi.

-Buông ... Hức.. buông...

Doãn Khởi toàn thân mềm nhũn, bị hắn ấp iu ôm chặt lại, cả 2 năm dài dằng dặc rốt cuộc vẫn chưa quên được cái ôm này. Ấm áp nhưng lại đầy áp lực.

-Ta sai rồi. Doãn Khởi.. Về với ta/

Trịnh Hạo Thạc nói liên hồi, mặc cậu giãy dụa vẫn không buông.

-Hai năm nay ta rất sợ.. sợ ngươi...

Doãn Khởi chân tay vẫn run rẩy cuối cùng cũng nói được nỗi lòng mình.

-Ta sai rồi.

Hắn cúi xuống hôn lên cổ Doãn Khởi .

Doãn Khởi trợn trừng mắt, dường như đoán được chuyện sắp diễn ra, liền hung hăng đẩy hắn ra,lần này dùng sức nhiều hơn, dứt quyết khiến hắn buông mình :
-TRỊNH HẠO THẠC!

Doãn Khởi quát lớn,đẩy mạnh hắn khỏi,tâm can không ngừng gào thét. Hắn cho dù hối hận, biết lỗi đến đâu, Doãn Khởi vẫn sợ. Đêm đó đã xảy ra, sao xóa khỏi kí ức được. Trừ khi cậu chết đi. Cũng không thế nào biến mất.

-Ngươi nghỉ ngơi đi.

Doãn Khởi nói nhỏ sau đó ra ngoài tiếp tục đọc sách. Tâm không tĩnh đọc cũng không thể vào nổi.

Trịnh Hạo Thạc ngó đầu ra thấy Doãn Khởi ngồi yên lặng cầm trên tay quyển sách, nhưng mắt lại hướng phía cửa sổ, mà ngoài đó trời rất tối, âm u lạnh lẽo đến độ khiến người ta nhìn thôi đã đủ rùng mình.

Trong lòng không khỏi thở dài, cậu hai năm nay ở nơi hoang vắng này, thân thể là yếu đuối như vậy. Không hiểu sao Doãn Khởi cũng có can đảm đó.

-Tiểu Mẫn... Khuya như vậy, sao đến đây.

Doãn Khởi đột nhiên đứng bật dậy, hốt hoảng nói.

Cậu vội vàng ra ngoài, tay chân vụng về mà mở cửa gỗ.

Trịnh Hạo Thạc thấy một thiếu niên cao gầy, da trắng như trứng gà bóc, sau đó lại thấy thiếu niên này đưa tay xoay qua xoay lại Doãn Khởi.

Hắn là gì mà dám tùy tiện như vậy.

Trịnh Hạo Thạc nắm chặt thành trúc, nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng lại.

-Huynh có sao không ? A... Không thèm viết thư gửi đệ, nghĩ sáng mai rồi đến nhưng lại nóng ruột quá rồi...

-Ta không sao.

Doãn Khởi nhíu mày nói. Chí Mẫn lúc nào cũng lo lắng quá đáng như vậy.

-Ai kia.

Chí Mẫn chỉ tay đến chỗ Trịnh Hạo Thạc,trong lòng một trận tức giận ập đến. Doãn Khởi khó khăn quay lại. Không phải đã nói Trịnh Hạo Thạc nghỉ ngơi rồi sao, hắn ngang nhiên đứng trước cửa phòng, kiêu ngạo vênh mặt trả lời:

-Ta là nam nhân của hắn.

-Nam nhân ?

Chí Mẫn khó hiểu.

-Ta.. Không có.. Tiểu Mẫn! Đệ đừng nghe hắn nói...

-Chúng ta còn làm chuyện đó không biết bao nhiêu lần rồi...

-Chuyện gì ?

Chí Mẫn đầu óc càng ngày càng mờ mịt, hết quay sang chỗ Trịnh Hạo Thạc nhìn lại quay sang Mẫn Doãn Khởi.

-A...

-Động phòng đó.

Doãn Khởi hai bên má đã đỏ nhừ. Trịnh Hạo Thạc, mặt ngươi cũng thật dày. Nói như vậy mà không biết ngượng ngược lại còn kiên dũng vênh mặt nói rõ rành đến từng chữ.

-Động phòng ? Khởi ca! Huynh thích nam nhân sao...

Chí Mẫn cuối cùng cũng hiểu ra, sau đó bám tay áo Doãn Khởi hỏi.

-A...

Doãn Khởi định phủ nhận, nhưng Trịnh Hạo Thạc đi nhanh đến kéo eo cậu lại sát mình.

-Chúng ta là phu thê.

-Trịnh Hạo Thạc, ngươi buông ra...

Doãn Khởi một phen giãy dụa. Người này, cậu còn chưa hết sợ. Hắn còn không biết xấu hổ mà ôm cậu vào lòng.

-Ừ...

Chí Mẫn cười cười.

-Ngươi nói chuyện này với ta làm gì?

-Ngươi...

Hai mắt Chí Mẫn chớp chớp, nhìn hai người trước mặt kề sát nhau.

-Ta còn nghĩ ngươi là kẻ trộm, hay sắc lang muốn đến bắt nạt Khởi ca.

-Ngươi ...

Trịnh Hạo Thạc lửa giận bừng bừng, cảm thấy bản thân anh dũng, sáng sủa như vậy, hắn cư nhiên so sánh mình với sắc lang, kẻ trộm.

-Ta sẽ đem ngươi chu di tam tộc, dám nói ta như vậy.

Chí Mẫn lúc này còn tức giận hơn:

-A. Thì ra ngươi là cái tên hoàng thượng đáng ghét, yêu ma bắt nạt Khởi ca, khiến huynh ấy ngày đêm trốn tránh.

Một phen kéo Doãn Khởi khỏi tay hắn, Chí Mẫn không cam tâm để ca ca của mình bị rơi vào tay kẻ xấu xa này.

-Ngươi nói cái gì, dám phạm thượng. ta giết ngươi...

-Được. giết ta đi. Doãn Khởi là ca ca ta.. ta sẽ bảo vệ hyunh ấy khỏi con người ác độc, tâm địa xấu xa như ngươi.

-Ngươi. Ta chém cả nhà.

-Được. ngươi thử xem. Ta chỉ có một mình,có bản lĩnh giết ta đi.

Doãn Khởi đứng ở giữa, không hiểu lý do gì lại có cuộc cãi vã nhạt nhẽo này.

-Khởi calà của ta, huynh ấy là của ta. Bất cứ ai đều không được chạm vào.

Trịnh Hạo Thạc thấy Chí Mẫn nắm chặt tay Doãn Khởi , nên giật mạnh tay cậu, khiến cổ tay đau nhói, kêu khậc một cái.

-Mẫn Doãn Khởi hắn yêu ta.

-A. thì ra ngươi ghen...

-Ta giết ngươi...

-Im đi.

Doãn Khởi đau đến chảy nước mắt mà hai người này vẫn cãi nhau được, nên trong lòng sinh khí. Họ đang tranh cãi vì mình sao?

-Chí Mẫn! Đệ... không được mạo phạm thánh thượng như vậy.

Nghiêm túc nói với Chí Mẫn, Trình Hạo Thạc phía sau cảm thấy rất thỏa mãn, mặt càng vênh cao.

-Còn Ngươi, Trịnh Hạo Thạc...

Doãn Khởi quay lại đối diện với Hạo Thạc.

-Đừng bao giờ nói ta là người của ngươi. Ta không có...

-Doãn Khởi... Ta...

-Ngươi... đừng nghĩ nhiều! Ta cảm thấy bản thân không thể chấp nhận ngươi. Nếu có ý định muốn đưa ta trở lại nơi đó. Thì từ bỏ đi. Ta đến chết cũng không muốn quay lại.

Doãn Khởi hai mắt lại đỏ đến phi thường, phát hiện nước mắt trực rơi ra, liền quay mặt đi.

-Ta trước đó có từng tin tưởng ngươi, muốn sống cùng ngươi ở nơi đó, sau sẽ hạnh phúc đến già, nhưng ngươi là Hoàng đế, ta muốn yêu một người trong trái tim chỉ có ta. Trịnh Hạo Thạc! Việc này ngươi mãi mãi không thể.

-Doãn Khởi! Ta xin ngươi.. ta yêu ngươi.. yêu duy nhất ngươi... ta sai rồi.

Trịnh Hạo Thạc đưa tay nắm chặt tay áo cậu.

Chí Mẫn phát hiện lần đầu tiên thấy Doãn Khởi khóc, nhìn ánh mắt Trịnh Hạo Thạc cũng đau đớn đến khó khăn.

-Ta muốn đọc sách một chút.

Doãn Khởi đang định tiêu sái đi đến bàn đọc sách, lại phát hiện chân nặng trịch không sao nhấc nổi.

Chí Mẫn cũng hoảng hốt, lùi lại mấy bước ra phía sau.

-Xin Ngươi...

Trịnh Hạo Thạc quỳ xuống ôm chặt lấy chân Doãn Khởi , cơn gió thổi đến, tấm áo đen bay lên, mái tóc dài của hắn cũng bay theo, lộ ra ánh mắt chân thành tha thiết.

Đường đường là đương kim thánh thượng, hiện tại lại đang quỳ xuống ôm chân Doãn Khởi rơi nước mắt. Trịnh Hạo Thạc bỏ hết tự tôn chỉ mong giữ Mẫn Doãn Khởi bên mình.

-Hoàng thượng. Người đứng lên đi.

Doãn Khởi cũng vội ngồi xuống, đưa tay gỡ tay hắn ra, nhưng Hạo Thạc vẫn cố chấp mà ôm chặt.

-Ta sai rồi.

Trong đầu lại toàn hiện lên khung cảnh mình ngồi phía trên cao cao tại thượng nhìn xuống cậu đang đau khổ. thật sự là sai. Nếu cậu không trở về, Trịnh Hạo Thạc cũng không biết mình phải sống tiếp như thế nào.

Chí Mẫn nhìn xuống, hai người đó rõ ràng là đều yêu nhau, cớ gì khiến nhau đau khổ như vậy.

Yêu là thế này sao ?

Doãn Khởi im lặng, cả ba người đứng đó rất lâu rất lâu.

...

Bình minh kéo đến, Doãn Khởi thong thả đi về phía trước, dẫn đường cho Trịnh Hạo Thạc.

-Khởi Nhi.

-A..

Vừa chạm lên vai một chút đã khiến Doãn Khởi hốt hoảng quay đầu lại.

Có phải do ta không Doãn Khởi?

-Sợ hãi như vậy..

Đứng dưới tán cây, ánh nắng vàng dịu chiếu đến, Doãn Khởi có vẻ đã bình tĩnh trở lại liền lắc đầu:

-Không.

-Ngươi sợ như vậy... chỉ là chạm nhẹ thôi. Sao sợ như vậy.

-Không sợ... Không

Doãn Khởi ấp úng nói. Sau đó vội quay đi.

-Nào.

Trịnh Hạo Thạc vội kéo cậu lại. Nhưng Doãn Khởi lần này hoảng thật la lớn, khiến hắn cũng hoảng theo.

-Doãn Khởi.

-Khởi Nhi

Trịnh Hạo Thạc không ngừng gọi, sau đó cũng đứng sát lại ôm Doãn Khởi vào lòng.

-Ngươi sao vậy?

-Đừng.. đừng mà...

Doãn Khởi lại gian nan đẩy hắn ra.

-Đi thôi.. Đã lỡ cả ngày rồi đi thôi.

Cả đường đi phát hiện Doãn Khởi chỉ cúi đầu đi thẳng, trước đó bán chữ vì chỗ đó quen thuộc nên cậu không sợ hãi, nhưng hiện giờ nhìn thấy rất nhiều người, họ cứ nói to nói nhỏ có cảm giác không an toàn.

-Ngươi sao vậy?

Câu này lần thứ ba được lặp lại. Trịnh Hạo Thạc kéo Doãn Khởi vào ngõ vắng ấn hai vai cậu vào tường.

-Không..

-Lại không. Rõ ràng là sợ..

-Ta sợ... sợ..

Doãn Khởi cúi đầu gian nan nói.

-Mỗi lần nhìn thấy nhiều người... đêm đó lại...

-Đi.

Trịnh Hạo Thạc không nói gì kéo mạnh tay cậu đi.

....

-Buông ra.. a.. ưm.. Hoàng thượng..

Hạo Thạc áp chặt Doãn Khởi xuống dưới sàn Đại điện, đúng vị trí hôm đó, thời gian cũng giống như vậy. Doãn Khởi không sao bình tĩnh được, chỉ biết kịch liệt giãy dụa. Khung cảnh đập lại liên hồi đến đại não. THiếu niên nhỏ bị đám nam nhân hung hãn xoa nắn, tiến nhập. Lúc đó vô hồn không kêu rên vì quá đau lòng sợ hãi.

Hiện tại cũng giống y như vậy.

-Ngươi ghét ta sao? Doãn Khởi? Hận ta sao?

Trịnh Hạo Thạc đau lòng hỏi, hai tay nắm chặt tay cậu kéo cao, đưa thân ấn chặt thân Doãn Khởi xuống.

-Hoàng thượng...

Doãn Khởi nước mắt nhòe nhoẹt, run râỷ nhìn người trước mặt.

-Ta xin lỗi. Doãn Khởi đừng sợ. Ta là Trịnh Hạo Thạc ...

-Khởi Nhi..

Tiếng gọi đập thẳng đến lý trí, Doãn Khởi trợn tròn hai mắt, nắm chặt tay Trịnh Hạo Thạc. Giống như kích thích vậy.

Mặc kệ hắn đối xử thế nào cũng vẫn yêu. Chưa từng hận hắn, chỉ là sợ.

-Ta là Trịnh Hạo Thạc.. Xin lỗi.. Nhìn cho kĩ, Trình Hạo Thạc, sau này nếu ngươi đồng ý, ta sẽ bảo vệ ngươi. Không để cho bất cứ ai xâm phạm ngươi, thề với ông trời. Ta sẽ bảo vệ ngươi, tin tưởng ngươi, xin lỗi...

Hắn cúi xuống hôn môi Doãn Khởi. Đúng rồi đây là Trịnh Hạo Thạc. Ngước mắt nhìn phía trên ngai vàng. Không có hắn, Trịnh Hạo Thạc đang hôn Mẫn Doãn Khởi, tất nhiên không có trên đó.

Doãn Khởi giống như tâm tình dịu lại, đột nhiên đưa tay quàng qua cổ Trịnh Hạo Thạc ôm chặt hắn. Một phần cũng do sợ hãi, cần có một nơi trụ lại.

Chính là chấp nhận. chấp nhận ở bên hắn. mãi mãi. Dù có bị người đời chê bai. Xì bửu. Sẽ ở bên hắn.

Ta sẽ bảo vệ nguơi. vậy là đủ rồi.

Hắn đã thề với trời xanh... Bảo vệ Mẫn Doãn Khởi.

Trời xanh ! có phải Doãn Khởi quá trì độn,dễ dàng tha thứ cho kẻ khác như vậy. Nhưng Doãn Khởi nói cho cùng cũng chỉ là người bình thường. Hôm qua, nhìn thấy hắn, tâm đã động từ sớm.

Hai năm nay, cậu cũng biết hắn dùng đủ mọi cách tìm cậu quay về, hắn thực tâm, tân lực như vậy, cậu biết. Cũng có ý định chết cũng không trở về nhưng, hắn là hoàng đế, lúc đó quỳ xuống dưới chân mình.

Mẫn Doãn Khởi-cậu, vị trí trong lòng hắn thật không hề nhỏ.

Cũng như cậu, vị trí hắn trong lòng cậu cũng vậy.

Nỗi sợ hãi không còn tồn tại, đau đớn cũng qua đi. Doãn Khởi cảm thấy một cỗ nhiệt khí trong người, giống như toàn bộ hạnh phúc trào lên.

Trịnh Hạo Thạc kiềm chế, cố gắng ôn nhu tiến vào.

Cảm thấy hắn dịu dàng, chầm chầm nâng người mình lên, ôm chặt, bên dưới đẩy nhẹ nhàng, đầy tình cảm,Doãn Khởi gục đầu vào vai trần rắn chắc của hắn.

-Ngươi thề rồi. đừng rút lại.

Hạo Thạc ôn nhu kéo nụ hôn từ trán, xuống mắt, lại xuống môi.

-Ta yêu ngươi.

Đưa tay lên tấm lưng non mềm, nâng cả người Doãn Khởi ngồi lên đùi mình. Cậu lúc này cao hơn hắn, cúi nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ, rạng ngời, trong lòng tin tưởng vô cùng. Chủ động hôn xuống trán hắn.

-Hạo Thạc!

Ôn nhu gọi. Hai năm nay lần đầu tiên thấy mình vui vẻ như vậy. Lòng tràn đầy hạnh phúc.

....

Thời họ Trịnh, muôn dân no ấm, trong cung lại có một tài tử Mẫn Doãn Khởi đầy uy tín , luôn tâu lên những kế sách vẹn toàn, luôn lo lắng cho dân chúng.

Tài trị nước của Trịnh Hạo Thạc, muôn dân, bá quan văn võ đều tôn phục.

Đất nước yên bình, trăm dân an ổn...

HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro